Chương 60: Gặp nạn
Lâm Thảo Hy
12/01/2024
“Lâm Hy, lão đại không cho chúng tôi tiết lộ thông tin cũng bởi vì lo lắng cho cô mà thôi. Cô biết là được rồi, không cần phải tự tìm rắc rối, chuyện cứu người cứ để chúng tôi.” Hàn Tam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Hy, anh ta chỉ vừa dứt câu đã nhanh chóng rời khỏi.
Lâm Hy trầm tư một lúc sau đó ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
Khi không đâu ai lại muốn tự tìm rắc rối đến cho mình, chỉ là từ sâu tận đáy lòng có thứ gì đó thôi thúc cô không được bỏ mặc Lâm Quyền, đâu đó lại dâng lên một cảm giác lo lắng cho cậu ta.
Chưa kể, Lâm Quyền và cô chỉ mới quen biết chưa được bao lâu nhưng cậu trai trẻ này lại đối với cô cực kỳ tốt. Lâm Hy vẫn còn nhớ lúc ở rừng trúc Lâm Quyền đã từng nói, cậu tình nguyện hứng chịu mọi nguy hiểm thay cô.
Mặc dù lúc đó Lâm Hy tỏ ra không mấy quan tâm nhưng cô biết, lời của Lâm Quyền nói là thật lòng. Vậy nên, cô càng không thể bỏ mặc cậu ta, bởi lương tâm cô không cho phép mình làm điều đó.
…
Hơn mười một giờ đêm, sân huấn luyện lúc này tối mù tối mịt, gió thổi vi vút, trên bầu trời lâu lâu lại nổi lên vài tia sét báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp sửa kéo đến.
“Cô Lâm, giờ này mà cô còn có việc sao?” Một trợ thủ nam chịu trách nhiệm đi tuần mỗi đêm thấy Lâm Hy mặc đồ huấn luyện chuẩn bị ra ngoài thì lên tiếng hỏi.
Lâm Hy đang cắm mặt cắm mũi đi thì bị giọng nói bất thình lình của anh ta làm cho giật mình, cô đứng khựng lại, nhưng chỉ giây sau đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản tự nhiên. Cô mỉm cười quay đầu, thư thả nói chuyện: “Thì ra là anh, chậc… anh vất vả thật đấy, giờ này muộn lắm rồi mà vẫn còn chưa được nghỉ ngơi.”
Anh ta mặt không biểu cảm: “Cô Lâm còn vất vả hơn tôi, không phải giờ này cô vẫn còn phải giải quyết công việc hay sao?”
“Ờm… tôi chỉ là không ngủ được nên là định ra sân để huấn luyện thôi.” Lâm Hy cười cười nói nói rất vui vẻ thoải mái, cô hoàn toàn không để lộ một chút sơ hở nào.
Nói là đi huấn luyện nhưng thực chất là cô có ý định đi cứu Lâm Quyền. Hứa Dĩnh Hàn không muốn cho cô mạo hiểm, vậy nên cô chỉ đành tự mình ra kế sách này.
Nếu Lâm Hy cứ ngang nhiên mà đi bằng cổng lớn thì chắc chắn cô sẽ bị Hàn Tam nghi ngờ, cho nên cô chọn đi con đường bí mật.
Lâm Hy trước nay là người rất cẩn thận, dù nhiệm vụ đi tuần không đến lượt cô nhưng mọi ngóc ngách trong địa phận này không nơi nào là cô chưa từng giám sát.
Con đường bí mật kia Lâm Hy phát hiện ra được vào nửa năm trước, lúc đó cô không mấy quan tâm, gần như là sắp quên mất sự tồn tại của nó, chỉ là lần này không ngờ cô lại dùng nó vào việc này.
“Vậy không làm phiền cô nữa, tôi đi làm việc của mình đây.” Anh ta nói rồi quay người rời đi.
Đã thế này rồi thì Lâm Hy không thể đi ngay được, cô ra sân vẫn huấn luyện như bình thường. Mặc dù không nhìn về phía sau nhưng cô vẫn có cảm giác một đôi mắt nào đó vẫn luôn dõi theo từng nhất cử nhất động của cô.
Cảm giác này nhanh chóng đã bị Lâm Hy gạt bỏ ra khỏi đầu, cô lại tiếp tục huấn luyện, mọi thứ diễn ra rất bình thường.
Cho đến khi trợ thủ nam lúc nãy đi ngược trở về thì đã không còn thấy bóng dáng của Lâm Hy đâu, anh ta ngay lập tức nhíu mày…
…
Tổ chức lúc này, ngục tối chưa bao giờ lạnh lẽo đáng sợ đến như vậy, cái sự áp bức tỏa ra khắp căn phòng đá càng khiến cho nơi đây thêm phần bí bách khó thở.
Bên trong tràn ngập mùi máu tươi.
Hứa Dĩnh Hàn một thân hình toàn là máu, hai tay bị trói nghiền kéo căng, nửa thân trên cởi trần, trên tấm lưng vạm vỡ bấy giờ đã chi chít các vết thương lớn nhỏ, trên ngực và hai cánh tay cũng có.
Một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống.
Đã ba tiếng Hứa Dĩnh Hàn phải hứng chịu đủ loại tra tấn trên người mình. Tuy vậy, thần sắc dù có nhợt nhạt nhưng sự uy nghiêm từ hắn vẫn không đổi, vẫn là khí thế đó, vẫn là một Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng sát phạt của mọi ngày.
Những làn roi không ngừng giáng mạnh xuống người hắn nhưng đôi môi lạnh lẽo chưa từng để tách ra, hắn một tiếng cũng không than vãn, cũng không khuất phục.
Hứa Dĩnh Hàn biết, ông lớn cố ý nâng mức hình phạt lên là vì muốn ép hắn phải kết thúc mọi thứ với Lâm Hy, nhưng tình cảm giữa bọn họ, đâu phải nói dứt là dứt được.
Dần dần, lực roi mỗi lúc một giảm nhẹ.
Nói thật thì ở tổ chức tuy ông lớn mới là người có quyền hạn cao nhất, nhưng người đàn ông chuyên chế trước mặt này vẫn có thể lấy mạng anh ta bất cứ lúc nào. Vậy nên anh ta hiểu, làm gì cũng phải biết chừa đường lui.
Hứa Dĩnh Hàn hiện tại vẫn còn đủ tỉnh táo để ý thức được, anh ta đang cố tình giảm nhẹ mức tra tấn trên người hắn. Cặp mắt đen ngòm ngước lên nhìn người đang vung cây roi đánh ngựa, chuẩn bị giáng xuống.
Bỗng cảm nhận được luồng sát khí bao quanh, tay cầm roi chợt khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo thâm kín của Hứa Dĩnh Hàn khiến anh ta phút chốc giật mình.
Anh ta vội lắp bắp: “Hàn… Hàn lão đại, tôi chỉ là… chỉ là… nhận lệnh của ông lớn mà tôi, mong lão đại thứ tội.” Nói đến đây thì anh ta đã quỳ hẳn xuống đất, dập đầu liên tục dưới chân Hứa Dĩnh Hàn.
Biểu hiện khẩn trương của anh ta lúc này cũng đủ để hiểu, Hứa Dĩnh Hàn mang lại cho bọn họ cảm giác áp bức đến nhường nào. Dù cho hai tay hắn đang bị trói chặt, một thân hình dính đầy máu tanh nhưng vẫn khiến cho người khác phải khiếp sợ.
“Qua đây!” Giọng hắn trầm ổn ra lệnh.
Anh ta không dám đứng lên, cũng không dám ngước nhìn Hứa Dĩnh Hàn, nhanh chóng dùng đầu gối dịch tới chỗ hắn: “Lão đại có điều gì căn dặn?”
Hắn cụp mắt nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới chân, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đi nghe ngóng tình hình ở biệt thự sau đó báo lại cho tôi biết.” Giọng Hứa Dĩnh Hàn không lớn không nhỏ, đủ để anh ta có thể nghe hiểu những gì hắn nói.
“Lão đại, nhưng mà…” Anh ta còn chưa nói hết thì đã bắt gặp được ánh mắt sắc như lưỡi dao đang chực chờ muốn xuyên thẳng vào anh ta.
Anh ta lập tức im bặt, gật đầu nhận lệnh của hắn: “Đã rõ thưa lão đại.”
“Anh cứ yên tâm, bên phía ông lớn tôi sẽ lo liệu, sẽ không để anh gặp phải bất trắc gì.” Hứa Dĩnh Hàn đưa ra lời đảm bảo khiến anh ta cũng phần nào an tâm, anh ta lập tức đứng dậy cúi thấp đầu.
“Lão đại hãy chờ tôi, bây giờ tôi đi liền.” Nhận được cái gật đầu ra hiệu, anh ta ngay tức khắc rời đi.
…
Hai giờ rưỡi sáng, Lâm Hy đã có mặt tại Hong Kong.
Căn biệt phủ của Tống gia và địa phận của Xã Phường Châu ngày đó chỉ ở rất gần nhau. Hai thế lực ngăn cách bởi một con sông lớn, chỉ cần qua được sông thì Lâm Hy có thể tới được biệt phủ Tống gia để tìm người.
Vấn để ở đây là phương tiện để qua sông không có, xung quanh đây cũng không có cái ghe nào cả, Lâm Hy không phải là không biết bơi mà vì từ nhỏ cô vốn đã sợ nước, con sông này lại không hề nông, khá sâu lại còn rộng, cô nhìn thôi đã bủn rủn chân tay.
Đang suy nghĩ cách để qua sông thì mắt Lâm Hy sáng lên, cô nhớ từng có một tin tức được đưa lên rằng, người dân thường vận chuyển gỗ bằng đường sông, nhưng đó là với số lượng lớn, cô lại cũng không rành mấy thứ này lắm, vậy nên cô quyết định liều một phen.
Xung quanh con sông này là một bãi cỏ xanh, hầu như không có cây cối, nếu có thì cũng chỉ xuất hiện một hai cây cổ thụ lớn. Trên người Lâm Hy chỉ đem theo đúng một con dao gấp, với tình hình này thì chỉ có thể tận dụng những cành cây nhỏ để làm thuyền qua sông.
Lâm Hy phải mất hơn nửa tiếng mới có thể nối xong những cành cây lại mới nhau, cô không thể trễ nải thời gian thêm nữa, nếu đợi đến trời sáng thì sẽ rất khó để hành động.
Mặc dù cách này cũng không khả quan lắm nhưng vẫn còn hơn là cô phải tự mình bơi qua.
Cả hành trình Lâm Hy qua sông rất thuận lợi, nhưng khi tới giữa sông thì trời lại bất ngờ đổ mưa lớn, ban nãy cô cũng dự tính đc chuyện này rồi, nhưng chỉ không nghĩ là số mình lại đen đến vậy.
Mưa lớn nhưng mặt sông lúc này vẫn khá êm ả, không hề ảnh hưởng gì đến chiếc thuyền được nối từ thân cây kia của cô.
Bầu trời âm u đen tối bắt đầu đánh những tia sét, sấm chớp ầm ầm, từng cơn gió mạnh dần kéo đến khiến mặt sông lúc này gợn sóng.
Lâm Hy vẫn thản nhiên chèo thuyền, trên mặt không hề có một chút sợ hãi hay lo lắng. Con sông bấy giờ không còn êm ả tĩnh lặng như trước nữa mà thay vào đó là những đợt sóng cuồn cuộn mãnh liệt kéo theo tấm thuyền nối của cô nhấp nhô lên xuống.
Nhìn cảnh tượng này thôi đã cảm thấy rùng mình.
Lâm Hy thuận lợi qua được phía bên kia sông nhưng tiếp đến lại không may mắn như vậy. Cô cố gắng trụ vững giữ thăng bằng để chuẩn bị bước lên thì ngay lúc này, cây cổ thụ ven sông bất ngờ bật gốc, rất nhanh đã đổ sập xuống chiếc thuyền nối của cô, sau đó là một tiếng “rầm” chấn động vang lên.
“…”
Không còn thấy Lâm Hy đâu nữa, chiếc thuyền nối cũng bị thân cây đè xuống nát tươm.
Lâm Hy trầm tư một lúc sau đó ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
Khi không đâu ai lại muốn tự tìm rắc rối đến cho mình, chỉ là từ sâu tận đáy lòng có thứ gì đó thôi thúc cô không được bỏ mặc Lâm Quyền, đâu đó lại dâng lên một cảm giác lo lắng cho cậu ta.
Chưa kể, Lâm Quyền và cô chỉ mới quen biết chưa được bao lâu nhưng cậu trai trẻ này lại đối với cô cực kỳ tốt. Lâm Hy vẫn còn nhớ lúc ở rừng trúc Lâm Quyền đã từng nói, cậu tình nguyện hứng chịu mọi nguy hiểm thay cô.
Mặc dù lúc đó Lâm Hy tỏ ra không mấy quan tâm nhưng cô biết, lời của Lâm Quyền nói là thật lòng. Vậy nên, cô càng không thể bỏ mặc cậu ta, bởi lương tâm cô không cho phép mình làm điều đó.
…
Hơn mười một giờ đêm, sân huấn luyện lúc này tối mù tối mịt, gió thổi vi vút, trên bầu trời lâu lâu lại nổi lên vài tia sét báo hiệu cho một cơn mưa lớn sắp sửa kéo đến.
“Cô Lâm, giờ này mà cô còn có việc sao?” Một trợ thủ nam chịu trách nhiệm đi tuần mỗi đêm thấy Lâm Hy mặc đồ huấn luyện chuẩn bị ra ngoài thì lên tiếng hỏi.
Lâm Hy đang cắm mặt cắm mũi đi thì bị giọng nói bất thình lình của anh ta làm cho giật mình, cô đứng khựng lại, nhưng chỉ giây sau đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản tự nhiên. Cô mỉm cười quay đầu, thư thả nói chuyện: “Thì ra là anh, chậc… anh vất vả thật đấy, giờ này muộn lắm rồi mà vẫn còn chưa được nghỉ ngơi.”
Anh ta mặt không biểu cảm: “Cô Lâm còn vất vả hơn tôi, không phải giờ này cô vẫn còn phải giải quyết công việc hay sao?”
“Ờm… tôi chỉ là không ngủ được nên là định ra sân để huấn luyện thôi.” Lâm Hy cười cười nói nói rất vui vẻ thoải mái, cô hoàn toàn không để lộ một chút sơ hở nào.
Nói là đi huấn luyện nhưng thực chất là cô có ý định đi cứu Lâm Quyền. Hứa Dĩnh Hàn không muốn cho cô mạo hiểm, vậy nên cô chỉ đành tự mình ra kế sách này.
Nếu Lâm Hy cứ ngang nhiên mà đi bằng cổng lớn thì chắc chắn cô sẽ bị Hàn Tam nghi ngờ, cho nên cô chọn đi con đường bí mật.
Lâm Hy trước nay là người rất cẩn thận, dù nhiệm vụ đi tuần không đến lượt cô nhưng mọi ngóc ngách trong địa phận này không nơi nào là cô chưa từng giám sát.
Con đường bí mật kia Lâm Hy phát hiện ra được vào nửa năm trước, lúc đó cô không mấy quan tâm, gần như là sắp quên mất sự tồn tại của nó, chỉ là lần này không ngờ cô lại dùng nó vào việc này.
“Vậy không làm phiền cô nữa, tôi đi làm việc của mình đây.” Anh ta nói rồi quay người rời đi.
Đã thế này rồi thì Lâm Hy không thể đi ngay được, cô ra sân vẫn huấn luyện như bình thường. Mặc dù không nhìn về phía sau nhưng cô vẫn có cảm giác một đôi mắt nào đó vẫn luôn dõi theo từng nhất cử nhất động của cô.
Cảm giác này nhanh chóng đã bị Lâm Hy gạt bỏ ra khỏi đầu, cô lại tiếp tục huấn luyện, mọi thứ diễn ra rất bình thường.
Cho đến khi trợ thủ nam lúc nãy đi ngược trở về thì đã không còn thấy bóng dáng của Lâm Hy đâu, anh ta ngay lập tức nhíu mày…
…
Tổ chức lúc này, ngục tối chưa bao giờ lạnh lẽo đáng sợ đến như vậy, cái sự áp bức tỏa ra khắp căn phòng đá càng khiến cho nơi đây thêm phần bí bách khó thở.
Bên trong tràn ngập mùi máu tươi.
Hứa Dĩnh Hàn một thân hình toàn là máu, hai tay bị trói nghiền kéo căng, nửa thân trên cởi trần, trên tấm lưng vạm vỡ bấy giờ đã chi chít các vết thương lớn nhỏ, trên ngực và hai cánh tay cũng có.
Một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống.
Đã ba tiếng Hứa Dĩnh Hàn phải hứng chịu đủ loại tra tấn trên người mình. Tuy vậy, thần sắc dù có nhợt nhạt nhưng sự uy nghiêm từ hắn vẫn không đổi, vẫn là khí thế đó, vẫn là một Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng sát phạt của mọi ngày.
Những làn roi không ngừng giáng mạnh xuống người hắn nhưng đôi môi lạnh lẽo chưa từng để tách ra, hắn một tiếng cũng không than vãn, cũng không khuất phục.
Hứa Dĩnh Hàn biết, ông lớn cố ý nâng mức hình phạt lên là vì muốn ép hắn phải kết thúc mọi thứ với Lâm Hy, nhưng tình cảm giữa bọn họ, đâu phải nói dứt là dứt được.
Dần dần, lực roi mỗi lúc một giảm nhẹ.
Nói thật thì ở tổ chức tuy ông lớn mới là người có quyền hạn cao nhất, nhưng người đàn ông chuyên chế trước mặt này vẫn có thể lấy mạng anh ta bất cứ lúc nào. Vậy nên anh ta hiểu, làm gì cũng phải biết chừa đường lui.
Hứa Dĩnh Hàn hiện tại vẫn còn đủ tỉnh táo để ý thức được, anh ta đang cố tình giảm nhẹ mức tra tấn trên người hắn. Cặp mắt đen ngòm ngước lên nhìn người đang vung cây roi đánh ngựa, chuẩn bị giáng xuống.
Bỗng cảm nhận được luồng sát khí bao quanh, tay cầm roi chợt khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo thâm kín của Hứa Dĩnh Hàn khiến anh ta phút chốc giật mình.
Anh ta vội lắp bắp: “Hàn… Hàn lão đại, tôi chỉ là… chỉ là… nhận lệnh của ông lớn mà tôi, mong lão đại thứ tội.” Nói đến đây thì anh ta đã quỳ hẳn xuống đất, dập đầu liên tục dưới chân Hứa Dĩnh Hàn.
Biểu hiện khẩn trương của anh ta lúc này cũng đủ để hiểu, Hứa Dĩnh Hàn mang lại cho bọn họ cảm giác áp bức đến nhường nào. Dù cho hai tay hắn đang bị trói chặt, một thân hình dính đầy máu tanh nhưng vẫn khiến cho người khác phải khiếp sợ.
“Qua đây!” Giọng hắn trầm ổn ra lệnh.
Anh ta không dám đứng lên, cũng không dám ngước nhìn Hứa Dĩnh Hàn, nhanh chóng dùng đầu gối dịch tới chỗ hắn: “Lão đại có điều gì căn dặn?”
Hắn cụp mắt nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới chân, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đi nghe ngóng tình hình ở biệt thự sau đó báo lại cho tôi biết.” Giọng Hứa Dĩnh Hàn không lớn không nhỏ, đủ để anh ta có thể nghe hiểu những gì hắn nói.
“Lão đại, nhưng mà…” Anh ta còn chưa nói hết thì đã bắt gặp được ánh mắt sắc như lưỡi dao đang chực chờ muốn xuyên thẳng vào anh ta.
Anh ta lập tức im bặt, gật đầu nhận lệnh của hắn: “Đã rõ thưa lão đại.”
“Anh cứ yên tâm, bên phía ông lớn tôi sẽ lo liệu, sẽ không để anh gặp phải bất trắc gì.” Hứa Dĩnh Hàn đưa ra lời đảm bảo khiến anh ta cũng phần nào an tâm, anh ta lập tức đứng dậy cúi thấp đầu.
“Lão đại hãy chờ tôi, bây giờ tôi đi liền.” Nhận được cái gật đầu ra hiệu, anh ta ngay tức khắc rời đi.
…
Hai giờ rưỡi sáng, Lâm Hy đã có mặt tại Hong Kong.
Căn biệt phủ của Tống gia và địa phận của Xã Phường Châu ngày đó chỉ ở rất gần nhau. Hai thế lực ngăn cách bởi một con sông lớn, chỉ cần qua được sông thì Lâm Hy có thể tới được biệt phủ Tống gia để tìm người.
Vấn để ở đây là phương tiện để qua sông không có, xung quanh đây cũng không có cái ghe nào cả, Lâm Hy không phải là không biết bơi mà vì từ nhỏ cô vốn đã sợ nước, con sông này lại không hề nông, khá sâu lại còn rộng, cô nhìn thôi đã bủn rủn chân tay.
Đang suy nghĩ cách để qua sông thì mắt Lâm Hy sáng lên, cô nhớ từng có một tin tức được đưa lên rằng, người dân thường vận chuyển gỗ bằng đường sông, nhưng đó là với số lượng lớn, cô lại cũng không rành mấy thứ này lắm, vậy nên cô quyết định liều một phen.
Xung quanh con sông này là một bãi cỏ xanh, hầu như không có cây cối, nếu có thì cũng chỉ xuất hiện một hai cây cổ thụ lớn. Trên người Lâm Hy chỉ đem theo đúng một con dao gấp, với tình hình này thì chỉ có thể tận dụng những cành cây nhỏ để làm thuyền qua sông.
Lâm Hy phải mất hơn nửa tiếng mới có thể nối xong những cành cây lại mới nhau, cô không thể trễ nải thời gian thêm nữa, nếu đợi đến trời sáng thì sẽ rất khó để hành động.
Mặc dù cách này cũng không khả quan lắm nhưng vẫn còn hơn là cô phải tự mình bơi qua.
Cả hành trình Lâm Hy qua sông rất thuận lợi, nhưng khi tới giữa sông thì trời lại bất ngờ đổ mưa lớn, ban nãy cô cũng dự tính đc chuyện này rồi, nhưng chỉ không nghĩ là số mình lại đen đến vậy.
Mưa lớn nhưng mặt sông lúc này vẫn khá êm ả, không hề ảnh hưởng gì đến chiếc thuyền được nối từ thân cây kia của cô.
Bầu trời âm u đen tối bắt đầu đánh những tia sét, sấm chớp ầm ầm, từng cơn gió mạnh dần kéo đến khiến mặt sông lúc này gợn sóng.
Lâm Hy vẫn thản nhiên chèo thuyền, trên mặt không hề có một chút sợ hãi hay lo lắng. Con sông bấy giờ không còn êm ả tĩnh lặng như trước nữa mà thay vào đó là những đợt sóng cuồn cuộn mãnh liệt kéo theo tấm thuyền nối của cô nhấp nhô lên xuống.
Nhìn cảnh tượng này thôi đã cảm thấy rùng mình.
Lâm Hy thuận lợi qua được phía bên kia sông nhưng tiếp đến lại không may mắn như vậy. Cô cố gắng trụ vững giữ thăng bằng để chuẩn bị bước lên thì ngay lúc này, cây cổ thụ ven sông bất ngờ bật gốc, rất nhanh đã đổ sập xuống chiếc thuyền nối của cô, sau đó là một tiếng “rầm” chấn động vang lên.
“…”
Không còn thấy Lâm Hy đâu nữa, chiếc thuyền nối cũng bị thân cây đè xuống nát tươm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.