Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 46
Thập Vĩ Thố
20/02/2023
Cô nhìn cậu thanh niên mập trước mặt hơi nheo mắt.
Đây là người rất có phúc, tuy có chút béo nhưng da lại rất trắng, chẳng những không xấu thoạt nhìn còn dễ thương, có lẽ vì mặt béo nên hai mắt hơi híp lại.
Nhưng đây chắc chắn không phải là người làm cho người khác chán ghét.
Cô có thể cảm nhận được người trước mắt này hoặc là một đầu bếp, hoặc cậu chính là người sành ăn.
Trình Nguyên Hoa: “Có thể, đều nếm thử chút đi...”
Giọng nói vừa dứt, không chỉ có cậu thanh niên mập cầm lấy chiếc đũa, mà cả Diệp Dư Chiêu cũng cầm đũa đi tới.
Hai ông bà đã dùng đũa ăn trước rồi, vừa đưa vào miệng đã tức khắc híp mắt lại chú tâm thưởng thức đến cả miệng cũng đều luyến tiếc hé ra.
Lưu Toàn Phúc là một người hiểu chuyện, cậu cầm lấy bát của mình, lại lấy một đôi đũa sạch gắp một ít thịt đặt vào bát của mình, Diệp Dư Chiêu cũng làm như vậy.
Cả hai gần như cùng lúc đưa đũa vào miệng.
Sau đó, biểu hiện trên khuôn mặt của cả hai người cũng đều thay đổi một chút.
Đặc biệt là Lưu Toàn Phúc, cậu thật sự không ngờ tới ở nơi cửa hàng hẻo lánh như vậy lại có thể cho mình bất ngờ lớn như vậy!
Khi cho thịt heo xé hương cá vào trong miệng, lập tức cảm nhận được thứ nhất là thịt thơm, thứ hai là trơn nhẵn, thứ ba là thịt mềm.
Kế đó là mùi thơm của thịt cá tràn ngập trong miệng, hai hương vị này không những không ảnh hưởng đến nhau mà còn bổ sung cho nhau, vừa phải, hai loại hương vị này chỉ trong chốc lát bùng nổ trong khoang miệng.
Còn chưa nhai được nhiều, thức ăn đã mềm nhũn chui tuột vào dạ dày.
So với thịt, các món ăn kèm bên trong đều giòn, nếu ăn cùng sẽ khiến thịt dai hơn một chút và có vị thơm, đậm đà hơn.
Mịn, mềm và thơm, vị mặn ngọt độc đáo của thịt heo xé hương cá quyện với nhau, hương vị trong miệng thực sự sống động.
cậu thanh niên mập liếc mắt thở dài: “Tôi đã ăn không biết bao nhiêu thịt heo xé hương cá, cho dù là món ăn do chính người Tứ Xuyên làm ra mùi vị cũng không được như thế này, mặt khác khi ăn vào trong miệng còn có thể tìm ra được chút ít khuyết điểm, nhưng món này một chút vấn đề cũng tuyệt đối không có, thật sự hoàn mỹ!!”
Cậu tiếp tục thở dài: “Tất cả các nguyên liệu đều vừa miệng, mùi vị lại càng đặc biệt và đậm đà, có thể cảm nhận được là do nguyên liệu hơi khác so với các loại thịt heo xé hương cá khác. Nhưng lạ thay, thịt heo xé hương cá này lại có vị cá, hơn nữa mùi thơm này còn có chút nồng đậm! Có lẽ thứ thịt có vị thơm và mềm khi đưa vào trong miệng liền tan chảy kia chính là cá đi, không biết đầu bếp của quán đã làm nó như thế nào, tôi thật sự muốn gặp đầu bếp!”
Cậu mở mắt nhìn đĩa thức ăn muốn tiếp tục nếm thử.
Nhưng giây tiếp theo chỉ thấy mắt cậu mở to, đầy vẻ không tin.
Cái đĩa đã sắp trống không rồi!
Anh nhìn bốn người còn lại, họ đều đang ăn uống, vui vẻ.
Rõ ràng là vừa rồi không có ai lắng nghe bình phẩm của cậu.
Thay vào đó, hành động của họ như đàn nói với Lưu Toàn Phúc sự thật là…
Chúng tôi chỉ để ý đến ăn thôi, anh yêu thích bình phẩm như thế nào thì tùy thích.
Lưu Toàn Phúc bị sốc, ngay sau đó là suy sụp, hoàn toàn suy sụp.
“Các người chừa cho tôi một ít với!!! Tôi còn chưa nếm thử đủ!!!” Mới chỉ ăn một được một ít thịt, sau khi bình luận xong, lại không có cảm giác gì khác ngoại trừ muốn ăn thêm.
Thật là làm cậu tức điên mà!
Họ thậm chí còn không nhắc nhở cậu mà lặng lẽ ăn sạch!!
Đây là người rất có phúc, tuy có chút béo nhưng da lại rất trắng, chẳng những không xấu thoạt nhìn còn dễ thương, có lẽ vì mặt béo nên hai mắt hơi híp lại.
Nhưng đây chắc chắn không phải là người làm cho người khác chán ghét.
Cô có thể cảm nhận được người trước mắt này hoặc là một đầu bếp, hoặc cậu chính là người sành ăn.
Trình Nguyên Hoa: “Có thể, đều nếm thử chút đi...”
Giọng nói vừa dứt, không chỉ có cậu thanh niên mập cầm lấy chiếc đũa, mà cả Diệp Dư Chiêu cũng cầm đũa đi tới.
Hai ông bà đã dùng đũa ăn trước rồi, vừa đưa vào miệng đã tức khắc híp mắt lại chú tâm thưởng thức đến cả miệng cũng đều luyến tiếc hé ra.
Lưu Toàn Phúc là một người hiểu chuyện, cậu cầm lấy bát của mình, lại lấy một đôi đũa sạch gắp một ít thịt đặt vào bát của mình, Diệp Dư Chiêu cũng làm như vậy.
Cả hai gần như cùng lúc đưa đũa vào miệng.
Sau đó, biểu hiện trên khuôn mặt của cả hai người cũng đều thay đổi một chút.
Đặc biệt là Lưu Toàn Phúc, cậu thật sự không ngờ tới ở nơi cửa hàng hẻo lánh như vậy lại có thể cho mình bất ngờ lớn như vậy!
Khi cho thịt heo xé hương cá vào trong miệng, lập tức cảm nhận được thứ nhất là thịt thơm, thứ hai là trơn nhẵn, thứ ba là thịt mềm.
Kế đó là mùi thơm của thịt cá tràn ngập trong miệng, hai hương vị này không những không ảnh hưởng đến nhau mà còn bổ sung cho nhau, vừa phải, hai loại hương vị này chỉ trong chốc lát bùng nổ trong khoang miệng.
Còn chưa nhai được nhiều, thức ăn đã mềm nhũn chui tuột vào dạ dày.
So với thịt, các món ăn kèm bên trong đều giòn, nếu ăn cùng sẽ khiến thịt dai hơn một chút và có vị thơm, đậm đà hơn.
Mịn, mềm và thơm, vị mặn ngọt độc đáo của thịt heo xé hương cá quyện với nhau, hương vị trong miệng thực sự sống động.
cậu thanh niên mập liếc mắt thở dài: “Tôi đã ăn không biết bao nhiêu thịt heo xé hương cá, cho dù là món ăn do chính người Tứ Xuyên làm ra mùi vị cũng không được như thế này, mặt khác khi ăn vào trong miệng còn có thể tìm ra được chút ít khuyết điểm, nhưng món này một chút vấn đề cũng tuyệt đối không có, thật sự hoàn mỹ!!”
Cậu tiếp tục thở dài: “Tất cả các nguyên liệu đều vừa miệng, mùi vị lại càng đặc biệt và đậm đà, có thể cảm nhận được là do nguyên liệu hơi khác so với các loại thịt heo xé hương cá khác. Nhưng lạ thay, thịt heo xé hương cá này lại có vị cá, hơn nữa mùi thơm này còn có chút nồng đậm! Có lẽ thứ thịt có vị thơm và mềm khi đưa vào trong miệng liền tan chảy kia chính là cá đi, không biết đầu bếp của quán đã làm nó như thế nào, tôi thật sự muốn gặp đầu bếp!”
Cậu mở mắt nhìn đĩa thức ăn muốn tiếp tục nếm thử.
Nhưng giây tiếp theo chỉ thấy mắt cậu mở to, đầy vẻ không tin.
Cái đĩa đã sắp trống không rồi!
Anh nhìn bốn người còn lại, họ đều đang ăn uống, vui vẻ.
Rõ ràng là vừa rồi không có ai lắng nghe bình phẩm của cậu.
Thay vào đó, hành động của họ như đàn nói với Lưu Toàn Phúc sự thật là…
Chúng tôi chỉ để ý đến ăn thôi, anh yêu thích bình phẩm như thế nào thì tùy thích.
Lưu Toàn Phúc bị sốc, ngay sau đó là suy sụp, hoàn toàn suy sụp.
“Các người chừa cho tôi một ít với!!! Tôi còn chưa nếm thử đủ!!!” Mới chỉ ăn một được một ít thịt, sau khi bình luận xong, lại không có cảm giác gì khác ngoại trừ muốn ăn thêm.
Thật là làm cậu tức điên mà!
Họ thậm chí còn không nhắc nhở cậu mà lặng lẽ ăn sạch!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.