Chương 99: Ngoại truyện: Tình thú. (2)
Thư Hoài
08/09/2016
Thu xếp ổn thỏa, Tô Giản và An Dĩ Trạch trở về phòng.
Tô Giản gác chân ôm máy tính chơi. Đang lướt mạng, Tô Giản tùy ý mở một diễn đàn mình hay vào, thấy có đề cử một bộ phim nóng, liền nhấn vào một chút.
Chủ topic nhiệt tình đề cử cho mọi người một bộ phim hot, còn thân thiết đăng preview. Tô Giản xem qua một chút, cảm thấy rất hợp khẩu vị, liền hứng trí nhấn tải xuống còn tỏ ý cảm ơn chủ topic, sau đó lập tức tắt tab đó đi.
Dựa theo nguyên tắc nghệ thuật của mình không bằng tinh thần nghệ thuật của người chí công vô tư, Tô Giản nhiệt tình mới tổng giám đốc An cùng đánh giá.
"Phim? Tên gì?" An Dĩ Trạch hỏi.
Bộ phim được dịch là 'Bạch tuyết', nhưng Tô Giản dựa theo nội dung mà chủ topic giới thiệu mà nói ra một cái tên: 'Câu chuyện không thể không làm của người đàn ông có vợ và phụ nữ có chồng'.
An Dĩ Trạch: "..."
Tình tiết bộ phim cũng không quá phức tạp, có điều phong cách vô cùng phóng khoáng, vừa mở màn năm phút đồng hồ liền vào cảnh nóng. Nhìn đôi nam nữ trên màn ảnh quấn quýt, Tô Giản cảm thán: "Tư thế này có chút khó!" Nói xong không tự chủ được học theo.
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản dựa lên người An Dĩ Trạch, phê bình: "Thắt lưng của vai chính không tệ, vừa mịn vừa mềm, giọng nói ấy à, cũng đủ vang, nhưng lại không để rung động tâm can."
An Dĩ Trạch im lặng một chút: "Rung động tâm can?"
Tô Giản nghĩ lại những động tác nghệ thuật mình học trong phim lúc trước, bắt chước theo âm thanh mà mình thích: "Chính là loại này: Ư... không muốn... a..."
Ngày thường triền miên, Tô Giản không thích lên tiếng lắm, tối đa cũng chỉ thở hổn hển gọi tên anh, lúc này lại bất thình lình kêu một tiếng rung động tâm can như vậy, vẻ mặt An Dĩ Trạch lập tức không tốt.
Tô Giản dựa lên người anh, tất nhiên phát hiện ra biến hóa của anh, ngẩn ra: "Lúc này mới có năm phút..." Chỉ là một bộ phim nóng thôi, hơn nữa cũng không phải đao thật súng thật, sao chú An lại kích động như thế?
Suy nghĩ một chút, Tô Giản đột nhiên hiểu ra, mềm giọng phát ra âm thanh 'rung động tâm can' lần nữa, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch không dễ nhìn lắm, anh bật cười, tiến đến trước mặt An Dĩ Trạch, nhẹ giọng: "Thân ái, thì ra anh thích loại này!"
An Dĩ Trạch ôm lấy mặt anh, mạnh mẽ hôn lên.
Sau đó, hai người như đôi nam nữ trên màn ảnh, bắt đầu làm chuyện không làm không được của người đàn ông có vợ và người phụ nữ có chồng.
Trong quá trình, Tô Giản nghĩ đến sở thích hiếm có của chú An, liền vô cùng mềm mại làm anh vui lòng. Có điều dù sao nghiệp vụ cũng không thuần thục, vì vậy lúc đầu Tô Giản còn nghiêm túc ư ư a a, mà càng về sau, chơi nghiện, dần biến thành luyện giọng.
Vì vậy lúc đầu An Dĩ Trạch cũng là từ chuyện muốn bộc phát, động tác dần có chút chần chờ, cho đến khi Tô Giản bắt đầu hát 'thấp thỏm(*)", cuối cùng anh cũng hoàn toàn thua trận.
(* Thấp thỏm: Là một bài hát của Trung Quốc, mọi người search là ra, em vừa nghe bài này, buồn cười dã man)
Nhìn An Dĩ Trạch đứng dậy, vẻ mặt tiêu điều hoàn toàn không có hứng thú, Tô Giản có chút áy náy.
Chỉ trách mình quá nhập tâm theo đuổi nghệ thuật, bỏ quên cảm nhận của đồng nghiệp. Tô Giản quyết định phải bồi thường cho chú An.
Nếu là bồi thường, đương nhiên phải chọn cái chú An thích. Tô Giản suy nghĩ một chút, mặc bộ quần áo thủy thủ lúc trước chú An tặng vào, sau đó lên sân thượng đứng trước mặt An Dĩ Trạch.
Dù An Dĩ Trạch không nói gì, có điều nhìn anh, Tô Giản có thể hiểu, anh thích nhìn bộ đồ mình đang mặc,
Có thể không thích sao? Thân thể này mặc đồ thủy thủ vào nhìn trong sáng lại ngoan ngoãn, như một nữ sinh 16 tuổi, nhưng kỳ lạ là lại lộ ra sự quyến rũ không tên, bản thân anh nhìn gương mà cũng yêu thích có được không!
"Học trưởng." Giọng nói của Tô Giản mềm mại, như có gì đó không yên: “Em... em thích anh!"
An Dĩ Trạch vẫn không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Tô Giản bị ảnh đế nhập vào, hoàn toàn hóa thân thành cô gái ngượng ngùng tỏ tình với học trưởng: "Học trưởng, em thích... thích anh từ rất lâu rồi! Thật sự rất thích..."
Cuối cùng An Dĩ Trạch cũng có hành động, chỉ thấy anh vươn tay ra, nâng cằm Tô Giản lên: "Thành ý của em cũng chỉ có những thứ này?"
Giọng nói anh quá mức trầm thấp, từ tính, ánh mắt lại rất sâu, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Tô Giản đột nhiên không biết làm sao, thân thể theo đó mà có chút run rẩy.
An Dĩ Trạch nghiên người qua, ghé vào tai anh, chậm rãi nói: "Cởi quần áo."
Tô Giản không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, tay từ từ đưa lên nút thắt trên quần áo. Ngày thường thời gian anh và An Dĩ Trạch lõa lổ ở cùng nhau không biết có bao nhiêu, nhưng kỳ lạ là giờ phút này chỉ thoáng cởi một nút áo, nhìn vào ánh mắt thâm trầm của An Dĩ Trạch, anh lại đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên.
Anh đột nhiên muốn che mặt: Ông đây lại có chút xấu hổ là chuyện gì vậy chứ.
Động tác của Tô Giản như muốn kéo dài thời gian. Mà An Dĩ Trạch vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hồng của anh, ánh mắt thâm trầm, ổn định nói: "Tiếp tục."
Tô Giản không thể làm khác hơn là nhắm mắt hành động, mà trong toàn bộ quá trình, An Dĩ Trạch cũng chỉ nhìn anh chăm chú, không lên tiếng cũng không hành động, khiến Tô Giản càng cảm thấy áp lực. Đến cuối cùng, Tô Giản gần như lõa lổ đứng trước mặt An Dĩ Trạch vẫn mũ áo chỉnh tề, anh khó có lúc xấu hổ giờ đây toàn thân cũng bị nhiễm một màu hồng.
Nhưng không thể không nói, dù trong lòng anh hồi hộp, nhưng cũng có một loại kích thích khó có được, khiến anh có chút mong đợi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Chú An sẽ làm gì? Tiếp tục làm một học trưởng bá đạo, hay sẽ hóa thân thành một ông chồng tà mị, hay lại biến thành một quý ngài cầm thú?
"Dừng." Khi Tô Giản cắn răng chuẩn bị cởi nốt vật cuối cùng biến thân thể thành vật hiến tế thì An Dĩ Trạch đột nhiên lên tiếng.
Tô Giản sửng sốt.
"Không cần cởi, anh không có hứng thú với em." An Dĩ Trạch liếc anh một cái, đột nhiên xoay người.
Tô Giản ngây người. Chết tiệt, đây là loại tình tiết gì? Kịch bản này không đúng rồi!
Thấy An Dĩ Trạch thật sự xoay người, bộ dạng như hoàn toàn không có hứng thú với anh. Tô Giản buồn bực, đột nhiên nhào qua, dùng lực ôm lấy An Dĩ Trạch từ phía sau.
"Khách quan, thật sự không đến cùng sao?" Tô Giản nhiệt tình mời.
An Dĩ Trạch không hề cử động.
Tô Giản không phục, không ngừng cố gắng đưa tay tiến vào vạt áo An Dĩ Trạch, ở phía sau liếm An Dĩ Trạch, nhiệt tình nói: "Khách quan, đến không!"
An Dĩ Trạch đột nhiên hành động, Tô Giản còn chưa kịp phản ứng đã bị An Dĩ Trạch cúi xuống ôm một cái, mạnh mẽ ném lên giường.
Mặc dù giường lớn rất mềm, nhưng Tô Giản vẫn bị ngã đến đầu choáng mắt hoa. Anh ngơ ngác bò dậy, nhìn An Dĩ Trạch vẫn không biểu cảm gì như cũ, đột nhiên cúi thấp đầu.
Nhìn cái đầu anh không nhúc nhích, An Dĩ Trạch không khỏi ngồi xuống bên cạnh anh: "Giản Giản?"
Tô Giản vẫn không lên tiếng, chỉ hơi quay đầu đi.
An Dĩ Trạch cảm thấy không đúng, quay mặt anh lại đối diện với mình, sau đó đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy trong mắt Tô Giản có ánh nước, vành mắt đỏ lên, thấy An Dĩ Trạch nhìn về phía mình, khóe miệng anh mím lại, nhẹ nhàng đẩy An Dĩ Trạch ra, xuống giường nhặt lại quần áo của bản thân, bắt đầu yên lặng mặc quần áo.
"Giản Giản?" An Dĩ Trạch cau mày, kéo anh vào lòng mình, hoàn toàn không còn lạnh lùng như trước, ánh mắt ân cần, giọng nói dịu dàng: "Có phải đụng vào đâu rồi không? Cho anh xem."
Tô Giản vẫn không nói, chỉ là vẻ mặt đáng thương nhìn ánh, nháy mắt một cái, giọt nước mắt tròn vo liền rơi xuống.
An Dĩ Trạch đột nhiên có chút sợ hãi: "Giản Giản?"
Tô Giản nhẹ giọng nói: "Đau..."
"Đau ở đâu?" Trong mắt An Dĩ Trạch có chút hối hận.
"Ở đây." Tô Giản nhút nhát nâng đầu gối lên, chỉ cho anh nhìn, thấy vẻ mặt thành thật ân cần của An Dĩ Trạch, nhẹ nhàng kéo tay anh qua: “Đại ca ca, xoa xoa cho em được không?"
An Dĩ Trạch ngẩn ta, giương mắt nhìn Tô Giản, vẻ lo lắng từ từ quay lại lạnh lùng như lúc đầu.
Tô Giản cười thầm trong lòng: Giả bộ cái gì? An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, thì ra anh thích loại này, coi như tôi biết rồi!
Nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi, vẫn dùng vẻ mặt ngây thơ vô tôi: "Đại ca ca?"
An Dĩ TRạch đưa tay lên lau nước mắt trên mặt anh, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Tô Giản lắc đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn anh.
Bình thường Tô Giản vô cùng hoạt bát, vô cùng tinh quái, lại chưa từng có vẻ mặt vô tội khéo léo như vậy, huống hồ giờ phút này quần áo anh xốc xếch, ngây thơ và quyến rũ giao nhau, ánh mắt An Dĩ Trạch không khỏi thâm trầm, giơ tay lên xoa mặt anh.
Trong lòng Tô Giản đắc ý, vẻ mặt lại vẫn ngây thơ: "Đại ca ca, anh tên gì?"
An Dĩ Trạch cũng phối hợp: "An Dĩ Trạch."
Tô Giản bắt tay anh lại, nhẹ nhàng nắm lấy ngón áp út của anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh Dĩ Trạch, chờ đến lúc em lớn, em gả làm vợ anh được không?"
Nhìn gò má hồn nhiên ngoan ngoãn của Tô Giản, trong mắt An Dĩ Trạch lộ vẻ ấm áp.
"Được."
"He he he!" Tô Giản đột nhiên trở về nguyên dạng, đẩy An Dĩ Trạch ra sau, cười đểu nhìn anh.
An Dĩ Trạch cũng không kháng cự, theo ý anh ngã xuống, vẻ mặt dung túng mặc anh áp trên người mình.
Tô Giản vừa tà ác cho tay vào quần áo anh, vừa bày ra vẻ mặt ngây thở ngoan ngoãn: "Anh Dĩ Trạch, em lớn rồi, tối nay anh liền lấy em, có được không?"
Trong mắt An Dĩ Trạch ánh lên ý cười, giơ tay lên ôm lấy anh: "Được."
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Giản vuốt vuốt phần eo đau nhức, vừa nhe răng trợn mắt, vừa có chút đắc ý.
He he he, tối hôm qua chú An thật đúng là...
Nhưng trước đó lúc mình làm bộ rơi nước mắt, vẻ mặt An Dĩ Trạch còn sợ hãi ân cần, kết quả cả quá trình, người này lại vì mình không nhịn được nức nở một tiếng mà thú tính đại phát, khiến mình thật sự rơi nước mắt, Tô Giản không khỏi có chút oán hận.
Meo, vừa khóc vừa kêu “Anh Dĩ Trạch, đừng mà..." gì đó, thật sự là xấu hổ mà!
Có điều, thỉnh thoảng có một lần như vậy, chơi cũng rất vui. Đều nói vợ chồng cần tình thú, cả mình và chú An hai người đều có tình thú, trông cậy vào chú An nhất định không được, xem ra chỉ còn có thể dựa vào bản thân rồi.
Cũng may đối với các loại ý tưởng kỳ diệu của Tô Giản, An Dĩ Trạch còn thật sự phối hợp, vì vậy ở những chỗ không người, hai người thường chời đùa thay đổi một chút.
Tô Giản giãy dụa: "Anh Dĩ Trạch, anh tìm hiểu về quần áo ở nhà làm gì? A, đừng mà!"
An Dĩ Trạch đè anh lại: "Muốn!"
Tô Giản hờn dỗi: "Anh Dĩ Trạch, anh thật xấu!"
An Dĩ Trạch nghiêm mặt: "Giản Giản, đổi lời thoại."
Tô Giản thẹn thùng: "Anh Dĩ Trạch, anh thật giỏi!"
An Dĩ Trạch: "..."
____
Tô Giản trêu chọc: "Tổng giám đốc, mời ngàu ký tên lên tài liệu 'tình thâm không oán' này."
An Dĩ Trạch bình tĩnh: "Tài liệu ở đâu?"
Tô Giản cởi quần áo: "Không phải ở ngay trước mặt anh sao? Tổng giám đốc, em chính là tài liệu của anh đó."
An Dĩ Trạch vẫn bình tình: "Thay một tài liệu khác."
Tô Giản nhào đến: "Tổng giám đốc, sao anh lại không nghe lời như vậy! Nhanh ký nhanh ký!"
___
Tô Giản hoảng hốt: "A, anh là ai? Anh muốn làm gì?"
An Dĩ Trạch: "Em nói xem?"
Tô Giản giãy giụa: "A, không được! Đại ca, anh thả tôi đi, tôi còn là hoàng hoa khuê nữ!"
An Dĩ Trạch: "Qua tối nay thì em không phải!"
Tô Giản: "..."
___
Tô Giản thẹn thùng: "Hoàng tử đẹp trai, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi. Vì cảm tạ ơn cứu mạng của anh, tôi không thể làm gì khác hơn là lấy thân báo đáp!"
An Dĩ Trạch: "Công chúa, người khách khí rồi."
Tô Giản: "Không khách khí, không khách khí! Hoàng tử, người thích tư thế nào?"
An Dĩ Trạch: "..."
...
Tô Giản bất mãn: "Đại quan nhân, anh không thích tôi đến thế sao?"
An Dĩ Trạch: "Sao biết?"
Tô Giản bĩu môi: "Gần đây anh không đến thăm tôi? Ngày ngày tôi mong anh đến, trông mong đến tim gan đều đau!" Kéo tay An Dĩ Trạch ấn lên ngực mình: “Anh sờ xem."
An Dĩ Trạch: "Vậy hôm nay em uống thuốc chưa?"
Tô Giản: "..."
___
"Giản Giản đâu?"
"Thiếu phu nhân vào nhà kính rồi."
An Dĩ Trạch vào nhà kính, vừa vào liền thấy Tô Giản đang dùng sách che mặt nằm trên ghế mây trong nhà kính ngủ say.
An Dĩ Trạch lại gần, đỡ lấy cổ và đầu gối Tô Giản, đang muốn ôm anh về phòng, người trong ngực đột nhiên mở mắt.
"Dĩ Trạch... anh về rồi?"
An Dĩ Trạch dừng lại, ngồi xuống cạnh anh: "Tại sao lại ngủ ở đây? Bị cảm thì làm sao?"
Tô Giản dụi dụi mắt: "Sẽ không, ánh mắt trời ở đây rất tốt."
An Dĩ Trạch ôm anh vào lòng, cúi đầu hỏi: "Hôm nay cảm giác thế nào?"
"Rất tốt." Giương mắt nhìn An Dĩ Trạch một cái, vẻ mặt Tô Giản đột nhiên trở nên u oán: "Hoàng thường, gần đây người không thương nô tì."
"Sao có thể?" An Dĩ Trạch vô cùng bình tĩnh tiếp lời: “Trẫm yêu thương ái phi nhất."
"Hoàng thượng, nô tì muốn ăn bánh ngọt!" Tô Giản vô cùng nhanh nhẹn.
"Không cho." An Dĩ Trạch không chút do dự.
Tô Giản đau buồn nhìn anh: "Hoàng thượng, quả nhiên người không thương nô tì! Lúc trước khi dáng người nô tì còn tốt, thì ngày nào cũng sủng hạnh, luôn mua 'ba con gấu' cho nô tì, hiện tại thần thiếp ngày một béo, người liền chê nô tì!"
An Dĩ Trạch có chút nhức đầu: "Giản Giản, bác sĩ nói, em mang thai cần ăn ít đồ ngọt!"
"Nhưng bảo bảo muốn ăn, có phải không bảo bảo?" Tô Giản cúi đầu hỏi bụng mình, sau đó lại giả làm bảo bảo, giọng nói non nớt: “Đúng vậy!"
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chỉ có thể ăn một chút!"
Tô Giản vui vẻ ra mặt: "Hoàng thượng, người thật tốt!"
Trong mắt An Dĩ Trạch nổi lên ý cười, chỉnh lại tư thế, để Tô Giản dựa vào thoải mái hơn. Tô Giản miễn cưỡng dựa vào lòng anh, câu được câu không nói chuyện với anh.
"Dĩ Trạch, chúng ta nên đặt tên cho bảo bảo chưa?"
"Bây giờ còn sớm."
"Không còn sớm, lần này có hai bảo bảo, dĩ nhiên phải chuẩn bị sớm."
"Em thích tên gì?"
"Em nghĩ một chút, nếu không một đứa tên An Dật, một đứa là An Nhạc đi."
"..." An Dĩ Trạch không nghe thấy những cái tên như 'An Địa Qua' các loại mà lại nghe thấy một cái tên bình thường như vậy nên có chút không quen mà không lên tiếng.
"Thế nào? Cho em chút ý kiến? Khó nghe? Em cảm thấy rất hay, con của chúng ta, không cần quá cao lớn, cả đời bình an vui vẻ là được rồi."
"Được."
Ánh mặt trời từ xa rọi xuống, khiến không gian vô cùng yên bình. Đóa hoa yên lặng nở rộ, ngay cả ánh mắt trời cũng như dính vào một mùi hương thoang thoảng.
Tô Giản đột nhiên cảm thấy cả đời được như vậy thật tốt,
"Dĩ Trạch, anh vui không?"
"Hả?"
"Anh xem Minh Phi, tuổi cũng không cách anh lắm, cũng hơn 30 tuổi rồi, nhưng năm nay anh ấy vẫn trải qua lễ độc thân, nhìn lại anh, có con gái còn có hai con trai, cuộc sống vừa đủ, chẳng lẽ anh không thấy vui vẻ sao?"
"Vui vẻ, có điều anh là người chiến thắng là vì em, chỉ vì có em."
"..."
"Giản Giản, cảm ơn em, khiến cho cuộc sống của anh trở nên hoàn hảo như vậy."
"Dĩ Trạch..."
"Hả?"
"Anh lãng mạn như vậy khiến em có chút không quen, chẳng lẽ hôm nay anh định diễn vai tổng giám đốc văn nghệ?"
"..."
Tô Giản gác chân ôm máy tính chơi. Đang lướt mạng, Tô Giản tùy ý mở một diễn đàn mình hay vào, thấy có đề cử một bộ phim nóng, liền nhấn vào một chút.
Chủ topic nhiệt tình đề cử cho mọi người một bộ phim hot, còn thân thiết đăng preview. Tô Giản xem qua một chút, cảm thấy rất hợp khẩu vị, liền hứng trí nhấn tải xuống còn tỏ ý cảm ơn chủ topic, sau đó lập tức tắt tab đó đi.
Dựa theo nguyên tắc nghệ thuật của mình không bằng tinh thần nghệ thuật của người chí công vô tư, Tô Giản nhiệt tình mới tổng giám đốc An cùng đánh giá.
"Phim? Tên gì?" An Dĩ Trạch hỏi.
Bộ phim được dịch là 'Bạch tuyết', nhưng Tô Giản dựa theo nội dung mà chủ topic giới thiệu mà nói ra một cái tên: 'Câu chuyện không thể không làm của người đàn ông có vợ và phụ nữ có chồng'.
An Dĩ Trạch: "..."
Tình tiết bộ phim cũng không quá phức tạp, có điều phong cách vô cùng phóng khoáng, vừa mở màn năm phút đồng hồ liền vào cảnh nóng. Nhìn đôi nam nữ trên màn ảnh quấn quýt, Tô Giản cảm thán: "Tư thế này có chút khó!" Nói xong không tự chủ được học theo.
An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản dựa lên người An Dĩ Trạch, phê bình: "Thắt lưng của vai chính không tệ, vừa mịn vừa mềm, giọng nói ấy à, cũng đủ vang, nhưng lại không để rung động tâm can."
An Dĩ Trạch im lặng một chút: "Rung động tâm can?"
Tô Giản nghĩ lại những động tác nghệ thuật mình học trong phim lúc trước, bắt chước theo âm thanh mà mình thích: "Chính là loại này: Ư... không muốn... a..."
Ngày thường triền miên, Tô Giản không thích lên tiếng lắm, tối đa cũng chỉ thở hổn hển gọi tên anh, lúc này lại bất thình lình kêu một tiếng rung động tâm can như vậy, vẻ mặt An Dĩ Trạch lập tức không tốt.
Tô Giản dựa lên người anh, tất nhiên phát hiện ra biến hóa của anh, ngẩn ra: "Lúc này mới có năm phút..." Chỉ là một bộ phim nóng thôi, hơn nữa cũng không phải đao thật súng thật, sao chú An lại kích động như thế?
Suy nghĩ một chút, Tô Giản đột nhiên hiểu ra, mềm giọng phát ra âm thanh 'rung động tâm can' lần nữa, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch không dễ nhìn lắm, anh bật cười, tiến đến trước mặt An Dĩ Trạch, nhẹ giọng: "Thân ái, thì ra anh thích loại này!"
An Dĩ Trạch ôm lấy mặt anh, mạnh mẽ hôn lên.
Sau đó, hai người như đôi nam nữ trên màn ảnh, bắt đầu làm chuyện không làm không được của người đàn ông có vợ và người phụ nữ có chồng.
Trong quá trình, Tô Giản nghĩ đến sở thích hiếm có của chú An, liền vô cùng mềm mại làm anh vui lòng. Có điều dù sao nghiệp vụ cũng không thuần thục, vì vậy lúc đầu Tô Giản còn nghiêm túc ư ư a a, mà càng về sau, chơi nghiện, dần biến thành luyện giọng.
Vì vậy lúc đầu An Dĩ Trạch cũng là từ chuyện muốn bộc phát, động tác dần có chút chần chờ, cho đến khi Tô Giản bắt đầu hát 'thấp thỏm(*)", cuối cùng anh cũng hoàn toàn thua trận.
(* Thấp thỏm: Là một bài hát của Trung Quốc, mọi người search là ra, em vừa nghe bài này, buồn cười dã man)
Nhìn An Dĩ Trạch đứng dậy, vẻ mặt tiêu điều hoàn toàn không có hứng thú, Tô Giản có chút áy náy.
Chỉ trách mình quá nhập tâm theo đuổi nghệ thuật, bỏ quên cảm nhận của đồng nghiệp. Tô Giản quyết định phải bồi thường cho chú An.
Nếu là bồi thường, đương nhiên phải chọn cái chú An thích. Tô Giản suy nghĩ một chút, mặc bộ quần áo thủy thủ lúc trước chú An tặng vào, sau đó lên sân thượng đứng trước mặt An Dĩ Trạch.
Dù An Dĩ Trạch không nói gì, có điều nhìn anh, Tô Giản có thể hiểu, anh thích nhìn bộ đồ mình đang mặc,
Có thể không thích sao? Thân thể này mặc đồ thủy thủ vào nhìn trong sáng lại ngoan ngoãn, như một nữ sinh 16 tuổi, nhưng kỳ lạ là lại lộ ra sự quyến rũ không tên, bản thân anh nhìn gương mà cũng yêu thích có được không!
"Học trưởng." Giọng nói của Tô Giản mềm mại, như có gì đó không yên: “Em... em thích anh!"
An Dĩ Trạch vẫn không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Tô Giản bị ảnh đế nhập vào, hoàn toàn hóa thân thành cô gái ngượng ngùng tỏ tình với học trưởng: "Học trưởng, em thích... thích anh từ rất lâu rồi! Thật sự rất thích..."
Cuối cùng An Dĩ Trạch cũng có hành động, chỉ thấy anh vươn tay ra, nâng cằm Tô Giản lên: "Thành ý của em cũng chỉ có những thứ này?"
Giọng nói anh quá mức trầm thấp, từ tính, ánh mắt lại rất sâu, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Tô Giản đột nhiên không biết làm sao, thân thể theo đó mà có chút run rẩy.
An Dĩ Trạch nghiên người qua, ghé vào tai anh, chậm rãi nói: "Cởi quần áo."
Tô Giản không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, tay từ từ đưa lên nút thắt trên quần áo. Ngày thường thời gian anh và An Dĩ Trạch lõa lổ ở cùng nhau không biết có bao nhiêu, nhưng kỳ lạ là giờ phút này chỉ thoáng cởi một nút áo, nhìn vào ánh mắt thâm trầm của An Dĩ Trạch, anh lại đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên.
Anh đột nhiên muốn che mặt: Ông đây lại có chút xấu hổ là chuyện gì vậy chứ.
Động tác của Tô Giản như muốn kéo dài thời gian. Mà An Dĩ Trạch vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hồng của anh, ánh mắt thâm trầm, ổn định nói: "Tiếp tục."
Tô Giản không thể làm khác hơn là nhắm mắt hành động, mà trong toàn bộ quá trình, An Dĩ Trạch cũng chỉ nhìn anh chăm chú, không lên tiếng cũng không hành động, khiến Tô Giản càng cảm thấy áp lực. Đến cuối cùng, Tô Giản gần như lõa lổ đứng trước mặt An Dĩ Trạch vẫn mũ áo chỉnh tề, anh khó có lúc xấu hổ giờ đây toàn thân cũng bị nhiễm một màu hồng.
Nhưng không thể không nói, dù trong lòng anh hồi hộp, nhưng cũng có một loại kích thích khó có được, khiến anh có chút mong đợi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Chú An sẽ làm gì? Tiếp tục làm một học trưởng bá đạo, hay sẽ hóa thân thành một ông chồng tà mị, hay lại biến thành một quý ngài cầm thú?
"Dừng." Khi Tô Giản cắn răng chuẩn bị cởi nốt vật cuối cùng biến thân thể thành vật hiến tế thì An Dĩ Trạch đột nhiên lên tiếng.
Tô Giản sửng sốt.
"Không cần cởi, anh không có hứng thú với em." An Dĩ Trạch liếc anh một cái, đột nhiên xoay người.
Tô Giản ngây người. Chết tiệt, đây là loại tình tiết gì? Kịch bản này không đúng rồi!
Thấy An Dĩ Trạch thật sự xoay người, bộ dạng như hoàn toàn không có hứng thú với anh. Tô Giản buồn bực, đột nhiên nhào qua, dùng lực ôm lấy An Dĩ Trạch từ phía sau.
"Khách quan, thật sự không đến cùng sao?" Tô Giản nhiệt tình mời.
An Dĩ Trạch không hề cử động.
Tô Giản không phục, không ngừng cố gắng đưa tay tiến vào vạt áo An Dĩ Trạch, ở phía sau liếm An Dĩ Trạch, nhiệt tình nói: "Khách quan, đến không!"
An Dĩ Trạch đột nhiên hành động, Tô Giản còn chưa kịp phản ứng đã bị An Dĩ Trạch cúi xuống ôm một cái, mạnh mẽ ném lên giường.
Mặc dù giường lớn rất mềm, nhưng Tô Giản vẫn bị ngã đến đầu choáng mắt hoa. Anh ngơ ngác bò dậy, nhìn An Dĩ Trạch vẫn không biểu cảm gì như cũ, đột nhiên cúi thấp đầu.
Nhìn cái đầu anh không nhúc nhích, An Dĩ Trạch không khỏi ngồi xuống bên cạnh anh: "Giản Giản?"
Tô Giản vẫn không lên tiếng, chỉ hơi quay đầu đi.
An Dĩ Trạch cảm thấy không đúng, quay mặt anh lại đối diện với mình, sau đó đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy trong mắt Tô Giản có ánh nước, vành mắt đỏ lên, thấy An Dĩ Trạch nhìn về phía mình, khóe miệng anh mím lại, nhẹ nhàng đẩy An Dĩ Trạch ra, xuống giường nhặt lại quần áo của bản thân, bắt đầu yên lặng mặc quần áo.
"Giản Giản?" An Dĩ Trạch cau mày, kéo anh vào lòng mình, hoàn toàn không còn lạnh lùng như trước, ánh mắt ân cần, giọng nói dịu dàng: "Có phải đụng vào đâu rồi không? Cho anh xem."
Tô Giản vẫn không nói, chỉ là vẻ mặt đáng thương nhìn ánh, nháy mắt một cái, giọt nước mắt tròn vo liền rơi xuống.
An Dĩ Trạch đột nhiên có chút sợ hãi: "Giản Giản?"
Tô Giản nhẹ giọng nói: "Đau..."
"Đau ở đâu?" Trong mắt An Dĩ Trạch có chút hối hận.
"Ở đây." Tô Giản nhút nhát nâng đầu gối lên, chỉ cho anh nhìn, thấy vẻ mặt thành thật ân cần của An Dĩ Trạch, nhẹ nhàng kéo tay anh qua: “Đại ca ca, xoa xoa cho em được không?"
An Dĩ Trạch ngẩn ta, giương mắt nhìn Tô Giản, vẻ lo lắng từ từ quay lại lạnh lùng như lúc đầu.
Tô Giản cười thầm trong lòng: Giả bộ cái gì? An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, thì ra anh thích loại này, coi như tôi biết rồi!
Nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi, vẫn dùng vẻ mặt ngây thơ vô tôi: "Đại ca ca?"
An Dĩ TRạch đưa tay lên lau nước mắt trên mặt anh, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Tô Giản lắc đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn anh.
Bình thường Tô Giản vô cùng hoạt bát, vô cùng tinh quái, lại chưa từng có vẻ mặt vô tội khéo léo như vậy, huống hồ giờ phút này quần áo anh xốc xếch, ngây thơ và quyến rũ giao nhau, ánh mắt An Dĩ Trạch không khỏi thâm trầm, giơ tay lên xoa mặt anh.
Trong lòng Tô Giản đắc ý, vẻ mặt lại vẫn ngây thơ: "Đại ca ca, anh tên gì?"
An Dĩ Trạch cũng phối hợp: "An Dĩ Trạch."
Tô Giản bắt tay anh lại, nhẹ nhàng nắm lấy ngón áp út của anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh Dĩ Trạch, chờ đến lúc em lớn, em gả làm vợ anh được không?"
Nhìn gò má hồn nhiên ngoan ngoãn của Tô Giản, trong mắt An Dĩ Trạch lộ vẻ ấm áp.
"Được."
"He he he!" Tô Giản đột nhiên trở về nguyên dạng, đẩy An Dĩ Trạch ra sau, cười đểu nhìn anh.
An Dĩ Trạch cũng không kháng cự, theo ý anh ngã xuống, vẻ mặt dung túng mặc anh áp trên người mình.
Tô Giản vừa tà ác cho tay vào quần áo anh, vừa bày ra vẻ mặt ngây thở ngoan ngoãn: "Anh Dĩ Trạch, em lớn rồi, tối nay anh liền lấy em, có được không?"
Trong mắt An Dĩ Trạch ánh lên ý cười, giơ tay lên ôm lấy anh: "Được."
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Giản vuốt vuốt phần eo đau nhức, vừa nhe răng trợn mắt, vừa có chút đắc ý.
He he he, tối hôm qua chú An thật đúng là...
Nhưng trước đó lúc mình làm bộ rơi nước mắt, vẻ mặt An Dĩ Trạch còn sợ hãi ân cần, kết quả cả quá trình, người này lại vì mình không nhịn được nức nở một tiếng mà thú tính đại phát, khiến mình thật sự rơi nước mắt, Tô Giản không khỏi có chút oán hận.
Meo, vừa khóc vừa kêu “Anh Dĩ Trạch, đừng mà..." gì đó, thật sự là xấu hổ mà!
Có điều, thỉnh thoảng có một lần như vậy, chơi cũng rất vui. Đều nói vợ chồng cần tình thú, cả mình và chú An hai người đều có tình thú, trông cậy vào chú An nhất định không được, xem ra chỉ còn có thể dựa vào bản thân rồi.
Cũng may đối với các loại ý tưởng kỳ diệu của Tô Giản, An Dĩ Trạch còn thật sự phối hợp, vì vậy ở những chỗ không người, hai người thường chời đùa thay đổi một chút.
Tô Giản giãy dụa: "Anh Dĩ Trạch, anh tìm hiểu về quần áo ở nhà làm gì? A, đừng mà!"
An Dĩ Trạch đè anh lại: "Muốn!"
Tô Giản hờn dỗi: "Anh Dĩ Trạch, anh thật xấu!"
An Dĩ Trạch nghiêm mặt: "Giản Giản, đổi lời thoại."
Tô Giản thẹn thùng: "Anh Dĩ Trạch, anh thật giỏi!"
An Dĩ Trạch: "..."
____
Tô Giản trêu chọc: "Tổng giám đốc, mời ngàu ký tên lên tài liệu 'tình thâm không oán' này."
An Dĩ Trạch bình tĩnh: "Tài liệu ở đâu?"
Tô Giản cởi quần áo: "Không phải ở ngay trước mặt anh sao? Tổng giám đốc, em chính là tài liệu của anh đó."
An Dĩ Trạch vẫn bình tình: "Thay một tài liệu khác."
Tô Giản nhào đến: "Tổng giám đốc, sao anh lại không nghe lời như vậy! Nhanh ký nhanh ký!"
___
Tô Giản hoảng hốt: "A, anh là ai? Anh muốn làm gì?"
An Dĩ Trạch: "Em nói xem?"
Tô Giản giãy giụa: "A, không được! Đại ca, anh thả tôi đi, tôi còn là hoàng hoa khuê nữ!"
An Dĩ Trạch: "Qua tối nay thì em không phải!"
Tô Giản: "..."
___
Tô Giản thẹn thùng: "Hoàng tử đẹp trai, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi. Vì cảm tạ ơn cứu mạng của anh, tôi không thể làm gì khác hơn là lấy thân báo đáp!"
An Dĩ Trạch: "Công chúa, người khách khí rồi."
Tô Giản: "Không khách khí, không khách khí! Hoàng tử, người thích tư thế nào?"
An Dĩ Trạch: "..."
...
Tô Giản bất mãn: "Đại quan nhân, anh không thích tôi đến thế sao?"
An Dĩ Trạch: "Sao biết?"
Tô Giản bĩu môi: "Gần đây anh không đến thăm tôi? Ngày ngày tôi mong anh đến, trông mong đến tim gan đều đau!" Kéo tay An Dĩ Trạch ấn lên ngực mình: “Anh sờ xem."
An Dĩ Trạch: "Vậy hôm nay em uống thuốc chưa?"
Tô Giản: "..."
___
"Giản Giản đâu?"
"Thiếu phu nhân vào nhà kính rồi."
An Dĩ Trạch vào nhà kính, vừa vào liền thấy Tô Giản đang dùng sách che mặt nằm trên ghế mây trong nhà kính ngủ say.
An Dĩ Trạch lại gần, đỡ lấy cổ và đầu gối Tô Giản, đang muốn ôm anh về phòng, người trong ngực đột nhiên mở mắt.
"Dĩ Trạch... anh về rồi?"
An Dĩ Trạch dừng lại, ngồi xuống cạnh anh: "Tại sao lại ngủ ở đây? Bị cảm thì làm sao?"
Tô Giản dụi dụi mắt: "Sẽ không, ánh mắt trời ở đây rất tốt."
An Dĩ Trạch ôm anh vào lòng, cúi đầu hỏi: "Hôm nay cảm giác thế nào?"
"Rất tốt." Giương mắt nhìn An Dĩ Trạch một cái, vẻ mặt Tô Giản đột nhiên trở nên u oán: "Hoàng thường, gần đây người không thương nô tì."
"Sao có thể?" An Dĩ Trạch vô cùng bình tĩnh tiếp lời: “Trẫm yêu thương ái phi nhất."
"Hoàng thượng, nô tì muốn ăn bánh ngọt!" Tô Giản vô cùng nhanh nhẹn.
"Không cho." An Dĩ Trạch không chút do dự.
Tô Giản đau buồn nhìn anh: "Hoàng thượng, quả nhiên người không thương nô tì! Lúc trước khi dáng người nô tì còn tốt, thì ngày nào cũng sủng hạnh, luôn mua 'ba con gấu' cho nô tì, hiện tại thần thiếp ngày một béo, người liền chê nô tì!"
An Dĩ Trạch có chút nhức đầu: "Giản Giản, bác sĩ nói, em mang thai cần ăn ít đồ ngọt!"
"Nhưng bảo bảo muốn ăn, có phải không bảo bảo?" Tô Giản cúi đầu hỏi bụng mình, sau đó lại giả làm bảo bảo, giọng nói non nớt: “Đúng vậy!"
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chỉ có thể ăn một chút!"
Tô Giản vui vẻ ra mặt: "Hoàng thượng, người thật tốt!"
Trong mắt An Dĩ Trạch nổi lên ý cười, chỉnh lại tư thế, để Tô Giản dựa vào thoải mái hơn. Tô Giản miễn cưỡng dựa vào lòng anh, câu được câu không nói chuyện với anh.
"Dĩ Trạch, chúng ta nên đặt tên cho bảo bảo chưa?"
"Bây giờ còn sớm."
"Không còn sớm, lần này có hai bảo bảo, dĩ nhiên phải chuẩn bị sớm."
"Em thích tên gì?"
"Em nghĩ một chút, nếu không một đứa tên An Dật, một đứa là An Nhạc đi."
"..." An Dĩ Trạch không nghe thấy những cái tên như 'An Địa Qua' các loại mà lại nghe thấy một cái tên bình thường như vậy nên có chút không quen mà không lên tiếng.
"Thế nào? Cho em chút ý kiến? Khó nghe? Em cảm thấy rất hay, con của chúng ta, không cần quá cao lớn, cả đời bình an vui vẻ là được rồi."
"Được."
Ánh mặt trời từ xa rọi xuống, khiến không gian vô cùng yên bình. Đóa hoa yên lặng nở rộ, ngay cả ánh mắt trời cũng như dính vào một mùi hương thoang thoảng.
Tô Giản đột nhiên cảm thấy cả đời được như vậy thật tốt,
"Dĩ Trạch, anh vui không?"
"Hả?"
"Anh xem Minh Phi, tuổi cũng không cách anh lắm, cũng hơn 30 tuổi rồi, nhưng năm nay anh ấy vẫn trải qua lễ độc thân, nhìn lại anh, có con gái còn có hai con trai, cuộc sống vừa đủ, chẳng lẽ anh không thấy vui vẻ sao?"
"Vui vẻ, có điều anh là người chiến thắng là vì em, chỉ vì có em."
"..."
"Giản Giản, cảm ơn em, khiến cho cuộc sống của anh trở nên hoàn hảo như vậy."
"Dĩ Trạch..."
"Hả?"
"Anh lãng mạn như vậy khiến em có chút không quen, chẳng lẽ hôm nay anh định diễn vai tổng giám đốc văn nghệ?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.