Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 15:
Cảnh Tố Như Cố
07/02/2024
“Nói đi, làm sao con biết, tìm ta là vì cái gì?”
Một tiểu nha đầu không cần phải dùng tâm kế gì để nói lời khách sáo, Tố Ngọc nhìn thẳng Lâm đại lão gia, phong thái vô cùng tự tin mở miệng nói thẳng.
"Con đoán, kỳ thật con làm sao biết được cũng không quan trọng, quan trọng là mọi người sẽ không mang theo con đi cùng."
“Đại lão gia, nếu người đã không muốn mang con đi cùng, như vậy con có thể yêu cầu người đem hộ tịch của con thay đổi một chút hay không? Người cũng không muốn để cho người khác biết chuyện người đã vứt bỏ đứa con gái ruột mới mười hai tuổi ở Tân Môn thị đúng không?"
Người Lâm gia sắp rời đi, cô cũng không cần phải vì duy trì cá tính của nguyên thân nữa, mà chuyện cấp thiết bây giờ là tìm cho mình một thân phận an toàn hơn.
Vậy nên Lâm Tố Ngọc không chút do dự đưa ra yêu cầu của mình với Lâm đại lão gia.
Chính tai nghe được yêu cầu to gan của Lâm Tố Ngọc, Lâm đại lão gia giống như chưa bao giờ nhận thức qua nữ nhi tầm thường này lại biết nghĩ xa đến vậy, ông ta mặc dù không quan tâm nhiều đến sự trưởng thành của Tố Ngọc, nhưng đứa con này là bộ dáng gì ông ta không thể không biết.
Hiện tại xem ra, là ông ta đã nhìn lầm rồi? Hay là cô con gái này quá giỏi che giấu? Đến hôm nay ông mới vỡ lẽ, hóa ra đứa nhỏ này cũng không phải là nhu nhược vô năng trong ấn tượng của ông.
“Con không muốn đi cùng chúng ta sao?”
Biết nữ nhi này không thể trông mặt mà bắt hình dong, tâm tư cũng không hề đơn giản, Lâm đại lão gia ngược lại có chút muốn mang cô theo để bồi dưỡng thật tốt, sau này biết đâu sẽ có chỗ cần dùng tới.
"Đại phu nhân coi con như cái đinh trong mắt, đại tiểu thư ghét con vì con lớn lên ở Lâm gia, nếu như con đi theo người, chỉ sợ sẽ làm cho hai người họ thương tâm!”
“Thỉnh đại lão gia giúp con đem hộ tịch đặt ở nhà khác, con tuy rằng chỉ có mười hai tuổi, nhưng con từ nhỏ có thể chịu khổ, con có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình.”
Miệng vừa nói, Lâm Tố Ngọc lại len lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt của Lâm đại lão gia, hi vọng đối phương có thể có một chút lương tâm, thành toàn cho con gái của tiểu thiếp một lần này, bất quá đối với ông ấy chuyện này cũng chỉ như hất tay đuổi một con ruồi.
Lời nói của Lâm Tố Ngọc làm cho Lâm đại lão gia xấu hổ trong thoáng chốc, ông ta đương nhiên biết đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên như thế nào.....
Một tiểu nha đầu không cần phải dùng tâm kế gì để nói lời khách sáo, Tố Ngọc nhìn thẳng Lâm đại lão gia, phong thái vô cùng tự tin mở miệng nói thẳng.
"Con đoán, kỳ thật con làm sao biết được cũng không quan trọng, quan trọng là mọi người sẽ không mang theo con đi cùng."
“Đại lão gia, nếu người đã không muốn mang con đi cùng, như vậy con có thể yêu cầu người đem hộ tịch của con thay đổi một chút hay không? Người cũng không muốn để cho người khác biết chuyện người đã vứt bỏ đứa con gái ruột mới mười hai tuổi ở Tân Môn thị đúng không?"
Người Lâm gia sắp rời đi, cô cũng không cần phải vì duy trì cá tính của nguyên thân nữa, mà chuyện cấp thiết bây giờ là tìm cho mình một thân phận an toàn hơn.
Vậy nên Lâm Tố Ngọc không chút do dự đưa ra yêu cầu của mình với Lâm đại lão gia.
Chính tai nghe được yêu cầu to gan của Lâm Tố Ngọc, Lâm đại lão gia giống như chưa bao giờ nhận thức qua nữ nhi tầm thường này lại biết nghĩ xa đến vậy, ông ta mặc dù không quan tâm nhiều đến sự trưởng thành của Tố Ngọc, nhưng đứa con này là bộ dáng gì ông ta không thể không biết.
Hiện tại xem ra, là ông ta đã nhìn lầm rồi? Hay là cô con gái này quá giỏi che giấu? Đến hôm nay ông mới vỡ lẽ, hóa ra đứa nhỏ này cũng không phải là nhu nhược vô năng trong ấn tượng của ông.
“Con không muốn đi cùng chúng ta sao?”
Biết nữ nhi này không thể trông mặt mà bắt hình dong, tâm tư cũng không hề đơn giản, Lâm đại lão gia ngược lại có chút muốn mang cô theo để bồi dưỡng thật tốt, sau này biết đâu sẽ có chỗ cần dùng tới.
"Đại phu nhân coi con như cái đinh trong mắt, đại tiểu thư ghét con vì con lớn lên ở Lâm gia, nếu như con đi theo người, chỉ sợ sẽ làm cho hai người họ thương tâm!”
“Thỉnh đại lão gia giúp con đem hộ tịch đặt ở nhà khác, con tuy rằng chỉ có mười hai tuổi, nhưng con từ nhỏ có thể chịu khổ, con có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình.”
Miệng vừa nói, Lâm Tố Ngọc lại len lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt của Lâm đại lão gia, hi vọng đối phương có thể có một chút lương tâm, thành toàn cho con gái của tiểu thiếp một lần này, bất quá đối với ông ấy chuyện này cũng chỉ như hất tay đuổi một con ruồi.
Lời nói của Lâm Tố Ngọc làm cho Lâm đại lão gia xấu hổ trong thoáng chốc, ông ta đương nhiên biết đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên như thế nào.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.