Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước
Chương 95: C95: Kẻ Mất Trí, Kẻ Vô Tội Và Kẻ Đang Cười (5)
Yoo Ryeo Han
11/12/2022
Tuy nhiên, Cale không quan tâm đến thời gian giảm dần.
Alberu, người đang nhìn cậu, bắt đầu nói.
"Cậu định đánh bại White Star với sức mạnh áp đảo?"
"Vâng, thưa điện hạ."
Mặt Cale tái nhợt. Nhưng, đôi mắt lại sáng và sống động hơn bao giờ hết. Sau đó là câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy tự tin này.
Alberu gật đầu.
"Vậy thì thật tuyệt."
Cale không chú ý lắm đến lời nhận xét đó và quay lại cái ghế mà mình đã ngồi.
- Nhân loại, có vẻ ngươi không sao hết, nhưng nhanh ăn một miếng bánh táo trong giỏ trước đi! Ngươi không thể ngất! Ta sẽ báo lại với ông nội Ron, Rồng vàng, Choi Han, Beacrox và cả cô gái ngoan Mary đó!
Cậu gần như cười khúc khích trước giọng nói của Raon trong đầu.
Sau đó cậu cũng nghe thấy giọng nói của Alberu.
"Vậy cậu định đánh bại White Star bằng cách nào?"
Tuy nhiên, Alberu không thể kết thúc câu hỏi của mình.
Anh đưa tay ra.
Anh có thể thấy Cale bắt đầu ngã.
"Thiếu gia Cale!"
"Thiếu gia!"
Những người lo lắng nhìn cậu đều nhảy dựng lên lo lắng.
- Nhân loại!
Raon nhanh chóng lao về phía Cale và dùng đầu của mình để đỡ cơ thể đang ngã của Cale. Nó cũng đưa hai bàn chân trước của mình ra để giúp đỡ phần trên của Cale.
"Này! Cậu!"
Bàn tay của Alberu bất ngờ nắm lấy cánh tay của Cale đang rơi xuống.
Ooooooong-
Đồng thời, Alberu có thể nhìn thấy mana đỏ bao quanh Cale. Đó là mana của Rosalyn.
Cô đã nhanh chóng sử dụng mana của mình để hỗ trợ Cale.
"... Ha... Chết tiệt."
Tiếng lầm bầm của Cale khiến Taylor và Cage, người đã nhanh chóng chạy về phía cậu, và Alberu, người đang đỡ cậu lên, dùng vẻ mặt kỳ quặc nhìn cậu.
Cale rất bất ngờ.
- Nhân loại! Tại sao ngươi lại có biểu hiện như khi sắp ngất vậy?! Ngươi thực sự là một nhân loại yếu đuối và ngu ngốc!
Raon từ từ di chuyển cái đầu tròn trịa và bàn chân trước mũm mĩm của mình ra khỏi hỗ trợ Cale sau khi nhìn thấy mana đỏ của Rosalyn bao quanh Cale và bắt đầu cằn nhằn.
Nửa người trên của Cale ngã về phía trước khi cậu sắp ngã xuống nên chỉ có Raon mới nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu.
Cái gì...?
Cale bối rối.
Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?
Cậu không thể hiểu tại sao cơ thể mình lại choáng váng như thế này.
Cậu đã không sử dụng bất kỳ sức mạnh cổ đại cũng như khả năng của mình.
Cậu không chóng mặt và cơ thể không nóng lên vì sốt nặng.
Cậu cũng không cảm thấy mình sắp nôn.
Nhưng tại sao cơ thể không có sức lực nào cả?
Cale nhìn theo chuyển động nhẹ nhàng của mana đỏ khi nó từ từ đặt cậu nằm xuống. Mana đỏ sau đó từ từ di chuyển cậu đến ghế dài.
Cale cuối cùng cũng có thể nhìn thấy những người khác sau khi mana nâng phần trên của mình lên trở lại. Alberu thẳng thắn nói khi nhìn Cale.
"Ta biết mọi chuyện sẽ như thế này mà. Mặt cậu lúc này, thật là tàn tạ. Chậc."
Tất cả đều trông giống như nghĩ Cale sẽ ngất xỉu. Cậu biết Raon có lẽ cũng có biểu hiện tương tự mặc dù cậu không thể nhìn thấy nó.
"... Nhưng tôi vẫn ổn mà."
Alberu nhìn về phía Rosalyn sau khi nghe Cale nhận xét và Rosalyn mỉm cười khi đáp.
"Cậu đang khiến tôi phát điên."
Cale bối rối.
Alberu không quan tâm và chỉ vào giường.
"Đặt cậu ta xuống đó. Cái ghế dài này không được thoải mái cho lắm."
"Như ngài muốn, điện hạ."
Rosalyn di chuyển bàn tay của mình và điều khiển mana đỏ đặt Cale xuống giường.
Cale nằm đó và nhìn lên trần nhà.
Mình bị sao vậy?
Cậu nghe thấy hai giọng nói ngay lúc đó.
"Nhìn cậu xanh xao quá. Điều gì khiến Cale Henituse dũng cảm phải sợ hãi?"
Một trong số họ là Alberu.
[Có vẻ như cơ thể cậu đã run lên trong giây lát vì sợ hãi và kinh hoàng.]
Cái còn lại là Đá Tảng đáng sợ.
Cale càng sốc hơn sau khi nghe những lời bình luận của họ.
Mình sợ cái gì? Có thật không?
Mình, trong số tất cả mọi người, đã phản ứng vì sợ hãi?
Cậu không thể tin được.
Cậu sẽ chấp nhận điều đó nếu đó là vì tức giận, nhưng cậu không hề thấy sợ.
Nhưng Cale không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận tình trạng hiện tại của mình sau khi giơ tay lên và đặt lên trán.
Tay cậu hơi run, trán lấm tấm mồ hôi.
Không có gì lạ khi mọi người nói cậu đang sợ hãi cả.
Mình sợ hãi về điều gì?
Cale không cần phải suy nghĩ lâu để nhớ lại những ghi chép trong quá khứ mà cậu đã thấy khi mọi thứ đã chuyển sang màu đen.
"Ha!"
Cale chế giễu không tin nổi.
- Nhân loại! Tại sao ngươi lại cười vậy hả? Có gì đó chắc chắn rất kỳ lạ! Đây không phải là lúc để cười! Nhân loại, có vẻ như ngươi đang trong tình trạng nguy kịch! Ngươi đang cười khi bị tổn thương đó! Ngươi không thể phát điên lên được!
Cale không nói nên lời sau khi nghe những lời của Raon.
Con Rồng đen sáu tuổi này thực sự rất giỏi trong việc khiến cậu không nói nên lời mà. Tuy nhiên, điều này đã giúp Cale bình tĩnh lại. Cơ thể của cậu sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Cale nghe thấy ai đó đang thận trọng gọi mình vào lúc đó.
"Xin lỗi..."
Cale quay đầu lại để thấy một biểu hiện mà cậu chưa từng thấy trên mặt của Cage trước đây. Cô ấy đang lưỡng lự không giống như mọi khi và thận trọng hỏi.
"Điều đó, thực sự không có điều gì nghiêm trọng được viết trên đó chứ?"
Cage hỏi lại một lần nữa xem những ghi chép của mình có điều gì xấu hoặc nghiêm trọng được viết trên đó không.
Câu hỏi đó khiến mọi người đều hướng về Cale.
"Mm."
Cale trầm ngâm một lúc và Cage nhanh chóng tiếp tục.
"Tất nhiên, cậu không cần phải nói đâu vì ngài ấy đã được yêu cầu xem nó một mình! Đó là vấn đề cá nhân của cậu, thiếu gia Cale. Tôi biết cậu sẽ nói sẽ bỏ qua nội dung, nhưng tôi chỉ tò mò nếu có điều nghiêm trọng trong đó."
Hành động của nữ linh mục Cage thận trọng đến mức Cale quyết định trung thực nói ra cảm giác.
"Mm, không hẳn?"
Cage do dự một lúc, bình tĩnh hỏi lại một lần nữa.
"Vậy thì cậu có thể cho chúng tôi biết ít nhất một chút về những gì không quá nghiêm trọng đó được không?"
Cale tự hỏi trong giây lát.
Hm, Thần Chết chưa bao giờ nói giữ bí mật. Mình đoán có thể nói với họ một phần mà không cần nói cho họ biết những phần quan trọng?
Ông ta nói tờ giấy sẽ cháy nếu cậu cho người khác xem, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể nói với họ, cậu không hề đưa tờ giấy cho họ đọc mà.
Cale nhìn về phía những người khác.
Cậu có thể nhìn thấy những biểu hiện quan tâm trong mắt những người xung quanh mình.
Họ có lẽ sẽ còn lo lắng hơn nếu cậu giấu giếm mọi chuyện. Đó là lý do tại sao Cale quyết định thành thật về ít nhất một phần của nó.
Trước hết, mình không thể nói với họ về mối quan hệ của mình với Choi Jung Gun, Choi Jung Soo và Choi Han. Mình cũng không thể nói về Kim Rok Soo. Mình cũng không thể nói với họ về việc mình sẽ cần phải đưa ra quyết định như thế nào vào ngày đó.
Sau khi đưa ra một vài chi tiết gây sốc khác nhau, Cale sẽ vô tình nói về một trong số ít thông tin còn lại.
"Ông ấy nói tôi phải chết."
Cả căn phòng đều im lặng.
Cale nhớ lại một phần những gì Thần Chết đã nói với mình.
<Kim Rok Soo, cậu là người được cho là phải chết.>
Ừm, đúng thế. Đó có lẽ là điều ít gây sốc nhất khi nói với họ.
Cale có một biểu hiện hài lòng trên mặt của mình sau khi nói với bạn của mình một phần vì cậu vẫn đang nói sự thật với họ.
Cale đã quyết định dần dần chia sẻ nhiều hơn những suy nghĩ và cảm xúc chân thành của mình với những người khác ngoài Raon và Choi Han. Cale mong muốn thay thế dần những ký ức tiêu cực trong đầu bằng những ký ức vui vẻ.
Đúng. Mình thực sự muốn điều đó.
Cale bắt đầu mỉm cười khi cảm nhận được những cảm xúc kỳ lạ này từ trái tim đang đập của mình.
Tay cậu đã hết run và không còn đổ mồ hôi nữa. Cậu có thể cảm thấy bản thân được bình yên.
Đó là thời điểm đó.
"Đồ khốn điên!"
Hm?
Cale quay đầu lại.
Cậu có thể thấy một Alberu Crossman đang cực kỳ tức giận.
"Thiếu gia Cale, cậu thực sự là người mà bọn tôi không nên để cậu ở một mình được mà."
Cậu cũng có thể thấy biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt đang cười của Rosalyn.
Ai mà họ không thể để một mình?
Cale bối rối trước phản ứng của cả hai.
Không thành vấn đề vì sau đó cậu đã nghe thấy giọng nói của Raon.
- Ta là Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh. Ta thậm chí sẽ không để các vị thần yên. Ta sẽ đánh bại tất cả.
Bây giờ nó đang bị gì vậy?
Raon không sụt sịt. Giọng có vẻ khó chịu. Còn ác độc hơn ánh mắt của Rosalyn. Cậu thực sự nghe ra việc nó sẽ nhào ra đánh nhau với vài vị thần.
"Thật kinh khủng...!"
Cale bối rối trước giọng nói đột nhiên bắt đầu hét lên.
"Làm thế nào mà một tình huống phi lý chết tiệt như vậy lại có thể tồn tại được?!"
Cage là người đã hét lên.
Trông cô ấy lộ rõ vẻ tức giận khi những lời thô tục tiếp tục tuôn ra.
"Tôi biết sẽ như thế này mà! Thế nên, bất chấp tất cả những gì tôi đã nói, ông vẫn sẽ như thế này?!"
Cage hét lên về phía bầu trời.
"Mấy người cứ xem! Tôi sẽ không bao giờ trở lại thần điện đâu! Tôi tự do! Tự do! Tôi sẽ uống tất cả những gì tôi muốn, chơi tất cả những gì tôi muốn, và sống một cuộc sống hoàn toàn tự do!"
Bộp.
Bạn thân Taylor vỗ vai cô và bình tĩnh bắt đầu nói.
"Cage, tớ sẽ cổ vũ cậu và hy vọng cậu có thể đạt được ước mơ của mình."
Cái quái gì thế?
Cale nhìn Alberu khi cậu trưng ra biểu cảm bàng hoàng.
Alberu bắt đầu phun ra từ lời này tới lời khác.
"Và tại sao cậu trông rất bối rối, giống như cậu không biết chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Cậu đang chớp mắt như một con bò khi cậu được thông báo phải chết? Hả? Cậu không biết mình đang nói về cái gì. Cậu đang nhìn cái quái gì vậy?" (Bản Eng làBlinking your eyes like a cow, mình có thử gg nhưng không phải là cụm từ lóng hay gì hết. Cao nhân nào giải thích giúp với.)
"... Nhưng tôi chưa chết mà?"
"Gì?"
Cale bối rối trước nhiều ánh mắt cau có đang chĩa vào mình nhưng vẫn tiếp tục nói.
"Lẽ ra tôi phải chết là trong quá khứ. Câu đó không phải là nói tôi sẽ chết bây giờ hoặc trong tương lai, phải không? Tôi sẽ không chết bây giờ."
"Aigoo, đầu của ta."
Alberu ngồi xuống góc giường và ôm lấy đầu. Rosalyn vỗ vai và Cale nhanh chóng nói tiếp.
"Tôi sẽ sống trong một thời gian rất dài. Tôi sẽ là một kẻ lười biếng giàu có."
Cậu ngay lập tức nghe thấy giọng nói của Raon.
- Đúng rồi. Nhân loại sẽ sống như một kẻ lười biếng với ta. Ta cũng sẽ là một kẻ lười biếng! Ta sẽ tiếp tục và tiếp tục là một kẻ lười biếng bên cạnh ngươi!
Đúng đúng. Tương lai của ngươi là do ngươi tự quyết định.
Cale tôn trọng mục tiêu tương lai của Raon.
"Dù sao, tôi dự định sẽ sống một cuộc sống rất hạnh phúc với những đứa trẻ và những người khác, vì vậy không cần phải lo lắng."
Sự im lặng bao trùm căn phòng sau khi cậu đưa ra những nhận xét đó.
-... Nhân loại, ta nhất định, nhất định sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với ngươi và những thành viên còn lại trong gia đình của chúng ta! Ta sẽ tiêu diệt bất kỳ ai, cho dù đó là thần hay White Star, nếu chúng cản đường chúng ta!
Sự im lặng đã sớm bị phá vỡ.
"... Sẽ là một chuyện nếu cậu không giỏi trình bày như vậy."
Alberu nhìn Cale với vẻ mặt như muốn nói Ta cần phải làm cái quái gì với cái tên khốn này trước khi anh bắt đầu suy nghĩ.
"Thiếu gia Cale, hãy chắc chắn cậu phải nhớ những lời đó."
Rosalyn từ từ kéo tấm chăn lên cổ Cale và nhiệt tình nói.
Taylor và Cage gật đầu và mắt họ lấp lánh về phía Cale.
Làm thế nào mà không khí trong phòng lại thay đổi nhiều như vậy?
Cale cảm thấy thất vọng nhưng quyết định không nghĩ về bất cứ điều gì. Cậu nghĩ cậu có thể phủ nhận điều đó vì họ dường như hiểu quan điểm của cậu.
"Chúng ta không phải làm bất cứ điều gì cho đến ngày mai, vậy bây giờ hãy nghỉ ngơi một chút."
Rosalyn nói điều đó và làm cho Cage và Taylor rời khỏi giường. Alberu nói anh ấy sẽ nói chuyện với Rosalyn và kéo rèm quanh giường rồi cũng rời đi.
Sột soạt, sột soạt.
Cale có thể cảm thấy có thứ gì đó đang làm loạn về phía mình bên dưới tấm chăn.
Rất có thể đó là Raon tàng hình đang bò về phía cậu.
Cale di chuyển tay bên dưới tấm chăn và cái đầu tròn trịa rơi ngay vào lòng bàn tay cậu.
- Nhân loại.
Vâng vâng.
Cale cảm nhận được sức nóng cơ thể của Raon khi nó cuộn mình bên cạnh và nhắm mắt lại.
Như Rosalyn đã đề cập có lẽ là một ý kiến hay để nghỉ ngơi.
Và khi cậu tỉnh dậy...
Mình sẽ tiêu diệt hắn.
Cậu cần bắt đầu di chuyển để tiêu diệt White Star.
Cale có thể nghe thấy Rosalyn và Alberu nói chuyện với nhau, nhưng cậu không thể hiểu họ đang nói gì khi dần chìm vào giấc ngủ.
"... Điện hạ... Vì sức khỏe của cậu ta ......"
"... Một kẻ lười biếng... ngài nói đúng... Hãy nghỉ ngơi một chút ......"
Đó là một số điều cậu nghe được trước khi ngủ quên.
***
Bộp. Bộp.
Cale mở mắt ra trước một thứ gì đó đang vỗ nhẹ vào má mình.
"Nhân loại, ngươi dậy rồi!"
Raon cười khúc khích khi dụi mặt vào vai Cale.
Cale chớp mắt vài lần trước khi ngồi dậy.
Chhhhhh-
Cậu có thể nhìn thấy Alberu Crossman đang ngủ trên ghế dài khi cậu kéo rèm bao quanh giường. Những người khác không có trong phòng ngủ.
Họ có lẽ đã được dẫn đến phòng riêng của họ.
Cale thức dậy và đi đến chỗ Alberu.
Raon theo sau cậu.
"Nhân loại, nhân loại! Họ sẽ đến sớm thôi!"
"...Đúng, ta biết."
"Bây giờ trông ngươi vẫn ổn!"
"Đúng, ta ổn."
"Nhân loại, ngươi và ta sẽ sống hạnh phúc với nhau trong tương lai chứ?"
"Tại sao ngươi lại hỏi một câu hỏi rõ ràng như vậy?"
"Hehe!"
Hai người họ vẫn trò chuyện như bình thường.
Đó có thể là điều đã đánh thức Alberu. Cale nhìn Thế tử vẫn cải trang ngay cả khi đang ngủ và hai người họ nhìn nhau.
"...Cậu đang làm gì đấy?"
Rắc.
Cale cắn một miếng bánh quy.
Cậu đói.
"Nhân loại, ăn bánh táo nữa nè!"
Rồng con đặt một miếng bánh táo vào tay khác của Cale. Alberu nhìn Cale, người đang ăn một chiếc bánh quy ngay khi vừa thức dậy và ngồi đó với mái tóc bổ luống với vẻ kinh ngạc. Cale sau đó bắt đầu nói chuyện với anh.
"Thưa điện hạ, mặt ngài dính một ít nước dãi đấy."
Cale tiếp tục nói khi Alberu bắt đầu cau mày.
"Syrem, tên khốn đó ở đâu?"
Vẻ mặt của Alberu cau lại.
Syrem, Sát Long nhân giả.
Hắn hiện đang bị giam giữ trong nhà tù ngầm sâu nhất và nguy hiểm nhất ở Vương quốc Roan.
Hắn là người sở hữu ba sức mạnh cổ đại.
Hơn nữa, hắn đã phát động cuộc tấn công tàn khốc nhất vào Vương quốc Roan trong trận chiến chống lại Liên minh Bất khuất và đã gây ra nhiều thiệt hại nhất.
"Việc hành quyết của hắn đã được xác định chưa?"
Cale hỏi và Alberu thờ ơ trả lời.
"Hắn vẫn còn sống."
Sau đó, Alberu tiếp tục nói với một giọng rất nghiêm túc.
"Cuộc họp Quý tộc có vẻ như họ sẽ sớm xác định một ngày. Họ tiếp tục kéo dài nó trở lại vì nhiều lý do. Số đông cho rằng chúng ta cần phải trừng trị triệt để hắn vì hắn đã tham gia vào cả trận chiến tại lãnh địa Henituse và bờ biển Đông Bắc."
Cale không trả lời và chỉ cắn một miếng bánh quy khác.
Rắc, rắc.
Cậu nhai chiếc bánh quy một lúc rồi bắt đầu nói.
"Tôi cần đi gặp tên khốn đó."
"Ta sẽ dẫn đường."
Để tiêu diệt White Star, cậu cần ấn nút đầu tiên trong kế hoạch của mình.
Alberu, người đang nhìn cậu, bắt đầu nói.
"Cậu định đánh bại White Star với sức mạnh áp đảo?"
"Vâng, thưa điện hạ."
Mặt Cale tái nhợt. Nhưng, đôi mắt lại sáng và sống động hơn bao giờ hết. Sau đó là câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy tự tin này.
Alberu gật đầu.
"Vậy thì thật tuyệt."
Cale không chú ý lắm đến lời nhận xét đó và quay lại cái ghế mà mình đã ngồi.
- Nhân loại, có vẻ ngươi không sao hết, nhưng nhanh ăn một miếng bánh táo trong giỏ trước đi! Ngươi không thể ngất! Ta sẽ báo lại với ông nội Ron, Rồng vàng, Choi Han, Beacrox và cả cô gái ngoan Mary đó!
Cậu gần như cười khúc khích trước giọng nói của Raon trong đầu.
Sau đó cậu cũng nghe thấy giọng nói của Alberu.
"Vậy cậu định đánh bại White Star bằng cách nào?"
Tuy nhiên, Alberu không thể kết thúc câu hỏi của mình.
Anh đưa tay ra.
Anh có thể thấy Cale bắt đầu ngã.
"Thiếu gia Cale!"
"Thiếu gia!"
Những người lo lắng nhìn cậu đều nhảy dựng lên lo lắng.
- Nhân loại!
Raon nhanh chóng lao về phía Cale và dùng đầu của mình để đỡ cơ thể đang ngã của Cale. Nó cũng đưa hai bàn chân trước của mình ra để giúp đỡ phần trên của Cale.
"Này! Cậu!"
Bàn tay của Alberu bất ngờ nắm lấy cánh tay của Cale đang rơi xuống.
Ooooooong-
Đồng thời, Alberu có thể nhìn thấy mana đỏ bao quanh Cale. Đó là mana của Rosalyn.
Cô đã nhanh chóng sử dụng mana của mình để hỗ trợ Cale.
"... Ha... Chết tiệt."
Tiếng lầm bầm của Cale khiến Taylor và Cage, người đã nhanh chóng chạy về phía cậu, và Alberu, người đang đỡ cậu lên, dùng vẻ mặt kỳ quặc nhìn cậu.
Cale rất bất ngờ.
- Nhân loại! Tại sao ngươi lại có biểu hiện như khi sắp ngất vậy?! Ngươi thực sự là một nhân loại yếu đuối và ngu ngốc!
Raon từ từ di chuyển cái đầu tròn trịa và bàn chân trước mũm mĩm của mình ra khỏi hỗ trợ Cale sau khi nhìn thấy mana đỏ của Rosalyn bao quanh Cale và bắt đầu cằn nhằn.
Nửa người trên của Cale ngã về phía trước khi cậu sắp ngã xuống nên chỉ có Raon mới nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu.
Cái gì...?
Cale bối rối.
Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?
Cậu không thể hiểu tại sao cơ thể mình lại choáng váng như thế này.
Cậu đã không sử dụng bất kỳ sức mạnh cổ đại cũng như khả năng của mình.
Cậu không chóng mặt và cơ thể không nóng lên vì sốt nặng.
Cậu cũng không cảm thấy mình sắp nôn.
Nhưng tại sao cơ thể không có sức lực nào cả?
Cale nhìn theo chuyển động nhẹ nhàng của mana đỏ khi nó từ từ đặt cậu nằm xuống. Mana đỏ sau đó từ từ di chuyển cậu đến ghế dài.
Cale cuối cùng cũng có thể nhìn thấy những người khác sau khi mana nâng phần trên của mình lên trở lại. Alberu thẳng thắn nói khi nhìn Cale.
"Ta biết mọi chuyện sẽ như thế này mà. Mặt cậu lúc này, thật là tàn tạ. Chậc."
Tất cả đều trông giống như nghĩ Cale sẽ ngất xỉu. Cậu biết Raon có lẽ cũng có biểu hiện tương tự mặc dù cậu không thể nhìn thấy nó.
"... Nhưng tôi vẫn ổn mà."
Alberu nhìn về phía Rosalyn sau khi nghe Cale nhận xét và Rosalyn mỉm cười khi đáp.
"Cậu đang khiến tôi phát điên."
Cale bối rối.
Alberu không quan tâm và chỉ vào giường.
"Đặt cậu ta xuống đó. Cái ghế dài này không được thoải mái cho lắm."
"Như ngài muốn, điện hạ."
Rosalyn di chuyển bàn tay của mình và điều khiển mana đỏ đặt Cale xuống giường.
Cale nằm đó và nhìn lên trần nhà.
Mình bị sao vậy?
Cậu nghe thấy hai giọng nói ngay lúc đó.
"Nhìn cậu xanh xao quá. Điều gì khiến Cale Henituse dũng cảm phải sợ hãi?"
Một trong số họ là Alberu.
[Có vẻ như cơ thể cậu đã run lên trong giây lát vì sợ hãi và kinh hoàng.]
Cái còn lại là Đá Tảng đáng sợ.
Cale càng sốc hơn sau khi nghe những lời bình luận của họ.
Mình sợ cái gì? Có thật không?
Mình, trong số tất cả mọi người, đã phản ứng vì sợ hãi?
Cậu không thể tin được.
Cậu sẽ chấp nhận điều đó nếu đó là vì tức giận, nhưng cậu không hề thấy sợ.
Nhưng Cale không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận tình trạng hiện tại của mình sau khi giơ tay lên và đặt lên trán.
Tay cậu hơi run, trán lấm tấm mồ hôi.
Không có gì lạ khi mọi người nói cậu đang sợ hãi cả.
Mình sợ hãi về điều gì?
Cale không cần phải suy nghĩ lâu để nhớ lại những ghi chép trong quá khứ mà cậu đã thấy khi mọi thứ đã chuyển sang màu đen.
"Ha!"
Cale chế giễu không tin nổi.
- Nhân loại! Tại sao ngươi lại cười vậy hả? Có gì đó chắc chắn rất kỳ lạ! Đây không phải là lúc để cười! Nhân loại, có vẻ như ngươi đang trong tình trạng nguy kịch! Ngươi đang cười khi bị tổn thương đó! Ngươi không thể phát điên lên được!
Cale không nói nên lời sau khi nghe những lời của Raon.
Con Rồng đen sáu tuổi này thực sự rất giỏi trong việc khiến cậu không nói nên lời mà. Tuy nhiên, điều này đã giúp Cale bình tĩnh lại. Cơ thể của cậu sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Cale nghe thấy ai đó đang thận trọng gọi mình vào lúc đó.
"Xin lỗi..."
Cale quay đầu lại để thấy một biểu hiện mà cậu chưa từng thấy trên mặt của Cage trước đây. Cô ấy đang lưỡng lự không giống như mọi khi và thận trọng hỏi.
"Điều đó, thực sự không có điều gì nghiêm trọng được viết trên đó chứ?"
Cage hỏi lại một lần nữa xem những ghi chép của mình có điều gì xấu hoặc nghiêm trọng được viết trên đó không.
Câu hỏi đó khiến mọi người đều hướng về Cale.
"Mm."
Cale trầm ngâm một lúc và Cage nhanh chóng tiếp tục.
"Tất nhiên, cậu không cần phải nói đâu vì ngài ấy đã được yêu cầu xem nó một mình! Đó là vấn đề cá nhân của cậu, thiếu gia Cale. Tôi biết cậu sẽ nói sẽ bỏ qua nội dung, nhưng tôi chỉ tò mò nếu có điều nghiêm trọng trong đó."
Hành động của nữ linh mục Cage thận trọng đến mức Cale quyết định trung thực nói ra cảm giác.
"Mm, không hẳn?"
Cage do dự một lúc, bình tĩnh hỏi lại một lần nữa.
"Vậy thì cậu có thể cho chúng tôi biết ít nhất một chút về những gì không quá nghiêm trọng đó được không?"
Cale tự hỏi trong giây lát.
Hm, Thần Chết chưa bao giờ nói giữ bí mật. Mình đoán có thể nói với họ một phần mà không cần nói cho họ biết những phần quan trọng?
Ông ta nói tờ giấy sẽ cháy nếu cậu cho người khác xem, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể nói với họ, cậu không hề đưa tờ giấy cho họ đọc mà.
Cale nhìn về phía những người khác.
Cậu có thể nhìn thấy những biểu hiện quan tâm trong mắt những người xung quanh mình.
Họ có lẽ sẽ còn lo lắng hơn nếu cậu giấu giếm mọi chuyện. Đó là lý do tại sao Cale quyết định thành thật về ít nhất một phần của nó.
Trước hết, mình không thể nói với họ về mối quan hệ của mình với Choi Jung Gun, Choi Jung Soo và Choi Han. Mình cũng không thể nói về Kim Rok Soo. Mình cũng không thể nói với họ về việc mình sẽ cần phải đưa ra quyết định như thế nào vào ngày đó.
Sau khi đưa ra một vài chi tiết gây sốc khác nhau, Cale sẽ vô tình nói về một trong số ít thông tin còn lại.
"Ông ấy nói tôi phải chết."
Cả căn phòng đều im lặng.
Cale nhớ lại một phần những gì Thần Chết đã nói với mình.
<Kim Rok Soo, cậu là người được cho là phải chết.>
Ừm, đúng thế. Đó có lẽ là điều ít gây sốc nhất khi nói với họ.
Cale có một biểu hiện hài lòng trên mặt của mình sau khi nói với bạn của mình một phần vì cậu vẫn đang nói sự thật với họ.
Cale đã quyết định dần dần chia sẻ nhiều hơn những suy nghĩ và cảm xúc chân thành của mình với những người khác ngoài Raon và Choi Han. Cale mong muốn thay thế dần những ký ức tiêu cực trong đầu bằng những ký ức vui vẻ.
Đúng. Mình thực sự muốn điều đó.
Cale bắt đầu mỉm cười khi cảm nhận được những cảm xúc kỳ lạ này từ trái tim đang đập của mình.
Tay cậu đã hết run và không còn đổ mồ hôi nữa. Cậu có thể cảm thấy bản thân được bình yên.
Đó là thời điểm đó.
"Đồ khốn điên!"
Hm?
Cale quay đầu lại.
Cậu có thể thấy một Alberu Crossman đang cực kỳ tức giận.
"Thiếu gia Cale, cậu thực sự là người mà bọn tôi không nên để cậu ở một mình được mà."
Cậu cũng có thể thấy biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt đang cười của Rosalyn.
Ai mà họ không thể để một mình?
Cale bối rối trước phản ứng của cả hai.
Không thành vấn đề vì sau đó cậu đã nghe thấy giọng nói của Raon.
- Ta là Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh. Ta thậm chí sẽ không để các vị thần yên. Ta sẽ đánh bại tất cả.
Bây giờ nó đang bị gì vậy?
Raon không sụt sịt. Giọng có vẻ khó chịu. Còn ác độc hơn ánh mắt của Rosalyn. Cậu thực sự nghe ra việc nó sẽ nhào ra đánh nhau với vài vị thần.
"Thật kinh khủng...!"
Cale bối rối trước giọng nói đột nhiên bắt đầu hét lên.
"Làm thế nào mà một tình huống phi lý chết tiệt như vậy lại có thể tồn tại được?!"
Cage là người đã hét lên.
Trông cô ấy lộ rõ vẻ tức giận khi những lời thô tục tiếp tục tuôn ra.
"Tôi biết sẽ như thế này mà! Thế nên, bất chấp tất cả những gì tôi đã nói, ông vẫn sẽ như thế này?!"
Cage hét lên về phía bầu trời.
"Mấy người cứ xem! Tôi sẽ không bao giờ trở lại thần điện đâu! Tôi tự do! Tự do! Tôi sẽ uống tất cả những gì tôi muốn, chơi tất cả những gì tôi muốn, và sống một cuộc sống hoàn toàn tự do!"
Bộp.
Bạn thân Taylor vỗ vai cô và bình tĩnh bắt đầu nói.
"Cage, tớ sẽ cổ vũ cậu và hy vọng cậu có thể đạt được ước mơ của mình."
Cái quái gì thế?
Cale nhìn Alberu khi cậu trưng ra biểu cảm bàng hoàng.
Alberu bắt đầu phun ra từ lời này tới lời khác.
"Và tại sao cậu trông rất bối rối, giống như cậu không biết chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Cậu đang chớp mắt như một con bò khi cậu được thông báo phải chết? Hả? Cậu không biết mình đang nói về cái gì. Cậu đang nhìn cái quái gì vậy?" (Bản Eng làBlinking your eyes like a cow, mình có thử gg nhưng không phải là cụm từ lóng hay gì hết. Cao nhân nào giải thích giúp với.)
"... Nhưng tôi chưa chết mà?"
"Gì?"
Cale bối rối trước nhiều ánh mắt cau có đang chĩa vào mình nhưng vẫn tiếp tục nói.
"Lẽ ra tôi phải chết là trong quá khứ. Câu đó không phải là nói tôi sẽ chết bây giờ hoặc trong tương lai, phải không? Tôi sẽ không chết bây giờ."
"Aigoo, đầu của ta."
Alberu ngồi xuống góc giường và ôm lấy đầu. Rosalyn vỗ vai và Cale nhanh chóng nói tiếp.
"Tôi sẽ sống trong một thời gian rất dài. Tôi sẽ là một kẻ lười biếng giàu có."
Cậu ngay lập tức nghe thấy giọng nói của Raon.
- Đúng rồi. Nhân loại sẽ sống như một kẻ lười biếng với ta. Ta cũng sẽ là một kẻ lười biếng! Ta sẽ tiếp tục và tiếp tục là một kẻ lười biếng bên cạnh ngươi!
Đúng đúng. Tương lai của ngươi là do ngươi tự quyết định.
Cale tôn trọng mục tiêu tương lai của Raon.
"Dù sao, tôi dự định sẽ sống một cuộc sống rất hạnh phúc với những đứa trẻ và những người khác, vì vậy không cần phải lo lắng."
Sự im lặng bao trùm căn phòng sau khi cậu đưa ra những nhận xét đó.
-... Nhân loại, ta nhất định, nhất định sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với ngươi và những thành viên còn lại trong gia đình của chúng ta! Ta sẽ tiêu diệt bất kỳ ai, cho dù đó là thần hay White Star, nếu chúng cản đường chúng ta!
Sự im lặng đã sớm bị phá vỡ.
"... Sẽ là một chuyện nếu cậu không giỏi trình bày như vậy."
Alberu nhìn Cale với vẻ mặt như muốn nói Ta cần phải làm cái quái gì với cái tên khốn này trước khi anh bắt đầu suy nghĩ.
"Thiếu gia Cale, hãy chắc chắn cậu phải nhớ những lời đó."
Rosalyn từ từ kéo tấm chăn lên cổ Cale và nhiệt tình nói.
Taylor và Cage gật đầu và mắt họ lấp lánh về phía Cale.
Làm thế nào mà không khí trong phòng lại thay đổi nhiều như vậy?
Cale cảm thấy thất vọng nhưng quyết định không nghĩ về bất cứ điều gì. Cậu nghĩ cậu có thể phủ nhận điều đó vì họ dường như hiểu quan điểm của cậu.
"Chúng ta không phải làm bất cứ điều gì cho đến ngày mai, vậy bây giờ hãy nghỉ ngơi một chút."
Rosalyn nói điều đó và làm cho Cage và Taylor rời khỏi giường. Alberu nói anh ấy sẽ nói chuyện với Rosalyn và kéo rèm quanh giường rồi cũng rời đi.
Sột soạt, sột soạt.
Cale có thể cảm thấy có thứ gì đó đang làm loạn về phía mình bên dưới tấm chăn.
Rất có thể đó là Raon tàng hình đang bò về phía cậu.
Cale di chuyển tay bên dưới tấm chăn và cái đầu tròn trịa rơi ngay vào lòng bàn tay cậu.
- Nhân loại.
Vâng vâng.
Cale cảm nhận được sức nóng cơ thể của Raon khi nó cuộn mình bên cạnh và nhắm mắt lại.
Như Rosalyn đã đề cập có lẽ là một ý kiến hay để nghỉ ngơi.
Và khi cậu tỉnh dậy...
Mình sẽ tiêu diệt hắn.
Cậu cần bắt đầu di chuyển để tiêu diệt White Star.
Cale có thể nghe thấy Rosalyn và Alberu nói chuyện với nhau, nhưng cậu không thể hiểu họ đang nói gì khi dần chìm vào giấc ngủ.
"... Điện hạ... Vì sức khỏe của cậu ta ......"
"... Một kẻ lười biếng... ngài nói đúng... Hãy nghỉ ngơi một chút ......"
Đó là một số điều cậu nghe được trước khi ngủ quên.
***
Bộp. Bộp.
Cale mở mắt ra trước một thứ gì đó đang vỗ nhẹ vào má mình.
"Nhân loại, ngươi dậy rồi!"
Raon cười khúc khích khi dụi mặt vào vai Cale.
Cale chớp mắt vài lần trước khi ngồi dậy.
Chhhhhh-
Cậu có thể nhìn thấy Alberu Crossman đang ngủ trên ghế dài khi cậu kéo rèm bao quanh giường. Những người khác không có trong phòng ngủ.
Họ có lẽ đã được dẫn đến phòng riêng của họ.
Cale thức dậy và đi đến chỗ Alberu.
Raon theo sau cậu.
"Nhân loại, nhân loại! Họ sẽ đến sớm thôi!"
"...Đúng, ta biết."
"Bây giờ trông ngươi vẫn ổn!"
"Đúng, ta ổn."
"Nhân loại, ngươi và ta sẽ sống hạnh phúc với nhau trong tương lai chứ?"
"Tại sao ngươi lại hỏi một câu hỏi rõ ràng như vậy?"
"Hehe!"
Hai người họ vẫn trò chuyện như bình thường.
Đó có thể là điều đã đánh thức Alberu. Cale nhìn Thế tử vẫn cải trang ngay cả khi đang ngủ và hai người họ nhìn nhau.
"...Cậu đang làm gì đấy?"
Rắc.
Cale cắn một miếng bánh quy.
Cậu đói.
"Nhân loại, ăn bánh táo nữa nè!"
Rồng con đặt một miếng bánh táo vào tay khác của Cale. Alberu nhìn Cale, người đang ăn một chiếc bánh quy ngay khi vừa thức dậy và ngồi đó với mái tóc bổ luống với vẻ kinh ngạc. Cale sau đó bắt đầu nói chuyện với anh.
"Thưa điện hạ, mặt ngài dính một ít nước dãi đấy."
Cale tiếp tục nói khi Alberu bắt đầu cau mày.
"Syrem, tên khốn đó ở đâu?"
Vẻ mặt của Alberu cau lại.
Syrem, Sát Long nhân giả.
Hắn hiện đang bị giam giữ trong nhà tù ngầm sâu nhất và nguy hiểm nhất ở Vương quốc Roan.
Hắn là người sở hữu ba sức mạnh cổ đại.
Hơn nữa, hắn đã phát động cuộc tấn công tàn khốc nhất vào Vương quốc Roan trong trận chiến chống lại Liên minh Bất khuất và đã gây ra nhiều thiệt hại nhất.
"Việc hành quyết của hắn đã được xác định chưa?"
Cale hỏi và Alberu thờ ơ trả lời.
"Hắn vẫn còn sống."
Sau đó, Alberu tiếp tục nói với một giọng rất nghiêm túc.
"Cuộc họp Quý tộc có vẻ như họ sẽ sớm xác định một ngày. Họ tiếp tục kéo dài nó trở lại vì nhiều lý do. Số đông cho rằng chúng ta cần phải trừng trị triệt để hắn vì hắn đã tham gia vào cả trận chiến tại lãnh địa Henituse và bờ biển Đông Bắc."
Cale không trả lời và chỉ cắn một miếng bánh quy khác.
Rắc, rắc.
Cậu nhai chiếc bánh quy một lúc rồi bắt đầu nói.
"Tôi cần đi gặp tên khốn đó."
"Ta sẽ dẫn đường."
Để tiêu diệt White Star, cậu cần ấn nút đầu tiên trong kế hoạch của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.