Trở Thành Nhà Giàu Số 1 Tinh Tế Nhờ Triệu Hoán Người Chơi
Chương 39:
Thiết Đầu Miêu
26/06/2023
Hùng Sơ Mặc chỉ vào Tiểu Tỏa Niệt và nói: "Nó không phải ngỗng, nó là máy móc trí năng."
Tiểu Tỏa Niệt sau khi nghe thấy bốn chữ này, đang im lặng bất động thì nó bất ngờ mổ vào tay Vân Ca!
Vân Ca bị đau nên buông tay ra, để nó chạy thoát.
Vì Vân Ca bị thương nên không ai đuổi theo Tiểu Tỏa Niệt.
Hùng Sơ Mặc và Thiển Hạ ngơ ngác nhìn Vân Ca, chỉ cảm thấy vết thương trên cơ thể cô gái nhỏ quá kinh khủng.
Trên cánh tay cô bị khoét một lỗ, máu chảy ra, nhỏ xuống đất tạo thành một vũng máu nhỏ.
Trước doanh trại bỗng nhiên nổi lên gió to, thổi đến mức mấy căn nhà gỗ rung động không ngừng, TU787 hiện giờ đang rất tức giận.
Hùng Sơ Mặc với Thiển Hạ tay chân lúng túng, Cảnh Trí lấy băng vải ra, hắn nhíu mày khi thấy Vân Ca chảy nhiều máu như vậy.
Vân Ca không quan tâm vết thương, cô nhìn về phía Tiểu Tỏa Niệt chạy trốn, nhẹ nhàng nói: "Vậy mà dám làm tôi bị thương, thú vị đó."
Thể chất cô đã là cấp 11, cường độ thân thể đã tương đương với cơ giáp cấp thấp, nếu con ngỗng này có thể làm cô bị thương, chứng tỏ thể chất trong cơ thể nó cũng tương đương với cơ giáp cao cấp, hoặc cơ giáp đặc biệt.
Trong tinh hạm của Ghost Hand chỉ có 4 cơ giáp bình thường, Vân Ca bán ra chỉ được 4 triệu tinh nguyên, không đủ để mua một đài cơ giáp cao cấp có trang bị dao.
Cái con ngỗng bự đó có thể tạo ra một cơ giáp có trang bị dao!
Vân Ca thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại thấy Hùng Sơ Mặc và Thiển Hạ nước mắt lã chã nhìn cô.
Vân Ca: "?"
Cô gian nan nói: "Mấy người khóc cái gì?"
Thiển Hạ lau nước mắt, "Hu hu hu, thật xin lỗi đã hại con bị thương, chúng ta không nên nuôi con ngỗng này."
Hùng Sơ Mặc cũng lau nước mắt, "Không nghĩ đến rà quét phát hiện thân phận nó, nó lại cắn con, có phải đau lắm không?"
Hai người quan tâm quá mức.
Vân Ca lui ra phía sau một bước, lắp bắp nói: "Nhỏ, vết thương nhỏ thôi, không có đau."
Hùng Sơ Mặc với Thiển Hạ vẫn như cũ khóc lóc, "Nhưng miệng vết thương của con vẫn đang chảy máu."
Vân Ca vận dụng tinh thần lực bao lấy vết thương, miệng vết thương không chảy máu nữa, "Tốt rồi. Không chảy máu nữa."
Cô liếc mắt nhìn người chơi, thấy bọn họ rốt cuộc không còn khóc nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Trí: "..."
Hắn ghi lại mấy đặc thù của ký chủ.
Nhược điểm một: Tiền (keo kiệt).
Nhược điểm hai: Nước mắt (người khác).
Tiểu Tỏa Niệt đào tẩu không trở về nữa.
Vân Ca sử dụng tinh thần lực rà quét, trước sau không phát hiện ra tung tích của đối phương.
Cô câu thông với TU787, dò hỏi nó biết được con ngỗng trắng đến từ nơi nào hay không.
Tinh cầu nói cho cô, con ngỗng trắng là một sinh vật đã tồn tại trên hành tinh này từ rất lâu rồi, nơi mà con ngỗng trắng đang ở rất nguy hiểm và ý thức của nó đã bị nơi đó che chắn, không cách nào tra xét, nơi đó không phải là nơi cô ấy có thể đi đến bây giờ.
Tinh cầu mất mát nói nó chỉ có thể nhìn thấy Vân Ca bị thương, căn bản không thể giúp được gì.
Vân Ca vội vàng an ủi đối phương, chửi thầm trong lòng bên người cô toàn là người như thế hở chút là đa sầu đa cảm, người chơi cũng vậy, tinh cầu cũng thế.
Tinh cầu chỉ cung cấp ra vị trí địa vực đại khái của ngỗng trắng, địa phương đó cách thảo nguyên rất xa rất xa, yêu cầu Vân Ca phải dùng phương tiện giao thông mới có thể nhanh chóng đi tới đi lui.
Hiện giờ cô dìu dắt già trẻ (Người chơi), muốn lén lút rời đi không phải là chuyện dễ dàng. Sau khi cô bị thương, người chơi coi cô như trẻ con làm bằng gốm sứ dễ vỡ, cái gì cũng làm hết giùm cô, đồ ăn đưa đến bên miệng, giúp xử lý miệng vết thương, thậm chí còn ôm đi ra ngoài…
Cô sống giống như một phế vật.
Chỉ là cánh tay bị thương thôi mà, cũng không phải liệt toàn thân, năm đó lúc cô ở trường học hai chân bị gãy hơn nữa tháng cũng không có đãi ngộ như này.
Tiểu Tỏa Niệt sau khi nghe thấy bốn chữ này, đang im lặng bất động thì nó bất ngờ mổ vào tay Vân Ca!
Vân Ca bị đau nên buông tay ra, để nó chạy thoát.
Vì Vân Ca bị thương nên không ai đuổi theo Tiểu Tỏa Niệt.
Hùng Sơ Mặc và Thiển Hạ ngơ ngác nhìn Vân Ca, chỉ cảm thấy vết thương trên cơ thể cô gái nhỏ quá kinh khủng.
Trên cánh tay cô bị khoét một lỗ, máu chảy ra, nhỏ xuống đất tạo thành một vũng máu nhỏ.
Trước doanh trại bỗng nhiên nổi lên gió to, thổi đến mức mấy căn nhà gỗ rung động không ngừng, TU787 hiện giờ đang rất tức giận.
Hùng Sơ Mặc với Thiển Hạ tay chân lúng túng, Cảnh Trí lấy băng vải ra, hắn nhíu mày khi thấy Vân Ca chảy nhiều máu như vậy.
Vân Ca không quan tâm vết thương, cô nhìn về phía Tiểu Tỏa Niệt chạy trốn, nhẹ nhàng nói: "Vậy mà dám làm tôi bị thương, thú vị đó."
Thể chất cô đã là cấp 11, cường độ thân thể đã tương đương với cơ giáp cấp thấp, nếu con ngỗng này có thể làm cô bị thương, chứng tỏ thể chất trong cơ thể nó cũng tương đương với cơ giáp cao cấp, hoặc cơ giáp đặc biệt.
Trong tinh hạm của Ghost Hand chỉ có 4 cơ giáp bình thường, Vân Ca bán ra chỉ được 4 triệu tinh nguyên, không đủ để mua một đài cơ giáp cao cấp có trang bị dao.
Cái con ngỗng bự đó có thể tạo ra một cơ giáp có trang bị dao!
Vân Ca thu hồi suy nghĩ, quay đầu lại thấy Hùng Sơ Mặc và Thiển Hạ nước mắt lã chã nhìn cô.
Vân Ca: "?"
Cô gian nan nói: "Mấy người khóc cái gì?"
Thiển Hạ lau nước mắt, "Hu hu hu, thật xin lỗi đã hại con bị thương, chúng ta không nên nuôi con ngỗng này."
Hùng Sơ Mặc cũng lau nước mắt, "Không nghĩ đến rà quét phát hiện thân phận nó, nó lại cắn con, có phải đau lắm không?"
Hai người quan tâm quá mức.
Vân Ca lui ra phía sau một bước, lắp bắp nói: "Nhỏ, vết thương nhỏ thôi, không có đau."
Hùng Sơ Mặc với Thiển Hạ vẫn như cũ khóc lóc, "Nhưng miệng vết thương của con vẫn đang chảy máu."
Vân Ca vận dụng tinh thần lực bao lấy vết thương, miệng vết thương không chảy máu nữa, "Tốt rồi. Không chảy máu nữa."
Cô liếc mắt nhìn người chơi, thấy bọn họ rốt cuộc không còn khóc nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Trí: "..."
Hắn ghi lại mấy đặc thù của ký chủ.
Nhược điểm một: Tiền (keo kiệt).
Nhược điểm hai: Nước mắt (người khác).
Tiểu Tỏa Niệt đào tẩu không trở về nữa.
Vân Ca sử dụng tinh thần lực rà quét, trước sau không phát hiện ra tung tích của đối phương.
Cô câu thông với TU787, dò hỏi nó biết được con ngỗng trắng đến từ nơi nào hay không.
Tinh cầu nói cho cô, con ngỗng trắng là một sinh vật đã tồn tại trên hành tinh này từ rất lâu rồi, nơi mà con ngỗng trắng đang ở rất nguy hiểm và ý thức của nó đã bị nơi đó che chắn, không cách nào tra xét, nơi đó không phải là nơi cô ấy có thể đi đến bây giờ.
Tinh cầu mất mát nói nó chỉ có thể nhìn thấy Vân Ca bị thương, căn bản không thể giúp được gì.
Vân Ca vội vàng an ủi đối phương, chửi thầm trong lòng bên người cô toàn là người như thế hở chút là đa sầu đa cảm, người chơi cũng vậy, tinh cầu cũng thế.
Tinh cầu chỉ cung cấp ra vị trí địa vực đại khái của ngỗng trắng, địa phương đó cách thảo nguyên rất xa rất xa, yêu cầu Vân Ca phải dùng phương tiện giao thông mới có thể nhanh chóng đi tới đi lui.
Hiện giờ cô dìu dắt già trẻ (Người chơi), muốn lén lút rời đi không phải là chuyện dễ dàng. Sau khi cô bị thương, người chơi coi cô như trẻ con làm bằng gốm sứ dễ vỡ, cái gì cũng làm hết giùm cô, đồ ăn đưa đến bên miệng, giúp xử lý miệng vết thương, thậm chí còn ôm đi ra ngoài…
Cô sống giống như một phế vật.
Chỉ là cánh tay bị thương thôi mà, cũng không phải liệt toàn thân, năm đó lúc cô ở trường học hai chân bị gãy hơn nữa tháng cũng không có đãi ngộ như này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.