Trở Thành Đồ Chơi Trong Game Otome

Chương 4: Anh thêm bạn với em nhé

Bạch Nhật Mộng Công Hán Hán Trường

08/05/2022

Ngu Sơ dùng cơm xong, thanh độ đói khát trên đầu cậu đã biến trở về màu xanh lục, lập loè một chút rồi biến mất.

Cùng lúc đó, bảng thông báo của hệ thống cũng bay ra.

【 nhiệm vụ hằng ngày: Ăn cơm cùng người yêu 1, nhiệm vụ hoàn thành. Giá trị ràng buộc +1, mong người chơi quý trọng thơi gian bên người yêu, nhanh chóng tăng điểm ràng buộc. 】

Ân Thừa ấn vào bảng thông báo, góc trên bên phải tổng cộng có hai biểu tượng. Đầu tiên là số đồng vàng, bên cạnh là biểu tượng tơ hồng quấn quanh một trái tim nhỏ, bên cạnh là số 1 biểu thị số giá trị ràng buộc. Phía trên góc trái là biểu tượng cửa hàng.

Bên dưới góc phải là biểu tượng bản đồ vẫn còn đang trong trạng thái khóa màu xám nhạt. Dưới góc trái là bảng nhiệm vụ, chia làm hai cột nhiệm vụ hàng ngày và nhiệm vụ thân mật. Phần thưởng đều là giá trị ràng buộc.

Phần thưởng của mục nhiệm vụ hàng ngày là kiểu nhỏ giọt. Ví dụ như nhiệm vụ "Ăn cơm cùng người yêu 1" có phần thưởng là 1, còn nhiệm vụ "Ăn cơm cùng người yêu 2" yêu cầu cần 10 lần ăn cơm mới được tăng lên 5 giá trị ràng buộc. Những nhiệm vụ cùng loại cũng nào là "Nấu cơm cho người yêu" "Sấy tóc cho người yêu" "Mát xa giúp người yêu" cách kiểu......

Mà nhiệm vụ thân mật lại có phần thưởng rất phong phú, nhưng cần đủ độ hảo cảm thì mới nhận được.

Ngu Sơ quang minh chính đại ngó ké hướng dẫn của hệ thống.

【 Xin người chơi cùng người yêu của bạn thực hiện phán đoán "nụ hôn đính ước" để đo độ hảo cảm, giải khóa nhiệm vụ thân mật 】

【 Chú ý, nếu trong quá trình chơi game, độ hảo cảm của người yêu giảm xuống, nhiệm vụ thân mật cũng sẽ bị khóa. Nhiệm vụ chỉ mở lại khi độ hảo cảm đạt tiêu chuẩn một lần nữa 】

Phía dưới còn ghi chép vô cùng tỉ mỉ. Độ hảo cảm dưới 60 thì chỉ có thể nắm tay, từ 60-69 thì có thể hôn hôn môi, 70-79 mở khóa tay giao, 80-89 mở chân giao, 90-99 có thể khẩu giao, còn làm tình thật á, đợi đến đủ 100 đê.

Ngu Sơ: "......"

R 18 không hổ là R18, bức tường tâm lý mà Ngu Sơ xây đã bị đạp cho chỏng chơ. Dù cậu vẫn đang không ngừng tự ám thị mình đây chỉ là game thôi thì nhưng từ ngữ trắng trợn như "X giao" với một người như cậu thực sự vẫn hơi nặng đô.

Mà còn cái thứ "Nụ hôn đính ước" là cái quỷ gì nữa?!

Muốn coi độ hảo cảm còn phải hôn một miếng nữa là sao?

Ngu Sơ yên lặng đứng lên, bỏ lơ ánh mắt không thể làm lơ nào đó. Cậu giả bộ bình thản vô cùng tự nhiên thu dọn bát đũa rồi đi vào phòng bếp rồi chui trong đó tận 10 phút, chỉ hận không thể sống phòng bếp luôn.

Tận đến khi thấy ai kia đã đứng dựa vào cửa phòng bếp nhình mình, cậu mới dùng dằng xếp mấy thứ bát đĩa sạch tinh lên giá.

Quay người lại nhìn Ân Thừa, Ngu Sơ lại bật mood "người yêu thân mật", cười nói: "Nhà vừa dọn vào chẳng có gì hết, hay là mình mua ít đồ trang hoàng lại nhé?"

Ân Thừa nhạy bén bắt được một tia hoảng loạn và khẩn trương hiện lên trong đôi mắt người thương. Hắn dằn nghi ngờ trong lòng xuống, chỉ đáp: "Ừ."

Ngu Sơ giờ này mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Giờ cậu cũng chỉ còn "câu giờ đại pháp", câu được bao nhiêu thì câu vậy.

Căn nhà của bọn họ giờ chỉ mới mở khóa phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, phòng bếp và phòng tắm. Vì lúc nãy Ân Thừa đặt luôn bàn ăn trong phòng ngủ nên giờ hai người chỉ đành xắn ống tay áo lên bê nó ra nhà ăn.



Xong việc, Ân Thừa tiếp tục gọi màn hình game. Ngu Sơ cũng thò đầu qua, thậm chí cậu còn chủ động click những món đồ bày bán trong cửa hàng, miệng vận động không ngừng: "Em còn muốn mua một bộ sô pha, còn cả mành cửa sổ nữa. Hmmm, mua thêm mấy bộ quần áo. A đúng rồi! Còn cả máy tính và điện thoại di động nữa!!!"

Mọi hành động của "Ngu Sơ" đều y hệt như một nhân vật game vốn "sinh sống ở nơi đây". Cậu không hề thấy kinh ngạc với những vật phẩm xuất hiện từ không khí, cũng chẳng hề nghi ngờ khi thấy chỉ dẫn và nhiệm vụ hệ thống đưa ra. Tất cả đều cho thấy "cậu" chỉ một nhân vật game được tạo ra để ở bên hắn.

Rõ ràng đây là chuyện rất bình thường, nhưng Ân Thừa vẫn thấy "Người yêu chuyên chúc" của hắn có gì đó vô cùng quen thuộc. Khuôn mặt và thân hình thì có thể giống nhau như đúc, nhưng thứ cảm giác mà hắn có bây giờ tuyệt không phải thứ mà kỹ thuật VR hiện tại có thể đạt tới.

Ngu Sơ giờ còn đang điên cuồng thêm đồ vào giỏ hàng, mà Ân Thừa đứng bên cạnh vẫn đang im lặng đánh giá cậu. Một ý nghĩ điên dồ chợt hiện lên, nhưng cuối cùng lại bị hắn kiềm lại.

Ngu Sơ mua thêm đến mấy chục món đồ. Dù sao cậu cũng chẳng biết mình sẽ phải sống ở nơi này bao lâu, Từ đồ gia dụng, đồ điện, đồ dùng sinh hoạt tính ra cũng phải mấy vạn động mà còn chẳng tiện nghi bằng hiện thực.

Im lặng rủa game một tiếng gian thương, Ngu Sơ liền quay qua nhìn số đồng vàng. Sau khi xà nẹo vài giây, cậu quyết định nhịn đau xóa bớt vài thứ, nhưng quyết thì quyết mà tiếc thì vẫn tiếc, ngón tay trắng nõn của Ngu Sơ vòng qua vòng lại một lúc lâu mà vẫn chưa bấm nổi. Cuối cùng, cậu vẫn quay đầu lại, cẩn thận thương lượng với người đang đứng cạnh mình: "Ân Thừa, anh có thể ứng tiền trước cho em được không? Để lúc nào có tiền...... em sẽ trả lại tiền cho anh."

Ngu Sơ thực sự cũng không chắc chắn lắm, vì nếu đứng ở góc nhìn của Ân Thừa, mấy lời vừa rồi của cậu đúng chẳng khác gì dân lừa đảo nửa mùa. Nếu trong hiện thực cậu mà dính phải cái game nào vừa chơi đã đòi người ta cả vạn thế này thì cậu cũng phải gỡ phát một.

Đạo lý chơi game của cậu từ trước đến giờ chỉ có một, có tiền nữa thì chơi game cũng chỉ đến thế. Moi mấy ngàn mấy vạn ra để mua skin mua trang bị trong game ấy hả, không có cửa, nhá.

Nhưng mà giờ thì khác, đây là thứ liên quan đến chất lượng sống sau này của cậu. Dù sao cậu cũng không thể sống trong một cái phòng khách không có sopha, phải ngồi bệt xuống đất lạnh được...... Còn cả điện thoại di động nữa, nói đấy là cái mạng thứ hai của cậu cũng chẳng ngoa đâu!

Ngu Sơ còn đang nghĩ làm sao để lừa...... Không, làm sao để dỗ ai đó thanh toán đơn hàng cho cậu. Ân Thừa đã không nói hai lời chốt đơn, thậm chí hắn còn thêm mấy thứ mà lúc nãy cậu bỏ ra vào lại giỏ hàng, chọn mua hàng không chớp mắt. Vàng không đủ, nạp ngay thêm mười vạn.

Ngu Sơ nhìn thao tác của hắn, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa mất mát. Ủa sao ảnh tiêu tiền mà chẳng thèm suy nghĩ gì luôn vậy.

Chẳng lẽ không thấy có gì sai sai à?

Ủa? Gì vậy? Ủa?

Đây là nam thần mà đến tận khi tốt nghiệp ra trường vẫn còn vang danh khắp chốn đấy!

Ơ kìa sao tự nhiên lại ngờ nghệch thế này?

Chẳng lẽ từ nãy đến giờ cậu biểu hiện chưa đủ rõ ràng à?

Nhưng mà cậu làm sao mà xổ toẹt ra cho ảnh được, hệ thống mà biết thì ăn hành là cái chắc.

Cậu phải nghĩ cách khác mới được.

Hệ thống:......

【 ký chủ thân mến, tiếng lòng của cậu tôi đều nghe thấy cả đó. Mỉm cười.jpg】

( Ơ? Vậy tôi sẽ bị trừng phạt à?)



【...... Không. Chỉ là mong ký chủ lần sau cẩn thận lời nói việc làm. Tôi cũng chỉ là vì tốt cho cậu thôi. 】

( Ồ.)

【......】

Hệ thống offline.

Ngu Sơ giờ mới kết thúc cuộc trò chuyện mã hóa, bắt đầu lăn qua lăn lại với Ân Thừa một lúc lâu, cuối cùng cũng khiến cái nhà này nhìn hợp mặt hơn được chút.

Cửa chính giờ tuy chưa thể mở được nhưng Ngu Sơ vẫn thêm vào chỗ huyền quan một cái tủ giày, bên trong để mấy đôi giày hai cỡ.

Đi vào bên trong là phòng bếp. Hiện giờ trong đó đã để đủ loại bếp điện, đồ dùng nấu ăn, nồi niêu xoong chảo, máy hút khói, lò nướng, tủ lạnh, dầu muối gạo mì, đủ loại thịt thà rau cá cũng được nhét đầy trong tủ lạnh. Giờ Ân Thừa có offline cả tháng thì cậu cũng chẳng lo chết đói nữa.

Nhà ăn ở ngay cạnh phòng khách, Ngu Sơ quyết định mua sopha và mành cửa màu trắng gạo tông xoẹt tông với bàn ăn, mọi thứ lấy đơn giản làm chủ.

Từ cửa sổ sát đất phòng khách nhìn ra ngoài là một không gian tối đen, khi ban ngày thì lại sương mù mênh mông. Chắc chỉ đến khi cậu giải khóa được bản đồ sân thì ngoại cảnh mới thay đổi được. Giờ thì thôi cứ dùng mành che lại cho khỏe, cậu nhìn lâu tự nhiên lại thấy hơi rờn rợn.

Trong phòng ngủ trừ giường ra còn có thêm một cái tủ quần áo. Trong phòng tắm có đủ đồ dùng tắm rửa.

Trước hôm nay, Ngu Sơ vẫn còn thấy hơi sợ. Hệ thống đã nói với cậu là Chủ Thần không cần cậu trả giá bất cứ thứ gì cho cơ hội sống lại này. Nhưng trong từ điển của cậu chưa bao giờ có từ bữa cơm miễn phí, lúc nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Mà giờ tuy người chơi làm gì cũng phải tốn tiền. Nhưng thứ game hút máu này cũng có nghi là quyền cầm chuôi còn ở phía người chơi.

Nếu người chơi không thể tiêu phí thời gian và tiền bạc cho người yêu thì cuộc sống của người yêu hắn trong "trò chơi sinh tồn" này thực sự sẽ trở nên cực kỳ khó khăn, thậm chí có thể đối mặt với tử vong...... Mà cho tới tận cùng, người chơi cũng không hề biết "Người yêu" của mình là một sinh mệnh thực sự.

Cơ hội sống lại bị chính người yêu thương mình vô tình bóp chết, đúng là một trò chơi sặc mùi hài kịch đen.

Ngu Sơ đã từng gặp một tiền bối NPC kết hợp không thành công đã được vài chục năm. Lúc ấy cậu còn đang tự bảo mình xui xẻo, chọn 10 người mà đến 9 người thất bại.

Vị tiền bối kia chỉ nói lại với cậu một câu: "Đó là chuyện may mắn mới đúng."

Lúc ấy Ngu Sơ còn nghĩ ông ấy đang khịa cậu, giờ ngẫm lại mới thấy, hình như Chủ Thần cũng không vĩ đại được như trong trí tưởng tượng của cậu.

Đặc biệt là sau khi trải qua cảm giác sắp chết đói......

Nghĩ đến đó, lại nhìn ba bao gạo và mười túi bánh mì mới mua, Ngu Sơ giờ mới thoáng an tâm. Cậu lấy di động mới ra, công năng giống hệt như di động ngoài hiện thực, thậm chí cậu còn có thể lên mạng ngoài hiện thực. Nhưng trong phần giới thiệu thương phẩm cũng có quy định rõ ràng không được lộ thân phận, nếu không cậu sẽ trực tiếp đánh mất cơ hội được sống lại.

Ngu Sơ cầm di động đi về phía Ân Thừa đang ngồi trên sopha, cuối cùng cậu đã có thể làm việc mà nhiều năm qua cậu vẫn luôn không dám làm.

"Ân Thừa, Anh thêm bạn với em nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Thành Đồ Chơi Trong Game Otome

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook