Chương 11
Thư Hoài
25/02/2015
Editor: Lin
Vì lượng diện tích bị Tô Giản phun tới quá lớn, nên bữa tiệc phong phú này hoàn toàn bị phá hỏng, cuối cùng Tô Giản lại lần nữa làm hai bát mì tôm cà chua trứng.
Một tuần náo loạn như vậy kết thúc. Sáng hôm sau, lúc Tô Giản rời giường, An Dĩ Trạch đã đến công ty.
Một mình nhảy một vòng tất cả các phòng, cuối cùng Tô Giản vẫn chỉ có thể ỉu xìu nhảy về phòng mình.
Hừm, trong căn nhà này thiếu một An Dĩ Trạch để trêu, quả thật rất nhàm chán.
Hơn nữa, vẫn chưa có người nào mang bữa sáng đến cho mình.
Tối hôm qua, An Dĩ Trạch cho anh một khoản tiền không nhỏ, lại còn cho anh số điện thoại của mấy nhà hàng bên ngoài, nói là muốn nấu cơm hay là mua đồ ăn bên ngoài là do anh quyết, đồng thời còn cho anh thẻ tín dụng, trong đó có khoảng một trăm vạn, nói anh muốn mua cái gì, có thể tùy tiện dùng.
Hiện tại ông đây cũng chỉ là người có tiền! Tô Giản móc thẻ tín dụng ra vuốt ve, nhưng lại không có gì để tiêu.
Vì vậy một ngày của Tô Giản cứ thế trôi qua: Bữa ăn sáng, chưa ăn; buổi sáng, lên mạng chơi game; bữa trưa, lấy một túi sủi cảo trong tủ lạnh; buổi chiều, ngủ.
Tỉnh dậy, đã hơn ba giờ chiều, Tô Giản trong phòng kìm nén đến sợ hãi, vô cùng muốn đi ra ngoài một chút, lúc này anh mới nhớ đến vấn đề quan trọng: An Dĩ Trạch cho mình tiền để mình mua đồ, lại quên cho mình chìa khóa nhà!
Ở trong phòng em gái Tô tìm kiếm một lúc cũng không thấy, Tô Giản không thể làm gì khác hơn là lên ban công ngồi một hồi, lúc này anh không khác gì con chim nhỏ tội nghiệp nhìn ra thế giới. Hơn nữa, chúng cư hạng sang đúng là chung cư hạng sang, phong cảnh xung quanh thật không tệ…
Ở nhà đóng cửa một ngày Tô Giản lại càng muốn đi ra ngoài.
Suy nghĩ một hồi, Tô Giản quyết định gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch.
Bên kia An Dĩ Trạch đang họp, vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh không khỏi nhíu mày một cái.
“Giản Giản?”
Vì cách gọi này thật sự rất thân mật, hơn nữa mặc dù giọng nói của tổng giám đốc bọn họ vẫn như bình thường, nhưng âm thành cũng dịu dàng hơn, vì vậy những nhân vật cấp cao trong phòng họp đều tỏ vẻ ‘tôi không nghe thấy gì hết’ nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên cao.
Tô Giản cảm thấy hơi kỳ cục: “Khi nào thì anh về?” Ngừng một chutslaij bổ sung. “Để tôi biết làm cơm tối.”
An Dĩ Trạch dừng lại. Thật ra thì tối nay anh có một buổi xã giao,mặc dù không có gì quan trọng, nhưng anh cũng không tính về nhà ăn cơm tối, nhưng không biết vì sao, nghe âm thanh nhẹ nhàng của cô gái nhỏ trong điện thoại, bỗng nhiên anh lại cảm thấy việc về nhà ăn cơm tối cũng không tồi.
Một tháng trước, thỉnh thoảng anh cũng về nhà ăn cơm tối, nhưng số lần rất ít, đại đa số thời gian, anh đều ở lại công ty làm thêm giờ hoặc đi xã giao, mà cô ở nhà tự làm cơm tự ăn. Mặc dù mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn hỏi ánh có về nha ăn cơm tối hay không, nhưng giọng nói, chẳng qua cũng chỉ là giọng điều bình thường của một người muốn biết buổi tối có thêm một người ăn nữa hay không. Mặc dù trước mặt người ngoài, họ là cặp vợ chồng yêu thương nhau, nhưng dù sao, một tháng trước hai người cũng chỉ là người xa lạ, huống hồ vết thương của hai bên còn gia tăng.
Trước kia,cô chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh, âm thanh mềm mại không che giấu được một tia chờ mong. Một tháng trước, cô vẫn luôn cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng lịch sự, không hề tự nhiên như sau khi mất trí nhớ, mặc dù thỉnh thoảng cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Chẳng lẽ đúng như cô từng nói, đây mới chính là dáng vẻ của cô, vì mất trí nhớ, cô mới dám bộc lộ bản tính này trước mặt anh?di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
Lại nói, khi đối mặt với cô, anh đã không tự chủ không còn lạnh lùng như trước nữa?
An Dĩ Trạch: “Năm rưỡi anh sẽ tan làm.”
Anh nghĩ, tài nấu nướng của cô quả thật cũng không tệ, việc về nhà hình như càng làm anh mong đợi hơn một chút.
Mà chung quanh, các cán bộ cấp cao còn lại đang nghe lén cuộc nói chuyện, sau khi thấy tin tức tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng của bọn họ bỏ qua cuộc xã giao mà muốn chạy về nhà, lại thấy được vẻ dịu dàng hiếm thấy trên khuôn mặt anh.
Có thể làm được việc như vậy không có người thứ hai, người ở đầu bên kia nhất định là phu nhân tổng giám đốc! Nghe nói tổng giám đốc và vị phu nhân mới cưới rất yêu thương nhau, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không sai.
Sau khi tan họp, Tổng giám đốc kinh doanh Quý Minh Phi đưa tay chụp lên vai An Dĩ Trạch, cười một cách xấu xa. “Sao nào? Không phải nghe nói tối nay cậu đến Doãn Thị xã giao sao? Tại sao lại muốn về nhà sau khi tan sở?”
Quý Minh Phi là bạn tốt của An Dĩ Trạch, cũng là người ngoài duy nhất biết chuyện gì giữa cuộc hôn nhân của bạn mình. Hai người là bạn rất thân từ thời đại học, sau này An Dĩ Trạch tiếp quản CMI, Quý Minh Phi tất nhiên cũng đến đây giúp đỡ một tay.
An Dĩ Trạch không trả lời vấn đề của anh ta, Quý Minh Phi cũng không tức giận, cười híp mắt đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc cùng anh: “Xem ra, cô nhóc Tô Giản đó cũng không tệ!”
An Dĩ Trạch mở tài liệu, không quan tâm tới lời trêu chọc của bạn tốt.
Quý Minh Phi lắc đầu. “Mình nói An đại thiếu gia, cậu cũng đừng không thú vị như vậy?”
Tay lật văn kiện của An Dĩ Trạch từ từ ngừng lại, đột nhiên nói thật nhỏ: “A Phi, cậu nói xem, có phải vì mình không thú vị như vậy, cho nên… cô ấy mới có thể rời khỏi mình?”
Quý Minh Phi nhướn mày: “Dĩ nhiên không phải! Dù cậu không thú vị với tất cả mọi người trên đời này, cũng sao có thể khiến cô ấy uất ức nửa phần?”
An Dĩ Trạch cười khổ: “Nhưng vì sao cô ấy còn…”
Quý Minh Phi đi đến trước bàn anh: “Dì Trạch, là vì cô ấy không hợp với cậu.”
Vẻ mặt An Dĩ Trạch từ từ cứng lại: “Cho nên, mình cũng sẽ không lưu lại cho cô ấy đường lui.”
Quý Minh Phi cười khổ: “Cậu phải thật sự hoàn toàn để xuống, đó là tốt nhất.”
Ngừng lại một chút, anh lại nói: “Thật ra thì, mình thấy, cô nhóc Tô Giản này cũng tốt, mặc
“Bọn mình chỉ là giao dịch.” An Dĩ Trạch chậm rãi nói, ngừng lại một chút, anh lại ngước nhìn Quý Minh Phi. “Mình nhớ, Tô Giản cũng không phải loại hình cậu thích.”
Quý Minh Phi cười nói: “Mặc dù mình luôn không có hứng thú với các cô gái ngoan ngoãn, nhưng cô nhóc đó, dáng người quả thực không tệ.”
“A Phi!” An Dĩ Trạch trầm giọng cắt đứt lời của Quý Minh Phi.
“OK, OK, vợ bạn thì không thể đùa giỡn đúng không? Mình không nói là được.”Quý Minh Phi vội vàng dừng lại, nhìn sắc mặt An Dĩ Trạch trầm xuống, trong lòng cũng đang cười trộm: Rõ ràng là đang quan tâm, lại còn không tự biết. Về phần cuối cùng giữa hai người có phải là giao dịch hay không, nhóc con Tô Giản, phải chờ em thế nào rồi!
Lúc An Dĩ Trạch về đến nhà, Tô Giản cũng vừa làm xong cơm.
“Đã về rồi?” Tô Giản nghiêng đầu thăm dò phòng khách một chút. “Tới đây bưng các món ăn giúp tôi!” Mặc dù anh có biện pháp đưa lên bàn ăn, nhưng đối với người tán tật như anh mà nói, thật sự là quá lao lực, cho nên vừa nghe tiếng An Dĩ Trạch trở về, anh lập tức hất tay đẩy nhiệm vụ lên người An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch tới đó bưng thức ăn lên bàn, lại vì chuẩn bị một bữa cơm ngon cho hai người, anh còn đưa đũa muỗng lên.
Tô Giản ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ sự phục vụ của anh, vẫn không quên dặn dò anh: “Sau khi ăn xong nhớ rửa bát!” Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch không tính là thích, Tô Giản nhất thời trừng mắt. “Tôi là người tàn tật, anh muốn để tối rửa bát sao? Huống hồ cơm còn do tôi nấu.” Nếu anh không phải là kim chủ của tôi, tôi mới không thèm khom lưng quỳ gối nấu cơm cho anh!
Rốt cuộc An Dĩ Trạch cũng đáp ứng: “Được.”
Lúc này Tô Giản mới hài lòng, thấy An Dĩ Trạch bắt đầu ăn cá, lập tức theo dõi anh.
An Dĩ Trạch hiểu ý, thật lòng đáp: “Mùi vị không tệ.”
Tô Giản hả hê, cũng gắp một miếng bỏ vào miệng mình.
Một lát sau, sắc mặt Tô Giản cứng đờ.
An Dĩ Trạch thấy không đúng, để đũa xuống: “Sao vậy?”
Tô Giản: “Xương cá… mắc…”
An Dĩ Trạch: “…”
Mặc dù im lặng, nhưng An Dĩ Trạch cũng giúp một phen, vì đối diện với một cô nhóc bị mắc xương cá đến mức nước mắt lưng tròng thật sự là…
An Dĩ Trạch nén cười, hỏi: “Xong chưa?”
Tô Giản thở dài một hơi, đưa tay lau vài giọt nước mắt: “A, cuối cùng cũng xuống! Thật là muốn mạng người!”
An Dĩ Trạch nói: “Còn muốn ăn con cá này không?”
Cổ Tô Giản co rụt lại, khoát tay lia lịa: “Không ăn không ăn, không phải anh vừa nói ăn được sao, cho anh ăn hết đó!”
Cơm nước xong, An Dĩ Trạch tự động vào bếp rửa bát, Tô Giản thì lại đang nằm trên sô pha ôm bụng rên rỉ.
Chết tiệt, đều do anh làm cơm quá ngon, hại anh ăn nhiều như vậy! Mặc dù anh cũng biết ăn cơm tốt nhất phải no đến tám phần, nhưng nơi này của anh không chịu nổi, no bụng đồng nghĩa với căng cứng, chờ đến lúc anh cảm thấy no bụng thì đã no đến mười phần rồi!d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Tô Giản vừa vuốt ve cái bụng vừa không có hơi sức kêu: “Dĩ Trạch!” Kêu nhiều lần như vậy, cuối cùng anh cũng có thể kêu trôi chảy được rồi.
An Dĩ Trạch rửa bát xong lau tay chạy ra ngoài: “Sao vậy?”
“Lát nữa chúng ta ra ngoài tản bộ đi!” Ông đây cũng bị giam trong nhà một ngày rồi!
An Dĩ Trạch gật đầu: “Tiêu cơm một chút cũng tốt.”
Chờ Tô Giản thay quần áo xong, An Dĩ Trạch ôm anh đến xe lăn, sau đó đây ra cửa.
Trong tháng máy, Tô Giản đột nhiên nhớ đến, lập tức ngửa đầu ra phía sau: “Đúng rồi, lát nữa về nhà anh ngàn vạn lần đừng quên đưa tôi chìa khóa nhà!”
An Dĩ Trạch hỏi lại anh: “Em muốn đi đâu?”
Tô Giản: “Đi dạo trong chung cư là được rồi.”
Cách cửa trước của bọn họ không xa là vườn hoa chung cư, bên trong có ao nước và núi giả, kiến trúc không tệ. Lúc này đã gần tối, không ít gia đình trong chung cư ra ngoài tản bộ, rất nhiều trẻ con chạy tới chạy lui vui đùa, hết sức náo nhiệt.
An Dĩ Trạch không thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Tô Giản lại rất vui vẻ, Từ sau khi sống lại, anh hoặc là nằm trong bệnh viện, hoặc là bị giam trong nhà, hiện tại cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí mới mẻ, tất nhiên vô cùng vui vẻ.
An Dĩ Trạch cũng nhìn ra, vì vậy anh ngừng bước.
Hai người bọn họ, nam anh tuấn cao lớn, nữ xinh đẹp động lòng người, còn ngồi trên xe lăn, tất nhiên khiến mọi người chú ý. Chỉ một lát sau đã có một người ra nhiệt tình ân cần hỏi thăm: “Chân cháu bị thương sao?”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Tô Giản vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, bị gãy chân.”
Ông già đó lập tức nói với An Dĩ Trạch đang đứng sau lưng: “Hầm nhiều canh xương cách thủy cho cô bé, như vậy sẽ nhanh tốt hơn!”
An Dĩ Trạch sờ tóc Tô Giản, “vâng” một tiếng.
Tô Giản quay đầu nhìn anh, thấy ánh mắt anh cưng chiều nhìn mình, đầu tiên là khẽ run rẩy, sau đó đột nhiên hiểu ra: Đúng rồi, đang ở trước mặt người ngoài, trong bản giao dịch, bọn họ phải giả vờ yêu thương nhau!
An Dĩ Trạch nhập vai cũng nhanh thật đó, nhưng vợ anh thì phải làm sao đây? Tô Giản cắn môi suy nghĩ một chút, suy nghĩ cô dâu mới nên có trạng thái ngượng ngùng: “Anh ấy, rất tốt.”di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Sau lưng An Dĩ Trạch không dễ phát hiện cũng run rẩy.
Có đứa bé chạy tới, giữ lấy xe lăn của Tô Giản, tò mò nhìn anh.
Tô Giản vui vẻ, nhìn đứa bé được khoảng hai ba tuổi này, nhịn một chút, rốt cuộc nhịn không được véo khuôn mặt béo mập mập của nó một cái. Nhó bé, chạm vào thật mềm mại, quả nhiên là một đứa nhỏ dễ thương!
Không ngờ đứa bé lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, nhíu mày, mở miệng kêu lên: “Mẹ, véo con! Chị gái này véo má con!”
Tô Giản lập tức rụt tay. Chết tiệt, thật xui xẻo, ông đây chơi với nhóc con mà cũng bị tóm!
Mẹ đứa nhóc chạy tới, ôm lấy cậu nhóc, ngược lại cười với hai người, sau đó dịu dàng nói với đứa bé: “Chị gái là thích con mới véo má con! Vì chị gái đây cũng muốn sinh một đứa con đáng yêu như con cho chú này đó!”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Chết tiệt, lúc nào thì ông đây muốn sinh cho An Dĩ Trạch một đứa nhóc! Ông đây chỉ đơn thuần muốn véo má tên nhóc nhà ngươi mà thôi! Hơn nữa tại sao tên họ An là chú, còn ông đây lại là chị gái!
Trong lòng Tô Giản lệ rơi đầy, thúc giục An Dĩ Trạch nhanh chóng chạy trốn.
Rời khỏi nơi nhiều người đi đến bên một hồ nước yên tĩnh, Tô Giản ra lệnh cho An Dĩ Trạch: “Ngừng!” Sau đó tự mình đẩy xe lăn dọc theo được đi bộ.
An Dĩ Trạch ngồi lên chiếc ghế gỗ bên hồ nhìn cô.
Tô Giản tản bộ mệt mỏi, lập tức tới bên cạnh An Dĩ Trạch. Giờ phút này tâm tình anh rất tốt, lập tức thuận miệng tán gẫu với An Dĩ Trạch. “Công ty của anh không tăng ca sao?” Hỏi xong lại đột nhiên nhớ ra, người này là tổng giám đốc công ty, làm thêm giờ hay không tất nhiên là do anh ta định đoạt, câu hỏi của mình thật ngu ngốc!dღđ。l。qღđ
Lại nghe An Dĩ Trạch trả lời: “Xem tình hình mà tính toán.” Ngừng lại một chút, anh lại hỏi. “Ở nhà một mình rất chán sao?”
Khóe miệng Tô Giản giật giật, ỉu xìu nói: “Vẫn tốt.” Thật ra thì rất chán đó đại ca à!
An Dĩ Trạch không nói gì nữa, nhưng Tô Giản không biết, thời gian sau đó, trước kia tối chủ nhật thỉnh thoảng làm thêm giờ, tổng giám đốc An khó khi đúng giờ lại tan sở, khiến cho trong lòng trợ lý và thư ký vô cùng cảm kích phu nhân tổng giám đốc của bọn họ.
Tô Giản miễn cưỡng nằm trên ghế nhìn ra hồ, đột nhiên vui mừng kêu lên: “Cá! Rất nhiều cá!”
An Dĩ Trạch quay đầu nhìn lại, thì ra là một đám cá cảnh hồng hồng trắng trắng.
Tô Giản thở dài nói: “Chung cư hạng sang quả nhiên không giống nhau, đến cả trong hồ cá cũng béo hơn nhiều…”
An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Tô Giản, vẻ mặt không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn.
Lại nghe người bên cạnh nói tiếp: “Không biết hấp ăn ngon hay kho tàu ăn ngon hơn?”
An Dĩ Trạch: “…”
Vì lượng diện tích bị Tô Giản phun tới quá lớn, nên bữa tiệc phong phú này hoàn toàn bị phá hỏng, cuối cùng Tô Giản lại lần nữa làm hai bát mì tôm cà chua trứng.
Một tuần náo loạn như vậy kết thúc. Sáng hôm sau, lúc Tô Giản rời giường, An Dĩ Trạch đã đến công ty.
Một mình nhảy một vòng tất cả các phòng, cuối cùng Tô Giản vẫn chỉ có thể ỉu xìu nhảy về phòng mình.
Hừm, trong căn nhà này thiếu một An Dĩ Trạch để trêu, quả thật rất nhàm chán.
Hơn nữa, vẫn chưa có người nào mang bữa sáng đến cho mình.
Tối hôm qua, An Dĩ Trạch cho anh một khoản tiền không nhỏ, lại còn cho anh số điện thoại của mấy nhà hàng bên ngoài, nói là muốn nấu cơm hay là mua đồ ăn bên ngoài là do anh quyết, đồng thời còn cho anh thẻ tín dụng, trong đó có khoảng một trăm vạn, nói anh muốn mua cái gì, có thể tùy tiện dùng.
Hiện tại ông đây cũng chỉ là người có tiền! Tô Giản móc thẻ tín dụng ra vuốt ve, nhưng lại không có gì để tiêu.
Vì vậy một ngày của Tô Giản cứ thế trôi qua: Bữa ăn sáng, chưa ăn; buổi sáng, lên mạng chơi game; bữa trưa, lấy một túi sủi cảo trong tủ lạnh; buổi chiều, ngủ.
Tỉnh dậy, đã hơn ba giờ chiều, Tô Giản trong phòng kìm nén đến sợ hãi, vô cùng muốn đi ra ngoài một chút, lúc này anh mới nhớ đến vấn đề quan trọng: An Dĩ Trạch cho mình tiền để mình mua đồ, lại quên cho mình chìa khóa nhà!
Ở trong phòng em gái Tô tìm kiếm một lúc cũng không thấy, Tô Giản không thể làm gì khác hơn là lên ban công ngồi một hồi, lúc này anh không khác gì con chim nhỏ tội nghiệp nhìn ra thế giới. Hơn nữa, chúng cư hạng sang đúng là chung cư hạng sang, phong cảnh xung quanh thật không tệ…
Ở nhà đóng cửa một ngày Tô Giản lại càng muốn đi ra ngoài.
Suy nghĩ một hồi, Tô Giản quyết định gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch.
Bên kia An Dĩ Trạch đang họp, vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh không khỏi nhíu mày một cái.
“Giản Giản?”
Vì cách gọi này thật sự rất thân mật, hơn nữa mặc dù giọng nói của tổng giám đốc bọn họ vẫn như bình thường, nhưng âm thành cũng dịu dàng hơn, vì vậy những nhân vật cấp cao trong phòng họp đều tỏ vẻ ‘tôi không nghe thấy gì hết’ nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên cao.
Tô Giản cảm thấy hơi kỳ cục: “Khi nào thì anh về?” Ngừng một chutslaij bổ sung. “Để tôi biết làm cơm tối.”
An Dĩ Trạch dừng lại. Thật ra thì tối nay anh có một buổi xã giao,mặc dù không có gì quan trọng, nhưng anh cũng không tính về nhà ăn cơm tối, nhưng không biết vì sao, nghe âm thanh nhẹ nhàng của cô gái nhỏ trong điện thoại, bỗng nhiên anh lại cảm thấy việc về nhà ăn cơm tối cũng không tồi.
Một tháng trước, thỉnh thoảng anh cũng về nhà ăn cơm tối, nhưng số lần rất ít, đại đa số thời gian, anh đều ở lại công ty làm thêm giờ hoặc đi xã giao, mà cô ở nhà tự làm cơm tự ăn. Mặc dù mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn hỏi ánh có về nha ăn cơm tối hay không, nhưng giọng nói, chẳng qua cũng chỉ là giọng điều bình thường của một người muốn biết buổi tối có thêm một người ăn nữa hay không. Mặc dù trước mặt người ngoài, họ là cặp vợ chồng yêu thương nhau, nhưng dù sao, một tháng trước hai người cũng chỉ là người xa lạ, huống hồ vết thương của hai bên còn gia tăng.
Trước kia,cô chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh, âm thanh mềm mại không che giấu được một tia chờ mong. Một tháng trước, cô vẫn luôn cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng lịch sự, không hề tự nhiên như sau khi mất trí nhớ, mặc dù thỉnh thoảng cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Chẳng lẽ đúng như cô từng nói, đây mới chính là dáng vẻ của cô, vì mất trí nhớ, cô mới dám bộc lộ bản tính này trước mặt anh?di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
Lại nói, khi đối mặt với cô, anh đã không tự chủ không còn lạnh lùng như trước nữa?
An Dĩ Trạch: “Năm rưỡi anh sẽ tan làm.”
Anh nghĩ, tài nấu nướng của cô quả thật cũng không tệ, việc về nhà hình như càng làm anh mong đợi hơn một chút.
Mà chung quanh, các cán bộ cấp cao còn lại đang nghe lén cuộc nói chuyện, sau khi thấy tin tức tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng của bọn họ bỏ qua cuộc xã giao mà muốn chạy về nhà, lại thấy được vẻ dịu dàng hiếm thấy trên khuôn mặt anh.
Có thể làm được việc như vậy không có người thứ hai, người ở đầu bên kia nhất định là phu nhân tổng giám đốc! Nghe nói tổng giám đốc và vị phu nhân mới cưới rất yêu thương nhau, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên không sai.
Sau khi tan họp, Tổng giám đốc kinh doanh Quý Minh Phi đưa tay chụp lên vai An Dĩ Trạch, cười một cách xấu xa. “Sao nào? Không phải nghe nói tối nay cậu đến Doãn Thị xã giao sao? Tại sao lại muốn về nhà sau khi tan sở?”
Quý Minh Phi là bạn tốt của An Dĩ Trạch, cũng là người ngoài duy nhất biết chuyện gì giữa cuộc hôn nhân của bạn mình. Hai người là bạn rất thân từ thời đại học, sau này An Dĩ Trạch tiếp quản CMI, Quý Minh Phi tất nhiên cũng đến đây giúp đỡ một tay.
An Dĩ Trạch không trả lời vấn đề của anh ta, Quý Minh Phi cũng không tức giận, cười híp mắt đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc cùng anh: “Xem ra, cô nhóc Tô Giản đó cũng không tệ!”
An Dĩ Trạch mở tài liệu, không quan tâm tới lời trêu chọc của bạn tốt.
Quý Minh Phi lắc đầu. “Mình nói An đại thiếu gia, cậu cũng đừng không thú vị như vậy?”
Tay lật văn kiện của An Dĩ Trạch từ từ ngừng lại, đột nhiên nói thật nhỏ: “A Phi, cậu nói xem, có phải vì mình không thú vị như vậy, cho nên… cô ấy mới có thể rời khỏi mình?”
Quý Minh Phi nhướn mày: “Dĩ nhiên không phải! Dù cậu không thú vị với tất cả mọi người trên đời này, cũng sao có thể khiến cô ấy uất ức nửa phần?”
An Dĩ Trạch cười khổ: “Nhưng vì sao cô ấy còn…”
Quý Minh Phi đi đến trước bàn anh: “Dì Trạch, là vì cô ấy không hợp với cậu.”
Vẻ mặt An Dĩ Trạch từ từ cứng lại: “Cho nên, mình cũng sẽ không lưu lại cho cô ấy đường lui.”
Quý Minh Phi cười khổ: “Cậu phải thật sự hoàn toàn để xuống, đó là tốt nhất.”
Ngừng lại một chút, anh lại nói: “Thật ra thì, mình thấy, cô nhóc Tô Giản này cũng tốt, mặc
“Bọn mình chỉ là giao dịch.” An Dĩ Trạch chậm rãi nói, ngừng lại một chút, anh lại ngước nhìn Quý Minh Phi. “Mình nhớ, Tô Giản cũng không phải loại hình cậu thích.”
Quý Minh Phi cười nói: “Mặc dù mình luôn không có hứng thú với các cô gái ngoan ngoãn, nhưng cô nhóc đó, dáng người quả thực không tệ.”
“A Phi!” An Dĩ Trạch trầm giọng cắt đứt lời của Quý Minh Phi.
“OK, OK, vợ bạn thì không thể đùa giỡn đúng không? Mình không nói là được.”Quý Minh Phi vội vàng dừng lại, nhìn sắc mặt An Dĩ Trạch trầm xuống, trong lòng cũng đang cười trộm: Rõ ràng là đang quan tâm, lại còn không tự biết. Về phần cuối cùng giữa hai người có phải là giao dịch hay không, nhóc con Tô Giản, phải chờ em thế nào rồi!
Lúc An Dĩ Trạch về đến nhà, Tô Giản cũng vừa làm xong cơm.
“Đã về rồi?” Tô Giản nghiêng đầu thăm dò phòng khách một chút. “Tới đây bưng các món ăn giúp tôi!” Mặc dù anh có biện pháp đưa lên bàn ăn, nhưng đối với người tán tật như anh mà nói, thật sự là quá lao lực, cho nên vừa nghe tiếng An Dĩ Trạch trở về, anh lập tức hất tay đẩy nhiệm vụ lên người An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch tới đó bưng thức ăn lên bàn, lại vì chuẩn bị một bữa cơm ngon cho hai người, anh còn đưa đũa muỗng lên.
Tô Giản ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ sự phục vụ của anh, vẫn không quên dặn dò anh: “Sau khi ăn xong nhớ rửa bát!” Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch không tính là thích, Tô Giản nhất thời trừng mắt. “Tôi là người tàn tật, anh muốn để tối rửa bát sao? Huống hồ cơm còn do tôi nấu.” Nếu anh không phải là kim chủ của tôi, tôi mới không thèm khom lưng quỳ gối nấu cơm cho anh!
Rốt cuộc An Dĩ Trạch cũng đáp ứng: “Được.”
Lúc này Tô Giản mới hài lòng, thấy An Dĩ Trạch bắt đầu ăn cá, lập tức theo dõi anh.
An Dĩ Trạch hiểu ý, thật lòng đáp: “Mùi vị không tệ.”
Tô Giản hả hê, cũng gắp một miếng bỏ vào miệng mình.
Một lát sau, sắc mặt Tô Giản cứng đờ.
An Dĩ Trạch thấy không đúng, để đũa xuống: “Sao vậy?”
Tô Giản: “Xương cá… mắc…”
An Dĩ Trạch: “…”
Mặc dù im lặng, nhưng An Dĩ Trạch cũng giúp một phen, vì đối diện với một cô nhóc bị mắc xương cá đến mức nước mắt lưng tròng thật sự là…
An Dĩ Trạch nén cười, hỏi: “Xong chưa?”
Tô Giản thở dài một hơi, đưa tay lau vài giọt nước mắt: “A, cuối cùng cũng xuống! Thật là muốn mạng người!”
An Dĩ Trạch nói: “Còn muốn ăn con cá này không?”
Cổ Tô Giản co rụt lại, khoát tay lia lịa: “Không ăn không ăn, không phải anh vừa nói ăn được sao, cho anh ăn hết đó!”
Cơm nước xong, An Dĩ Trạch tự động vào bếp rửa bát, Tô Giản thì lại đang nằm trên sô pha ôm bụng rên rỉ.
Chết tiệt, đều do anh làm cơm quá ngon, hại anh ăn nhiều như vậy! Mặc dù anh cũng biết ăn cơm tốt nhất phải no đến tám phần, nhưng nơi này của anh không chịu nổi, no bụng đồng nghĩa với căng cứng, chờ đến lúc anh cảm thấy no bụng thì đã no đến mười phần rồi!d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Tô Giản vừa vuốt ve cái bụng vừa không có hơi sức kêu: “Dĩ Trạch!” Kêu nhiều lần như vậy, cuối cùng anh cũng có thể kêu trôi chảy được rồi.
An Dĩ Trạch rửa bát xong lau tay chạy ra ngoài: “Sao vậy?”
“Lát nữa chúng ta ra ngoài tản bộ đi!” Ông đây cũng bị giam trong nhà một ngày rồi!
An Dĩ Trạch gật đầu: “Tiêu cơm một chút cũng tốt.”
Chờ Tô Giản thay quần áo xong, An Dĩ Trạch ôm anh đến xe lăn, sau đó đây ra cửa.
Trong tháng máy, Tô Giản đột nhiên nhớ đến, lập tức ngửa đầu ra phía sau: “Đúng rồi, lát nữa về nhà anh ngàn vạn lần đừng quên đưa tôi chìa khóa nhà!”
An Dĩ Trạch hỏi lại anh: “Em muốn đi đâu?”
Tô Giản: “Đi dạo trong chung cư là được rồi.”
Cách cửa trước của bọn họ không xa là vườn hoa chung cư, bên trong có ao nước và núi giả, kiến trúc không tệ. Lúc này đã gần tối, không ít gia đình trong chung cư ra ngoài tản bộ, rất nhiều trẻ con chạy tới chạy lui vui đùa, hết sức náo nhiệt.
An Dĩ Trạch không thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Tô Giản lại rất vui vẻ, Từ sau khi sống lại, anh hoặc là nằm trong bệnh viện, hoặc là bị giam trong nhà, hiện tại cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí mới mẻ, tất nhiên vô cùng vui vẻ.
An Dĩ Trạch cũng nhìn ra, vì vậy anh ngừng bước.
Hai người bọn họ, nam anh tuấn cao lớn, nữ xinh đẹp động lòng người, còn ngồi trên xe lăn, tất nhiên khiến mọi người chú ý. Chỉ một lát sau đã có một người ra nhiệt tình ân cần hỏi thăm: “Chân cháu bị thương sao?”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Tô Giản vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, bị gãy chân.”
Ông già đó lập tức nói với An Dĩ Trạch đang đứng sau lưng: “Hầm nhiều canh xương cách thủy cho cô bé, như vậy sẽ nhanh tốt hơn!”
An Dĩ Trạch sờ tóc Tô Giản, “vâng” một tiếng.
Tô Giản quay đầu nhìn anh, thấy ánh mắt anh cưng chiều nhìn mình, đầu tiên là khẽ run rẩy, sau đó đột nhiên hiểu ra: Đúng rồi, đang ở trước mặt người ngoài, trong bản giao dịch, bọn họ phải giả vờ yêu thương nhau!
An Dĩ Trạch nhập vai cũng nhanh thật đó, nhưng vợ anh thì phải làm sao đây? Tô Giản cắn môi suy nghĩ một chút, suy nghĩ cô dâu mới nên có trạng thái ngượng ngùng: “Anh ấy, rất tốt.”di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Sau lưng An Dĩ Trạch không dễ phát hiện cũng run rẩy.
Có đứa bé chạy tới, giữ lấy xe lăn của Tô Giản, tò mò nhìn anh.
Tô Giản vui vẻ, nhìn đứa bé được khoảng hai ba tuổi này, nhịn một chút, rốt cuộc nhịn không được véo khuôn mặt béo mập mập của nó một cái. Nhó bé, chạm vào thật mềm mại, quả nhiên là một đứa nhỏ dễ thương!
Không ngờ đứa bé lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, nhíu mày, mở miệng kêu lên: “Mẹ, véo con! Chị gái này véo má con!”
Tô Giản lập tức rụt tay. Chết tiệt, thật xui xẻo, ông đây chơi với nhóc con mà cũng bị tóm!
Mẹ đứa nhóc chạy tới, ôm lấy cậu nhóc, ngược lại cười với hai người, sau đó dịu dàng nói với đứa bé: “Chị gái là thích con mới véo má con! Vì chị gái đây cũng muốn sinh một đứa con đáng yêu như con cho chú này đó!”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Chết tiệt, lúc nào thì ông đây muốn sinh cho An Dĩ Trạch một đứa nhóc! Ông đây chỉ đơn thuần muốn véo má tên nhóc nhà ngươi mà thôi! Hơn nữa tại sao tên họ An là chú, còn ông đây lại là chị gái!
Trong lòng Tô Giản lệ rơi đầy, thúc giục An Dĩ Trạch nhanh chóng chạy trốn.
Rời khỏi nơi nhiều người đi đến bên một hồ nước yên tĩnh, Tô Giản ra lệnh cho An Dĩ Trạch: “Ngừng!” Sau đó tự mình đẩy xe lăn dọc theo được đi bộ.
An Dĩ Trạch ngồi lên chiếc ghế gỗ bên hồ nhìn cô.
Tô Giản tản bộ mệt mỏi, lập tức tới bên cạnh An Dĩ Trạch. Giờ phút này tâm tình anh rất tốt, lập tức thuận miệng tán gẫu với An Dĩ Trạch. “Công ty của anh không tăng ca sao?” Hỏi xong lại đột nhiên nhớ ra, người này là tổng giám đốc công ty, làm thêm giờ hay không tất nhiên là do anh ta định đoạt, câu hỏi của mình thật ngu ngốc!dღđ。l。qღđ
Lại nghe An Dĩ Trạch trả lời: “Xem tình hình mà tính toán.” Ngừng lại một chút, anh lại hỏi. “Ở nhà một mình rất chán sao?”
Khóe miệng Tô Giản giật giật, ỉu xìu nói: “Vẫn tốt.” Thật ra thì rất chán đó đại ca à!
An Dĩ Trạch không nói gì nữa, nhưng Tô Giản không biết, thời gian sau đó, trước kia tối chủ nhật thỉnh thoảng làm thêm giờ, tổng giám đốc An khó khi đúng giờ lại tan sở, khiến cho trong lòng trợ lý và thư ký vô cùng cảm kích phu nhân tổng giám đốc của bọn họ.
Tô Giản miễn cưỡng nằm trên ghế nhìn ra hồ, đột nhiên vui mừng kêu lên: “Cá! Rất nhiều cá!”
An Dĩ Trạch quay đầu nhìn lại, thì ra là một đám cá cảnh hồng hồng trắng trắng.
Tô Giản thở dài nói: “Chung cư hạng sang quả nhiên không giống nhau, đến cả trong hồ cá cũng béo hơn nhiều…”
An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Tô Giản, vẻ mặt không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn.
Lại nghe người bên cạnh nói tiếp: “Không biết hấp ăn ngon hay kho tàu ăn ngon hơn?”
An Dĩ Trạch: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.