Chương 17: Em sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời
Lâm Thảo Hy
17/11/2023
Lúc Hứa Dĩnh Hàn và Lâm Hy rời núi thì đã là ba ngày sau. Hắn không về biệt thự luôn mà lệnh cho Hàn Tam lái xe đến dinh thự của ông lớn.
Lâm Hy đợi hắn ở ngoài xe, có hơi buồn chán nên đi tới chỗ của Hàn Tam và Hàn Tứ để tán gẫu.
"Hai anh có biết lần này ông lớn cho gọi lão đại đến vì chuyện gì không?"
Hàn Tứ nói: "Hình như là có nhiệm vụ mới."
Cô cũng không nghĩ nhiều, nói đôi ba câu rồi khoanh chân ngồi bệt xuống đất.
Cả hai đều đã quá quen với một Lâm Hy không mấy nữ tính này nhưng vẫn không khỏi lắc đầu.
"Lâm Hy... cho dù cô sống tùy hứng thì cũng phải tỏ ra mình quý tộc chứ." Hàn Tam nói.
Cô nhếch khóe môi: "Anh đứng thì quý tộc lắm sao?"
"Ha ha! Lâm Hy... cô mặc kệ cậu ta, này... uống chút nước đi." Hàn Tứ đưa chai nước cho cô rồi ngồi xuống phía đối diện.
"Cậu đó Hàn Tam, con mắt của cậu đúng là để dưới ót rồi nên mới không nhìn ra được, đã là mỹ nhân thì có ngồi chuồng lợn cũng vẫn sẽ là mỹ nhân."
Hàn Tam: "???"
Lâm Hy: "???"
Ví dụ này đúng là khiến người nghe phải cạn lời.
Hàn Tứ bỗng nhướng mày hất cằm về phía đối diện, ý bảo Hàn Tam ngồi xuống, rồi làm vẻ mặt nguy hiểm.
"Hai người có biết dạo gần đây trong tổ chức đang có một câu nói rất nổi tiếng về tôi và lão đại không?"
Hàn Tam ra hiệu cho Hàn Tứ nói, còn Lâm Hy thì đưa chai nước lên vừa uống vừa lắc đầu.
Ba cái đầu ghé sát vào nhau, Hàn Tứ nói nhỏ:
"Bé cún con đáng yêu cùng bé cún lớn dữ tợn."
"Phụt!!!"
"Hahaha..." Lâm Hy nhịn không được vỗ đùi cười lớn. Hàn Tam cũng không kém cạnh gì, ôm bụng chỉ ngón tay về hướng Hàn Tứ rồi cười giòn tan.
Ba con người kia không hề biết là "bé cún lớn dữ tợn" từ nãy đến giờ vẫn luôn dán mắt vào họ.
Hàn Tứ nhanh chóng đánh hơi được mùi nguy hiểm, ngước mặt lên thì cảnh tượng trước mắt khiến Hàn Tứ giật thót tim.
Hai người còn lại cũng nhận ra được Hàn Tứ đang rất sợ hãi, vội lia mắt qua thì hỡi ôi, còn hơn cả gặp quỷ.
Hàn Tứ đứng bật dậy: "Lão... lão đại..." Hàn Tam và Lâm Hy cũng nhanh chóng đứng dậy, đầu ai nấy đều cúi sụp xuống.
Ánh mắt hắn sắc lạnh như muốn nuốt chửng cả ba con người.
Hắn bước chậm rãi, tiến tới chỗ xe đang đỗ, Lâm Hy khẩn trương chạy tới mở của xe, Hàn Tam cũng nhanh chóng ngồi yên vị ở ghế lái.
Chỉ có Hàn Tứ lúc này vẫn chưa hoàn hồn, cảm giác hai chân nặng trịch, tiến không được mà lùi cũng không được.
"Lên xe." Hứa Dĩnh Hàn ra lệnh.
Hắn nói rất thản nhiên, mặt hắn không hề để lộ biểu cảm khiến Hàn Tứ không thể nhìn ra được là hắn có đang tức giận hay không.
Hàn Tứ lê từng bước chân nặng nề, cả nửa buổi mới lết đuợc đến xe. Cả một đoạn đường, người vẫn luôn ồn ào như cậu ta bấy giờ lại im bặt, không dám hó hé nửa lời, tay thì đang không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Xe dừng trước cổng biệt thự, Hứa Dĩnh Hàn lệnh cho Lâm Hy ra vườn sau.
Xem ra là lão đại vẫn chưa nghe được nội dung câu chuyện mà cậu kể. Hàn Tứ lúc này mới thở phào, trong lòng thầm cảm ơn ông bà tổ tiên.
...
Ở vườn sau, bầu không khí có phần căng thẳng hơn, một người ngồi một người đứng, xung quanh im ắng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Hứa Dĩnh Hàn nhấp một ngụm trà nhìn xa xăm, cuối cùng cũng chịu lên tiếng:
"Đến lúc cần dùng đến Hứa Chí Hâm rồi."
Lâm Hy trầm ngâm hồi lâu, cô cũng không biết bản thân mình đang do dự điều gì.
"Em không nỡ?" Hắn hỏi.
"Không." Cô cúi thấp đầu, giọng hơi run.
Hắn thu hết mọi biểu cảm trên khuôn mặt của cô, rõ ràng là cô đã mềm lòng:
"Em qua đây!"
Lâm Hy đi tới trước mặt hắn, hắn vụng về nắm lấy tay cô rồi xoa xoa lòng bàn tay. Cô có hơi sững sờ trước hành động dịu dàng đó, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền đến mang lại cho cô cảm giác ấm áp khó tả.
Hứa Dĩnh Hàn chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, bất đắc dĩ nhíu mày, cô gái nhỏ này... quá lương thiện.
"Lâm Hy."
Hắn đứng dậy, đối diện với cô rồi nghiêm túc nói:
"Sau bao nhiêu đau khổ mà em đã phải chịu, sự lương thiện là thứ duy nhất không nên tồn tại trong con người em."
Lâm Hy từ kinh ngạc đến nghẹn ngào, cô vẫn cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Hứa Dĩnh Hàn dịu dàng nâng cằm cô lên.
Vẻ mặt Hứa Dĩnh Hàn rất chân thành, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của một mình cô. Cô không biết cảm xúc hiện tại của mình đang như thế nào, chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay.
Hứa Dĩnh Hàn chạm nhẹ lên hàng mi ươn ướt, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của cô. Môi mỏng bắt đầu nâng niu mọi nơi trên khuôn mặt, rồi sau đó di chuyển xuống làn môi mềm hơi run run.
Một nụ hôn như đang an ủi, không hề chứa đựng dục vọng, chỉ vỏn vẹn vài giây, sau đó tách ra.
Hai khuôn mặt gần sát nhau, hắn vén một phần tóc của cô ra phía sau tai, những lời sau đó khiến cảm xúc của cô vừa mới ổn định chưa lâu đã một lần nữa dâng trào.
"Cô gái của tôi, việc em cần làm là khiến những kẻ đã hại em phải quỳ gối dưới chân cầu xin tha thứ, còn lại... đã có tôi hậu thuẫn cho em."
Ngừng lại một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp:
"Bà ta không cần em... tôi cần."
Đột nhiên hốc mắt Lâm Hy đỏ lên, cô kinh ngạc nhìn Hứa Dĩnh Hàn, những lời này như xuyên vào tận sâu trái tim cô.
Hắn đưa tay lên chậm rãi xoa đầu cô gái nhỏ, ánh mắt hắn dịu dàng, tựa như rất trân trọng, tựa như sẵn sàng bảo vệ, che chở cho cô bất cứ lúc nào.
Vì Hứa Dĩnh Hàn là người chứng kiến hết tất cả sự bất hạnh của cô nên điều hắn có thể làm là đứng sau hỗ trợ cho cô được bình an nhất có thể.
Hứa Dĩnh Hàn ôm lấy khuôn mặt cô, nói với giọng kiên định: "Nếu có một ngày bà ta hối hận, trừ khi tôi c.h.ế.t, nếu không đừng hòng tôi giao em cho bà ta!"
Khoảnh khắc này, Lâm Hy rung động thật rồi.
Một giọt lệ rơi xuống, hai bàn tay hơi run đặt lên vai Hứa Dĩnh Hàn từ từ nhích sát người lại, cô nhìn hắn vài giây sau đó lấy hết can đảm nhón chân hôn lên cằm hắn.
"Cảm ơn anh."
Hứa Dĩnh Hàn cứng đờ, mãi đến khi cô quay người rời đi hắn mới nhận thức được là vừa rồi cô mới hôn hắn.
"Em cứ vậy mà đi à?"
Không biết là cô có bị đứt phải sợi dây thần kinh nào không mà lại chủ động làm ra cái chuyện động trời như thế. Lâm Hy xấu hổ tới mức không dám quay người lại.
"Tôi... tôi sẽ chịu trách nhiệm." Vừa nói dứt câu thì cô đã biến mất tăm.
Hắn phì cười một tiếng, cô nói rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rõ từng chữ một. Còn chưa kịp trêu chọc một chút thì cô gái nhỏ đã xấu hổ bỏ đi mất.
Hắn đưa tay sờ lên cằm, chỗ mà cô vừa mới chạm qua, bất giác lại mỉm cười.
"Cô gái của tôi, em sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời!"
...
Tối hôm đó...
Hàn Tứ nhận được một suất huấn luyện nguyên đêm một tháng.
Hỏi lý do thì Hàn Tam thuật lại lời của lão đại, nội dung như sau: (Vừa mát mẻ vừa nâng cao sức khỏe, nếu chê một tháng quá ít, tôi có thể ưu ái cho cậu thêm vài tháng nữa).
Nhưng thế nào mà trong suất huấn luyện còn có cả quà tặng kèm.
Đêm đó, Hàn Tứ phải đứng lên ngồi xuống liên tục trong năm mươi phút, tương ứng với năm chữ "bé cún lớn dữ tợn".
Lâm Hy đợi hắn ở ngoài xe, có hơi buồn chán nên đi tới chỗ của Hàn Tam và Hàn Tứ để tán gẫu.
"Hai anh có biết lần này ông lớn cho gọi lão đại đến vì chuyện gì không?"
Hàn Tứ nói: "Hình như là có nhiệm vụ mới."
Cô cũng không nghĩ nhiều, nói đôi ba câu rồi khoanh chân ngồi bệt xuống đất.
Cả hai đều đã quá quen với một Lâm Hy không mấy nữ tính này nhưng vẫn không khỏi lắc đầu.
"Lâm Hy... cho dù cô sống tùy hứng thì cũng phải tỏ ra mình quý tộc chứ." Hàn Tam nói.
Cô nhếch khóe môi: "Anh đứng thì quý tộc lắm sao?"
"Ha ha! Lâm Hy... cô mặc kệ cậu ta, này... uống chút nước đi." Hàn Tứ đưa chai nước cho cô rồi ngồi xuống phía đối diện.
"Cậu đó Hàn Tam, con mắt của cậu đúng là để dưới ót rồi nên mới không nhìn ra được, đã là mỹ nhân thì có ngồi chuồng lợn cũng vẫn sẽ là mỹ nhân."
Hàn Tam: "???"
Lâm Hy: "???"
Ví dụ này đúng là khiến người nghe phải cạn lời.
Hàn Tứ bỗng nhướng mày hất cằm về phía đối diện, ý bảo Hàn Tam ngồi xuống, rồi làm vẻ mặt nguy hiểm.
"Hai người có biết dạo gần đây trong tổ chức đang có một câu nói rất nổi tiếng về tôi và lão đại không?"
Hàn Tam ra hiệu cho Hàn Tứ nói, còn Lâm Hy thì đưa chai nước lên vừa uống vừa lắc đầu.
Ba cái đầu ghé sát vào nhau, Hàn Tứ nói nhỏ:
"Bé cún con đáng yêu cùng bé cún lớn dữ tợn."
"Phụt!!!"
"Hahaha..." Lâm Hy nhịn không được vỗ đùi cười lớn. Hàn Tam cũng không kém cạnh gì, ôm bụng chỉ ngón tay về hướng Hàn Tứ rồi cười giòn tan.
Ba con người kia không hề biết là "bé cún lớn dữ tợn" từ nãy đến giờ vẫn luôn dán mắt vào họ.
Hàn Tứ nhanh chóng đánh hơi được mùi nguy hiểm, ngước mặt lên thì cảnh tượng trước mắt khiến Hàn Tứ giật thót tim.
Hai người còn lại cũng nhận ra được Hàn Tứ đang rất sợ hãi, vội lia mắt qua thì hỡi ôi, còn hơn cả gặp quỷ.
Hàn Tứ đứng bật dậy: "Lão... lão đại..." Hàn Tam và Lâm Hy cũng nhanh chóng đứng dậy, đầu ai nấy đều cúi sụp xuống.
Ánh mắt hắn sắc lạnh như muốn nuốt chửng cả ba con người.
Hắn bước chậm rãi, tiến tới chỗ xe đang đỗ, Lâm Hy khẩn trương chạy tới mở của xe, Hàn Tam cũng nhanh chóng ngồi yên vị ở ghế lái.
Chỉ có Hàn Tứ lúc này vẫn chưa hoàn hồn, cảm giác hai chân nặng trịch, tiến không được mà lùi cũng không được.
"Lên xe." Hứa Dĩnh Hàn ra lệnh.
Hắn nói rất thản nhiên, mặt hắn không hề để lộ biểu cảm khiến Hàn Tứ không thể nhìn ra được là hắn có đang tức giận hay không.
Hàn Tứ lê từng bước chân nặng nề, cả nửa buổi mới lết đuợc đến xe. Cả một đoạn đường, người vẫn luôn ồn ào như cậu ta bấy giờ lại im bặt, không dám hó hé nửa lời, tay thì đang không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Xe dừng trước cổng biệt thự, Hứa Dĩnh Hàn lệnh cho Lâm Hy ra vườn sau.
Xem ra là lão đại vẫn chưa nghe được nội dung câu chuyện mà cậu kể. Hàn Tứ lúc này mới thở phào, trong lòng thầm cảm ơn ông bà tổ tiên.
...
Ở vườn sau, bầu không khí có phần căng thẳng hơn, một người ngồi một người đứng, xung quanh im ắng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Hứa Dĩnh Hàn nhấp một ngụm trà nhìn xa xăm, cuối cùng cũng chịu lên tiếng:
"Đến lúc cần dùng đến Hứa Chí Hâm rồi."
Lâm Hy trầm ngâm hồi lâu, cô cũng không biết bản thân mình đang do dự điều gì.
"Em không nỡ?" Hắn hỏi.
"Không." Cô cúi thấp đầu, giọng hơi run.
Hắn thu hết mọi biểu cảm trên khuôn mặt của cô, rõ ràng là cô đã mềm lòng:
"Em qua đây!"
Lâm Hy đi tới trước mặt hắn, hắn vụng về nắm lấy tay cô rồi xoa xoa lòng bàn tay. Cô có hơi sững sờ trước hành động dịu dàng đó, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền đến mang lại cho cô cảm giác ấm áp khó tả.
Hứa Dĩnh Hàn chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, bất đắc dĩ nhíu mày, cô gái nhỏ này... quá lương thiện.
"Lâm Hy."
Hắn đứng dậy, đối diện với cô rồi nghiêm túc nói:
"Sau bao nhiêu đau khổ mà em đã phải chịu, sự lương thiện là thứ duy nhất không nên tồn tại trong con người em."
Lâm Hy từ kinh ngạc đến nghẹn ngào, cô vẫn cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Hứa Dĩnh Hàn dịu dàng nâng cằm cô lên.
Vẻ mặt Hứa Dĩnh Hàn rất chân thành, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của một mình cô. Cô không biết cảm xúc hiện tại của mình đang như thế nào, chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay.
Hứa Dĩnh Hàn chạm nhẹ lên hàng mi ươn ướt, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của cô. Môi mỏng bắt đầu nâng niu mọi nơi trên khuôn mặt, rồi sau đó di chuyển xuống làn môi mềm hơi run run.
Một nụ hôn như đang an ủi, không hề chứa đựng dục vọng, chỉ vỏn vẹn vài giây, sau đó tách ra.
Hai khuôn mặt gần sát nhau, hắn vén một phần tóc của cô ra phía sau tai, những lời sau đó khiến cảm xúc của cô vừa mới ổn định chưa lâu đã một lần nữa dâng trào.
"Cô gái của tôi, việc em cần làm là khiến những kẻ đã hại em phải quỳ gối dưới chân cầu xin tha thứ, còn lại... đã có tôi hậu thuẫn cho em."
Ngừng lại một chút, hắn nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp:
"Bà ta không cần em... tôi cần."
Đột nhiên hốc mắt Lâm Hy đỏ lên, cô kinh ngạc nhìn Hứa Dĩnh Hàn, những lời này như xuyên vào tận sâu trái tim cô.
Hắn đưa tay lên chậm rãi xoa đầu cô gái nhỏ, ánh mắt hắn dịu dàng, tựa như rất trân trọng, tựa như sẵn sàng bảo vệ, che chở cho cô bất cứ lúc nào.
Vì Hứa Dĩnh Hàn là người chứng kiến hết tất cả sự bất hạnh của cô nên điều hắn có thể làm là đứng sau hỗ trợ cho cô được bình an nhất có thể.
Hứa Dĩnh Hàn ôm lấy khuôn mặt cô, nói với giọng kiên định: "Nếu có một ngày bà ta hối hận, trừ khi tôi c.h.ế.t, nếu không đừng hòng tôi giao em cho bà ta!"
Khoảnh khắc này, Lâm Hy rung động thật rồi.
Một giọt lệ rơi xuống, hai bàn tay hơi run đặt lên vai Hứa Dĩnh Hàn từ từ nhích sát người lại, cô nhìn hắn vài giây sau đó lấy hết can đảm nhón chân hôn lên cằm hắn.
"Cảm ơn anh."
Hứa Dĩnh Hàn cứng đờ, mãi đến khi cô quay người rời đi hắn mới nhận thức được là vừa rồi cô mới hôn hắn.
"Em cứ vậy mà đi à?"
Không biết là cô có bị đứt phải sợi dây thần kinh nào không mà lại chủ động làm ra cái chuyện động trời như thế. Lâm Hy xấu hổ tới mức không dám quay người lại.
"Tôi... tôi sẽ chịu trách nhiệm." Vừa nói dứt câu thì cô đã biến mất tăm.
Hắn phì cười một tiếng, cô nói rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rõ từng chữ một. Còn chưa kịp trêu chọc một chút thì cô gái nhỏ đã xấu hổ bỏ đi mất.
Hắn đưa tay sờ lên cằm, chỗ mà cô vừa mới chạm qua, bất giác lại mỉm cười.
"Cô gái của tôi, em sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời!"
...
Tối hôm đó...
Hàn Tứ nhận được một suất huấn luyện nguyên đêm một tháng.
Hỏi lý do thì Hàn Tam thuật lại lời của lão đại, nội dung như sau: (Vừa mát mẻ vừa nâng cao sức khỏe, nếu chê một tháng quá ít, tôi có thể ưu ái cho cậu thêm vài tháng nữa).
Nhưng thế nào mà trong suất huấn luyện còn có cả quà tặng kèm.
Đêm đó, Hàn Tứ phải đứng lên ngồi xuống liên tục trong năm mươi phút, tương ứng với năm chữ "bé cún lớn dữ tợn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.