Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 13:
Cảnh Tố Như Cố
07/02/2024
“Tố Ngọc, dậy ăn cháo đi, hôm nay con đỡ hơn chút nào chưa? Còn sốt không?”
Mẹ Lâm bưng cháo điểm tâm tới, thấy Lâm Tố Ngọc còn đang ngủ, liền đi qua sờ sờ trán cô, xác định không phát sốt, mới gọi cô dậy ăn điểm tâm.
“Hôm nay phu nhân bảo con vào bếp phụ giúp, con...... có sức làm việc không?”
Chần chờ một chút, Lâm mụ cũng không đành lòng, nhưng bà hôm nay phải đến nhà chính thu dọn, chuyện trong bếp chỉ có thể để cho Lâm Tố Ngọc tự lực cánh sinh.
“Được, con biết rồi.” Tố Ngọc cầm chén cháo ấm, nhỏ nhẹ trả lời.
Âm thanh lớn hơn tiếng muỗi kêu không bao nhiêu vang lên. Đây chính là âm lượng nói chuyện thường ngày của nguyên thân Lâm Tố Ngọc.
“Thất sách, tối hôm qua mình chỉ lo mấy cái rương ở trong địa khố bí mật, mà quên dọn luôn kho lương thực của Lâm gia.”
Hiện tại lúc này, lương thực so với vàng đều quý như nhau, chính cô lại không nghĩ tới điểm ấy, nôn ra máu.
Quan trọng nhất là hiện giờ người nhà Lâm gia đều cảnh giác cao độ, nếu cô muốn dọn sạch kho lúa, sợ là không có cơ hội ra tay.
“Thôi quên đi quên đi, trước khi người Lâm gia rời đi, mình phải cẩn thận một chút. Mình chính là tiểu cô nương nhu nhược, tay không thể nâng vai không thể gánh, người ta chỉ cần một tay là đánh mình ngã nhào rồi, mình vẫn là nên chú ý một chút!”
Lâm Tố Ngọc cẩn thận tỉ mỉ, người nhà Lâm gia lại bởi vì kho tài sản mất đi mà đẩy nhanh tốc độ để xuất ngoại. Buổi chiều, Lâm đại phu nhân liền đuổi tài xế, quản gia và đám người làm ra ngoài.
“Tố Ngọc, mẹ Lâm phải đi rồi, sau này con hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng tranh giành gì cả, hãy nghĩ cho mình một chút.”
Mẹ Lâm tạm biệt Lâm Tố Ngọc trở về phòng lấy hành lý, nhìn đứa bé gầy trơ xương trước mắt đang thật lòng lo lắng ngược lại cho bà về sau này.
“Tố Ngọc, ... sau này phải làm sao bây giờ?” Mẹ Lâm tự hỏi trong lòng, bà suy nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm.
“Tố Ngọc, địa chỉ ở nông thôn của mẹ Lâm con nhất định phải nhớ kỹ, có việc thì con hãy đến tìm mẹ. Mẹ Lâm thêm một miếng ăn cũng không lo thiếu phần con đâu, con hiểu không?”
Người phụ nữ trước mắt quả thật đối đãi với Lâm Tố Ngọc như con gái ruột, nhưng đáng tiếc cô không phải là nguyên thân, nên không có được sự gắn kết, mẹ Lâm nhất định phải thất vọng.
“Mẹ Lâm, sau khi về quê mẹ nhất định phải bảo trọng bản thân, sau này có cơ hội con sẽ đến thăm mẹ.”
Mẹ Lâm bưng cháo điểm tâm tới, thấy Lâm Tố Ngọc còn đang ngủ, liền đi qua sờ sờ trán cô, xác định không phát sốt, mới gọi cô dậy ăn điểm tâm.
“Hôm nay phu nhân bảo con vào bếp phụ giúp, con...... có sức làm việc không?”
Chần chờ một chút, Lâm mụ cũng không đành lòng, nhưng bà hôm nay phải đến nhà chính thu dọn, chuyện trong bếp chỉ có thể để cho Lâm Tố Ngọc tự lực cánh sinh.
“Được, con biết rồi.” Tố Ngọc cầm chén cháo ấm, nhỏ nhẹ trả lời.
Âm thanh lớn hơn tiếng muỗi kêu không bao nhiêu vang lên. Đây chính là âm lượng nói chuyện thường ngày của nguyên thân Lâm Tố Ngọc.
“Thất sách, tối hôm qua mình chỉ lo mấy cái rương ở trong địa khố bí mật, mà quên dọn luôn kho lương thực của Lâm gia.”
Hiện tại lúc này, lương thực so với vàng đều quý như nhau, chính cô lại không nghĩ tới điểm ấy, nôn ra máu.
Quan trọng nhất là hiện giờ người nhà Lâm gia đều cảnh giác cao độ, nếu cô muốn dọn sạch kho lúa, sợ là không có cơ hội ra tay.
“Thôi quên đi quên đi, trước khi người Lâm gia rời đi, mình phải cẩn thận một chút. Mình chính là tiểu cô nương nhu nhược, tay không thể nâng vai không thể gánh, người ta chỉ cần một tay là đánh mình ngã nhào rồi, mình vẫn là nên chú ý một chút!”
Lâm Tố Ngọc cẩn thận tỉ mỉ, người nhà Lâm gia lại bởi vì kho tài sản mất đi mà đẩy nhanh tốc độ để xuất ngoại. Buổi chiều, Lâm đại phu nhân liền đuổi tài xế, quản gia và đám người làm ra ngoài.
“Tố Ngọc, mẹ Lâm phải đi rồi, sau này con hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng tranh giành gì cả, hãy nghĩ cho mình một chút.”
Mẹ Lâm tạm biệt Lâm Tố Ngọc trở về phòng lấy hành lý, nhìn đứa bé gầy trơ xương trước mắt đang thật lòng lo lắng ngược lại cho bà về sau này.
“Tố Ngọc, ... sau này phải làm sao bây giờ?” Mẹ Lâm tự hỏi trong lòng, bà suy nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm.
“Tố Ngọc, địa chỉ ở nông thôn của mẹ Lâm con nhất định phải nhớ kỹ, có việc thì con hãy đến tìm mẹ. Mẹ Lâm thêm một miếng ăn cũng không lo thiếu phần con đâu, con hiểu không?”
Người phụ nữ trước mắt quả thật đối đãi với Lâm Tố Ngọc như con gái ruột, nhưng đáng tiếc cô không phải là nguyên thân, nên không có được sự gắn kết, mẹ Lâm nhất định phải thất vọng.
“Mẹ Lâm, sau khi về quê mẹ nhất định phải bảo trọng bản thân, sau này có cơ hội con sẽ đến thăm mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.