Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 7:
Chước Nhiễm
07/09/2024
Cơm dính nước canh trong thức ăn, trở nên từng hạt trong suốt, cậu gắp thức ăn lên, cẩn thận đưa đến trong miệng.
Rất nhanh, đôi mắt xinh đẹp phút chốc mở to.
Không nuốt không trôi, cũng không buồn nôn muốn nôn, thậm chí nhịn không được muốn ăn nữa.
Lâm Không Lộc cảm động đến muốn rơi lệ.
Hai tháng rồi, không ai biết hai tháng này cậu sống như thế nào. Ngoại trừ vừa xuyên tới một tuần kia, sau mỗi ngày cậu đều ăn khoai tây củ cải, khoai tây củ cải gần đây còn bị bệnh lạ, ăn liền ói, cả người đều nhanh hư thoát.
Mà hiện tại, hắn rốt cục ăn được ngon miệng đồ ăn, hơn nữa sẽ không nôn, có lẽ còn có thể đã lâu không cảm nhận được ăn no cảm giác.
Cảm ơn thiếu tá Trần, cảm ơn tiểu Giang tiên sinh, bọn họ thật sự là người tốt.
Lâm Không Lộc vội vàng trộn cơm với bún dưa chua, đậu chua, vùi đầu tiếp tục ăn. Cậu ăn rất nhanh, nhưng khắc chế mỗi miếng đều không nhiều, từ phía sau nhìn, giống như mèo con liếm thức ăn, cả khuôn mặt đều nhanh vùi vào bàn ăn, chỉ có thể nhìn thấy đầu cùng đũa hơi động một chút.
Khi ăn đến bảy phần no, cậu thỏa mãn ngẩng đầu, định nghỉ một lát rồi ăn. Dù sao lúc trước đói quá lâu, một lần ăn quá nhiều, sợ nôn. Phải tiến hành từng bước một.
Nhưng nhìn một khối thịt kho tàu chưa động, cậu lại có chút buồn rầu, quay đầu nhìn về phía Triệu Châu Chi cách đó không xa.
sau khi Triệu Châu Chi đánh thức người đang ngủ kia, lại làm việc tốt đến cùng, đi giúp đối phương cũng mua phần cơm.
Người bị đánh thức không nhúc nhích, chỉ đưa tay tiếp nhận bàn ăn, có chút mệt mỏi nói: “Xin lỗi, tôi có thể quá mệt mỏi, hôm nay thật sự buồn ngủ.”
m thanh hắn ta khàn khàn, giống như kéo rách cổ họng, lúc cầm đũa, tay khẽ run hai cái.
Triệu Châu Chi không quá chú ý, tốt giọng nhắc nhở: “Vậy ăn xong rồi ngủ, nếu không đêm nay sẽ đói bụng.”
Ở đây chỉ phục vụ hai bữa ăn một ngày.
Lâm Không Lộc quay đầu lại, thầm nghĩ chú Triệu cũng là người tốt.
Sau đó chờ Triệu Châu Chi trở về, lập tức đem thịt kho tàu đều đẩy vào trong đĩa đối phương.
Vẻ mặt Triệu Châu Chi không đồng ý, lại gọi lại, cũng khuyên “Cậu tuổi còn nhỏ, nên ăn nhiều một chút.”
Nói xong, đem phần của mình cũng đưa cho cậu.
Lâm Không Lộc: “...” Sai lầm!
Không chỉ không đưa ra ngoài, còn tăng gấp đôi.
Thấy vẻ mặt đau khổ của cậu, Triệu Châu Chi lại cười, giọng điệu có một tia phức tạp: “Mau ăn đi, cậu gầy như vậy, nên bổ sung dinh dưỡng nhiều một chút, tôi có một đứa con trai không kém cậu bao nhiêu, chỉ năm miếng thịt này, cũng không đủ cho nó ăn một miếng.”
Lâm Không Lộc mở to mắt: Một ngụm có thể ăn năm khối thịt kho tàu?
Nhưng mà con trai của chú Triệu….Cậu đột nhiên nhớ tới, cậu đã đến nơi này cũng gần nửa ngày, lại chưa từng gặp qua người nhà của chú Triệu.
Lại nghĩ đến sự phức tạp trong giọng nói của đối phương, cậu do dự một lát, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.
Rất nhanh, đôi mắt xinh đẹp phút chốc mở to.
Không nuốt không trôi, cũng không buồn nôn muốn nôn, thậm chí nhịn không được muốn ăn nữa.
Lâm Không Lộc cảm động đến muốn rơi lệ.
Hai tháng rồi, không ai biết hai tháng này cậu sống như thế nào. Ngoại trừ vừa xuyên tới một tuần kia, sau mỗi ngày cậu đều ăn khoai tây củ cải, khoai tây củ cải gần đây còn bị bệnh lạ, ăn liền ói, cả người đều nhanh hư thoát.
Mà hiện tại, hắn rốt cục ăn được ngon miệng đồ ăn, hơn nữa sẽ không nôn, có lẽ còn có thể đã lâu không cảm nhận được ăn no cảm giác.
Cảm ơn thiếu tá Trần, cảm ơn tiểu Giang tiên sinh, bọn họ thật sự là người tốt.
Lâm Không Lộc vội vàng trộn cơm với bún dưa chua, đậu chua, vùi đầu tiếp tục ăn. Cậu ăn rất nhanh, nhưng khắc chế mỗi miếng đều không nhiều, từ phía sau nhìn, giống như mèo con liếm thức ăn, cả khuôn mặt đều nhanh vùi vào bàn ăn, chỉ có thể nhìn thấy đầu cùng đũa hơi động một chút.
Khi ăn đến bảy phần no, cậu thỏa mãn ngẩng đầu, định nghỉ một lát rồi ăn. Dù sao lúc trước đói quá lâu, một lần ăn quá nhiều, sợ nôn. Phải tiến hành từng bước một.
Nhưng nhìn một khối thịt kho tàu chưa động, cậu lại có chút buồn rầu, quay đầu nhìn về phía Triệu Châu Chi cách đó không xa.
sau khi Triệu Châu Chi đánh thức người đang ngủ kia, lại làm việc tốt đến cùng, đi giúp đối phương cũng mua phần cơm.
Người bị đánh thức không nhúc nhích, chỉ đưa tay tiếp nhận bàn ăn, có chút mệt mỏi nói: “Xin lỗi, tôi có thể quá mệt mỏi, hôm nay thật sự buồn ngủ.”
m thanh hắn ta khàn khàn, giống như kéo rách cổ họng, lúc cầm đũa, tay khẽ run hai cái.
Triệu Châu Chi không quá chú ý, tốt giọng nhắc nhở: “Vậy ăn xong rồi ngủ, nếu không đêm nay sẽ đói bụng.”
Ở đây chỉ phục vụ hai bữa ăn một ngày.
Lâm Không Lộc quay đầu lại, thầm nghĩ chú Triệu cũng là người tốt.
Sau đó chờ Triệu Châu Chi trở về, lập tức đem thịt kho tàu đều đẩy vào trong đĩa đối phương.
Vẻ mặt Triệu Châu Chi không đồng ý, lại gọi lại, cũng khuyên “Cậu tuổi còn nhỏ, nên ăn nhiều một chút.”
Nói xong, đem phần của mình cũng đưa cho cậu.
Lâm Không Lộc: “...” Sai lầm!
Không chỉ không đưa ra ngoài, còn tăng gấp đôi.
Thấy vẻ mặt đau khổ của cậu, Triệu Châu Chi lại cười, giọng điệu có một tia phức tạp: “Mau ăn đi, cậu gầy như vậy, nên bổ sung dinh dưỡng nhiều một chút, tôi có một đứa con trai không kém cậu bao nhiêu, chỉ năm miếng thịt này, cũng không đủ cho nó ăn một miếng.”
Lâm Không Lộc mở to mắt: Một ngụm có thể ăn năm khối thịt kho tàu?
Nhưng mà con trai của chú Triệu….Cậu đột nhiên nhớ tới, cậu đã đến nơi này cũng gần nửa ngày, lại chưa từng gặp qua người nhà của chú Triệu.
Lại nghĩ đến sự phức tạp trong giọng nói của đối phương, cậu do dự một lát, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.