Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 86: Bệnh tình bố nguy kịch
Kỳ Dung
18/02/2024
【Cô có ý gì, cô đang nghi ngờ tôi?】
***
Xa xa chợt nghe thấy âm thanh chói tai bén nhọn của xe cấp cứu, chỉ thấy trong nhà hỗn loạn, nhân viên cấp cứu đang nâng Tiết Khánh Vũ hôn mê lên một chiếc xe cứu thương.
Sắc mặt ông không còn chút máu, đầu quấn băng gạc, có vết máu thấm ra, bên cạnh là âm thanh kêu khóc đến đứt gan bể phổi của Hạ Lan Chi.
“Khánh Vũ —— Khánh Vũ —— Ông nhất định đừng xảy ra chuyện gì ——”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Bùi Ôn Du chạy nhanh vào.
Hạ Lan Chi không ngờ Bùi Ôn Du lại xuất hiện vào lúc này, âm thanh kêu khóc bỗng chững lại, hai mắt đẫm lệ lập tức nói: “Dì ở dưới lầu chợt nghe thấy ầm một tiếng…… Lên lầu đã thấy Khánh Vũ ngã xuống đất. Có lẽ bố vợ con đã vấp phải ghế khi muốn đi vệ sinh, không ngờ lại bị đập trúng đầu……”
“Mắt của bố không tốt, sao lại đột nhiên xuống giường bước đi vậy?”
Hạ Lan Chi nức nở nói: “Thật ra dạo gần đây bệnh tình của bố con càng ngày càng nghiêm trọng, có chứng mất trí nhớ tuổi già, thường xuyên không nhớ ra mình là ai…… Có thể đã quên mắt của mình không tốt, bèn đột nhiên xuống giường……”
Bùi Ôn Du lập tức nghi ngờ nói: “Nếu bệnh tình của bố đã trở nên nghiêm trọng, tại sao lại xảy ra chuyện đúng vào lúc không có ai trong phòng chăm sóc ông ấy?”
“Chuyện té ngã, có người nào chứng kiến không?” Tiết Huệ Vũ cũng không tin trùng hợp như vậy, từ sau lưng Bùi Ôn Du bước ra đồng thanh nói.
Mấy người làm trong nhà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không có ai chủ động mở miệng, thậm chí nhìn thấy Thẩm Tuyết xuất hiện đều có chút giật mình.
Lần trước nhìn thấy gia sư của Bùi thiếu gia đã cảm thấy dáng vẻ hơi giống đại tiểu thư, hôm nay lại gặp mặt, so với lần trước thì càng giống đại tiểu thư hơn nữa…… Âm thanh thần thái giọng điệu ấy, quả thật giống như bản thân đại tiểu thư đang đứng trước mặt vậy.
Hạ Lan Chi cũng cực kỳ khiếp sợ, hơi sững sờ nhìn dáng vẻ của Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết ngày càng giống Tiết Huệ Vũ, chắc chắn là đã phẫu thuật gương mặt rồi.
Như vậy tham gia《Vũ Vương Giấu Mặt》quả nhiên là Thẩm Tuyết, thần bí không muốn lộ diện rất có thể là trên mặt có dấu vết giải phẫu……
Hạ Lan Chi ngay lập tức nghĩ thông suốt mưu kế của Bùi Ôn Du, ánh mắt rưng rưng ngấn lệ, tự trách nói: “Là dì chăm sóc…… Khánh Vũ không muốn người khác biết về chứng mất trí nhớ của mình, nên chỉ có một mình dì chăm sóc. Đúng lúc ấy dì đi xuống nhà bếp dưới lầu, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi như vậy……”
“Sao lại đúng lúc như vậy? Chân trước đi vừa mới đi, thì chân sau đã xảy ra chuyện rồi?”
Tiết Huệ Vũ lạnh lùng nhìn về phía Hạ Lan Chi, chất vấn nói: “Dì xuống lầu lúc mấy giờ, mấy giờ thì nghe âm thanh từ trên lầu truyền đến?”
Bị một gia sư không chút liên quan chất vấn hết lần này đến lần khác, trong lòng Hạ Lan Chi tức giận, ngay lập tức tủi thân nghẹn ngào nức nở: “Cô có ý gì, cô đang nghi ngờ tôi? Khánh Vũ té bị thương, người đau lòng nhất chính là tôi có được không? Sao tôi lại hại ông ấy chứ…… Hu hu hu……”
Thấy phu nhân suy sụp ngã ngồi trên mặt đất khóc lớn, đám người làm nháo nhào tràn lên.
Có người an ủi phu nhân, có người che chở trước người phu nhân tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ giống hệt đại tiểu thư này, khua môi múa mép nói: “Lúc ấy phu nhân đang ở dưới bếp nấu canh cho lão gia, chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Chuyện này rõ ràng là sự cố ngoài ý muốn…… Phu nhân đã chăm sóc lão gia tỉ mỉ nhiều ngày như vậy, lúc nãy cũng là người đầu tiên gọi 120, sao cô có thể nghi ngờ phu nhân như vậy……”
“Dù có phải sự cố ngoài ý muốn hay không thì đều phải báo cảnh sát. Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Bây giờ, mọi đồ đạc trong phòng của bố không được động vào, không ai trong số các người được phép rời đi.”
Bùi Ôn Du đương nhiên không tin dăm ba câu của Hạ Lan Chi, ủy thác một cảnh sát quen hỗ trợ phong tỏa hiện trường, thu thập chứng cứ.
Cùng lúc đó, Tiết Khánh Vũ được đưa đến bệnh viện, ngay lập tức được phẫu thuật mở sọ vì xuất huyết não, thậm chí vì tình hình không khả quan, bệnh viện đã phát thông báo bệnh tình nguy kịch.
Tờ giấy báo bệnh nguy kịch do Hạ Lan Chi ký, sau khi ký xong, bà ta rơi nước mắt tự trách trước cửa phòng mổ, Tiết Hoành Tuấn gần đây đang mượn rượu giải sầu, uể oải chán nản, sau khi nhận được điện thoại cũng vội vàng chạy đến.
Thấy mẹ hắn khóc đau lòng như vậy, sắc mặt tái nhợt bước đến: “Mẹ, sao lại thế này, sao bố lại nhập viện rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Bố con…… Hu hu hu……” Hạ Lan Chi khóc lóc thất thanh như bắt được cọng rơm cứu mạng vội vàng nhào về phía con trai, nhưng vừa mới nghẹn ngào mở miệng, bởi vì đau lòng quá độ, cơ thể khẽ nghiêng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Mẹ! Mẹ!” Tiết Hoành Tuấn kích động đỡ mẹ đang ngã xuống đất, ấn nhân trung rồi kinh hoảng hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ! Ở đây có người bất tỉnh!”
Lạnh lùng nhìn Hạ Lan Chi diễn trò bất tỉnh được Tiết Hoành Tuấn ẵm lên giường bệnh, rồi được sau y tá đẩy đi, Tiết Huệ Vũ siết chặt nắm đấm đứng trước cửa phòng cấp cứu chờ kết quả giải phẫu.
“Huệ Vũ, em về trước đi, anh ở đây đợi bố. Khi nào bố phẫu thuật xong, anh sẽ gọi điện cho em.”
Tiết Huệ Vũ khẽ lắc đầu: “Anh đưa con về nhà trước đi, dỗ con ngủ rồi sau đó đến đây, em ở đây đợi.”
Cô đã biết được từ hệ thống rằng, bố cô sẽ qua đời sau bảy ngày nữa.
Có chênh lệch bảy ngày rất có thể là vì dù phẫu thuật thành công, bố vẫn không thể vượt qua giai đoạn nguy kịch.
Chuyện làm Tiết Huệ Vũ không thể hiểu chính là, trong tác phẩm gốc bố sẽ sống đến già, nhưng bây giờ đột nhiên lại trong tình trạng bệnh tình nguy kịch.
Hạ Lan Chi có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, dường như mọi chuyện thực sự là một tai nạn đáng tiếc, chẳng lẽ vì sự tồn tại của cô mà sinh ra hiệu ứng cánh bướm như vậy sao?
Thấy vợ mình cố chấp không thể lay chuyển, Bùi Ôn Du đành phải đồng ý đưa con về nhà trước.
Trên đường quay lại, Bùi Dục Kỳ vẫn còn ngái ngủ, nhưng nghe thấy âm thanh chói tai của xe cứu thương, Bùi Dục Kỳ mới biết ông ngoại gặp chuyện không may.
Bố mẹ đều rất lo lắng, đuổi theo xe cấp cứu của ông ngoại đến thẳng bệnh viện, Bùi Dục Kỳ không kịp trở về nhà trước vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, căng thẳng ôm chặt mèo bông trong tay.
Những giọng nói khác nhau trong bệnh viện lại khơi dậy nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng bé, bé lặp lại suy nghĩ hết lần này đến lần khác, mẹ nói xe cấp cứu là dùng để cứu ông ngoại, ông ngoại nhất định sẽ không sao.
Nhưng nhìn dáng vẻ âu lo đau khổ của bố mẹ, vẫn không nhịn được ánh mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi…… Con về nhà ngủ một mình cũng được, không cần bố ở bên đâu.”
Nhẹ nhàng xoa đầu con trai từ trước đến giờ luôn luôn rất hiểu chuyện, Tiết Huệ Vũ nắm bàn tay bé nhỏ của bé, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, quá trễ rồi, bố về với con, mẹ mới yên tâm. Con cũng đừng lo lắng, ông ngoại không sao đâu.” Cô nói dối con trai.
Sau khi chồng con rời đi, trước phòng phẫu thuật chỉ còn lại một mình Tiết Huệ Vũ.
Theo thời gian giải phẫu kéo dài, cô đau khổ ngồi xổm ở hành lang bệnh viện.
Bùi Ôn Du đưa con về nhà rồi cùng cảnh sát nói chuyện điện thoại xong, chỉ thấy Tiết Huệ Vũ ngoài miệng nói không quan tâm đến bố nhưng trong lòng rất quan tâm, lập tức trấn an vỗ vai cô nói: “Bố sẽ không sao đâu. Dục Kỳ đã ngủ rồi, không cần lo lắng.”
“Bảy ngày sau bố sẽ chết. Sau khi bố chết, em sẽ bị trừ giá trị hồi sinh……” Vừa rồi bởi vì có con ở đây, nên cô mới không nói gì.
“Ý em là sao?” Bùi Ôn Du cau mày, “Sẽ bị trừ bao nhiêu?”
Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày 13 tháng 9, đột nhiên bị trừ giá trị hồi sinh đối với Tiết Huệ Vũ mà nói đúng là một đòn đả kích.
“Trong thời gian làm nhiệm vụ, khiến cho người vốn dĩ sẽ sống lại chết đi, sẽ bị trừ 20 điểm hồi sinh, đồng thời, giá trị hồi sinh nhận được từ bố cũng sẽ bị khấu trừ cùng. Có lẽ khoảng ba bốn mươi điểm.”
Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ là nguồn giá trị hồi sinh quan trọng và lớn nhất.
Giả sử Bùi Dục Kỳ chết, vừa phải trừ đi 20 điểm vừa phải trừ tất cả giá trị hồi sinh nhận được từ bé con, Tiết Huệ Vũ cơ hồ không có khả năng thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Mà Bùi Ôn Du có kết cục tử vong, nên dù anh chết cũng không cần trừ 20 điểm hồi sinh, nhưng hiện tại Bùi Ôn Du đã chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim Tiết Huệ Vũ, nếu sau khi Bùi Ôn Du chết, Tiết Huệ Vũ sống trong tình trạng đau buồn như vậy thì khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ trở nên thấp hơn.
Đồng dạng, Tiết Khánh Vũ là người thân nên cũng không ngoại lệ, dù rằng giá trị hồi sinh thấp hơn Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ, thậm chí Tiết Huệ Vũ và bố cô còn cãi nhau đến bế tắc, nhưng với tư cách là người bố duy nhất, ông đột nhiên chết đi cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến thể xác và tinh thần của Tiết Huệ Vũ.
Từ sau khi người hâm mộ nhận ra, bây giờ Tiết Huệ Vũ đã tăng giá trị hồi sinh lên tới 85 điểm, khuôn mặt này cũng giống 85% so với diện mạo ban đầu. Vậy nên, trong đêm truyền hình trực tiếp trận chung kết mặt nạ được tháo ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng cô là Tiết Huệ Vũ.
Chương trình phát sóng trực tiếp ước tính sẽ có một trăm nghìn khán giả theo dõi, tỷ lệ rating khủng như vậy chắc chắn sẽ khiến giá trị hồi sinh của cô đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt. Hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ quả thực là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cho nên cô mới có chuyện nhàn nhã thoải mái dẫn bé con đến công viên giải trí chơi hai ngày một đêm.
Nhưng giờ đây, thoáng cái trừ đến ba bốn mươi điểm giá trị hồi sinh, dung mạo của cô lại phải giảm xuống nữa rồi.
Vào đêm chung kết, giá trị hồi sinh cần tăng vọt khoảng từ 50 đến 60 điểm, quả thực là từ cấp thoải mái đột nhiên biến thành cấp khó địa ngục rồi……
Tâm trạng Tiết Huệ Vũ gần như sụp đổ rồi ——
“Nhiệm vụ của em rất có thể sẽ thất bại…… Ôn Du, em phải làm sao đây……”
Từ thái độ ban đầu có thể sống lại hay không đều không quan trọng, đến khi cố gắng vì con mà sống lại, cho đến bây giờ…… Tiết Huệ Vũ thật lòng muốn một nhà ba người bắt đầu lại một lần nữa.
Cô rất muốn rất muốn sống lại, dù thế nào cô cũng muốn sống lại.
Trái tim của Bùi Ôn Du quặn lại trong trong nháy mắt, ngay lập tức bác bỏ: “Tương lai mà hệ thống nói không nhất định sẽ chính xác. Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất nước, bố nhất định có thể tỉnh lại, em cũng nhất định có cơ hội sống lại.”
Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm Tiết Huệ Vũ đang chán nản vào lòng.
“Vậy nên, em cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai đã phải tiến hành luyện tập, chuyên tâm cho cuộc thi, không cần nghĩ ngợi lung tung.”
Mặt khác, vừa rồi thấy mẹ quá đau buồn mà ngất đi, Tiết Hoành Tuấn luôn là con trai cưng của mẹ nhất thời mất đi một người đáng tin cậy, lập tức để cho y tá sắp xếp một phòng bệnh VIP, lo lắng canh giữ ở trước giường bệnh.
Giờ phút này, thấy mẹ cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn thật lòng thật dạ khóc sướt mướt nước mắt nước mũi tèm lem: “Mẹ, bố vẫn đang phẫu thuật, Bùi Ôn Du đang canh giữ ở cửa phòng……”
“Mẹ mẹ đừng đau buồn quá…… Bố là người tốt trời xanh nhất định sẽ chống đỡ qua khỏi……”
“Đều là do con chọc tức bố…… Con thay đổi rồi…… Con sẽ không làm cho bố phải giận nữa…… Hu hu hu……”
Hạ Lan Chi vừa nãy là giả vờ bất tỉnh.
Đứng trước phòng phẫu thuật thật sự rất mệt mỏi…… Trong lúc nhất thời có hơi tụt huyết áp, hai chân mới nhũn ra. Không ngờ con của mình khoa trương như vậy còn gọi bác sĩ rồi bế bà ta lên giường bệnh…… Hạ Lan Chi không tìm được thời cơ tỉnh lại đành phải tiếp tục giả vờ ngủ……
Còn con trai cũng đi theo dáng vẻ kêu khóc thương tâm như vậy, bà ta đành phải sớm tỉnh lại, an ủi ngược con trai.
“Hoành Tuấn, hôm nay bố con đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, mẹ cũng có vài lời muốn nói với con.”
Thấy con trai đã ngừng khóc, Hạ Lan Chi thành khẩn nói: “Bố con đã được thông báo là tình trạng nguy kịch, có nghĩa là cú ngã này bị thương rất nặng, rất có thể chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đương nhiên, mẹ cũng tin rằng bố con nhất định sẽ không sao, nhưng chấn thương nặng như vậy chắc chắn sẽ phải nằm viện một thời gian, vì vậy trong thời gian bố con nằm viện, con càng phải gánh vác trách nhiệm của tập đoàn trong thời điểm mấu chốt này.”
“Mẹ…… Con…… Con đã bị cách chức tạm thời rồi……” Từ lúc đầu bị đình chỉ công việc và ngừng trả lương một tháng đến hiện tại là sáu tháng bị đình chỉ và không trả lương để tự kiểm điểm, ít nhất một năm không được trở lại cấp cao.
“Chắc hẳn bố đã giao cho Bùi Ôn Du quản lý trong thời gian ông ấy nằm viện…… Con có thể gánh vác cái gì chứ……”
Không ngờ con trai lại không có chí tiến thủ như vậy, Hạ Lan Chi hơi giận vì sự thiếu nỗ lực của hắn.
“Bố con vừa mới nói mấy câu tức giận, ngay cả cổ phần công ty của con còn chưa thu hồi lại, con đã thật sự nghĩ ông ấy không cần con kế thừa tập đoàn ư? Con là con trai duy nhất của bố, chẳng lẽ doanh nghiệp của gia tộc nhà này không để lại cho con mà để cho một kẻ khác họ ư? Cha con tức giận sa thải con là vì để cho người ngoài nhìn thấy, dù sao thì không thể không trừng phạt con cái gì.”
Đôi môi Tiết Hoành Tuấn run rẩy: “Bố, thật sự không giận con sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Lan Chi than nhẹ một hơi, “Bố con vẫn không cho mẹ nói với con, thực ra, bố con đã có một số triệu chứng của bệnh Alzheimer. Mà đoạn thời gian trước khi mắt của bố con không tốt, chỉ sợ mình gặp chuyện không may thì con sẽ bị Bùi Ôn Du cướp mất công ty, cũng lo lắng con bị hắn khi dễ, nên đã tìm thư ký và luật sư để công chứng, tài sản trong và ngoài nước đều đã sang tên cho con. Chờ đến khi họp đại hội cổ đông, sẽ tuyên bố khôi phục lại chức vị của con, cho con đại diện mọi chuyện ở công ty. Con cũng biết rằng, một số sự kiện gần đây của con đã khiến nhiều người trong tập đoàn chỉ trích, bố con thực sự đã rất nhọc lòng để cho con trở thành người thừa kế thực sự của Tập đoàn Tiết Thị…… Không ngờ đại hội cổ đông tạm thời sắp bắt đầu, bố con lại xảy ra chuyện như vậy……”
Tiết Hoành Tuấn cũng nhận được thông báo từ bố rằng bố sẽ tổ chức đại hội cổ đông tạm thời, vốn tưởng rằng muốn giao quyền đại diện tập đoàn cho Bùi Ôn Du, hóa ra…… Bố muốn giao cho hắn ư?
Tiết Hoành Tuấn vốn tưởng rằng bố đã cực kỳ thất vọng đối với mình, ngay lập tức mắt đỏ hoe, “Là con có lỗi với bố…… Mẹ, con thật sự biết sai rồi…… Sau này con sẽ cố gắng quản lý tập đoàn……”
Hạ Lan Chi biết con trai mình mấy cân lượng, thiếu mưu lược, hành động thiếu thận trọng, chỉ cần ai đó hỏi thì có thể nói toẹt ra, cho nên không bao giờ nói cho hắn biết kế hoạch của mình.
Sao khi thấy con trai bị mình lừa thành công, bà ta thành khẩn nói: “Vậy nên, mẹ đã sớm nói với con rồi, kêu con làm từ thiện nhiều hơn. Trước đây mẹ cũng đã nói với con, gần đây không được ra ngoài chơi, để cho nhóm cổ đông cùng với thành viên hội đồng quản trị biết rằng con đã thay đổi, như vậy họ mới có thể đứng về phía con. Nhất là bây giờ bố con đang nằm viện, phóng viên báo đài chắc chắn sẽ đưa tin trước tiên, phải để mọi người nhận ra rằng tính cách bốc đồng của con đã trở nên ổn trọng. Gần đây con cũng phải chịu khó đến công ty đi, tiếp đãi khách một cách niềm nở, phải để mọi người nhận ra rằng con mới là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Tiết Thị.”
Sau khi Tiết Hoành Tuấn được thả ra khỏi trại giam, Hạ Lan Chi đã buộc hắn phải quyên góp nhiều khoản để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em nghèo, đồng thời bắt Tiết Hoành viết một bức thư xin lỗi viết tay ghim trên Weibo, bày tỏ thái độ nhận sai một cách thành khẩn.
Dù trên mạng vẫn còn nhiều lời bàn tán xôn xao ở khu vực bình luận, nhưng khi đến thời điểm thích hợp, khiến cho đám blogger tiết lộ rằng Tiết Hoành Tuấn đã thay đổi hoàn toàn, đang âm thầm quyên góp một số tiền rất lớn cho các hoạt động chăm sóc phụ nữ.
Những chuyện còn lại, cũng sẽ bị bà ta mua hotsearch đảo chiều.
Con trai của bà ta tính tình lương thiện, đương nhiên là bị người khác làm hư hỏng. Mạnh Vũ Vi vì để trả thù mới bịa ra tin đồn bôi nhọ con trai bà, bà ta sẽ hắt tất cả nước bẩn này lên trên người đám bạn xấu của hắn và Mạnh Vũ Vi, phải làm cho cậu quý tử của bà ta trở nên sạch sẽ.
Tiết Khánh Vũ không cho bà ta giúp con, bây giờ ông ta không xen vào được nữa!
Ông ta không yêu thương con, thì bà ta yêu thương. Bà ta tuyệt đối sẽ không để cho những kẻ bắt nạt con trai bà ta được sống dễ chịu!
“Vậy nên, dù bố con có xảy ra chuyện gì, con cũng phải kiên trì chống đỡ. Con còn có mẹ ở bên, chúng ta tuyệt đối không thể để cho người khác cướp đồ của chúng ta. Con có biết chưa?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Người đẹp Tiết Huệ Vũ cạn lời: Làm ơn đi, tập đoàn Tiết Thị là do bố mẹ tôi cùng nhau thành lập. Con giáp thứ mười ba bà đang làm cái quái gì vậy, lại còn “tuyệt đối không thể cho người khác cướp đồ của chúng ta!” Bà cướp người cướp đồ đủ chỗ có thấy xấu hổ hay không!
***
Xa xa chợt nghe thấy âm thanh chói tai bén nhọn của xe cấp cứu, chỉ thấy trong nhà hỗn loạn, nhân viên cấp cứu đang nâng Tiết Khánh Vũ hôn mê lên một chiếc xe cứu thương.
Sắc mặt ông không còn chút máu, đầu quấn băng gạc, có vết máu thấm ra, bên cạnh là âm thanh kêu khóc đến đứt gan bể phổi của Hạ Lan Chi.
“Khánh Vũ —— Khánh Vũ —— Ông nhất định đừng xảy ra chuyện gì ——”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Bùi Ôn Du chạy nhanh vào.
Hạ Lan Chi không ngờ Bùi Ôn Du lại xuất hiện vào lúc này, âm thanh kêu khóc bỗng chững lại, hai mắt đẫm lệ lập tức nói: “Dì ở dưới lầu chợt nghe thấy ầm một tiếng…… Lên lầu đã thấy Khánh Vũ ngã xuống đất. Có lẽ bố vợ con đã vấp phải ghế khi muốn đi vệ sinh, không ngờ lại bị đập trúng đầu……”
“Mắt của bố không tốt, sao lại đột nhiên xuống giường bước đi vậy?”
Hạ Lan Chi nức nở nói: “Thật ra dạo gần đây bệnh tình của bố con càng ngày càng nghiêm trọng, có chứng mất trí nhớ tuổi già, thường xuyên không nhớ ra mình là ai…… Có thể đã quên mắt của mình không tốt, bèn đột nhiên xuống giường……”
Bùi Ôn Du lập tức nghi ngờ nói: “Nếu bệnh tình của bố đã trở nên nghiêm trọng, tại sao lại xảy ra chuyện đúng vào lúc không có ai trong phòng chăm sóc ông ấy?”
“Chuyện té ngã, có người nào chứng kiến không?” Tiết Huệ Vũ cũng không tin trùng hợp như vậy, từ sau lưng Bùi Ôn Du bước ra đồng thanh nói.
Mấy người làm trong nhà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không có ai chủ động mở miệng, thậm chí nhìn thấy Thẩm Tuyết xuất hiện đều có chút giật mình.
Lần trước nhìn thấy gia sư của Bùi thiếu gia đã cảm thấy dáng vẻ hơi giống đại tiểu thư, hôm nay lại gặp mặt, so với lần trước thì càng giống đại tiểu thư hơn nữa…… Âm thanh thần thái giọng điệu ấy, quả thật giống như bản thân đại tiểu thư đang đứng trước mặt vậy.
Hạ Lan Chi cũng cực kỳ khiếp sợ, hơi sững sờ nhìn dáng vẻ của Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết ngày càng giống Tiết Huệ Vũ, chắc chắn là đã phẫu thuật gương mặt rồi.
Như vậy tham gia《Vũ Vương Giấu Mặt》quả nhiên là Thẩm Tuyết, thần bí không muốn lộ diện rất có thể là trên mặt có dấu vết giải phẫu……
Hạ Lan Chi ngay lập tức nghĩ thông suốt mưu kế của Bùi Ôn Du, ánh mắt rưng rưng ngấn lệ, tự trách nói: “Là dì chăm sóc…… Khánh Vũ không muốn người khác biết về chứng mất trí nhớ của mình, nên chỉ có một mình dì chăm sóc. Đúng lúc ấy dì đi xuống nhà bếp dưới lầu, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi như vậy……”
“Sao lại đúng lúc như vậy? Chân trước đi vừa mới đi, thì chân sau đã xảy ra chuyện rồi?”
Tiết Huệ Vũ lạnh lùng nhìn về phía Hạ Lan Chi, chất vấn nói: “Dì xuống lầu lúc mấy giờ, mấy giờ thì nghe âm thanh từ trên lầu truyền đến?”
Bị một gia sư không chút liên quan chất vấn hết lần này đến lần khác, trong lòng Hạ Lan Chi tức giận, ngay lập tức tủi thân nghẹn ngào nức nở: “Cô có ý gì, cô đang nghi ngờ tôi? Khánh Vũ té bị thương, người đau lòng nhất chính là tôi có được không? Sao tôi lại hại ông ấy chứ…… Hu hu hu……”
Thấy phu nhân suy sụp ngã ngồi trên mặt đất khóc lớn, đám người làm nháo nhào tràn lên.
Có người an ủi phu nhân, có người che chở trước người phu nhân tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ giống hệt đại tiểu thư này, khua môi múa mép nói: “Lúc ấy phu nhân đang ở dưới bếp nấu canh cho lão gia, chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Chuyện này rõ ràng là sự cố ngoài ý muốn…… Phu nhân đã chăm sóc lão gia tỉ mỉ nhiều ngày như vậy, lúc nãy cũng là người đầu tiên gọi 120, sao cô có thể nghi ngờ phu nhân như vậy……”
“Dù có phải sự cố ngoài ý muốn hay không thì đều phải báo cảnh sát. Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Bây giờ, mọi đồ đạc trong phòng của bố không được động vào, không ai trong số các người được phép rời đi.”
Bùi Ôn Du đương nhiên không tin dăm ba câu của Hạ Lan Chi, ủy thác một cảnh sát quen hỗ trợ phong tỏa hiện trường, thu thập chứng cứ.
Cùng lúc đó, Tiết Khánh Vũ được đưa đến bệnh viện, ngay lập tức được phẫu thuật mở sọ vì xuất huyết não, thậm chí vì tình hình không khả quan, bệnh viện đã phát thông báo bệnh tình nguy kịch.
Tờ giấy báo bệnh nguy kịch do Hạ Lan Chi ký, sau khi ký xong, bà ta rơi nước mắt tự trách trước cửa phòng mổ, Tiết Hoành Tuấn gần đây đang mượn rượu giải sầu, uể oải chán nản, sau khi nhận được điện thoại cũng vội vàng chạy đến.
Thấy mẹ hắn khóc đau lòng như vậy, sắc mặt tái nhợt bước đến: “Mẹ, sao lại thế này, sao bố lại nhập viện rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Bố con…… Hu hu hu……” Hạ Lan Chi khóc lóc thất thanh như bắt được cọng rơm cứu mạng vội vàng nhào về phía con trai, nhưng vừa mới nghẹn ngào mở miệng, bởi vì đau lòng quá độ, cơ thể khẽ nghiêng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Mẹ! Mẹ!” Tiết Hoành Tuấn kích động đỡ mẹ đang ngã xuống đất, ấn nhân trung rồi kinh hoảng hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ! Ở đây có người bất tỉnh!”
Lạnh lùng nhìn Hạ Lan Chi diễn trò bất tỉnh được Tiết Hoành Tuấn ẵm lên giường bệnh, rồi được sau y tá đẩy đi, Tiết Huệ Vũ siết chặt nắm đấm đứng trước cửa phòng cấp cứu chờ kết quả giải phẫu.
“Huệ Vũ, em về trước đi, anh ở đây đợi bố. Khi nào bố phẫu thuật xong, anh sẽ gọi điện cho em.”
Tiết Huệ Vũ khẽ lắc đầu: “Anh đưa con về nhà trước đi, dỗ con ngủ rồi sau đó đến đây, em ở đây đợi.”
Cô đã biết được từ hệ thống rằng, bố cô sẽ qua đời sau bảy ngày nữa.
Có chênh lệch bảy ngày rất có thể là vì dù phẫu thuật thành công, bố vẫn không thể vượt qua giai đoạn nguy kịch.
Chuyện làm Tiết Huệ Vũ không thể hiểu chính là, trong tác phẩm gốc bố sẽ sống đến già, nhưng bây giờ đột nhiên lại trong tình trạng bệnh tình nguy kịch.
Hạ Lan Chi có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, dường như mọi chuyện thực sự là một tai nạn đáng tiếc, chẳng lẽ vì sự tồn tại của cô mà sinh ra hiệu ứng cánh bướm như vậy sao?
Thấy vợ mình cố chấp không thể lay chuyển, Bùi Ôn Du đành phải đồng ý đưa con về nhà trước.
Trên đường quay lại, Bùi Dục Kỳ vẫn còn ngái ngủ, nhưng nghe thấy âm thanh chói tai của xe cứu thương, Bùi Dục Kỳ mới biết ông ngoại gặp chuyện không may.
Bố mẹ đều rất lo lắng, đuổi theo xe cấp cứu của ông ngoại đến thẳng bệnh viện, Bùi Dục Kỳ không kịp trở về nhà trước vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, căng thẳng ôm chặt mèo bông trong tay.
Những giọng nói khác nhau trong bệnh viện lại khơi dậy nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng bé, bé lặp lại suy nghĩ hết lần này đến lần khác, mẹ nói xe cấp cứu là dùng để cứu ông ngoại, ông ngoại nhất định sẽ không sao.
Nhưng nhìn dáng vẻ âu lo đau khổ của bố mẹ, vẫn không nhịn được ánh mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi…… Con về nhà ngủ một mình cũng được, không cần bố ở bên đâu.”
Nhẹ nhàng xoa đầu con trai từ trước đến giờ luôn luôn rất hiểu chuyện, Tiết Huệ Vũ nắm bàn tay bé nhỏ của bé, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, quá trễ rồi, bố về với con, mẹ mới yên tâm. Con cũng đừng lo lắng, ông ngoại không sao đâu.” Cô nói dối con trai.
Sau khi chồng con rời đi, trước phòng phẫu thuật chỉ còn lại một mình Tiết Huệ Vũ.
Theo thời gian giải phẫu kéo dài, cô đau khổ ngồi xổm ở hành lang bệnh viện.
Bùi Ôn Du đưa con về nhà rồi cùng cảnh sát nói chuyện điện thoại xong, chỉ thấy Tiết Huệ Vũ ngoài miệng nói không quan tâm đến bố nhưng trong lòng rất quan tâm, lập tức trấn an vỗ vai cô nói: “Bố sẽ không sao đâu. Dục Kỳ đã ngủ rồi, không cần lo lắng.”
“Bảy ngày sau bố sẽ chết. Sau khi bố chết, em sẽ bị trừ giá trị hồi sinh……” Vừa rồi bởi vì có con ở đây, nên cô mới không nói gì.
“Ý em là sao?” Bùi Ôn Du cau mày, “Sẽ bị trừ bao nhiêu?”
Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày 13 tháng 9, đột nhiên bị trừ giá trị hồi sinh đối với Tiết Huệ Vũ mà nói đúng là một đòn đả kích.
“Trong thời gian làm nhiệm vụ, khiến cho người vốn dĩ sẽ sống lại chết đi, sẽ bị trừ 20 điểm hồi sinh, đồng thời, giá trị hồi sinh nhận được từ bố cũng sẽ bị khấu trừ cùng. Có lẽ khoảng ba bốn mươi điểm.”
Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ là nguồn giá trị hồi sinh quan trọng và lớn nhất.
Giả sử Bùi Dục Kỳ chết, vừa phải trừ đi 20 điểm vừa phải trừ tất cả giá trị hồi sinh nhận được từ bé con, Tiết Huệ Vũ cơ hồ không có khả năng thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Mà Bùi Ôn Du có kết cục tử vong, nên dù anh chết cũng không cần trừ 20 điểm hồi sinh, nhưng hiện tại Bùi Ôn Du đã chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim Tiết Huệ Vũ, nếu sau khi Bùi Ôn Du chết, Tiết Huệ Vũ sống trong tình trạng đau buồn như vậy thì khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ trở nên thấp hơn.
Đồng dạng, Tiết Khánh Vũ là người thân nên cũng không ngoại lệ, dù rằng giá trị hồi sinh thấp hơn Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ, thậm chí Tiết Huệ Vũ và bố cô còn cãi nhau đến bế tắc, nhưng với tư cách là người bố duy nhất, ông đột nhiên chết đi cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến thể xác và tinh thần của Tiết Huệ Vũ.
Từ sau khi người hâm mộ nhận ra, bây giờ Tiết Huệ Vũ đã tăng giá trị hồi sinh lên tới 85 điểm, khuôn mặt này cũng giống 85% so với diện mạo ban đầu. Vậy nên, trong đêm truyền hình trực tiếp trận chung kết mặt nạ được tháo ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng cô là Tiết Huệ Vũ.
Chương trình phát sóng trực tiếp ước tính sẽ có một trăm nghìn khán giả theo dõi, tỷ lệ rating khủng như vậy chắc chắn sẽ khiến giá trị hồi sinh của cô đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt. Hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ quả thực là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cho nên cô mới có chuyện nhàn nhã thoải mái dẫn bé con đến công viên giải trí chơi hai ngày một đêm.
Nhưng giờ đây, thoáng cái trừ đến ba bốn mươi điểm giá trị hồi sinh, dung mạo của cô lại phải giảm xuống nữa rồi.
Vào đêm chung kết, giá trị hồi sinh cần tăng vọt khoảng từ 50 đến 60 điểm, quả thực là từ cấp thoải mái đột nhiên biến thành cấp khó địa ngục rồi……
Tâm trạng Tiết Huệ Vũ gần như sụp đổ rồi ——
“Nhiệm vụ của em rất có thể sẽ thất bại…… Ôn Du, em phải làm sao đây……”
Từ thái độ ban đầu có thể sống lại hay không đều không quan trọng, đến khi cố gắng vì con mà sống lại, cho đến bây giờ…… Tiết Huệ Vũ thật lòng muốn một nhà ba người bắt đầu lại một lần nữa.
Cô rất muốn rất muốn sống lại, dù thế nào cô cũng muốn sống lại.
Trái tim của Bùi Ôn Du quặn lại trong trong nháy mắt, ngay lập tức bác bỏ: “Tương lai mà hệ thống nói không nhất định sẽ chính xác. Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất nước, bố nhất định có thể tỉnh lại, em cũng nhất định có cơ hội sống lại.”
Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm Tiết Huệ Vũ đang chán nản vào lòng.
“Vậy nên, em cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngày mai đã phải tiến hành luyện tập, chuyên tâm cho cuộc thi, không cần nghĩ ngợi lung tung.”
Mặt khác, vừa rồi thấy mẹ quá đau buồn mà ngất đi, Tiết Hoành Tuấn luôn là con trai cưng của mẹ nhất thời mất đi một người đáng tin cậy, lập tức để cho y tá sắp xếp một phòng bệnh VIP, lo lắng canh giữ ở trước giường bệnh.
Giờ phút này, thấy mẹ cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn thật lòng thật dạ khóc sướt mướt nước mắt nước mũi tèm lem: “Mẹ, bố vẫn đang phẫu thuật, Bùi Ôn Du đang canh giữ ở cửa phòng……”
“Mẹ mẹ đừng đau buồn quá…… Bố là người tốt trời xanh nhất định sẽ chống đỡ qua khỏi……”
“Đều là do con chọc tức bố…… Con thay đổi rồi…… Con sẽ không làm cho bố phải giận nữa…… Hu hu hu……”
Hạ Lan Chi vừa nãy là giả vờ bất tỉnh.
Đứng trước phòng phẫu thuật thật sự rất mệt mỏi…… Trong lúc nhất thời có hơi tụt huyết áp, hai chân mới nhũn ra. Không ngờ con của mình khoa trương như vậy còn gọi bác sĩ rồi bế bà ta lên giường bệnh…… Hạ Lan Chi không tìm được thời cơ tỉnh lại đành phải tiếp tục giả vờ ngủ……
Còn con trai cũng đi theo dáng vẻ kêu khóc thương tâm như vậy, bà ta đành phải sớm tỉnh lại, an ủi ngược con trai.
“Hoành Tuấn, hôm nay bố con đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, mẹ cũng có vài lời muốn nói với con.”
Thấy con trai đã ngừng khóc, Hạ Lan Chi thành khẩn nói: “Bố con đã được thông báo là tình trạng nguy kịch, có nghĩa là cú ngã này bị thương rất nặng, rất có thể chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đương nhiên, mẹ cũng tin rằng bố con nhất định sẽ không sao, nhưng chấn thương nặng như vậy chắc chắn sẽ phải nằm viện một thời gian, vì vậy trong thời gian bố con nằm viện, con càng phải gánh vác trách nhiệm của tập đoàn trong thời điểm mấu chốt này.”
“Mẹ…… Con…… Con đã bị cách chức tạm thời rồi……” Từ lúc đầu bị đình chỉ công việc và ngừng trả lương một tháng đến hiện tại là sáu tháng bị đình chỉ và không trả lương để tự kiểm điểm, ít nhất một năm không được trở lại cấp cao.
“Chắc hẳn bố đã giao cho Bùi Ôn Du quản lý trong thời gian ông ấy nằm viện…… Con có thể gánh vác cái gì chứ……”
Không ngờ con trai lại không có chí tiến thủ như vậy, Hạ Lan Chi hơi giận vì sự thiếu nỗ lực của hắn.
“Bố con vừa mới nói mấy câu tức giận, ngay cả cổ phần công ty của con còn chưa thu hồi lại, con đã thật sự nghĩ ông ấy không cần con kế thừa tập đoàn ư? Con là con trai duy nhất của bố, chẳng lẽ doanh nghiệp của gia tộc nhà này không để lại cho con mà để cho một kẻ khác họ ư? Cha con tức giận sa thải con là vì để cho người ngoài nhìn thấy, dù sao thì không thể không trừng phạt con cái gì.”
Đôi môi Tiết Hoành Tuấn run rẩy: “Bố, thật sự không giận con sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Lan Chi than nhẹ một hơi, “Bố con vẫn không cho mẹ nói với con, thực ra, bố con đã có một số triệu chứng của bệnh Alzheimer. Mà đoạn thời gian trước khi mắt của bố con không tốt, chỉ sợ mình gặp chuyện không may thì con sẽ bị Bùi Ôn Du cướp mất công ty, cũng lo lắng con bị hắn khi dễ, nên đã tìm thư ký và luật sư để công chứng, tài sản trong và ngoài nước đều đã sang tên cho con. Chờ đến khi họp đại hội cổ đông, sẽ tuyên bố khôi phục lại chức vị của con, cho con đại diện mọi chuyện ở công ty. Con cũng biết rằng, một số sự kiện gần đây của con đã khiến nhiều người trong tập đoàn chỉ trích, bố con thực sự đã rất nhọc lòng để cho con trở thành người thừa kế thực sự của Tập đoàn Tiết Thị…… Không ngờ đại hội cổ đông tạm thời sắp bắt đầu, bố con lại xảy ra chuyện như vậy……”
Tiết Hoành Tuấn cũng nhận được thông báo từ bố rằng bố sẽ tổ chức đại hội cổ đông tạm thời, vốn tưởng rằng muốn giao quyền đại diện tập đoàn cho Bùi Ôn Du, hóa ra…… Bố muốn giao cho hắn ư?
Tiết Hoành Tuấn vốn tưởng rằng bố đã cực kỳ thất vọng đối với mình, ngay lập tức mắt đỏ hoe, “Là con có lỗi với bố…… Mẹ, con thật sự biết sai rồi…… Sau này con sẽ cố gắng quản lý tập đoàn……”
Hạ Lan Chi biết con trai mình mấy cân lượng, thiếu mưu lược, hành động thiếu thận trọng, chỉ cần ai đó hỏi thì có thể nói toẹt ra, cho nên không bao giờ nói cho hắn biết kế hoạch của mình.
Sao khi thấy con trai bị mình lừa thành công, bà ta thành khẩn nói: “Vậy nên, mẹ đã sớm nói với con rồi, kêu con làm từ thiện nhiều hơn. Trước đây mẹ cũng đã nói với con, gần đây không được ra ngoài chơi, để cho nhóm cổ đông cùng với thành viên hội đồng quản trị biết rằng con đã thay đổi, như vậy họ mới có thể đứng về phía con. Nhất là bây giờ bố con đang nằm viện, phóng viên báo đài chắc chắn sẽ đưa tin trước tiên, phải để mọi người nhận ra rằng tính cách bốc đồng của con đã trở nên ổn trọng. Gần đây con cũng phải chịu khó đến công ty đi, tiếp đãi khách một cách niềm nở, phải để mọi người nhận ra rằng con mới là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Tiết Thị.”
Sau khi Tiết Hoành Tuấn được thả ra khỏi trại giam, Hạ Lan Chi đã buộc hắn phải quyên góp nhiều khoản để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em nghèo, đồng thời bắt Tiết Hoành viết một bức thư xin lỗi viết tay ghim trên Weibo, bày tỏ thái độ nhận sai một cách thành khẩn.
Dù trên mạng vẫn còn nhiều lời bàn tán xôn xao ở khu vực bình luận, nhưng khi đến thời điểm thích hợp, khiến cho đám blogger tiết lộ rằng Tiết Hoành Tuấn đã thay đổi hoàn toàn, đang âm thầm quyên góp một số tiền rất lớn cho các hoạt động chăm sóc phụ nữ.
Những chuyện còn lại, cũng sẽ bị bà ta mua hotsearch đảo chiều.
Con trai của bà ta tính tình lương thiện, đương nhiên là bị người khác làm hư hỏng. Mạnh Vũ Vi vì để trả thù mới bịa ra tin đồn bôi nhọ con trai bà, bà ta sẽ hắt tất cả nước bẩn này lên trên người đám bạn xấu của hắn và Mạnh Vũ Vi, phải làm cho cậu quý tử của bà ta trở nên sạch sẽ.
Tiết Khánh Vũ không cho bà ta giúp con, bây giờ ông ta không xen vào được nữa!
Ông ta không yêu thương con, thì bà ta yêu thương. Bà ta tuyệt đối sẽ không để cho những kẻ bắt nạt con trai bà ta được sống dễ chịu!
“Vậy nên, dù bố con có xảy ra chuyện gì, con cũng phải kiên trì chống đỡ. Con còn có mẹ ở bên, chúng ta tuyệt đối không thể để cho người khác cướp đồ của chúng ta. Con có biết chưa?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Người đẹp Tiết Huệ Vũ cạn lời: Làm ơn đi, tập đoàn Tiết Thị là do bố mẹ tôi cùng nhau thành lập. Con giáp thứ mười ba bà đang làm cái quái gì vậy, lại còn “tuyệt đối không thể cho người khác cướp đồ của chúng ta!” Bà cướp người cướp đồ đủ chỗ có thấy xấu hổ hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.