Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 23:
Cảnh Tố Như Cố
08/02/2024
Nhìn xuống bóng mình phản chiếu trong giếng nước, bộ dáng con điên này mặt mũi tối xầm, chính cô cũng không nhìn ra được khuôn mặt của Tố Ngọc nữa.
Khi Lâm Tâm Dao tiến vào sân, xoay người đóng cửa sau lại, Lâm Tố Ngọc lắc mình ra khỏi không gian dùng sức gõ gậy vào ót cô ta, một kích trúng người lại lập tức rút trở vào trong không gian.
Từ trong không gian cô nhìn thấy Lâm Tâm Dao té xỉu ngã về phía sau, Lâm Tố Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô sử dụng không gian linh hoạt, nhanh nhẹn không để bị phát hiện.
Lâm Tố Ngọc ngồi quan sát một hồi, xác định là Lâm Tâm Dao thật sự đã hôn mê bất tỉnh, Lâm Tố Ngọc mới đem cô ta kéo vào trong không gian, sau đó còn lấy ra dây thừng trói người, bịt mắt bịt miệng, trói Lâm Tâm Dao vào một gốc cây, xong xuôi Lâm Tố Ngọc mới lần nữa ra khỏi không gian.
Bây giờ phải tìm một địa điểm bí mật rồi ném cô ta ra ngoài, ít nhất để cho người Lâm gia trong lúc vội vàng rời đi sẽ không tìm thấy cô ta là được.
Có rồi, cách đây hai con phố thì có một cái trạch viện bỏ hoang, trước kia do bị hỏa hoạn bởi vì không ai tu sửa nên thành bỏ hoang, nghe nói từ khi xảy ra hỏa hoạn thì có rất nhiều âm hồn bất tán ở trong đó. Ngày thường mọi người đi qua đều trốn tránh nơi này, vừa vặn có thể ném Lâm Tâm Dao giấu vào đó.
[Ôi, thật chờ mong sự tình sẽ phát triển như thế nào! Cuộc sống nghèo khổ không trở ngại Lâm Tố Ngọc gây chuyện xem kịch.]
................
“Đã trở lại, chú Ba đã trở lại!”
Theo một tiếng kinh hô của một con dâu Lâm gia, người nhà Lâm gia lục đục tỉnh lại.
“Tâm Dao đâu? Tâm Dao đã về chưa?”
Lâm đại phu nhân nhớ tới tiểu khuê nữ nhà mình đã đi ra ngoài một lúc lâu, như thế nào bây giờ còn chưa thấy người trở về? Đừng là xảy ra chuyện gì.
“Bác gái, chị họ Tâm Dao còn chưa về.”
Lâm Hạo Vũ vẫn lưu ý Lâm Tâm Dao, từ khi cô ta bước ra cửa đến bây giờ, cậu ta vẫn nhìn ra cửa, nếu không phải vì mẹ cậu ta vẫn không cho cậu ta ra ngoài, thì cậu đã sớm đi tìm Tâm Dao.
Lâm đại lão gia cùng Lâm lão tam vừa bước vào nhà chính, Lâm đại phu nhân liền xông lên, nắm chặt cánh tay Lâm đại lão gia, dùng ngữ khí cầu khẩn nói:
“Đương gia, Tâm Dao sợ là đã xảy ra chuyện.”
Lâm đại phu nhân nhìn đồng hồ treo tường, sắc mặt càng hốt hoảng, "Tâm Dao nói với tôi nó đến Lý gia chào bạn học Lý Ngôn Băng, hiện tại đã qua hai canh giờ, người vẫn chưa thấy trở về.”
Khi Lâm Tâm Dao tiến vào sân, xoay người đóng cửa sau lại, Lâm Tố Ngọc lắc mình ra khỏi không gian dùng sức gõ gậy vào ót cô ta, một kích trúng người lại lập tức rút trở vào trong không gian.
Từ trong không gian cô nhìn thấy Lâm Tâm Dao té xỉu ngã về phía sau, Lâm Tố Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô sử dụng không gian linh hoạt, nhanh nhẹn không để bị phát hiện.
Lâm Tố Ngọc ngồi quan sát một hồi, xác định là Lâm Tâm Dao thật sự đã hôn mê bất tỉnh, Lâm Tố Ngọc mới đem cô ta kéo vào trong không gian, sau đó còn lấy ra dây thừng trói người, bịt mắt bịt miệng, trói Lâm Tâm Dao vào một gốc cây, xong xuôi Lâm Tố Ngọc mới lần nữa ra khỏi không gian.
Bây giờ phải tìm một địa điểm bí mật rồi ném cô ta ra ngoài, ít nhất để cho người Lâm gia trong lúc vội vàng rời đi sẽ không tìm thấy cô ta là được.
Có rồi, cách đây hai con phố thì có một cái trạch viện bỏ hoang, trước kia do bị hỏa hoạn bởi vì không ai tu sửa nên thành bỏ hoang, nghe nói từ khi xảy ra hỏa hoạn thì có rất nhiều âm hồn bất tán ở trong đó. Ngày thường mọi người đi qua đều trốn tránh nơi này, vừa vặn có thể ném Lâm Tâm Dao giấu vào đó.
[Ôi, thật chờ mong sự tình sẽ phát triển như thế nào! Cuộc sống nghèo khổ không trở ngại Lâm Tố Ngọc gây chuyện xem kịch.]
................
“Đã trở lại, chú Ba đã trở lại!”
Theo một tiếng kinh hô của một con dâu Lâm gia, người nhà Lâm gia lục đục tỉnh lại.
“Tâm Dao đâu? Tâm Dao đã về chưa?”
Lâm đại phu nhân nhớ tới tiểu khuê nữ nhà mình đã đi ra ngoài một lúc lâu, như thế nào bây giờ còn chưa thấy người trở về? Đừng là xảy ra chuyện gì.
“Bác gái, chị họ Tâm Dao còn chưa về.”
Lâm Hạo Vũ vẫn lưu ý Lâm Tâm Dao, từ khi cô ta bước ra cửa đến bây giờ, cậu ta vẫn nhìn ra cửa, nếu không phải vì mẹ cậu ta vẫn không cho cậu ta ra ngoài, thì cậu đã sớm đi tìm Tâm Dao.
Lâm đại lão gia cùng Lâm lão tam vừa bước vào nhà chính, Lâm đại phu nhân liền xông lên, nắm chặt cánh tay Lâm đại lão gia, dùng ngữ khí cầu khẩn nói:
“Đương gia, Tâm Dao sợ là đã xảy ra chuyện.”
Lâm đại phu nhân nhìn đồng hồ treo tường, sắc mặt càng hốt hoảng, "Tâm Dao nói với tôi nó đến Lý gia chào bạn học Lý Ngôn Băng, hiện tại đã qua hai canh giờ, người vẫn chưa thấy trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.