Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 96: Ngoại truyện 1. Đại hội thể thao của bé con
Kỳ Dung
25/02/2024
【Cô cảm thấy chồng mình đã bị nhiễm sự hề hước ngốc nghếch rồi.】
***
Sau khi Bùi Ôn Du có thể đi đường, thậm chí có thể nói là đi như bay, anh bắt đầu đi lên con đường cha hiền, tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn và tỉ mỉ với bé con về mọi mặt, mua cho bé con những bộ quần áo nhỏ xinh, cùng nhau chơi đùa với bé con, dạy bé con học hành, ôm ôm bế bế bé con nhấc lên cao cao, đúng như lời đã hứa với cô trước đây, anh sẽ làm một người bố xứng đáng.
Và mối quan hệ của bố con bọn họ cũng lớn lên trong những ngày tháng chung sống.
Nhưng chỉ cần mẹ ở nhà, đa số thời gian Bùi Dục Kỳ vẫn muốn bám mẹ hơn!
Vì thế nên Tiết Huệ Vũ cực kỳ tự hào, quả nhiên trong lòng bé con mẹ vĩnh viễn là số một! Dù Bùi Ôn Du có nịnh nọt con thế nào, đều không thể làm lung lay địa vị tối cao của cô trong trái tim bé con.
Nhưng dù thế nào Tiết Huệ Vũ cũng không nghĩ tới, chẳng qua là cô tham gia một lễ kỷ niệm không thể không ra ngoài một tuần, lúc đầu rất lo lắng không biết không có mình ở nhà hai bố con có bất tiện và cô đơn không, con không có mẹ ở bên không biết có khóc nhè hay không, mỗi ngày có ầm ĩ kêu mẹ trở về hay không, tuy nhiên, ngoại trừ cuộc gọi video đẫm nước mắt vào lần đầu tiên, sau đó ngay cả những cuộc điện thoại cũng ít dần đi, có vẻ như bố đã chăm sóc em bé rất tốt.
Mà chờ đến khi cô trở về nhà, đôi bố con này đã thân thiết gắn bó như keo sơn.
Hôm Tiết Huệ Vũ mở cửa vào nhà, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ đang ngồi trên cổ bố mình, mặc trang phục hoạt hình Minion, trên tay cầm chiếc ô tô Toy Story.
Còn Bùi tổng lạnh lùng trong mắt người ngoài, đang mặc một bộ trang phục bơm hơi phía dưới cưỡi khủng long phối hợp với bé con nhà mình, chạy quanh phòng khách một cách vui vẻ……
Tiết Huệ Vũ ngạc nhiên đến mức miệng biến thành hình chữ O…… Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt khiến Tiết Huệ Vũ cảm thấy mình đang bị ảo giác.
Mà khi Bùi Ôn Du nhìn thấy Tiết Huệ Vũ, mới hoảng hốt giật mình phanh gấp tại chỗ.
“Huệ Vũ…… Em, em về rồi……” Bùi Ôn Du không ngờ Tiết Huệ Vũ lại về trước thời gian nên xấu hổ vỗ vỗ con khủng long đang cưỡi dưới thân, “Sao em về trước thời hạn mà không báo cho anh một tiếng, anh đến đón em……”
Tiết Huệ Vũ lòng như lửa đốt chạy nhanh về nhà vì sợ bé con khóc nhè: “……”
“Lần trước đi khu vui chơi thấy những đứa trẻ khác được ngồi lên cổ bố chơi rất vui vẻ…… Cho nên cũng muốn cho Dục Kỳ của chúng ta chơi thử một chút…… Dục Kỳ cực kỳ thích đó……”
Lần trước đi khu vui chơi không thể để con ngồi trên cổ mình, đến nay vẫn là một cái dằm trong tim Bùi Ôn Du.
Anh cao một mét chín đó! Cho con ngồi trên cổ anh, chắc chắn sẽ trở thành bé con cao nhất trong khu vui chơi!
Vì vậy, sau khi cơ thể hồi phục hoàn toàn, điều đầu tiên Bùi Ôn Du làm là để con cưỡi ngựa trên cổ mình……
Điều khiến anh vui vẻ chính là, bé con rất thích chơi như thế.
Là một người bố, Bùi Ôn Du ngay lập tức cảm thấy một cảm giác thành tựu đầy tràn trong tim.
Sau khi bị Tiết Huệ Vũ phát hiện, Bùi Ôn Du cũng không bận tâm đến hình tượng trầm ổn của mình trong lòng vợ nữa, mỗi ngày ăn mặc quái dị mang theo bé con chơi đủ loại trò chơi, lấy danh mỹ miều rằng đây chính rèn luyện cho kỳ đại hội thể dục thể thao của phụ huynh và con cái sắp tới.
Bé con cũng bắt đầu thích quấn quýt lấy bố bắt bố kể chuyện cho mình nghe…… Rõ ràng đã bị mật ngọt chết ruồi mua chuộc rồi.
Bùi Ôn Du còn nói với giọng điệu thâm thúy đúng mực: “Bây giờ con sẽ không buồn rầu vì em rời đi nữa, em có thể yên tâm đi lưu diễn, con cứ để anh chăm sóc.”
Tiết Huệ Vũ cảm thấy ông chồng nhà mình ngày càng ngốc nghếch, lại chẳng hiểu sao cảm thấy mình bị thất sủng: “……”
Sau đó Chu Khải Hoa cũng nhìn thấy điều này: Không ngờ Bùi tổng lại là người như thế……!
Chớp mắt đã đến đại hội thể thao phụ huynh con cái, vì để giành chiến thắng, cả gia đình ba người nhà Tiết Huệ Vũ đều mặc đồ thể thao của gia đình, không có những bộ tây trang giày da và váy bồng bềnh thường ngày, cách ăn mặc như vậy thoạt nhìn hai người như sinh viên đại học ở tuổi đôi mươi.
Khi họ đến nhà trẻ, trong sân thể dục đã chật cứng phụ huynh.
Ngay khi Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du vừa đến nơi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ. Quả thật giữa các phụ huynh chiều cao của cả hai như hạc giữa bầy gà, ngoại hình thì vượt trội bậc nhất.
Còn Bùi Dục Kỳ vốn là người làm mưa làm gió trong lớp mẫu giáo hoa anh đào, bọn trẻ thích kết bạn với những đứa trẻ xinh đẹp. Giờ phút này khi ông bố bà mẹ nổi tiếng xuất hiện, lại một lần nữa bé bị các bạn nhỏ vây quanh.
“Oa Dục Kỳ, bố cậu cao quá đẹp trai quá……” Dù rằng Thôi Thiến Thiến đã sớm gặp được bố mẹ của Bùi Dục Kỳ, nhưng bố của Bùi Dục Kỳ không phải ngồi xe lăn thì chuyển qua chống gậy, gần đây cũng một thời gian không gặp, hóa ra khi đứng thẳng cơ thể, bố của Bùi Dục Kỳ lại cao lớn đẹp trai như vậy! Còn cao hơn cả bố mình một cái đầu luôn!
Thôi Thiến Thiến vốn nghĩ rằng bố mình chính là cao phú soái đứng đầu thế giới, bây giờ mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*. Chẳng trách trông Bùi Dục Kỳ lại đẹp đến vậy.
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Trời thì cao nhưng bên ngoài bầu trời ta biết còn có bầu trời khác, người tài giỏi chắc chắn có người tài giỏi hơn.
Gần đây cũng đột nhiên cao hơn…… Cao hơn cả cô bé luôn……
Bố Thôi Thiến Thiến không biết mình bị con gái bóc phốt, chỉ thấy con gái bẽn lẽn nắm lấy hai bím tóc dễ dãi đi đến trước mặt bố mẹ Bùi Dục Kỳ, ngọt ngào nói: “Chú, dì, chào buổi sáng ạ!”
Ầy, con gái cực kỳ lễ phép, không hổ là con gái hắn!
Nhận được kẹo từ dì, tâm tình Thôi Thiến Thiến vui vẻ chạy về.
Mẹ của Bùi Dục Kỳ cũng dịu dàng hơn mẹ cô bé! Mẹ cô bé mỗi ngày cũng chỉ biết bắt cô bé học thôi, nhưng mẹ Bùi Dục Kỳ luôn ủng hộ Bùi Dục Kỳ vẽ tranh lại còn mua kẹo cho Bùi Dục Kỳ nữa…… Bùi Dục Kỳ thật là hạnh phúc mà ~ Bố mẹ không ép buộc cậu ấy học hành…… Bố mẹ mình cũng như vậy thì tốt rồi ~
Mẹ của Thôi Thiến Thiến cũng không biết mình vừa bị con gái so sánh, giờ phút này đang làm tình nguyện viên, nhìn thấy Tiết Huệ Vũ, cô ấy nhiệt tình vẫy vẫy: “Bố mẹ Bùi Dục Kỳ, đến đây, hai người ngồi hàng trước. Xem dự báo thời tiết một vài ngày nay còn tưởng rằng trời sẽ mưa, lại không ngờ hôm nay thời tiết tốt như vậy, đại hội thể dục thể thao hôm nay nhất định sẽ tổ chức viên mãn ~”
Mẹ của Thôi Thiến Thiến, cũng giống như Thôi Thiến Thiến, đều là kiểu người có tính cách hướng ngoại, giỏi giao tiếp xã hội và rất nhiệt tình, là kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể tán gẫu được với những người xa lạ. Vậy nên vào lúc này, rõ ràng chỉ mới gặp Bùi Ôn Du một lần, nhưng có thể mở đầu câu chuyện một cách tự nhiên: “Bố của bé con nhà tôi gần đây bận rộn công việc quá, chúng tôi chưa chuẩn bị được gì nhiều, hẳn các anh cũng chưa luyện tập đúng không……”
Bởi vì mẹ Bùi Dục Kỳ đăng ký năm hạng mục, mẹ của Thôi Thiến Thiến cũng nhất thời máu lên não đăng ký năm hạng mục theo, có hai hạng mục trùng hợp với mẹ của Bùi Dục Kỳ.
Chỉ đến khi hoàn hồn lại mới nhận ra, chẳng may năm hạng mục mà số điểm đều ở dưới đáy thì đúng là có mất mặt gấp năm…… Vậy nên cõi lòng tràn đầy chờ mong, hy vọng mình có thể kéo theo một cái đệm lưng, một nhóm phụ huynh cùng chơi dở thì mình sẽ không mất mặt nữa……
Mà bố mẹ của Bùi Dục Kỳ đều rất bận rộn, nên chắc hẳn cũng không kịp chuẩn bị giống nhà họ, giờ phút này cô ấy hận không thể nắm tay của Tiết Huệ Vũ, chân thành tha thiết nói: “Mẹ Bùi Dục Kỳ, chúng ta cùng nhau chơi dở đi……”
Chỉ thấy Tiết Huệ Vũ mỉm cười, trong lòng đã có dự tính: “Chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi, lần này ít nhất phải thắng được một hạng mục.”
“……” Tưởng rằng đối phương là một học tra không học hành, nhưng không ngờ đó lại là một học bá đã chuẩn bị kỹ càng, mẹ của Thôi Thiến Thiến nước mắt lưng tròng buông thõng tay ra.
Chúng, chúng ta không giống nhau ┭┮﹏┭┮
Trên thực tế, Bùi Ôn Du cũng ngại ngùng hướng nội giống như Bùi Dục Kỳ, thuộc kiểu đối mặt với ai cũng đều im lặng lắng nghe, vì vậy Tiết Huệ Vũ luôn cảm thấy chồng mình là một người đàn ông lầm lì, giữ mọi chuyện trong lòng, nhất cử nhất động đều giống như có một gánh nặng hình tượng.
Đương nhiên gần đây sau khi thấy chồng trông con hằng ngày, cô cảm thấy chồng mình đã bị nhiễm sự hề hước ngốc nghếch rồi……
Nhưng đối mặt với những người xa lạ, Bùi Ôn Du vẫn là Bùi tổng bình tĩnh dè dặt, nhất cử nhất động đều là quý ông tao nhã. Lúc này, Bùi Ôn Du tham gia vào đại hội thể thao của con trai với tư cách là một người bố, thực sự còn căng thẳng hơn khi đưa ra một quyết định lớn ở công ty.
May mắn thay, các bậc phụ huynh xung quanh rất hay nói cũng rất nhiệt tình, Bùi Ôn Du cùng Tiết Huệ Vũ ăn dưa về cuộc sống vườn trường của con cái, cũng dần dần nói nhiều hơn.
Không biết từ lúc nào anh đã thả lòng, bắt đầu tận hưởng không khí sôi nổi của buổi đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh.
Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ lo lắng rằng chồng sẽ bó tay bó chân bay không thả lỏng trong đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh, nhưng khi nhìn thấy chồng mình cùng với những ông bố kế bên đang không hề giữ hình tượng mà ngồi cắn hạt dưa, nhiệt tình hét lớn cổ vũ con trai mình cố lên!
Tiêt Huệ Vũ: “……” Cũng bắt chước cắn hạt dưa theo.
Các bé ở nhà trẻ còn nhỏ, đang độ tuổi hiếu động. Nếu có cô giáo trông nom thì còn có thể ngoan ngoãn, nhưng bây giờ bố mẹ đều ở đây, ỷ có bố mẹ làm chỗ dựa mà một vài cô cậu bé bắt đầu nghịch ngợm làm loạn.
Nhìn vào đám đông ồn ào trước khi khai mạc, các thể loại quỷ con ùn ùn xuất hiện, khung cảnh ầm ĩ làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du nhận ra, con của mình đang ngồi an tĩnh bên cạnh mình, thật là ngoan ngoãn quá mức!
Bé con nhà ai ba bốn tuổi mà không ầm ĩ nhốn nháo chứ……
“Dục Kỳ không chơi cùng các bạn nhỏ sao?” Tiết Huệ Vũ thử hỏi. Bé con nhà mình không thể tự kỷ nữa đâu……
“Sắp bắt đầu rồi, không thể khiến cô giáo và bố mẹ thêm phiền phức.” Bùi Dục Kỳ lắc lắc đầu ghét bỏ nói, “Các cậu ấy quá trẻ con……”
Bé con lớp chồi ghét bỏ các cô cậu bé lớp lá trẻ con ầm ĩ om sòm…… Tiết Huệ Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.
Bé con nhà mình thật sự ba tuổi rưỡi ư…… À không phải, còn hai tháng nữa là bốn tuổi rồi……
Sau bài diễn văn của hiệu trưởng, hạng mục thi đấu đầu tiên là ba người bốn chân.
Bố mẹ đứng hai bên, con cái đứng giữa, hai chân cột vào nhau, nhà nào về đích trước thì nhóm đó thắng. Mỗi lần có mười nhóm gia đình, vòng loại tổng cộng ba lần, hai nhóm đứng đầu trong mỗi vòng tổng cộng sáu nhóm sẽ được chọn sẽ vào chung kết cuối cùng.
Nhà Bùi Dục Kỳ là nhóm gia đình đầu tiên ra sân.
Khi tiếng còi khai cuộc vang lên, rất nhiều nhóm gia đình bởi vì cùng nhau bước chân phải, nên cả gia đình ba người đồng loạt lăn trên mặt đất.
Bốn phía truyền đến tiếng cười ồ, chỉ thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, chỉ có một nhóm gia đình không ngã xuống, đó là một nhà ba người Bùi Dục Kỳ.
Tiết Huệ Vũ chọn đều là các hạng mục có thể dự đoán rõ ràng nội dung của cuộc thi……
Ha! Vừa nghe ba người bốn chân, Tiết Huệ Vũ liền đoán được là chơi trò này, cho nên đã sớm luyện tập với chồng con trước rồi ~ Khi phụ huynh con cái khác đều ngã xuống hết, cô và Bùi Ôn Du cùng nhau mang theo bé con nhẹ nhàng lao tới điểm kết thúc.
Ban đầu ai cũng nghĩ rằng gia đình Bùi Dục Kỳ may mắn, vừa vặn gặp được nhóm đầu tiên gà mờ quá, dù sao thì trong ấn tượng của những phụ huynh khác, hình tượng hai chân tàn tật của Bùi Ôn Du đã hằn sâu trong lòng, có lẽ do đã quen với việc đi lại tập tễnh, cho nên sau khi trói chặt chân trái với con, không cảm thấy bỡ ngỡ và khó khăn.
Mà hiện tại năm nhóm khác đánh giết vào trận chung kết cũng không phải đèn cạn dầu, sau khi thích ứng và quen thuộc ba người bốn chân, gia đình Bùi Dục Kỳ với chiều cao chênh lệch nhiều khả năng sẽ xếp cuối bảng.
Mọi người quả thực lo lắng chuyện ấy. Bùi Dục Kỳ rất thấp, còn bố mẹ bé thật sự rất cao, bé không thể theo kịp bước chân của bố mẹ. Một khi tăng tốc trận chung kết, nhịp độ của cả ba sẽ ngày càng trở nên không hòa hợp, cuối cùng sẽ lộn xộn rồi té ngã xuống đất, nhưng nếu duy trì tốc độ ổn định, chắc chắn sẽ bị người khác vượt mặt.
Tuy nhiên, Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du mà mọi người đều cho rằng chắc chắn đứng cuối bảng, sau khi tiếng còi vang lên, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau ôm Bùi Dục Kỳ và nâng em bé lên.
Chỉ thấy Bùi Dục Kỳ giẫm lên hai chân của bố mẹ, sau đó họ tiến về đích một cách nhanh chóng và đồng đều.
Đây là phương pháp tất thắng mà một nhà ba người của Tiết Huệ Vũ đã nghĩ ra khi luyện tập ở nhà. Họ giấu phương pháp tất thắng ở vòng sơ loại, để tránh cho các gia đình khác có cơ hội sao chép, vòng chung kết sẽ giết phá vòng vây.
Sau khi thuận lợi cán đích, Tiết Huệ Vũ hạnh phúc đập tay tán thưởng với chồng con.
Quần chúng vây xem: “Σ(っ°Д°;)っ cái này, cái này cũng được nữa hả?”
“Không phải chân của bố Bùi Dục Kỳ đã bị thương nhiều năm rồi sao…… Đi thật là nhanh mà……”
Cuối cùng, gia đình Bùi Dục Kỳ đã xuất sắc giành được tấm huy chương thắng lợi đầu tiên.
Hạng mục thứ hai là bắn súng nước, một phụ huynh và một bạn nhỏ ra chơi, mỗi nhóm gia đình sử dụng một loại nước mực màu sắc sặc sỡ.
Trong quá trình thi đấu, bố mẹ chỉ có thế bắn với bố mẹ, bạn nhỏ có thể bắn nhau cũng có thể bắn bố mẹ, chỉ cần tờ giấy trắng sau lưng bị bắn trúng màu sắc, thì bị loại. Bố mẹ và bạn nhỏ lần lượt bị bắn trúng, thì gia đình này thua trận. Trong quá trình chơi, có thể dùng tay che phần giấy trắng ở sau lưng để bảo vệ. Cuối cùng, gia đình duy nhất sống sót trên sân là người chiến thắng cuối cùng.
Tiết Huệ Vũ không đoán được nội dung của trò chơi này, cô thích chưng diện yêu sạch sẽ nên không muốn trên mặt đều dính nước mực, vì thế để cho chồng mình chơi với con.
Tuy nhiên trận đấu vừa mới bắt đầu, Tiết Huệ Vũ ngồi trên khán đài quả thực bị Bùi Ôn Du chọc cười muốn chết……
Biện pháp tất thắng của anh là để cho bé con ngồi trên bờ vai anh, anh cao một mét chín cộng với bé con cao một mét, cộng lại chắc phải hai mét rưỡi.
Ngay cả khi những anh bạn nhỏ cao một mét có cố gắng nhảy lên cao để bắn cũng không thể bắn được đến sau lưng của bé con, còn bé con thì dùng đôi tay nhỏ bé giúp bố che chắn tờ giấy trắng ở sau lưng, hơn nữa còn có ý đồ bắn lén những bố mẹ khác.
Khụ…… Các giáo viên quy định rằng họ có thể dùng tay che tờ giấy trắng sau lưng, cũng là vì bố mẹ bảo vệ con cái, không ngờ lại bị Bùi Ôn Du lợi dụng, cuối cùng lại trở thành tình huống con cái bảo vệ bố mẹ —— Theo quy định, bố mẹ không được bắn những đứa trẻ nên Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ đã tạo thành một bức tường sắt kiên cố.
Nhìn hai cha con phi nước đại trên chiến trường với súng nước, Tiết Huệ Vũ che mặt có chút ngượng ngùng: Chồng nhà mình ỷ vào lợi thế chiều cao, có hơi bắt nạt người khác ~
Quần chúng cha mẹ đều tỏ vẻ: “Thế này là chơi xấu! Thế này là gian lận!”
Bùi Ôn Du nhẹ nhàng nói: “Các anh cũng có thể cho con các anh ngồi trên vai……Tôi vừa mới bình phục còn có thể cho con ngồi trên vai bước đi, các anh không phải là…… Cõng không nổi con mình đó chứ……”
Quần chúng cha mẹ: “……”
Những ông bố khác không phục cũng bắt đầu học theo chiến thuật của Bùi Ôn Du, nhưng không giống như Bùi Ôn Du đã tập luyện hồi phục và bế bé con trong mấy tháng nay, những ông bố không thích tập thể dục khác bắt đầu thở hổn hển sau khi chạy được hai vòng.
Lượng vận động đó thật sự không phải giả…… Cho nên…… Bố của Bùi Dục Kỳ chính là Bùi tổng ngồi xe lăn hai chân tàn tật trên báo sao???
Mẹ Thôi Thiến đụng phải hạng mục so tài này vốn dĩ còn cảm thấy mình thiếu tay, lúc này nước mắt lưng tròng nói: “Bố Bùi Dục Kỳ, chúng ta liên minh đi…… Giúp chúng tôi…… Giành được vị trí thứ hai…… Được không?”
Cuối cùng dưới sự bảo vệ của Bùi Dục Kỳ, Thôi Thiến Thiến đạt được vị trí thứ hai.
Nhìn Bùi Ôn Du thắng lợi một cách thoải mái, Tiết Huệ Vũ cười đến đau bụng: “Hóa ra anh không gạt em, mỗi ngày cưỡi ngựa thật sự là để tuyện tập……”
Bùi Ôn Du mỉm cười một cách tự luyến: “Còn không phải sao…… Em nghĩ rằng anh chỉ chơi đùa vô ích với con thôi sao?”
Tiết Huệ Vũ cười đến mức thắt lưng không thể thẳng nối, lại xoa xoa đầu nhỏ của bé con cười hỏi: “Mẹ của Thôi Thiến Thiến nói vị trí thứ hai, mẹ còn tưởng rằng con sẽ nhân từ mà từ bỏ vị trí thứ nhất…… Con vừa mới giết chết Thôi Thiến Thiến, không biết cô bé có buồn hay không……”
Không phải cố ý hù dọa bé con, là tâm tư của mấy cô gái nhỏ thật sự tương đối mẫn cảm, Tiết Huệ Vũ có hơi lo lắng.
Bé con còn lơ tơ mơ: “???”
Năm phút sau, bé con nhảy nhót chạy về: “Thôi Thiến Thiến rất vui khi giành được vị trí thứ hai, cậu ấy còn nghĩ mình sẽ là người thua đầu tiên, cậu ấy nói rất cảm ơn con, thứ hai sẽ đem chocolate cho con ~”
Sau đó Tiết Huệ Vũ suy nghĩ một chút, cũng đúng…… Tính cách Thôi Thiến Thiến phóng khoáng như vậy, sao có thể sẽ giận được, bé con thật sự đã kết giao được một người bạn tốt rồi ~
Hạng mục thứ ba là lắc vòng, tính tổng số vòng của người lớn và con cái cộng lại.
Vừa nghe đến nội dung của trận đấu này, Tiết Huệ Vũ thản nhiên cười nhạt lập tức dẫn theo bé con xông pha chiến đấu.
Ở vòng trước, chồng cô đã bắt nạt các bậc cha mẹ khác, và ở vòng này, đến lượt Tiết Huệ Vũ có ưu thế tuyệt đối bắt nạt những người khác……
Ầy…… So lắc vòng,thì ai có thể đọ lại Tiết múa chính của chúng ta chứ. Lực khống chế của phần eo là cốt lõi cmnr!
Quần chúng cha mẹ: Σ(っ°Д°;)っ Để lại một vài vị trí đầu tiên cho chúng tôi nữa! Con cái đang nhìn nè!
Các giáo viên xì xào: “Bố mẹ Bùi Dục Kỳ quá mạnh mẽ! Phía dưới họ còn đăng ký hạng mục gì nữa thế……”
“Còn có trận đấu cõng bế và kéo co.”
“Dựa theo nội dung trận đấu cõng bế, bố cõng con trai, thì bố Bùi Dục Kỳ có khả năng sẽ lại giành chiến thắng……”
“Ai da, chỉ sợ những ông bố khác chưa thi mà đã chán nản thất vọng, hay là chúng ta thêm chút độ khó?”
“Nhìn thì thấy bố mẹ của các bạn nhỏ đăng ký thi đấu đều đến cả…… Hay là, đổi thành mẹ bế con, bố bế mẹ theo cách bế công chúa? Còn có thể gia tăng tình cảm vợ chồng của các phụ huynh nữa ~”
“Ý kiến hay, cứ làm như vậy đi!”
***
Sau khi Bùi Ôn Du có thể đi đường, thậm chí có thể nói là đi như bay, anh bắt đầu đi lên con đường cha hiền, tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn và tỉ mỉ với bé con về mọi mặt, mua cho bé con những bộ quần áo nhỏ xinh, cùng nhau chơi đùa với bé con, dạy bé con học hành, ôm ôm bế bế bé con nhấc lên cao cao, đúng như lời đã hứa với cô trước đây, anh sẽ làm một người bố xứng đáng.
Và mối quan hệ của bố con bọn họ cũng lớn lên trong những ngày tháng chung sống.
Nhưng chỉ cần mẹ ở nhà, đa số thời gian Bùi Dục Kỳ vẫn muốn bám mẹ hơn!
Vì thế nên Tiết Huệ Vũ cực kỳ tự hào, quả nhiên trong lòng bé con mẹ vĩnh viễn là số một! Dù Bùi Ôn Du có nịnh nọt con thế nào, đều không thể làm lung lay địa vị tối cao của cô trong trái tim bé con.
Nhưng dù thế nào Tiết Huệ Vũ cũng không nghĩ tới, chẳng qua là cô tham gia một lễ kỷ niệm không thể không ra ngoài một tuần, lúc đầu rất lo lắng không biết không có mình ở nhà hai bố con có bất tiện và cô đơn không, con không có mẹ ở bên không biết có khóc nhè hay không, mỗi ngày có ầm ĩ kêu mẹ trở về hay không, tuy nhiên, ngoại trừ cuộc gọi video đẫm nước mắt vào lần đầu tiên, sau đó ngay cả những cuộc điện thoại cũng ít dần đi, có vẻ như bố đã chăm sóc em bé rất tốt.
Mà chờ đến khi cô trở về nhà, đôi bố con này đã thân thiết gắn bó như keo sơn.
Hôm Tiết Huệ Vũ mở cửa vào nhà, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ đang ngồi trên cổ bố mình, mặc trang phục hoạt hình Minion, trên tay cầm chiếc ô tô Toy Story.
Còn Bùi tổng lạnh lùng trong mắt người ngoài, đang mặc một bộ trang phục bơm hơi phía dưới cưỡi khủng long phối hợp với bé con nhà mình, chạy quanh phòng khách một cách vui vẻ……
Tiết Huệ Vũ ngạc nhiên đến mức miệng biến thành hình chữ O…… Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt khiến Tiết Huệ Vũ cảm thấy mình đang bị ảo giác.
Mà khi Bùi Ôn Du nhìn thấy Tiết Huệ Vũ, mới hoảng hốt giật mình phanh gấp tại chỗ.
“Huệ Vũ…… Em, em về rồi……” Bùi Ôn Du không ngờ Tiết Huệ Vũ lại về trước thời gian nên xấu hổ vỗ vỗ con khủng long đang cưỡi dưới thân, “Sao em về trước thời hạn mà không báo cho anh một tiếng, anh đến đón em……”
Tiết Huệ Vũ lòng như lửa đốt chạy nhanh về nhà vì sợ bé con khóc nhè: “……”
“Lần trước đi khu vui chơi thấy những đứa trẻ khác được ngồi lên cổ bố chơi rất vui vẻ…… Cho nên cũng muốn cho Dục Kỳ của chúng ta chơi thử một chút…… Dục Kỳ cực kỳ thích đó……”
Lần trước đi khu vui chơi không thể để con ngồi trên cổ mình, đến nay vẫn là một cái dằm trong tim Bùi Ôn Du.
Anh cao một mét chín đó! Cho con ngồi trên cổ anh, chắc chắn sẽ trở thành bé con cao nhất trong khu vui chơi!
Vì vậy, sau khi cơ thể hồi phục hoàn toàn, điều đầu tiên Bùi Ôn Du làm là để con cưỡi ngựa trên cổ mình……
Điều khiến anh vui vẻ chính là, bé con rất thích chơi như thế.
Là một người bố, Bùi Ôn Du ngay lập tức cảm thấy một cảm giác thành tựu đầy tràn trong tim.
Sau khi bị Tiết Huệ Vũ phát hiện, Bùi Ôn Du cũng không bận tâm đến hình tượng trầm ổn của mình trong lòng vợ nữa, mỗi ngày ăn mặc quái dị mang theo bé con chơi đủ loại trò chơi, lấy danh mỹ miều rằng đây chính rèn luyện cho kỳ đại hội thể dục thể thao của phụ huynh và con cái sắp tới.
Bé con cũng bắt đầu thích quấn quýt lấy bố bắt bố kể chuyện cho mình nghe…… Rõ ràng đã bị mật ngọt chết ruồi mua chuộc rồi.
Bùi Ôn Du còn nói với giọng điệu thâm thúy đúng mực: “Bây giờ con sẽ không buồn rầu vì em rời đi nữa, em có thể yên tâm đi lưu diễn, con cứ để anh chăm sóc.”
Tiết Huệ Vũ cảm thấy ông chồng nhà mình ngày càng ngốc nghếch, lại chẳng hiểu sao cảm thấy mình bị thất sủng: “……”
Sau đó Chu Khải Hoa cũng nhìn thấy điều này: Không ngờ Bùi tổng lại là người như thế……!
Chớp mắt đã đến đại hội thể thao phụ huynh con cái, vì để giành chiến thắng, cả gia đình ba người nhà Tiết Huệ Vũ đều mặc đồ thể thao của gia đình, không có những bộ tây trang giày da và váy bồng bềnh thường ngày, cách ăn mặc như vậy thoạt nhìn hai người như sinh viên đại học ở tuổi đôi mươi.
Khi họ đến nhà trẻ, trong sân thể dục đã chật cứng phụ huynh.
Ngay khi Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du vừa đến nơi, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ. Quả thật giữa các phụ huynh chiều cao của cả hai như hạc giữa bầy gà, ngoại hình thì vượt trội bậc nhất.
Còn Bùi Dục Kỳ vốn là người làm mưa làm gió trong lớp mẫu giáo hoa anh đào, bọn trẻ thích kết bạn với những đứa trẻ xinh đẹp. Giờ phút này khi ông bố bà mẹ nổi tiếng xuất hiện, lại một lần nữa bé bị các bạn nhỏ vây quanh.
“Oa Dục Kỳ, bố cậu cao quá đẹp trai quá……” Dù rằng Thôi Thiến Thiến đã sớm gặp được bố mẹ của Bùi Dục Kỳ, nhưng bố của Bùi Dục Kỳ không phải ngồi xe lăn thì chuyển qua chống gậy, gần đây cũng một thời gian không gặp, hóa ra khi đứng thẳng cơ thể, bố của Bùi Dục Kỳ lại cao lớn đẹp trai như vậy! Còn cao hơn cả bố mình một cái đầu luôn!
Thôi Thiến Thiến vốn nghĩ rằng bố mình chính là cao phú soái đứng đầu thế giới, bây giờ mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*. Chẳng trách trông Bùi Dục Kỳ lại đẹp đến vậy.
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Trời thì cao nhưng bên ngoài bầu trời ta biết còn có bầu trời khác, người tài giỏi chắc chắn có người tài giỏi hơn.
Gần đây cũng đột nhiên cao hơn…… Cao hơn cả cô bé luôn……
Bố Thôi Thiến Thiến không biết mình bị con gái bóc phốt, chỉ thấy con gái bẽn lẽn nắm lấy hai bím tóc dễ dãi đi đến trước mặt bố mẹ Bùi Dục Kỳ, ngọt ngào nói: “Chú, dì, chào buổi sáng ạ!”
Ầy, con gái cực kỳ lễ phép, không hổ là con gái hắn!
Nhận được kẹo từ dì, tâm tình Thôi Thiến Thiến vui vẻ chạy về.
Mẹ của Bùi Dục Kỳ cũng dịu dàng hơn mẹ cô bé! Mẹ cô bé mỗi ngày cũng chỉ biết bắt cô bé học thôi, nhưng mẹ Bùi Dục Kỳ luôn ủng hộ Bùi Dục Kỳ vẽ tranh lại còn mua kẹo cho Bùi Dục Kỳ nữa…… Bùi Dục Kỳ thật là hạnh phúc mà ~ Bố mẹ không ép buộc cậu ấy học hành…… Bố mẹ mình cũng như vậy thì tốt rồi ~
Mẹ của Thôi Thiến Thiến cũng không biết mình vừa bị con gái so sánh, giờ phút này đang làm tình nguyện viên, nhìn thấy Tiết Huệ Vũ, cô ấy nhiệt tình vẫy vẫy: “Bố mẹ Bùi Dục Kỳ, đến đây, hai người ngồi hàng trước. Xem dự báo thời tiết một vài ngày nay còn tưởng rằng trời sẽ mưa, lại không ngờ hôm nay thời tiết tốt như vậy, đại hội thể dục thể thao hôm nay nhất định sẽ tổ chức viên mãn ~”
Mẹ của Thôi Thiến Thiến, cũng giống như Thôi Thiến Thiến, đều là kiểu người có tính cách hướng ngoại, giỏi giao tiếp xã hội và rất nhiệt tình, là kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể tán gẫu được với những người xa lạ. Vậy nên vào lúc này, rõ ràng chỉ mới gặp Bùi Ôn Du một lần, nhưng có thể mở đầu câu chuyện một cách tự nhiên: “Bố của bé con nhà tôi gần đây bận rộn công việc quá, chúng tôi chưa chuẩn bị được gì nhiều, hẳn các anh cũng chưa luyện tập đúng không……”
Bởi vì mẹ Bùi Dục Kỳ đăng ký năm hạng mục, mẹ của Thôi Thiến Thiến cũng nhất thời máu lên não đăng ký năm hạng mục theo, có hai hạng mục trùng hợp với mẹ của Bùi Dục Kỳ.
Chỉ đến khi hoàn hồn lại mới nhận ra, chẳng may năm hạng mục mà số điểm đều ở dưới đáy thì đúng là có mất mặt gấp năm…… Vậy nên cõi lòng tràn đầy chờ mong, hy vọng mình có thể kéo theo một cái đệm lưng, một nhóm phụ huynh cùng chơi dở thì mình sẽ không mất mặt nữa……
Mà bố mẹ của Bùi Dục Kỳ đều rất bận rộn, nên chắc hẳn cũng không kịp chuẩn bị giống nhà họ, giờ phút này cô ấy hận không thể nắm tay của Tiết Huệ Vũ, chân thành tha thiết nói: “Mẹ Bùi Dục Kỳ, chúng ta cùng nhau chơi dở đi……”
Chỉ thấy Tiết Huệ Vũ mỉm cười, trong lòng đã có dự tính: “Chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi, lần này ít nhất phải thắng được một hạng mục.”
“……” Tưởng rằng đối phương là một học tra không học hành, nhưng không ngờ đó lại là một học bá đã chuẩn bị kỹ càng, mẹ của Thôi Thiến Thiến nước mắt lưng tròng buông thõng tay ra.
Chúng, chúng ta không giống nhau ┭┮﹏┭┮
Trên thực tế, Bùi Ôn Du cũng ngại ngùng hướng nội giống như Bùi Dục Kỳ, thuộc kiểu đối mặt với ai cũng đều im lặng lắng nghe, vì vậy Tiết Huệ Vũ luôn cảm thấy chồng mình là một người đàn ông lầm lì, giữ mọi chuyện trong lòng, nhất cử nhất động đều giống như có một gánh nặng hình tượng.
Đương nhiên gần đây sau khi thấy chồng trông con hằng ngày, cô cảm thấy chồng mình đã bị nhiễm sự hề hước ngốc nghếch rồi……
Nhưng đối mặt với những người xa lạ, Bùi Ôn Du vẫn là Bùi tổng bình tĩnh dè dặt, nhất cử nhất động đều là quý ông tao nhã. Lúc này, Bùi Ôn Du tham gia vào đại hội thể thao của con trai với tư cách là một người bố, thực sự còn căng thẳng hơn khi đưa ra một quyết định lớn ở công ty.
May mắn thay, các bậc phụ huynh xung quanh rất hay nói cũng rất nhiệt tình, Bùi Ôn Du cùng Tiết Huệ Vũ ăn dưa về cuộc sống vườn trường của con cái, cũng dần dần nói nhiều hơn.
Không biết từ lúc nào anh đã thả lòng, bắt đầu tận hưởng không khí sôi nổi của buổi đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh.
Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ lo lắng rằng chồng sẽ bó tay bó chân bay không thả lỏng trong đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh, nhưng khi nhìn thấy chồng mình cùng với những ông bố kế bên đang không hề giữ hình tượng mà ngồi cắn hạt dưa, nhiệt tình hét lớn cổ vũ con trai mình cố lên!
Tiêt Huệ Vũ: “……” Cũng bắt chước cắn hạt dưa theo.
Các bé ở nhà trẻ còn nhỏ, đang độ tuổi hiếu động. Nếu có cô giáo trông nom thì còn có thể ngoan ngoãn, nhưng bây giờ bố mẹ đều ở đây, ỷ có bố mẹ làm chỗ dựa mà một vài cô cậu bé bắt đầu nghịch ngợm làm loạn.
Nhìn vào đám đông ồn ào trước khi khai mạc, các thể loại quỷ con ùn ùn xuất hiện, khung cảnh ầm ĩ làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du nhận ra, con của mình đang ngồi an tĩnh bên cạnh mình, thật là ngoan ngoãn quá mức!
Bé con nhà ai ba bốn tuổi mà không ầm ĩ nhốn nháo chứ……
“Dục Kỳ không chơi cùng các bạn nhỏ sao?” Tiết Huệ Vũ thử hỏi. Bé con nhà mình không thể tự kỷ nữa đâu……
“Sắp bắt đầu rồi, không thể khiến cô giáo và bố mẹ thêm phiền phức.” Bùi Dục Kỳ lắc lắc đầu ghét bỏ nói, “Các cậu ấy quá trẻ con……”
Bé con lớp chồi ghét bỏ các cô cậu bé lớp lá trẻ con ầm ĩ om sòm…… Tiết Huệ Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.
Bé con nhà mình thật sự ba tuổi rưỡi ư…… À không phải, còn hai tháng nữa là bốn tuổi rồi……
Sau bài diễn văn của hiệu trưởng, hạng mục thi đấu đầu tiên là ba người bốn chân.
Bố mẹ đứng hai bên, con cái đứng giữa, hai chân cột vào nhau, nhà nào về đích trước thì nhóm đó thắng. Mỗi lần có mười nhóm gia đình, vòng loại tổng cộng ba lần, hai nhóm đứng đầu trong mỗi vòng tổng cộng sáu nhóm sẽ được chọn sẽ vào chung kết cuối cùng.
Nhà Bùi Dục Kỳ là nhóm gia đình đầu tiên ra sân.
Khi tiếng còi khai cuộc vang lên, rất nhiều nhóm gia đình bởi vì cùng nhau bước chân phải, nên cả gia đình ba người đồng loạt lăn trên mặt đất.
Bốn phía truyền đến tiếng cười ồ, chỉ thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, chỉ có một nhóm gia đình không ngã xuống, đó là một nhà ba người Bùi Dục Kỳ.
Tiết Huệ Vũ chọn đều là các hạng mục có thể dự đoán rõ ràng nội dung của cuộc thi……
Ha! Vừa nghe ba người bốn chân, Tiết Huệ Vũ liền đoán được là chơi trò này, cho nên đã sớm luyện tập với chồng con trước rồi ~ Khi phụ huynh con cái khác đều ngã xuống hết, cô và Bùi Ôn Du cùng nhau mang theo bé con nhẹ nhàng lao tới điểm kết thúc.
Ban đầu ai cũng nghĩ rằng gia đình Bùi Dục Kỳ may mắn, vừa vặn gặp được nhóm đầu tiên gà mờ quá, dù sao thì trong ấn tượng của những phụ huynh khác, hình tượng hai chân tàn tật của Bùi Ôn Du đã hằn sâu trong lòng, có lẽ do đã quen với việc đi lại tập tễnh, cho nên sau khi trói chặt chân trái với con, không cảm thấy bỡ ngỡ và khó khăn.
Mà hiện tại năm nhóm khác đánh giết vào trận chung kết cũng không phải đèn cạn dầu, sau khi thích ứng và quen thuộc ba người bốn chân, gia đình Bùi Dục Kỳ với chiều cao chênh lệch nhiều khả năng sẽ xếp cuối bảng.
Mọi người quả thực lo lắng chuyện ấy. Bùi Dục Kỳ rất thấp, còn bố mẹ bé thật sự rất cao, bé không thể theo kịp bước chân của bố mẹ. Một khi tăng tốc trận chung kết, nhịp độ của cả ba sẽ ngày càng trở nên không hòa hợp, cuối cùng sẽ lộn xộn rồi té ngã xuống đất, nhưng nếu duy trì tốc độ ổn định, chắc chắn sẽ bị người khác vượt mặt.
Tuy nhiên, Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du mà mọi người đều cho rằng chắc chắn đứng cuối bảng, sau khi tiếng còi vang lên, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau ôm Bùi Dục Kỳ và nâng em bé lên.
Chỉ thấy Bùi Dục Kỳ giẫm lên hai chân của bố mẹ, sau đó họ tiến về đích một cách nhanh chóng và đồng đều.
Đây là phương pháp tất thắng mà một nhà ba người của Tiết Huệ Vũ đã nghĩ ra khi luyện tập ở nhà. Họ giấu phương pháp tất thắng ở vòng sơ loại, để tránh cho các gia đình khác có cơ hội sao chép, vòng chung kết sẽ giết phá vòng vây.
Sau khi thuận lợi cán đích, Tiết Huệ Vũ hạnh phúc đập tay tán thưởng với chồng con.
Quần chúng vây xem: “Σ(っ°Д°;)っ cái này, cái này cũng được nữa hả?”
“Không phải chân của bố Bùi Dục Kỳ đã bị thương nhiều năm rồi sao…… Đi thật là nhanh mà……”
Cuối cùng, gia đình Bùi Dục Kỳ đã xuất sắc giành được tấm huy chương thắng lợi đầu tiên.
Hạng mục thứ hai là bắn súng nước, một phụ huynh và một bạn nhỏ ra chơi, mỗi nhóm gia đình sử dụng một loại nước mực màu sắc sặc sỡ.
Trong quá trình thi đấu, bố mẹ chỉ có thế bắn với bố mẹ, bạn nhỏ có thể bắn nhau cũng có thể bắn bố mẹ, chỉ cần tờ giấy trắng sau lưng bị bắn trúng màu sắc, thì bị loại. Bố mẹ và bạn nhỏ lần lượt bị bắn trúng, thì gia đình này thua trận. Trong quá trình chơi, có thể dùng tay che phần giấy trắng ở sau lưng để bảo vệ. Cuối cùng, gia đình duy nhất sống sót trên sân là người chiến thắng cuối cùng.
Tiết Huệ Vũ không đoán được nội dung của trò chơi này, cô thích chưng diện yêu sạch sẽ nên không muốn trên mặt đều dính nước mực, vì thế để cho chồng mình chơi với con.
Tuy nhiên trận đấu vừa mới bắt đầu, Tiết Huệ Vũ ngồi trên khán đài quả thực bị Bùi Ôn Du chọc cười muốn chết……
Biện pháp tất thắng của anh là để cho bé con ngồi trên bờ vai anh, anh cao một mét chín cộng với bé con cao một mét, cộng lại chắc phải hai mét rưỡi.
Ngay cả khi những anh bạn nhỏ cao một mét có cố gắng nhảy lên cao để bắn cũng không thể bắn được đến sau lưng của bé con, còn bé con thì dùng đôi tay nhỏ bé giúp bố che chắn tờ giấy trắng ở sau lưng, hơn nữa còn có ý đồ bắn lén những bố mẹ khác.
Khụ…… Các giáo viên quy định rằng họ có thể dùng tay che tờ giấy trắng sau lưng, cũng là vì bố mẹ bảo vệ con cái, không ngờ lại bị Bùi Ôn Du lợi dụng, cuối cùng lại trở thành tình huống con cái bảo vệ bố mẹ —— Theo quy định, bố mẹ không được bắn những đứa trẻ nên Bùi Ôn Du và Bùi Dục Kỳ đã tạo thành một bức tường sắt kiên cố.
Nhìn hai cha con phi nước đại trên chiến trường với súng nước, Tiết Huệ Vũ che mặt có chút ngượng ngùng: Chồng nhà mình ỷ vào lợi thế chiều cao, có hơi bắt nạt người khác ~
Quần chúng cha mẹ đều tỏ vẻ: “Thế này là chơi xấu! Thế này là gian lận!”
Bùi Ôn Du nhẹ nhàng nói: “Các anh cũng có thể cho con các anh ngồi trên vai……Tôi vừa mới bình phục còn có thể cho con ngồi trên vai bước đi, các anh không phải là…… Cõng không nổi con mình đó chứ……”
Quần chúng cha mẹ: “……”
Những ông bố khác không phục cũng bắt đầu học theo chiến thuật của Bùi Ôn Du, nhưng không giống như Bùi Ôn Du đã tập luyện hồi phục và bế bé con trong mấy tháng nay, những ông bố không thích tập thể dục khác bắt đầu thở hổn hển sau khi chạy được hai vòng.
Lượng vận động đó thật sự không phải giả…… Cho nên…… Bố của Bùi Dục Kỳ chính là Bùi tổng ngồi xe lăn hai chân tàn tật trên báo sao???
Mẹ Thôi Thiến đụng phải hạng mục so tài này vốn dĩ còn cảm thấy mình thiếu tay, lúc này nước mắt lưng tròng nói: “Bố Bùi Dục Kỳ, chúng ta liên minh đi…… Giúp chúng tôi…… Giành được vị trí thứ hai…… Được không?”
Cuối cùng dưới sự bảo vệ của Bùi Dục Kỳ, Thôi Thiến Thiến đạt được vị trí thứ hai.
Nhìn Bùi Ôn Du thắng lợi một cách thoải mái, Tiết Huệ Vũ cười đến đau bụng: “Hóa ra anh không gạt em, mỗi ngày cưỡi ngựa thật sự là để tuyện tập……”
Bùi Ôn Du mỉm cười một cách tự luyến: “Còn không phải sao…… Em nghĩ rằng anh chỉ chơi đùa vô ích với con thôi sao?”
Tiết Huệ Vũ cười đến mức thắt lưng không thể thẳng nối, lại xoa xoa đầu nhỏ của bé con cười hỏi: “Mẹ của Thôi Thiến Thiến nói vị trí thứ hai, mẹ còn tưởng rằng con sẽ nhân từ mà từ bỏ vị trí thứ nhất…… Con vừa mới giết chết Thôi Thiến Thiến, không biết cô bé có buồn hay không……”
Không phải cố ý hù dọa bé con, là tâm tư của mấy cô gái nhỏ thật sự tương đối mẫn cảm, Tiết Huệ Vũ có hơi lo lắng.
Bé con còn lơ tơ mơ: “???”
Năm phút sau, bé con nhảy nhót chạy về: “Thôi Thiến Thiến rất vui khi giành được vị trí thứ hai, cậu ấy còn nghĩ mình sẽ là người thua đầu tiên, cậu ấy nói rất cảm ơn con, thứ hai sẽ đem chocolate cho con ~”
Sau đó Tiết Huệ Vũ suy nghĩ một chút, cũng đúng…… Tính cách Thôi Thiến Thiến phóng khoáng như vậy, sao có thể sẽ giận được, bé con thật sự đã kết giao được một người bạn tốt rồi ~
Hạng mục thứ ba là lắc vòng, tính tổng số vòng của người lớn và con cái cộng lại.
Vừa nghe đến nội dung của trận đấu này, Tiết Huệ Vũ thản nhiên cười nhạt lập tức dẫn theo bé con xông pha chiến đấu.
Ở vòng trước, chồng cô đã bắt nạt các bậc cha mẹ khác, và ở vòng này, đến lượt Tiết Huệ Vũ có ưu thế tuyệt đối bắt nạt những người khác……
Ầy…… So lắc vòng,thì ai có thể đọ lại Tiết múa chính của chúng ta chứ. Lực khống chế của phần eo là cốt lõi cmnr!
Quần chúng cha mẹ: Σ(っ°Д°;)っ Để lại một vài vị trí đầu tiên cho chúng tôi nữa! Con cái đang nhìn nè!
Các giáo viên xì xào: “Bố mẹ Bùi Dục Kỳ quá mạnh mẽ! Phía dưới họ còn đăng ký hạng mục gì nữa thế……”
“Còn có trận đấu cõng bế và kéo co.”
“Dựa theo nội dung trận đấu cõng bế, bố cõng con trai, thì bố Bùi Dục Kỳ có khả năng sẽ lại giành chiến thắng……”
“Ai da, chỉ sợ những ông bố khác chưa thi mà đã chán nản thất vọng, hay là chúng ta thêm chút độ khó?”
“Nhìn thì thấy bố mẹ của các bạn nhỏ đăng ký thi đấu đều đến cả…… Hay là, đổi thành mẹ bế con, bố bế mẹ theo cách bế công chúa? Còn có thể gia tăng tình cảm vợ chồng của các phụ huynh nữa ~”
“Ý kiến hay, cứ làm như vậy đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.