Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 55: Nguyên nhân không thể đứng lên
Kỳ Dung
02/02/2024
【Bùi tổng, anh như này là ưu tư quá độ, nhìn vật nhớ người.】
***
“Bùi tổng, có chuyện tôi cảm thấy ngài nhất định phải biết. Tối hôm qua tôi vô tình phát hiện, Thẩm Tuyết lén sử dụng phòng khiêu vũ của bà chủ còn tự tiện mặc quần áo của bà chủ nữa……”
Mới sáng sớm, Tiết Huệ Vũ đã thấy Trịnh Tuệ Văn cầm trong tay video chứng cớ đứng trước mặt Bùi Ôn Du đâm thọc cô.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đang đeo kính của Bùi Ôn Du, tối hôm qua trước khi đi ngủ bỗng nhớ đến anh bị mù cần người hỗ trợ giấu diếm, Tiết Huệ Vũ biết mình chắc chắn sẽ không bị đuổi đi.
Nhưng giải thích thì vẫn phải giải thích. Cô không muốn độ thiện cảm vất vả lắm mới tăng lên được giờ lại bị tụt xuống lần nữa!
Nhân tiện, cô cũng muốn quang minh chính đại được múa ba lê.
Vì thế liền tiến lên nói: “Bùi tiên sinh, thật sự rất có lỗi, đích thực tối qua tôi đã sử dụng phòng khiêu vũ. Ước mơ của tôi là trở thành một vũ công ba lê, tôi tình cờ phát hiện một phòng khiêu vũ ở tầng hầm, cho rằng phòng khiêu vũ cũng giống những phòng khác đều có thể sử dụng, nên nhịn không nổi mới tập múa trong đó. Nhưng tôi chắc chắn không mặc đồ tập của bà chủ! Đồ tập múa là tôi tự mua, tôi có hóa đơn chứng minh, có thể do kiểu dáng của đồ tập múa giống nhau nên dì Trịnh mới hiểu lầm.”
Bùi Ôn Du tự nhận mình thích ba lê, nên hẳn sẽ thân thiện với những ai có ước mơ trở thành vũ công ba lê. Hơn nữa trang phục khiêu vũ quả thực rất giống nhau, Bùi Ôn Du cũng không nhìn thấy được, mình hoàn toàn có thể nói dối trót lọt.
Bỗng nhiên chợt nghe anh hỏi: “Nếu giấc mộng của cô Thẩm là muốn trở thành một vũ công ba lê, vì sao bây giờ lại bằng lòng ở đây làm gia sư của Dục Kỳ? Cô Thẩm đã từ bỏ giấc mộng ban đầu của mình rồi sao?”
“Không hề.” Tiết Huệ Vũ không hề suy nghĩ, nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi chưa bao giờ buông bỏ giấc mộng như thế, chỉ là cuộc sống quá bức bách, hơn nữa mang thai khiến dáng người phù thũng nên không thể không tạm dừng một đoạn thời gian.”
Trong lời nói dối không khỏi xen lẫn với sự thật, để lộ ra tình cảm chân thật của Tiết Huệ Vũ.
“Lúc này nhìn thấy phòng khiêu vũ, lại gặp được tin chiêu mộ của vũ đoàn, cho nên muốn lấy lại giấc mộng của ngày xưa.”
Bùi Ôn Du khẽ mím môi, trên mặt không có biểu hiện gì, nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Ý của cô Thẩm là…… Nếu thành công được vũ đoàn chiêu mộ, sẽ tính không ở đây để làm gia sư cho Dục Kỳ nữa có đúng không?”
“Tôi đã nhiều năm không múa, các kỹ năng cơ bản còn cần luyện tập vững chắc. Vậy nên đợi đến khi tôi được vũ đoàn chiêu mộ, Dục Kỳ chắc chắn đã trở nên can đảm và tự tin hơn để đối mặt với một thế giới xa lạ rồi. Lúc ấy, Dục Kỳ đã có thể chơi đùa với các bạn ở trường, chắc chắn không còn cần tôi đồng hành cùng thằng bé mọi nơi mọi lúc nữa, chắc chắn sẽ hạnh phúc vui vẻ hơn so với ở nhà học cùng gia sư. Hơn nữa xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi sẽ dành thời gian để tập ba lê sau khi Dục Kỳ ngủ, tuyệt đối sẽ không bao giờ trì hoãn việc chăm sóc Dục Kỳ vì tập ba lê.”
“Hơn nữa, chuyện tôi múa ba lê Dục Kỳ cũng biết……”
Mỗi từ mỗi câu đều hiện ra bóng dáng quen thuộc đến khó hiểu, đáy mắt Bùi Ôn Du lập tức có chút chua xót đắng chát.
May mắn là anh có đeo kính râm che lấp mới không để bản thân chật vật trước mặt bao người, một lúc lâu sau mới kìm nén được cảm xúc, nói: “Được.”
Tiến triển cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu Trịnh Tuệ Văn tưởng tượng, chợt nghe Bùi tổng nói một tiếng “Được”, bà ta ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn Bùi tổng, không khỏi sốt ruột: “Bùi tổng, ngài muốn để cô ta dùng phòng khiêu vũ của bà chủ ư? Bà chủ không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào đâu!”
“Quả thật Huệ Vũ không thích người khác tiến vào phòng khiêu vũ của cô ấy, cô ấy chán ghét người khác quấy nhiễu lúc cô ấy tập luyện. Nhưng Huệ Vũ cũng luyến tiếc người có tài. Cô đã âm thầm giúp nhiều người yêu múa ba lê như cô đạt được ước mơ của riêng mình. Nếu hôm nay cô ấy ở đây, cô ấy nhất định cũng sẽ đồng ý. Cô ấy nói năng khó nghe nhưng trái tim mềm như đậu hũ, từ trước đến giờ đều là người rất dịu dàng thiện lương.”
Giọng điệu hồi tưởng mang theo sự tin tưởng và bình tĩnh, từng lời từng chữ rơi vào tai Tiết Huệ Vũ vô cùng rõ ràng.
Trái tim cô phảng phất bị những lời dịu dàng như vậy đánh trúng.
Bùi Ôn Du không hề nói sai, cô đã âm thầm tài trợ cho nhiều cô gái có ước mơ múa ba lê.
Có thể trở thành người mà mình mơ ước được trở thành, là chuyện hạnh phúc vui vẻ biết chừng nào. Cô không muốn những đứa trẻ đó bỏ cuộc vì hoàn cảnh gia đình và những vấn đề khác. Cho nên khi gặp được những sinh viên nữ múa ba lê trong vũ đoàn dự bị có thiên phú nhưng kinh tế khó khăn, cô luôn đưa tay giúp đỡ bất cứ khi nào có thể.
Bởi vì lặng lẽ tài trợ, cô cũng không hề đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài, náo loạn đến ai cũng biết, giàn hot search tranh tiếng thơm, trước giờ đều lấy danh nghĩa nhà tài trợ để tài trợ cho bọn họ.
Không ngờ Bùi Ôn Du lại biết.
Chẳng những biết, thậm chí rõ ràng ấn tượng cuối cùng mình để lại cho anh, hẳn là một cô gái thần kinh, mỗi ngày đều tức giận, nhưng anh lại nói cô là…… Người rất dịu dàng thiện lương.
Nghĩ đến chuyện ở sau lưng mắng anh dã man, trong lòng Tiết Huệ Vũ phức tạp, lại nghe Bùi Ôn Du bổ sung thêm: “Vậy nên, sau này không cần lén lút tập luyện vào buổi tối, muốn sử dụng phòng khiêu vũ ở tầng hầm thì cứ dùng đi. Dù rằng hiện tại Tiết Huệ Vũ không ở đây, nhưng phòng này cũng chẳng phải phòng cấm kỵ gì, có thể phát huy được tác dụng của nó mới thể hiện ý nghĩa tồn tại của căn phòng đó.”
“Cảm ơn Bùi tiên sinh.” Sự việc đã được giải quyết hoàn hảo hơn dự kiến, ngược lại làm cho lòng Tiết Huệ Vũ tràn ngập một cảm giác áy náy.
Mặt khác, không ngờ cái thóp chính mình phải vất vả lắm mới bắt được mà lại giải quyết qua loa hời hợt như vậy, Trịnh Tuệ Văn oán hận cắn răng, thậm chí cảm giác nguy cơ càng ngày càng mãnh liệt, cảm thấy phải loại bỏ người phụ nữ Thẩm Tuyết này càng sớm càng tốt.
Ngay lúc Trịnh Tuệ Văn lại bị sai đi giặt quần áo lần nữa, bà ta đột nhiên nhận được điện thoại của con gái Đổng Lệ Mai.
“Mẹ, hôm nay mẹ có gặp được Bùi tổng không?”
“Gặp được rồi.” Trịnh Tuệ Văn bất mãn kể hết một lượt chuyện sáng nay, chợt nghe con gái vội vàng ngắt lời: “Mẹ, ý của mẹ là…… Bùi tổng bây giờ vẫn còn đeo kính râm trong phòng hả?”
“Đúng vậy, giống hồi ở bệnh viện đó, hiện tại có vẻ như không tiện nhìn thấy ánh sáng.”
Trịnh Huệ Văn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bị thương do tai nạn xe nghiêm trọng như thế, ánh mắt chưa hồi phục hoàn toàn cũng là chuyện bình thường.
“Ngày hôm qua không phải đã chụp ảnh chai thuốc của Bùi tổng cho con rồi sao? Có vấn đề gì không?” Chai thuốc ấy là lúc Trịnh Tuệ Văn đi đổ rác nhìn thấy.
“Đó là liều thuốc chữa bệnh mù lòa!” Nghĩ đến thông tin hồ sơ bệnh án chẳng hiểu sao được mã hóa trong bệnh viện, trong đầu Đổng Lệ Mai nảy ra một phỏng đoán.
“Bùi tổng có thể bị mù rồi…… Mẹ giúp con xác định thêm lần nữa, Bùi tổng có phải thật sự bị mù hay không!”
“Con nói vớ vẩn gì vậy, sao Bùi tổng có thể bị mù được chứ……” Cảm thấy con gái nghĩ ngợi lung tung, Trịnh Tuệ Văn phủ nhận theo bản năng.
Nhưng Đổng Lệ Mai nhất thiết không buông tha nói: “Mẹ! Mẹ đừng quản nhiều như vậy, con cần biết rốt cuộc tình hình của Bùi tổng là như thế nào!”
Nghĩ đến con gái quan tâm đến bệnh tình của Bùi tổng, đối với Bùi tổng còn chưa nguội lòng, Trịnh Tuệ Văn nói: “Biết rồi biết rồi.”
Bà ta thấp giọng thì thầm: “Con cũng là người đã có bạn trai rồi, còn quan tâm Bùi tổng cái gì……”
“Mẹ!” Hai chữ “Bạn trai” làm cho Đổng Lệ Mai cảm thấy rất chói tai, giọng điệu đột nhiên cất cao cũng làm cho Trịnh Tuệ Văn nhận ra sự kỳ quái khác thường.
“Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?”
Đổng Lệ Mai ấp úng, Trịnh Tuệ Văn cảm thấy không ổn: “Các con không phải là đã chia tay rồi chứ……?”
“Mẹ…… Con bị lừa rồi!” Dưới sự chất vấn lặp đi lặp lại của Trịnh Tuệ Văn, Đổng Lệ Mai cuối cùng cũng nghẹn ngào nói ra vấn đề.
Cô ta gần đây thực sự sắp phát điên!
Cô ta không ngờ ngày chia hoa hồng như đã hẹn, trang Web đột nhiên không thể mở được bình thường, hoa hồng trong tài khoản cũng không thể lấy ra. Cô ta vội vàng gọi cho Hạ Chính Nam, nhưng không ngờ nó đã trở thành một dãy số không tồn tại.
Lúc này Đổng Lệ Mai đang mơ một giấc mộng đẹp mới giật mình tỉnh ngộ rằng mình đã bị lừa gạt đầu tư tài chính, vì lòng hư vinh quấy phá mà dễ dàng tin tưởng “Bạn trai”, để rồi trở thành mục tiêu “bị lừa”.
Cô ta đã gọi cảnh sát ngay lập tức, nhưng kẻ lừa đảo đã sớm mai danh ẩn tích, số tiền lừa được cũng nhanh chóng được chuyển ra nước ngoài, cảnh sát không có cách nào đảm bảo rằng tất cả những tổn thất sẽ được thu hồi. Ngay cả cảnh sát cũng không biết họ phải đợi đến ngày nào tháng nào năm nào mới giải quyết xong vụ án.
Vay tiền từ người thân và bạn bè, thậm chí dùng vài thẻ tín dụng và nhiều khoản vay trực tuyến khác nhau để rút tiền mặt, Đổng Lệ Mai căn bản không thể đợi lâu đến vậy.
Cô ta cực kỳ thiếu tiền! Rất thiếu tiền! Bằng không…… Ảnh khỏa thân của cô ta sẽ bị trang web vay tiền phát tán đâu đâu cũng thấy.
Nhưng trong một thời gian ngắn, làm thế nào có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy.
Lúc này, Đổng Lệ Mai đột nhiên nghĩ đến trong lúc Bùi tổng nhập viện, một tay săn ảnh đã từng đưa cô ta một tấm danh thiếp.
Những ân oán thù hận giữa các tài phiệt luôn là câu chuyện giải trí được mọi người bàn tán xôn xao, sau khi Bùi tổng bị tai nạn tất cả tin tức đều bị phong tỏa quá mức chặt chẽ, nếu mình có thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào, nói không chừng sẽ được rất nhiều tiền cho những tin tức nóng hổi……!
Về phần vì sao không trực tiếp đến tìm Bùi tổng lấy phí bịt miệng……
Mặc dù hành vi vạch rõ ranh giới của Bùi tổng lần trước khiến lòng tự tin của Đổng Lệ Mai gặp trắc trở, vừa tức vừa giận, nhưng cô ta vẫn không muốn cùng Bùi tổng trở nên xung đột hoàn toàn, phải để Bùi tổng nhận ra được sự uy hiếp của cô ta.
Đối với những người bình thường như cô ta mà nói, việc bị Bùi tổng phong sát chỉ là chuyện dễ dàng trong phút chốc, vì vậy, việc bán tin tức cho các tay săn ảnh, giấu mình sau lưng họ, mới có thể tối đa hóa lợi ích của bản thân.
“Cái gì…… Nhiều tiền như vậy mà mày đều……”
Trịnh Tuệ Văn nghe thấy thì tức giận đến mức suýt ngất tại chỗ, “Sao mày lại ngu như heo vậy…… Cứ vậy mà tin tưởng một kẻ mới quen biết có vài ngày……!”
“Mẹ! Không phải mẹ đã bảo con đầu tư nhiều hơn để kiếm nhiều tiền lời hơn sao? Sao giờ lại thành ra vấn đề của một mình con rồi……” Tâm tình Đổng Lệ Mai càng ngày càng bực bội, giọng nói cũng nóng nảy, “Vậy nên, con thật sự rất thiếu tiền…… Mẹ có tin tức gì của Bùi tổng, hãy mau chóng gọi điện cho con. Không tiện gọi điện thoại thì hãy nhắn tin……”
“Bùi tổng luôn có hộ lý chăm sóc, tao hoàn toàn chẳng có lý do nào để vào phòng của Bùi tổng……” Trịnh Tuệ Văn mày ủ mày ê, nóng nảy theo, “Hơn nữa không biết có thật sự mù hay không…… Chẳng may không phải mù, mày còn có thể tóm được tin tức nóng hổi gì chứ……”
Trịnh Tuệ Văn càng nghĩ càng đau đầu, đột nhiên nói: “Nếu không, tao lấy cho mày một số trang sức của Tiết Huệ Vũ trước…… Phải sớm trả khoản vay trên mạng trước mới được, một cô gái như mày bị phát tán ảnh khỏa thân, sau này làm sao lập gia đình được chứ……”
Trịnh Tuệ Văn không phải lần đầu tiên ăn trộm đồ của Tiết Huệ Vũ. Một nữ chủ nhân đã qua đời, một ông nhân không biết vợ mình có bao nhiêu trang sức châu báu, vài thứ nhỏ bé dưới đáy hộp trang sức đã lần lượt biến mất theo năm tháng, trong phòng cất quần áo lặng lẽ không một tiếng động biến mất mấy bộ quần áo ở dưới đáy rương, căn bản sẽ không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Thậm chí, cho dù Tiết Huệ Vũ có ở đây, nhiều quà tặng từ bạn bè, gia đình và các nhà tài trợ như vậy, chính cô ta chỉ sợ cũng chẳng phát hiện ra dưới đáy rương thiếu những đồ vật nào.
Đổng Lệ Mai biết thói quen ăn cắp vặt của mẹ, không hề khuyên bảo đừng làm vậy, ngược lại bởi vì quá thiếu tiền, vội vàng dặn dò nói: “Vậy mẹ cẩn thận một chút, hiện giờ không phải chỉ mình mẹ ở biệt thự, còn có người phụ nữ Thẩm Tuyết kia nữa, cẩn thận đừng để cô ta phát hiện.”
“Biết rồi biết rồi”, đã nghĩ ra giải pháp trong đầu, Trịnh Tuệ Văn nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó mẹ sẽ ăn trộm một vài thứ sau đó để trong túi xách cô ta, tất cả đều vu oan cho cô ta, đúng lúc có thể đuổi cô ta ra ngoài.”
Hai người nhỏ giọng thì thầm kế hoạch tác chiến, mà Tiết Huệ Vũ không biết tình hình đã mang theo cục cưng Bùi Dục Kỳ đang tò mò đi đến phòng khiêu vũ.
“Lần đầu con đến đây ư?”
Bùi Dục Kỳ cực kỳ hưng phấn gật đầu, tò mò nhìn ngắm xung quanh.
“Gương thật to quá…… Còn to hơn cả phòng con nữa…… Thật là đỉnh mà……” Bé chạm vào thanh luyện múa trước gương một chút, sau đó lại dính sát vào gương tò mò làm mặt quỷ.
Tiết Huệ Vũ buồn cười, khi Bùi Dục Kỳ bướng bỉnh muốn nằm bò lên cây cột, cô nhanh chóng tiến lên bế bé xuống.
“Ngoan ngoãn ngồi ở đây, mẹ múa ba lê cho con xem.”
Mặt trời lặn ở đằng Tây, sự phản chiếu của mặt gương khiến ánh sáng mặt trời tràn vào tầng hầm một chút.
Cô gái nhẹ nhón mũi chân, đứng bằng một chân, duỗi chân phải mềm dẻo linh hoạt lên trên. Theo nhịp điệu của âm nhạc, cô nhảy lên không trung, như con bướm đang nhảy múa, tao nhã lộ ra đường cong của cần cổ thon dài như thiên nga.
“Bùi tổng? Bùi tổng?”
Liên tiếp kêu gọi, khiến Bùi Ôn Du phải rời mắt khỏi chiếc điện thoại di động đang nắm chặt trên tay.
“Tại sao đột nhiên lại dùng thuốc an thần?…… Hiện tại anh vừa mới hồi phục thị lực, không thể uống thuốc bậy bạ. Hơn nữa anh còn không ngồi xe……” Cố Gia Thắng cau mày, nhưng nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của Bùi Ôn Du, không khỏi chần chờ nói: “Không ngồi xe cũng xuất hiện…… Ảo giác sao?”
“Luôn sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ như thế khiến tôi không thể tĩnh tâm, nhịp tim cũng trở nên bất thường……”
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, Bùi Ôn Du đã có bóng ma tâm lý khi đi xe, sẽ xuất hiện hoảng hốt sợ hãi, nhịp tim nhanh đến nghiêm trọng, vì thế mới kê thuốc an thần. Nhưng bây giờ không ngồi xe, cũng có ảo giác, lẽ nào cú sốc sau chấn thương càng trở nên nghiêm trọng hơn? Nhưng trước đây mọi chuyện vẫn ổn mà……..
“Vẫn là ảo giác tai nạn xe cộ ư?”
Bùi Ôn Du khẽ lắc đầu, trong di động, bóng dáng người phụ nữ đang nhảy múa nhẹ nhàng ánh lên trong vầng sáng mặt trời lặn, giống như một bức tranh sơn dầu tông màu ấm.
Anh đưa cho Cố Gia Thắng nói: “Tôi luôn có một loại ảo giác…… Cứ như Huệ Vũ đang nhảy múa vậy……”
Cố Gia Thắng: “……”
Đột nhiên ông không biết nói gì hơn, xem video giám sát, một lúc sau mới lúng túng nói: “Bởi vì đều là múa ba lê. Bùi tổng, anh thế này chính là ưu tư quá độ, nhìn vật nhớ người……”
“Nếu anh cảm thấy không thoải mái khi xem nó, hãy cố gắng đừng xem nữa……”
Cố Gia Thắng nhịn không được phải nói thêm: “Bùi tổng, nếu anh luôn liên tưởng đến vợ mình, điều đó có nghĩa là tai nạn xe hơi đã khiến căng thẳng sau chấn thương của anh sâu hơn, anh nên tiếp nhận cố vấn tâm lý đi.”
Bùi Ôn Du lấy di động về, cố chấp hỏi: “Nếu tôi vâng lời nhận tư vấn, ông sẽ kê thuốc cho tôi chứ?”
“Thuốc chỉ là phương tiện phụ trợ, điều quan trọng nhất là phải giải quyết được nút thắt trong lòng Bùi tổng. Đã ba năm rưỡi trôi qua rồi……”
Cố Gia Thắng thở dài nói: “Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, không nên để lại tàn tật nữa, nhưng Bùi tổng anh lại cứ phải đi bằng nạng.”
“Lúc đầu chúng tôi đều tưởng Bùi tổng đi lại quá sớm khiến cho hai chân không thể lành lặn lại, nhưng sau từng lần tái khám, khiến tôi càng tin rằng không phải hậu phẫu không dưỡng bệnh tốt, mà đó là vấn đề tâm lý của anh, Bùi tổng.”
“Tai nạn ấy, khiến anh cảm thấy thật sự hối hận, sự hối hận này khiến anh chống đối mình trở thành người may mắn sống sót duy nhất, thậm chí khỏe mạnh toàn vẹn sống sót. Đó là lý do tại sao anh không thể đi lại như người bình thường trong một thời gian dài.”
“Tai nạn lần này khiến Bùi tổng anh mù một tháng, nếu căng thẳng sau chấn thương trở nên nghiêm trọng hơn, Bùi tổng có thể ngay cả đi lại bằng nạng giống như lúc trước cũng không thể làm được. Vậy nên Bùi tổng, anh phải mau chóng khắc phục cái gọi là ảo giác, mau chóng thoát khỏi xe lăn mà tập đi lại. Chứ không phải ỷ lại vào thuốc để tê liệt chính mình.”
Những lời thẳng thắn của bác sĩ Cố như một cái gai đâm vào tim Bùi Ôn Du.
Bùi Ôn Du hiểu rõ hơn ai hết lý do tại sao anh không thể đứng dậy.
Bởi vì hối hận, bởi vì áy náy, bởi vì sợ hãi.
Anh sợ hãi hơn bất cứ ai khác, bởi vì anh là người duy nhất may mắn sống sót sau vụ tai nạn.
Chỉ có đôi chân què quặt mới khiến anh ý thức rõ ràng, mình đã gặp phải chuyện đáng sợ biết mấy, thậm chí tai nạn xe đã cướp đi người quan trọng nhất của cuộc đời anh.
Thậm chí nếu ngày ấy anh không lừa Huệ Vũ ra ngoài, Huệ Vũ căn bản sẽ không gặp phải trận tai nạn đó.
Mà mục tiêu của kẻ đầu sỏ gây ra tai nạn xe chính là anh, cũng là muốn giết anh, Huệ Vũ hoàn toàn bị anh hại chết.
Dưới tình huống như thế, làm sao anh có thể quên đi nỗi đau, hạnh phúc một mình như một người khỏe mạnh được chứ.
***
“Bùi tổng, có chuyện tôi cảm thấy ngài nhất định phải biết. Tối hôm qua tôi vô tình phát hiện, Thẩm Tuyết lén sử dụng phòng khiêu vũ của bà chủ còn tự tiện mặc quần áo của bà chủ nữa……”
Mới sáng sớm, Tiết Huệ Vũ đã thấy Trịnh Tuệ Văn cầm trong tay video chứng cớ đứng trước mặt Bùi Ôn Du đâm thọc cô.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đang đeo kính của Bùi Ôn Du, tối hôm qua trước khi đi ngủ bỗng nhớ đến anh bị mù cần người hỗ trợ giấu diếm, Tiết Huệ Vũ biết mình chắc chắn sẽ không bị đuổi đi.
Nhưng giải thích thì vẫn phải giải thích. Cô không muốn độ thiện cảm vất vả lắm mới tăng lên được giờ lại bị tụt xuống lần nữa!
Nhân tiện, cô cũng muốn quang minh chính đại được múa ba lê.
Vì thế liền tiến lên nói: “Bùi tiên sinh, thật sự rất có lỗi, đích thực tối qua tôi đã sử dụng phòng khiêu vũ. Ước mơ của tôi là trở thành một vũ công ba lê, tôi tình cờ phát hiện một phòng khiêu vũ ở tầng hầm, cho rằng phòng khiêu vũ cũng giống những phòng khác đều có thể sử dụng, nên nhịn không nổi mới tập múa trong đó. Nhưng tôi chắc chắn không mặc đồ tập của bà chủ! Đồ tập múa là tôi tự mua, tôi có hóa đơn chứng minh, có thể do kiểu dáng của đồ tập múa giống nhau nên dì Trịnh mới hiểu lầm.”
Bùi Ôn Du tự nhận mình thích ba lê, nên hẳn sẽ thân thiện với những ai có ước mơ trở thành vũ công ba lê. Hơn nữa trang phục khiêu vũ quả thực rất giống nhau, Bùi Ôn Du cũng không nhìn thấy được, mình hoàn toàn có thể nói dối trót lọt.
Bỗng nhiên chợt nghe anh hỏi: “Nếu giấc mộng của cô Thẩm là muốn trở thành một vũ công ba lê, vì sao bây giờ lại bằng lòng ở đây làm gia sư của Dục Kỳ? Cô Thẩm đã từ bỏ giấc mộng ban đầu của mình rồi sao?”
“Không hề.” Tiết Huệ Vũ không hề suy nghĩ, nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi chưa bao giờ buông bỏ giấc mộng như thế, chỉ là cuộc sống quá bức bách, hơn nữa mang thai khiến dáng người phù thũng nên không thể không tạm dừng một đoạn thời gian.”
Trong lời nói dối không khỏi xen lẫn với sự thật, để lộ ra tình cảm chân thật của Tiết Huệ Vũ.
“Lúc này nhìn thấy phòng khiêu vũ, lại gặp được tin chiêu mộ của vũ đoàn, cho nên muốn lấy lại giấc mộng của ngày xưa.”
Bùi Ôn Du khẽ mím môi, trên mặt không có biểu hiện gì, nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Ý của cô Thẩm là…… Nếu thành công được vũ đoàn chiêu mộ, sẽ tính không ở đây để làm gia sư cho Dục Kỳ nữa có đúng không?”
“Tôi đã nhiều năm không múa, các kỹ năng cơ bản còn cần luyện tập vững chắc. Vậy nên đợi đến khi tôi được vũ đoàn chiêu mộ, Dục Kỳ chắc chắn đã trở nên can đảm và tự tin hơn để đối mặt với một thế giới xa lạ rồi. Lúc ấy, Dục Kỳ đã có thể chơi đùa với các bạn ở trường, chắc chắn không còn cần tôi đồng hành cùng thằng bé mọi nơi mọi lúc nữa, chắc chắn sẽ hạnh phúc vui vẻ hơn so với ở nhà học cùng gia sư. Hơn nữa xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi sẽ dành thời gian để tập ba lê sau khi Dục Kỳ ngủ, tuyệt đối sẽ không bao giờ trì hoãn việc chăm sóc Dục Kỳ vì tập ba lê.”
“Hơn nữa, chuyện tôi múa ba lê Dục Kỳ cũng biết……”
Mỗi từ mỗi câu đều hiện ra bóng dáng quen thuộc đến khó hiểu, đáy mắt Bùi Ôn Du lập tức có chút chua xót đắng chát.
May mắn là anh có đeo kính râm che lấp mới không để bản thân chật vật trước mặt bao người, một lúc lâu sau mới kìm nén được cảm xúc, nói: “Được.”
Tiến triển cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu Trịnh Tuệ Văn tưởng tượng, chợt nghe Bùi tổng nói một tiếng “Được”, bà ta ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn Bùi tổng, không khỏi sốt ruột: “Bùi tổng, ngài muốn để cô ta dùng phòng khiêu vũ của bà chủ ư? Bà chủ không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào đâu!”
“Quả thật Huệ Vũ không thích người khác tiến vào phòng khiêu vũ của cô ấy, cô ấy chán ghét người khác quấy nhiễu lúc cô ấy tập luyện. Nhưng Huệ Vũ cũng luyến tiếc người có tài. Cô đã âm thầm giúp nhiều người yêu múa ba lê như cô đạt được ước mơ của riêng mình. Nếu hôm nay cô ấy ở đây, cô ấy nhất định cũng sẽ đồng ý. Cô ấy nói năng khó nghe nhưng trái tim mềm như đậu hũ, từ trước đến giờ đều là người rất dịu dàng thiện lương.”
Giọng điệu hồi tưởng mang theo sự tin tưởng và bình tĩnh, từng lời từng chữ rơi vào tai Tiết Huệ Vũ vô cùng rõ ràng.
Trái tim cô phảng phất bị những lời dịu dàng như vậy đánh trúng.
Bùi Ôn Du không hề nói sai, cô đã âm thầm tài trợ cho nhiều cô gái có ước mơ múa ba lê.
Có thể trở thành người mà mình mơ ước được trở thành, là chuyện hạnh phúc vui vẻ biết chừng nào. Cô không muốn những đứa trẻ đó bỏ cuộc vì hoàn cảnh gia đình và những vấn đề khác. Cho nên khi gặp được những sinh viên nữ múa ba lê trong vũ đoàn dự bị có thiên phú nhưng kinh tế khó khăn, cô luôn đưa tay giúp đỡ bất cứ khi nào có thể.
Bởi vì lặng lẽ tài trợ, cô cũng không hề đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài, náo loạn đến ai cũng biết, giàn hot search tranh tiếng thơm, trước giờ đều lấy danh nghĩa nhà tài trợ để tài trợ cho bọn họ.
Không ngờ Bùi Ôn Du lại biết.
Chẳng những biết, thậm chí rõ ràng ấn tượng cuối cùng mình để lại cho anh, hẳn là một cô gái thần kinh, mỗi ngày đều tức giận, nhưng anh lại nói cô là…… Người rất dịu dàng thiện lương.
Nghĩ đến chuyện ở sau lưng mắng anh dã man, trong lòng Tiết Huệ Vũ phức tạp, lại nghe Bùi Ôn Du bổ sung thêm: “Vậy nên, sau này không cần lén lút tập luyện vào buổi tối, muốn sử dụng phòng khiêu vũ ở tầng hầm thì cứ dùng đi. Dù rằng hiện tại Tiết Huệ Vũ không ở đây, nhưng phòng này cũng chẳng phải phòng cấm kỵ gì, có thể phát huy được tác dụng của nó mới thể hiện ý nghĩa tồn tại của căn phòng đó.”
“Cảm ơn Bùi tiên sinh.” Sự việc đã được giải quyết hoàn hảo hơn dự kiến, ngược lại làm cho lòng Tiết Huệ Vũ tràn ngập một cảm giác áy náy.
Mặt khác, không ngờ cái thóp chính mình phải vất vả lắm mới bắt được mà lại giải quyết qua loa hời hợt như vậy, Trịnh Tuệ Văn oán hận cắn răng, thậm chí cảm giác nguy cơ càng ngày càng mãnh liệt, cảm thấy phải loại bỏ người phụ nữ Thẩm Tuyết này càng sớm càng tốt.
Ngay lúc Trịnh Tuệ Văn lại bị sai đi giặt quần áo lần nữa, bà ta đột nhiên nhận được điện thoại của con gái Đổng Lệ Mai.
“Mẹ, hôm nay mẹ có gặp được Bùi tổng không?”
“Gặp được rồi.” Trịnh Tuệ Văn bất mãn kể hết một lượt chuyện sáng nay, chợt nghe con gái vội vàng ngắt lời: “Mẹ, ý của mẹ là…… Bùi tổng bây giờ vẫn còn đeo kính râm trong phòng hả?”
“Đúng vậy, giống hồi ở bệnh viện đó, hiện tại có vẻ như không tiện nhìn thấy ánh sáng.”
Trịnh Huệ Văn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bị thương do tai nạn xe nghiêm trọng như thế, ánh mắt chưa hồi phục hoàn toàn cũng là chuyện bình thường.
“Ngày hôm qua không phải đã chụp ảnh chai thuốc của Bùi tổng cho con rồi sao? Có vấn đề gì không?” Chai thuốc ấy là lúc Trịnh Tuệ Văn đi đổ rác nhìn thấy.
“Đó là liều thuốc chữa bệnh mù lòa!” Nghĩ đến thông tin hồ sơ bệnh án chẳng hiểu sao được mã hóa trong bệnh viện, trong đầu Đổng Lệ Mai nảy ra một phỏng đoán.
“Bùi tổng có thể bị mù rồi…… Mẹ giúp con xác định thêm lần nữa, Bùi tổng có phải thật sự bị mù hay không!”
“Con nói vớ vẩn gì vậy, sao Bùi tổng có thể bị mù được chứ……” Cảm thấy con gái nghĩ ngợi lung tung, Trịnh Tuệ Văn phủ nhận theo bản năng.
Nhưng Đổng Lệ Mai nhất thiết không buông tha nói: “Mẹ! Mẹ đừng quản nhiều như vậy, con cần biết rốt cuộc tình hình của Bùi tổng là như thế nào!”
Nghĩ đến con gái quan tâm đến bệnh tình của Bùi tổng, đối với Bùi tổng còn chưa nguội lòng, Trịnh Tuệ Văn nói: “Biết rồi biết rồi.”
Bà ta thấp giọng thì thầm: “Con cũng là người đã có bạn trai rồi, còn quan tâm Bùi tổng cái gì……”
“Mẹ!” Hai chữ “Bạn trai” làm cho Đổng Lệ Mai cảm thấy rất chói tai, giọng điệu đột nhiên cất cao cũng làm cho Trịnh Tuệ Văn nhận ra sự kỳ quái khác thường.
“Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?”
Đổng Lệ Mai ấp úng, Trịnh Tuệ Văn cảm thấy không ổn: “Các con không phải là đã chia tay rồi chứ……?”
“Mẹ…… Con bị lừa rồi!” Dưới sự chất vấn lặp đi lặp lại của Trịnh Tuệ Văn, Đổng Lệ Mai cuối cùng cũng nghẹn ngào nói ra vấn đề.
Cô ta gần đây thực sự sắp phát điên!
Cô ta không ngờ ngày chia hoa hồng như đã hẹn, trang Web đột nhiên không thể mở được bình thường, hoa hồng trong tài khoản cũng không thể lấy ra. Cô ta vội vàng gọi cho Hạ Chính Nam, nhưng không ngờ nó đã trở thành một dãy số không tồn tại.
Lúc này Đổng Lệ Mai đang mơ một giấc mộng đẹp mới giật mình tỉnh ngộ rằng mình đã bị lừa gạt đầu tư tài chính, vì lòng hư vinh quấy phá mà dễ dàng tin tưởng “Bạn trai”, để rồi trở thành mục tiêu “bị lừa”.
Cô ta đã gọi cảnh sát ngay lập tức, nhưng kẻ lừa đảo đã sớm mai danh ẩn tích, số tiền lừa được cũng nhanh chóng được chuyển ra nước ngoài, cảnh sát không có cách nào đảm bảo rằng tất cả những tổn thất sẽ được thu hồi. Ngay cả cảnh sát cũng không biết họ phải đợi đến ngày nào tháng nào năm nào mới giải quyết xong vụ án.
Vay tiền từ người thân và bạn bè, thậm chí dùng vài thẻ tín dụng và nhiều khoản vay trực tuyến khác nhau để rút tiền mặt, Đổng Lệ Mai căn bản không thể đợi lâu đến vậy.
Cô ta cực kỳ thiếu tiền! Rất thiếu tiền! Bằng không…… Ảnh khỏa thân của cô ta sẽ bị trang web vay tiền phát tán đâu đâu cũng thấy.
Nhưng trong một thời gian ngắn, làm thế nào có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy.
Lúc này, Đổng Lệ Mai đột nhiên nghĩ đến trong lúc Bùi tổng nhập viện, một tay săn ảnh đã từng đưa cô ta một tấm danh thiếp.
Những ân oán thù hận giữa các tài phiệt luôn là câu chuyện giải trí được mọi người bàn tán xôn xao, sau khi Bùi tổng bị tai nạn tất cả tin tức đều bị phong tỏa quá mức chặt chẽ, nếu mình có thể tìm thấy bất kỳ tin tức nào, nói không chừng sẽ được rất nhiều tiền cho những tin tức nóng hổi……!
Về phần vì sao không trực tiếp đến tìm Bùi tổng lấy phí bịt miệng……
Mặc dù hành vi vạch rõ ranh giới của Bùi tổng lần trước khiến lòng tự tin của Đổng Lệ Mai gặp trắc trở, vừa tức vừa giận, nhưng cô ta vẫn không muốn cùng Bùi tổng trở nên xung đột hoàn toàn, phải để Bùi tổng nhận ra được sự uy hiếp của cô ta.
Đối với những người bình thường như cô ta mà nói, việc bị Bùi tổng phong sát chỉ là chuyện dễ dàng trong phút chốc, vì vậy, việc bán tin tức cho các tay săn ảnh, giấu mình sau lưng họ, mới có thể tối đa hóa lợi ích của bản thân.
“Cái gì…… Nhiều tiền như vậy mà mày đều……”
Trịnh Tuệ Văn nghe thấy thì tức giận đến mức suýt ngất tại chỗ, “Sao mày lại ngu như heo vậy…… Cứ vậy mà tin tưởng một kẻ mới quen biết có vài ngày……!”
“Mẹ! Không phải mẹ đã bảo con đầu tư nhiều hơn để kiếm nhiều tiền lời hơn sao? Sao giờ lại thành ra vấn đề của một mình con rồi……” Tâm tình Đổng Lệ Mai càng ngày càng bực bội, giọng nói cũng nóng nảy, “Vậy nên, con thật sự rất thiếu tiền…… Mẹ có tin tức gì của Bùi tổng, hãy mau chóng gọi điện cho con. Không tiện gọi điện thoại thì hãy nhắn tin……”
“Bùi tổng luôn có hộ lý chăm sóc, tao hoàn toàn chẳng có lý do nào để vào phòng của Bùi tổng……” Trịnh Tuệ Văn mày ủ mày ê, nóng nảy theo, “Hơn nữa không biết có thật sự mù hay không…… Chẳng may không phải mù, mày còn có thể tóm được tin tức nóng hổi gì chứ……”
Trịnh Tuệ Văn càng nghĩ càng đau đầu, đột nhiên nói: “Nếu không, tao lấy cho mày một số trang sức của Tiết Huệ Vũ trước…… Phải sớm trả khoản vay trên mạng trước mới được, một cô gái như mày bị phát tán ảnh khỏa thân, sau này làm sao lập gia đình được chứ……”
Trịnh Tuệ Văn không phải lần đầu tiên ăn trộm đồ của Tiết Huệ Vũ. Một nữ chủ nhân đã qua đời, một ông nhân không biết vợ mình có bao nhiêu trang sức châu báu, vài thứ nhỏ bé dưới đáy hộp trang sức đã lần lượt biến mất theo năm tháng, trong phòng cất quần áo lặng lẽ không một tiếng động biến mất mấy bộ quần áo ở dưới đáy rương, căn bản sẽ không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Thậm chí, cho dù Tiết Huệ Vũ có ở đây, nhiều quà tặng từ bạn bè, gia đình và các nhà tài trợ như vậy, chính cô ta chỉ sợ cũng chẳng phát hiện ra dưới đáy rương thiếu những đồ vật nào.
Đổng Lệ Mai biết thói quen ăn cắp vặt của mẹ, không hề khuyên bảo đừng làm vậy, ngược lại bởi vì quá thiếu tiền, vội vàng dặn dò nói: “Vậy mẹ cẩn thận một chút, hiện giờ không phải chỉ mình mẹ ở biệt thự, còn có người phụ nữ Thẩm Tuyết kia nữa, cẩn thận đừng để cô ta phát hiện.”
“Biết rồi biết rồi”, đã nghĩ ra giải pháp trong đầu, Trịnh Tuệ Văn nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó mẹ sẽ ăn trộm một vài thứ sau đó để trong túi xách cô ta, tất cả đều vu oan cho cô ta, đúng lúc có thể đuổi cô ta ra ngoài.”
Hai người nhỏ giọng thì thầm kế hoạch tác chiến, mà Tiết Huệ Vũ không biết tình hình đã mang theo cục cưng Bùi Dục Kỳ đang tò mò đi đến phòng khiêu vũ.
“Lần đầu con đến đây ư?”
Bùi Dục Kỳ cực kỳ hưng phấn gật đầu, tò mò nhìn ngắm xung quanh.
“Gương thật to quá…… Còn to hơn cả phòng con nữa…… Thật là đỉnh mà……” Bé chạm vào thanh luyện múa trước gương một chút, sau đó lại dính sát vào gương tò mò làm mặt quỷ.
Tiết Huệ Vũ buồn cười, khi Bùi Dục Kỳ bướng bỉnh muốn nằm bò lên cây cột, cô nhanh chóng tiến lên bế bé xuống.
“Ngoan ngoãn ngồi ở đây, mẹ múa ba lê cho con xem.”
Mặt trời lặn ở đằng Tây, sự phản chiếu của mặt gương khiến ánh sáng mặt trời tràn vào tầng hầm một chút.
Cô gái nhẹ nhón mũi chân, đứng bằng một chân, duỗi chân phải mềm dẻo linh hoạt lên trên. Theo nhịp điệu của âm nhạc, cô nhảy lên không trung, như con bướm đang nhảy múa, tao nhã lộ ra đường cong của cần cổ thon dài như thiên nga.
“Bùi tổng? Bùi tổng?”
Liên tiếp kêu gọi, khiến Bùi Ôn Du phải rời mắt khỏi chiếc điện thoại di động đang nắm chặt trên tay.
“Tại sao đột nhiên lại dùng thuốc an thần?…… Hiện tại anh vừa mới hồi phục thị lực, không thể uống thuốc bậy bạ. Hơn nữa anh còn không ngồi xe……” Cố Gia Thắng cau mày, nhưng nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của Bùi Ôn Du, không khỏi chần chờ nói: “Không ngồi xe cũng xuất hiện…… Ảo giác sao?”
“Luôn sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ như thế khiến tôi không thể tĩnh tâm, nhịp tim cũng trở nên bất thường……”
Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, Bùi Ôn Du đã có bóng ma tâm lý khi đi xe, sẽ xuất hiện hoảng hốt sợ hãi, nhịp tim nhanh đến nghiêm trọng, vì thế mới kê thuốc an thần. Nhưng bây giờ không ngồi xe, cũng có ảo giác, lẽ nào cú sốc sau chấn thương càng trở nên nghiêm trọng hơn? Nhưng trước đây mọi chuyện vẫn ổn mà……..
“Vẫn là ảo giác tai nạn xe cộ ư?”
Bùi Ôn Du khẽ lắc đầu, trong di động, bóng dáng người phụ nữ đang nhảy múa nhẹ nhàng ánh lên trong vầng sáng mặt trời lặn, giống như một bức tranh sơn dầu tông màu ấm.
Anh đưa cho Cố Gia Thắng nói: “Tôi luôn có một loại ảo giác…… Cứ như Huệ Vũ đang nhảy múa vậy……”
Cố Gia Thắng: “……”
Đột nhiên ông không biết nói gì hơn, xem video giám sát, một lúc sau mới lúng túng nói: “Bởi vì đều là múa ba lê. Bùi tổng, anh thế này chính là ưu tư quá độ, nhìn vật nhớ người……”
“Nếu anh cảm thấy không thoải mái khi xem nó, hãy cố gắng đừng xem nữa……”
Cố Gia Thắng nhịn không được phải nói thêm: “Bùi tổng, nếu anh luôn liên tưởng đến vợ mình, điều đó có nghĩa là tai nạn xe hơi đã khiến căng thẳng sau chấn thương của anh sâu hơn, anh nên tiếp nhận cố vấn tâm lý đi.”
Bùi Ôn Du lấy di động về, cố chấp hỏi: “Nếu tôi vâng lời nhận tư vấn, ông sẽ kê thuốc cho tôi chứ?”
“Thuốc chỉ là phương tiện phụ trợ, điều quan trọng nhất là phải giải quyết được nút thắt trong lòng Bùi tổng. Đã ba năm rưỡi trôi qua rồi……”
Cố Gia Thắng thở dài nói: “Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, không nên để lại tàn tật nữa, nhưng Bùi tổng anh lại cứ phải đi bằng nạng.”
“Lúc đầu chúng tôi đều tưởng Bùi tổng đi lại quá sớm khiến cho hai chân không thể lành lặn lại, nhưng sau từng lần tái khám, khiến tôi càng tin rằng không phải hậu phẫu không dưỡng bệnh tốt, mà đó là vấn đề tâm lý của anh, Bùi tổng.”
“Tai nạn ấy, khiến anh cảm thấy thật sự hối hận, sự hối hận này khiến anh chống đối mình trở thành người may mắn sống sót duy nhất, thậm chí khỏe mạnh toàn vẹn sống sót. Đó là lý do tại sao anh không thể đi lại như người bình thường trong một thời gian dài.”
“Tai nạn lần này khiến Bùi tổng anh mù một tháng, nếu căng thẳng sau chấn thương trở nên nghiêm trọng hơn, Bùi tổng có thể ngay cả đi lại bằng nạng giống như lúc trước cũng không thể làm được. Vậy nên Bùi tổng, anh phải mau chóng khắc phục cái gọi là ảo giác, mau chóng thoát khỏi xe lăn mà tập đi lại. Chứ không phải ỷ lại vào thuốc để tê liệt chính mình.”
Những lời thẳng thắn của bác sĩ Cố như một cái gai đâm vào tim Bùi Ôn Du.
Bùi Ôn Du hiểu rõ hơn ai hết lý do tại sao anh không thể đứng dậy.
Bởi vì hối hận, bởi vì áy náy, bởi vì sợ hãi.
Anh sợ hãi hơn bất cứ ai khác, bởi vì anh là người duy nhất may mắn sống sót sau vụ tai nạn.
Chỉ có đôi chân què quặt mới khiến anh ý thức rõ ràng, mình đã gặp phải chuyện đáng sợ biết mấy, thậm chí tai nạn xe đã cướp đi người quan trọng nhất của cuộc đời anh.
Thậm chí nếu ngày ấy anh không lừa Huệ Vũ ra ngoài, Huệ Vũ căn bản sẽ không gặp phải trận tai nạn đó.
Mà mục tiêu của kẻ đầu sỏ gây ra tai nạn xe chính là anh, cũng là muốn giết anh, Huệ Vũ hoàn toàn bị anh hại chết.
Dưới tình huống như thế, làm sao anh có thể quên đi nỗi đau, hạnh phúc một mình như một người khỏe mạnh được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.