Chương 81: Cuộc gặp mặt bất ổn
Lâm Thảo Hy
28/03/2024
“…” Đám người nhanh chóng tản dần rồi giải tán, cũng không ai dám tụm năm tụm bảy hay lên group chat bàn tán nữa.
Chuyện này nhanh chóng được truyền đến tai của Thẩm Dung Yên. Suốt cả buổi tối, cô ta đứng ngồi không yên, trong lòng không khỏi bất an lo sợ.
Đang định bấm số gọi cho Tống Ngôn nhờ giúp đỡ thì bất ngờ lúc này cửa phòng bị ai đó đạp mạnh đến văng chốt, cửa phòng phút chốc mở toang.
“Cô… “ Thẩm Dung Yên kinh hãi đến mức không thể thốt lên một câu nào hoàn chỉnh.
Ngoài cửa là Lâm Hy đang đứng cao cao tại thượng ở đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quyến rũ, mắt dõi theo Thẩm Dung Yên đang trợn mắt bàng hoàng nhìn cô.
“Làm gì mà phải sợ hãi như vậy? Tôi cũng đâu có ăn thịt cô.” Lâm Hy chậm rãi bước vào, tay xoay xoay sợi dây dài đeo trên cổ.
Thẩm Dung Yên lấy lại được chút bình tĩnh, cô ta lạnh giọng: “Cô đến đây làm gì?”
Lâm Hy bỗng dưng bật cười khó hiểu: “Thẩm Dung Yên, cô ngốc thật hay là đang giả ngốc đấy? Đây là phòng của tôi, tôi đương nhiên là về phòng mình nghỉ ngơi rồi.” Nói xong cô đi một mạch tới giường ngồi xuống, giày còn chưa cởi đã gác chân lên bắt chéo trên giường.
“Ăn nói hàm hồ! Phòng này bây giờ là của tôi, trong cái tổ chức này không còn chỗ nào cho cô dung thân nữa đâu.” Thẩm Dung Yên vừa nói vừa bước nhanh tới lôi cô ngồi dậy, nhưng dù cố thế nào cũng không thể lôi được.
Lâm Hy ngả lưng dựa vào thành giường, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng vừa thong thả vừa lười biếng này thể hiện rõ ràng là Lâm Hy không có ý định sẽ rời khỏi đây.
Thẩm Dung Yên bất ngờ hắng giọng nghe như chửi bới, cô ta đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh bên trong mình. “Lâm Hy, cô nên biết liêm sỉ một chút, tôi bây giờ đã là nữ chủ nhân mới của tổ chức này.”
“Cô mới là người nên biết liêm sỉ!” Lâm Hy bật dậy đi thẳng tới trước mặt Thẩm Dung Yên, ánh mắt cô sắc lạnh như một con dao đang chuẩn bị muốn giết người.
Thẩm Dung Yên lần này ngược lại không sợ mà còn lên giọng khiêu khích: “Cô cũng thấy rồi đấy, có biết liêm sỉ hay không thì hiện tại người anh ấy chọn vẫn là tôi.” Nói rồi cô ta còn nhún người cười khằng khặc.
“Đồ điên!” Lâm Hy đến cả cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho Thẩm Dung Yên, cô quay người đi thẳng ra ngoài.
Đến trước cửa, Lâm Hy hơi quay người cười một tiếng nho nhỏ, tay kia còn cố ý đưa lên che miệng mình: “Xem ra cô Thẩm đây rất thích dùng lại đồ của tôi. Thôi được, tôi tạm bố thí cho cô căn phòng này, nhưng phải nhắc nhở cô một chút, tối ngủ coi chừng gặp ma.”
Lâm Hy không đợi cô ta có phản ứng đã nhanh chóng rời khỏi căn phòng, cho đến khi Thẩm Dung Yên phát giác ra được rằng mình bị lừa thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Hy đâu nữa.
“Chết tiệt! Lâm Hy, cô cứ chờ đấy!”
…
Ở một căn phòng sang trọng cổ điển, một thân hình mạnh mẽ cao ráo đang thả người ngâm mình trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền. Phảng phất đâu đó còn đọng lại từng giọt hơi nước trên cơ thể săn chắc màu đồng của người đàn ông càng làm cho hắn thêm phần mê hoặc, quyến rũ.
Không biết là vì mệt mỏi hay quá thoải mái mà hắn lại không hề đánh hơi ra được có một người con gái từ nãy đến giờ vẫn luôn to gan dán mắt lên cơ thể trần trụi của mình.
“Cô nhìn đủ chưa?”
“Ối… “ Mới chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai thì Lâm Hy đã vội đưa tay bịt chặt miệng lại.
Hắn giả vờ ngủ sao?
“Tôi… ờm… à, tôi đến chào hỏi anh một tiếng đó mà…” Lâm Hy trả lời một cách gượng gạo, cô không nghĩ là mình lại bị bắt quả tang trong cái cảnh tượng xấu hổ như thế, ôi mẹ ơi!
“Vậy sao?” Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên mở mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt này thật giống với trước đây, tên lão đại đáng ghét giáo huấn trợ thủ thân cận của mình.
“Lại đây.” Hứa Dĩnh Hàn dùng hai ngón tay ngoắt cô lại.
Lâm Hy phàn nàn một tiếng nhưng rồi cuối cùng cũng nghe theo lệnh hắn: “Sao? Có chuyện gì?”
“Chủ ngữ vị ngữ đâu? Ai dạy cô ăn nói trống không như thế?” Hứa Dĩnh Hàn cau mày chỉnh đốn lại cô, biểu hiện có chút khó chịu.
Cô gái nhỏ bĩu môi trả lời: “Tôi học theo cái tên lão đại đáng ghét nào đó.”
Ngay cả Hứa Dĩnh Hàn hiện tại cũng không rõ cái tên lão đại đáng ghét mà cô nói đó có phải là hắn hay không nhưng trong lòng tự nhiên vẫn có chút chột dạ.
“Chậc, không tính toán với cô.” Bỗng hắn dang rộng hai tay sau đó nói: “Giúp tôi mặc quần áo.”
“Không thích đấy!” Lâm Hy thẳng thừng kháng lệnh, lại còn lớn mật mà nhếch mày với hắn một cái.
“Cô không phải đến đây để hầu hạ chuyện tắm rửa cho tôi sao? Ban nãy còn đứng giám sát lâu như vậy.” Hứa Dĩnh Hàn bỗng sinh lòng xấu xa muốn trêu chọc cô gái nhỏ này một chút, hại Lâm Hy mặt đỏ tim run.
Lâm Hy mất mặt muốn chết thành ra là thẹn quá hóa giận, cô lớn tiếng quát hắn: “Bộ anh không có tay à mà phải cần đến tôi hầu hạ anh mặc quần áo?”
“Có tay… nhưng gặp cô nó bị tật rồi.” Hứa Dĩnh Hàn mỉm cười một cách xấu xa, dựa lưng thong thả ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô gái nhỏ.
“Anh…”
“Anh cái gì mà anh, còn không mau lượn nhanh tới đây giúp tôi lau người!” Hứa Dĩnh Hàn bỗng nhiên nạt nộ, Lâm Hy nghe được thì càng ghét bỏ không thèm nhìn mặt hắn.
Hứa Dĩnh Hàn “hừ” lạnh một tiếng, đột nhiên hắn đứng dậy, cả thân hình trần trụi cứ thế đập thẳng vào mắt cô.
Lâm Hy trợn mắt kinh hãi: “Áaaa… anh làm cái gì vậy, mau ngồi xuống.” Cô che mặt quay ngoắt vào tường, đưa lưng đấu lại với hắn.
Tuy không phải là mới lần đầu nhìn thấy cơ thể lõa lồ của hắn, nhưng lâu ngày không gặp, cô vẫn có chút xấu hổ.
Bỗng chốc sau lưng cảm nhận được một cơ ngực cứng rắn đang áp sát vào mình, Lâm Hy run nhẹ một cái sau đó thì toàn thân cứng đờ không dám cử động.
Hứa Dĩnh Hàn ghé sát khuôn mặt của mình vào một bên má của cô, nhìn thấy hàng mi cô đang run rẩy thì khẽ cười.
“Phù!”
Sống lưng Lâm Hy chợt đổ mồ hôi lạnh, cô rùng mình một cái, da gà da vịt gì đều nổi hết lên.
Hứa Dĩnh Hàn rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Đang không tự nhiên lại thổi hơi vào tai cô, hắn bị điên rồi.
Bỗng hắn cất giọng mị hoặc: “Chịu nổi không?”
Giọng nói trầm khàn nửa như dụ dỗ nửa như trêu đùa, nhưng phần lớn là đang muốn cô buông cờ đầu hàng khuất phục trước hắn. Bởi trong giọng nói của hắn không có lấy một nửa dục vọng, một chút dục vọng cũng không.
Cuối cùng, Lâm Hy chịu thua.
Cô nghiêng đầu trừng mắt lườm hắn: “Tôi mặc cho anh là được chứ gì?”
Hứa Dĩnh Hàn phì cười trước bộ dạng xù lông xù cánh của Lâm Hy, lần này hắn không trêu chọc cô nữa, hắn vỗ vỗ lên mặt cô mấy cái sau đó thì chủ động tách ra: “Vậy mới ngoan.”
Ngoan ông nội nhà anh! Lâm Hy không ngừng chửi thầm trong bụng.
Cô bị Hứa Dĩnh Hàn hành hạ từ những công việc nhỏ nhặt nhất, từ lau người cho đến mặc quần áo, ngay cả sấy tóc cũng đến lượt cô.
Tiếng của máy sấy tóc vẫn kêu ù ù, Lâm Hy phải kiềm chế dữ lắm mới có thể ngăn được cánh tay đang muốn bứt sạch tóc hắn.
“Làm cho cẩn thận, mất một sợi nào tôi cho người vặt sạch tóc cô!” Nhận ra được ý đồ của Lâm Hy, Hứa Dĩnh Hàn lạnh giọng cảnh cáo.
Lâm Hy cười cười cho qua chuyện, nhưng bỗng lúc này cô phát hiện ra được gì đó.
Từ đỉnh đầu xuống tới vị trí ngang gáy của Hứa Dĩnh Hàn từ bao giờ lại xuất hiện một vết sẹo rất dài mà trước đây Lâm Hy chưa từng thấy, vết thương này chắc chắn là mới đây thôi. Nếu không phải vì sấy tóc cho hắn thì e rằng cả đời này cô cũng sẽ không thể nào biết được.
Hắn làm gì mà để mình bị thương nghiêm trọng đến vậy?
“Tập trung.”
Nghe hắn lạnh giọng Lâm Hy bỗng giật mình, cô định hỏi hắn nguyên nhân nhưng đột nhiên hắn lại cướp lời cô trước: “Cô không sợ tôi?”
Lâm Hy tiếp tục với công việc sấy tóc của mình, nhẹ giọng nói: “Anh cũng đâu có ăn tươi nuốt sống tôi, tại sao tôi phải sợ?”
Ở bữa tiệc hôm trước Hứa Dĩnh Hàn đã nhìn ra được cô gái này là người rất có cá tính, đứng trước bao nhiêu con người máu mặt như thế mà cô không hề mảy may có một chút sợ hãi hay kiêng dè, vậy nên câu hỏi vừa rồi của hắn cũng chỉ là hỏi tượng trưng.
“Cô còn nhớ lời dặn của tôi ở bữa tiệc hôm đó chứ?” Hứa Dĩnh Hàn hơi nghiêng đầu hỏi.
“Ừm” Vài giây sau Lâm Hy mới trả lời, không phải vì rơi vào trầm tư mà vì cô đang bận chửi thầm hắn.
“Nếu vẫn nhớ tại sao lại còn quay trở về đây?”
“Anh bảo tôi nên an phận chứ có bảo tôi không được quay về tổ chức đâu.” Lâm Hy cãi lại chem chẻm.
Hứa Dĩnh Hàn không cãi lại cô, nhưng cũng không tức giận: “Tôi không cần biết lần này cô trở về đây là có mục đích gì, nhưng nếu cô dám gây tội thêm một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để yên!”
Hứa Dĩnh Hàn trực tiếp đứng dậy, cô cũng thuận thế tắt máy sấy, mọi thứ phút chốc rơi vào trầm tư, xung quanh không một tiếng động.
Bỗng hắn quay lại nhìn cô: “Còn một điều nữa, đừng có đi kiếm chuyện với Thẩm Dung Yên.” Nói xong hắn quay người bỏ đi.
Lâm Hy ở phía sau cao giọng hỏi hắn: “Anh thật sự muốn lấy Thẩm Dung Yên sao?”
Hứa Dĩnh Hàn dừng chân nén lại một chút, hắn cất giọng trầm trầm: “Muốn hay không thì cô ấy cũng sắp sửa trở thành vợ của Dĩnh Hàn tôi, cô còn thắc mắc cái gì?”
Lâm Hy tiến lên một bước khẩn trương nói: “Ngày nào hai người còn chưa thật sự kết hôn thì ngày ấy Lâm Hy tôi vẫn còn là vợ hợp pháp của anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
Hứa Dĩnh Hàn nhíu chặt hàng mày lại, cô gái này lại ăn nói không biết chừng mực nữa rồi.
“Này cô gái…” Hắn trực tiếp quay người lại:
“Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, tôi chỉ có duy nhất một người vợ đó là…” Nói đến đây đột nhiên Hứa Dĩnh Hàn im bặt, hắn chỉ hướng mắt nhìn cô chằm chằm sau đó thì tuyệt nhiên không thốt lên một câu nào nữa.
“Là ai?” Hốc mắt Lâm Hy đã đỏ lên từ lúc nào, cô nhỏ giọng hỏi hắn với hy vọng hắn sẽ không làm cô đau lòng.
Và thật may, hắn đã im lặng.
Ba chữ “Thẩm Dung Yên” không khó nói, chỉ là không hiểu tại sao hắn lại không thể nào thốt lên được.
Rốt cuộc là tại sao?
Chuyện này nhanh chóng được truyền đến tai của Thẩm Dung Yên. Suốt cả buổi tối, cô ta đứng ngồi không yên, trong lòng không khỏi bất an lo sợ.
Đang định bấm số gọi cho Tống Ngôn nhờ giúp đỡ thì bất ngờ lúc này cửa phòng bị ai đó đạp mạnh đến văng chốt, cửa phòng phút chốc mở toang.
“Cô… “ Thẩm Dung Yên kinh hãi đến mức không thể thốt lên một câu nào hoàn chỉnh.
Ngoài cửa là Lâm Hy đang đứng cao cao tại thượng ở đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quyến rũ, mắt dõi theo Thẩm Dung Yên đang trợn mắt bàng hoàng nhìn cô.
“Làm gì mà phải sợ hãi như vậy? Tôi cũng đâu có ăn thịt cô.” Lâm Hy chậm rãi bước vào, tay xoay xoay sợi dây dài đeo trên cổ.
Thẩm Dung Yên lấy lại được chút bình tĩnh, cô ta lạnh giọng: “Cô đến đây làm gì?”
Lâm Hy bỗng dưng bật cười khó hiểu: “Thẩm Dung Yên, cô ngốc thật hay là đang giả ngốc đấy? Đây là phòng của tôi, tôi đương nhiên là về phòng mình nghỉ ngơi rồi.” Nói xong cô đi một mạch tới giường ngồi xuống, giày còn chưa cởi đã gác chân lên bắt chéo trên giường.
“Ăn nói hàm hồ! Phòng này bây giờ là của tôi, trong cái tổ chức này không còn chỗ nào cho cô dung thân nữa đâu.” Thẩm Dung Yên vừa nói vừa bước nhanh tới lôi cô ngồi dậy, nhưng dù cố thế nào cũng không thể lôi được.
Lâm Hy ngả lưng dựa vào thành giường, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng vừa thong thả vừa lười biếng này thể hiện rõ ràng là Lâm Hy không có ý định sẽ rời khỏi đây.
Thẩm Dung Yên bất ngờ hắng giọng nghe như chửi bới, cô ta đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh bên trong mình. “Lâm Hy, cô nên biết liêm sỉ một chút, tôi bây giờ đã là nữ chủ nhân mới của tổ chức này.”
“Cô mới là người nên biết liêm sỉ!” Lâm Hy bật dậy đi thẳng tới trước mặt Thẩm Dung Yên, ánh mắt cô sắc lạnh như một con dao đang chuẩn bị muốn giết người.
Thẩm Dung Yên lần này ngược lại không sợ mà còn lên giọng khiêu khích: “Cô cũng thấy rồi đấy, có biết liêm sỉ hay không thì hiện tại người anh ấy chọn vẫn là tôi.” Nói rồi cô ta còn nhún người cười khằng khặc.
“Đồ điên!” Lâm Hy đến cả cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho Thẩm Dung Yên, cô quay người đi thẳng ra ngoài.
Đến trước cửa, Lâm Hy hơi quay người cười một tiếng nho nhỏ, tay kia còn cố ý đưa lên che miệng mình: “Xem ra cô Thẩm đây rất thích dùng lại đồ của tôi. Thôi được, tôi tạm bố thí cho cô căn phòng này, nhưng phải nhắc nhở cô một chút, tối ngủ coi chừng gặp ma.”
Lâm Hy không đợi cô ta có phản ứng đã nhanh chóng rời khỏi căn phòng, cho đến khi Thẩm Dung Yên phát giác ra được rằng mình bị lừa thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Hy đâu nữa.
“Chết tiệt! Lâm Hy, cô cứ chờ đấy!”
…
Ở một căn phòng sang trọng cổ điển, một thân hình mạnh mẽ cao ráo đang thả người ngâm mình trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền. Phảng phất đâu đó còn đọng lại từng giọt hơi nước trên cơ thể săn chắc màu đồng của người đàn ông càng làm cho hắn thêm phần mê hoặc, quyến rũ.
Không biết là vì mệt mỏi hay quá thoải mái mà hắn lại không hề đánh hơi ra được có một người con gái từ nãy đến giờ vẫn luôn to gan dán mắt lên cơ thể trần trụi của mình.
“Cô nhìn đủ chưa?”
“Ối… “ Mới chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai thì Lâm Hy đã vội đưa tay bịt chặt miệng lại.
Hắn giả vờ ngủ sao?
“Tôi… ờm… à, tôi đến chào hỏi anh một tiếng đó mà…” Lâm Hy trả lời một cách gượng gạo, cô không nghĩ là mình lại bị bắt quả tang trong cái cảnh tượng xấu hổ như thế, ôi mẹ ơi!
“Vậy sao?” Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên mở mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt này thật giống với trước đây, tên lão đại đáng ghét giáo huấn trợ thủ thân cận của mình.
“Lại đây.” Hứa Dĩnh Hàn dùng hai ngón tay ngoắt cô lại.
Lâm Hy phàn nàn một tiếng nhưng rồi cuối cùng cũng nghe theo lệnh hắn: “Sao? Có chuyện gì?”
“Chủ ngữ vị ngữ đâu? Ai dạy cô ăn nói trống không như thế?” Hứa Dĩnh Hàn cau mày chỉnh đốn lại cô, biểu hiện có chút khó chịu.
Cô gái nhỏ bĩu môi trả lời: “Tôi học theo cái tên lão đại đáng ghét nào đó.”
Ngay cả Hứa Dĩnh Hàn hiện tại cũng không rõ cái tên lão đại đáng ghét mà cô nói đó có phải là hắn hay không nhưng trong lòng tự nhiên vẫn có chút chột dạ.
“Chậc, không tính toán với cô.” Bỗng hắn dang rộng hai tay sau đó nói: “Giúp tôi mặc quần áo.”
“Không thích đấy!” Lâm Hy thẳng thừng kháng lệnh, lại còn lớn mật mà nhếch mày với hắn một cái.
“Cô không phải đến đây để hầu hạ chuyện tắm rửa cho tôi sao? Ban nãy còn đứng giám sát lâu như vậy.” Hứa Dĩnh Hàn bỗng sinh lòng xấu xa muốn trêu chọc cô gái nhỏ này một chút, hại Lâm Hy mặt đỏ tim run.
Lâm Hy mất mặt muốn chết thành ra là thẹn quá hóa giận, cô lớn tiếng quát hắn: “Bộ anh không có tay à mà phải cần đến tôi hầu hạ anh mặc quần áo?”
“Có tay… nhưng gặp cô nó bị tật rồi.” Hứa Dĩnh Hàn mỉm cười một cách xấu xa, dựa lưng thong thả ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô gái nhỏ.
“Anh…”
“Anh cái gì mà anh, còn không mau lượn nhanh tới đây giúp tôi lau người!” Hứa Dĩnh Hàn bỗng nhiên nạt nộ, Lâm Hy nghe được thì càng ghét bỏ không thèm nhìn mặt hắn.
Hứa Dĩnh Hàn “hừ” lạnh một tiếng, đột nhiên hắn đứng dậy, cả thân hình trần trụi cứ thế đập thẳng vào mắt cô.
Lâm Hy trợn mắt kinh hãi: “Áaaa… anh làm cái gì vậy, mau ngồi xuống.” Cô che mặt quay ngoắt vào tường, đưa lưng đấu lại với hắn.
Tuy không phải là mới lần đầu nhìn thấy cơ thể lõa lồ của hắn, nhưng lâu ngày không gặp, cô vẫn có chút xấu hổ.
Bỗng chốc sau lưng cảm nhận được một cơ ngực cứng rắn đang áp sát vào mình, Lâm Hy run nhẹ một cái sau đó thì toàn thân cứng đờ không dám cử động.
Hứa Dĩnh Hàn ghé sát khuôn mặt của mình vào một bên má của cô, nhìn thấy hàng mi cô đang run rẩy thì khẽ cười.
“Phù!”
Sống lưng Lâm Hy chợt đổ mồ hôi lạnh, cô rùng mình một cái, da gà da vịt gì đều nổi hết lên.
Hứa Dĩnh Hàn rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Đang không tự nhiên lại thổi hơi vào tai cô, hắn bị điên rồi.
Bỗng hắn cất giọng mị hoặc: “Chịu nổi không?”
Giọng nói trầm khàn nửa như dụ dỗ nửa như trêu đùa, nhưng phần lớn là đang muốn cô buông cờ đầu hàng khuất phục trước hắn. Bởi trong giọng nói của hắn không có lấy một nửa dục vọng, một chút dục vọng cũng không.
Cuối cùng, Lâm Hy chịu thua.
Cô nghiêng đầu trừng mắt lườm hắn: “Tôi mặc cho anh là được chứ gì?”
Hứa Dĩnh Hàn phì cười trước bộ dạng xù lông xù cánh của Lâm Hy, lần này hắn không trêu chọc cô nữa, hắn vỗ vỗ lên mặt cô mấy cái sau đó thì chủ động tách ra: “Vậy mới ngoan.”
Ngoan ông nội nhà anh! Lâm Hy không ngừng chửi thầm trong bụng.
Cô bị Hứa Dĩnh Hàn hành hạ từ những công việc nhỏ nhặt nhất, từ lau người cho đến mặc quần áo, ngay cả sấy tóc cũng đến lượt cô.
Tiếng của máy sấy tóc vẫn kêu ù ù, Lâm Hy phải kiềm chế dữ lắm mới có thể ngăn được cánh tay đang muốn bứt sạch tóc hắn.
“Làm cho cẩn thận, mất một sợi nào tôi cho người vặt sạch tóc cô!” Nhận ra được ý đồ của Lâm Hy, Hứa Dĩnh Hàn lạnh giọng cảnh cáo.
Lâm Hy cười cười cho qua chuyện, nhưng bỗng lúc này cô phát hiện ra được gì đó.
Từ đỉnh đầu xuống tới vị trí ngang gáy của Hứa Dĩnh Hàn từ bao giờ lại xuất hiện một vết sẹo rất dài mà trước đây Lâm Hy chưa từng thấy, vết thương này chắc chắn là mới đây thôi. Nếu không phải vì sấy tóc cho hắn thì e rằng cả đời này cô cũng sẽ không thể nào biết được.
Hắn làm gì mà để mình bị thương nghiêm trọng đến vậy?
“Tập trung.”
Nghe hắn lạnh giọng Lâm Hy bỗng giật mình, cô định hỏi hắn nguyên nhân nhưng đột nhiên hắn lại cướp lời cô trước: “Cô không sợ tôi?”
Lâm Hy tiếp tục với công việc sấy tóc của mình, nhẹ giọng nói: “Anh cũng đâu có ăn tươi nuốt sống tôi, tại sao tôi phải sợ?”
Ở bữa tiệc hôm trước Hứa Dĩnh Hàn đã nhìn ra được cô gái này là người rất có cá tính, đứng trước bao nhiêu con người máu mặt như thế mà cô không hề mảy may có một chút sợ hãi hay kiêng dè, vậy nên câu hỏi vừa rồi của hắn cũng chỉ là hỏi tượng trưng.
“Cô còn nhớ lời dặn của tôi ở bữa tiệc hôm đó chứ?” Hứa Dĩnh Hàn hơi nghiêng đầu hỏi.
“Ừm” Vài giây sau Lâm Hy mới trả lời, không phải vì rơi vào trầm tư mà vì cô đang bận chửi thầm hắn.
“Nếu vẫn nhớ tại sao lại còn quay trở về đây?”
“Anh bảo tôi nên an phận chứ có bảo tôi không được quay về tổ chức đâu.” Lâm Hy cãi lại chem chẻm.
Hứa Dĩnh Hàn không cãi lại cô, nhưng cũng không tức giận: “Tôi không cần biết lần này cô trở về đây là có mục đích gì, nhưng nếu cô dám gây tội thêm một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để yên!”
Hứa Dĩnh Hàn trực tiếp đứng dậy, cô cũng thuận thế tắt máy sấy, mọi thứ phút chốc rơi vào trầm tư, xung quanh không một tiếng động.
Bỗng hắn quay lại nhìn cô: “Còn một điều nữa, đừng có đi kiếm chuyện với Thẩm Dung Yên.” Nói xong hắn quay người bỏ đi.
Lâm Hy ở phía sau cao giọng hỏi hắn: “Anh thật sự muốn lấy Thẩm Dung Yên sao?”
Hứa Dĩnh Hàn dừng chân nén lại một chút, hắn cất giọng trầm trầm: “Muốn hay không thì cô ấy cũng sắp sửa trở thành vợ của Dĩnh Hàn tôi, cô còn thắc mắc cái gì?”
Lâm Hy tiến lên một bước khẩn trương nói: “Ngày nào hai người còn chưa thật sự kết hôn thì ngày ấy Lâm Hy tôi vẫn còn là vợ hợp pháp của anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
Hứa Dĩnh Hàn nhíu chặt hàng mày lại, cô gái này lại ăn nói không biết chừng mực nữa rồi.
“Này cô gái…” Hắn trực tiếp quay người lại:
“Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, tôi chỉ có duy nhất một người vợ đó là…” Nói đến đây đột nhiên Hứa Dĩnh Hàn im bặt, hắn chỉ hướng mắt nhìn cô chằm chằm sau đó thì tuyệt nhiên không thốt lên một câu nào nữa.
“Là ai?” Hốc mắt Lâm Hy đã đỏ lên từ lúc nào, cô nhỏ giọng hỏi hắn với hy vọng hắn sẽ không làm cô đau lòng.
Và thật may, hắn đã im lặng.
Ba chữ “Thẩm Dung Yên” không khó nói, chỉ là không hiểu tại sao hắn lại không thể nào thốt lên được.
Rốt cuộc là tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.