Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 29:
Cảnh Tố Như Cố
09/02/2024
“Đại tiểu thư làm sao ạ? Cữu lão gia ngài đang đi tìm đại tiểu thư sao?”
Tố Ngọc ngơ ngác hỏi ông ta, cô hàm ý nhắc nhở đồng chí công an, đại tiểu thư Lâm phủ Lâm Tâm Dao đã mất tích, nhưng không phải là đã đi theo người nhà Lâm gia!
Chỉ cần đem sự chú ý của công an đặt trên người Lâm Tâm Dao, thì cô ta muốn lặng lẽ trốn đi sợ là không dễ dàng như vậy nữa.
Quả nhiên công an lập tức nhận ra trọng điểm, lập tức họ mời em trai Lâm đại phu nhân – Cữu lão gia ra ngoài phòng hỏi thăm.
“Lưu đại ca, hiện tại em đã không sao rồi, em muốn xuất viện, không biết liệu văn phòng tổ dân phố có thể giúp em thanh toán tiền thuốc men trước, khi em trở về nhà sẽ lập tức lấy tiền trả lại.”
“Vậy được, anh cũng đã hỏi bác sĩ, nếu em tỉnh lại mà không thấy khó chịu là có thể xuất viện, chờ chút nhé, anh giúp em làm thủ tục.”
Tổ dân phố đối với Lâm Tố Ngọc vẫn rất ân cần, Lưu nhân viên đã nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, sau đó còn tận trách đưa người về Lâm phủ, bởi vì Lâm Tố Ngọc nói muốn trở về đó lấy vài đồ dùng cá nhân.
“Lưu đại ca, hộ tịch của em đã thay đổi, sau này em sẽ không ở bên này nữa, em muốn chuyển đến chỗ cha ruột để lại cho em, sau này các anh có việc tìm em có thể đến nhà mới của em.”
“Tốt lắm, sau này em có phiền toái cũng có thể tìm đến văn phòng đại diện tổ dân phố, nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, nếu thật sự gặp phải vấn đề không giải quyết được, em cũng có thể tới tìm anh, nếu là chuyện trong khả năng anh nhất định sẽ hỗ trợ.”
Có lẽ là xuất phát từ lòng thương hại, cũng có thể anh ta là nhân viên tổ dân phố nhiệt tình mẫu mực, nên nhân viên Lưu mới nói với Lâm Tố Ngọc mấy lời như vậy.
Lâm Tố Ngọc sửng sốt, cô thật đúng là không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy. Người thời đại này thật đúng là hai cực phân hóa, một nhân viên tầm thường tận tụy kia mà khiến cho người ta phải nghiên mình kính nể, còn những quý tộc cực phẩm kia lại làm cho người ta chán ghét đến cực điểm.
Từ Lâm gia bước ra, Lâm Tố Ngọc mang theo một cái bao nhỏ. Lưu nhân viên bởi vì lo lắng còn cố ý nán lại, anh muốn đưa Lâm Tố Ngọc đến nơi ở thừa kế của cha ruột cô.
“Lưu đại ca, đây là chi phí nằm viện của em, thật ra em có thể tự đi được, không cần tiếp tục làm phiền anh như vậy đâu.”
Tố Ngọc ngơ ngác hỏi ông ta, cô hàm ý nhắc nhở đồng chí công an, đại tiểu thư Lâm phủ Lâm Tâm Dao đã mất tích, nhưng không phải là đã đi theo người nhà Lâm gia!
Chỉ cần đem sự chú ý của công an đặt trên người Lâm Tâm Dao, thì cô ta muốn lặng lẽ trốn đi sợ là không dễ dàng như vậy nữa.
Quả nhiên công an lập tức nhận ra trọng điểm, lập tức họ mời em trai Lâm đại phu nhân – Cữu lão gia ra ngoài phòng hỏi thăm.
“Lưu đại ca, hiện tại em đã không sao rồi, em muốn xuất viện, không biết liệu văn phòng tổ dân phố có thể giúp em thanh toán tiền thuốc men trước, khi em trở về nhà sẽ lập tức lấy tiền trả lại.”
“Vậy được, anh cũng đã hỏi bác sĩ, nếu em tỉnh lại mà không thấy khó chịu là có thể xuất viện, chờ chút nhé, anh giúp em làm thủ tục.”
Tổ dân phố đối với Lâm Tố Ngọc vẫn rất ân cần, Lưu nhân viên đã nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, sau đó còn tận trách đưa người về Lâm phủ, bởi vì Lâm Tố Ngọc nói muốn trở về đó lấy vài đồ dùng cá nhân.
“Lưu đại ca, hộ tịch của em đã thay đổi, sau này em sẽ không ở bên này nữa, em muốn chuyển đến chỗ cha ruột để lại cho em, sau này các anh có việc tìm em có thể đến nhà mới của em.”
“Tốt lắm, sau này em có phiền toái cũng có thể tìm đến văn phòng đại diện tổ dân phố, nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, nếu thật sự gặp phải vấn đề không giải quyết được, em cũng có thể tới tìm anh, nếu là chuyện trong khả năng anh nhất định sẽ hỗ trợ.”
Có lẽ là xuất phát từ lòng thương hại, cũng có thể anh ta là nhân viên tổ dân phố nhiệt tình mẫu mực, nên nhân viên Lưu mới nói với Lâm Tố Ngọc mấy lời như vậy.
Lâm Tố Ngọc sửng sốt, cô thật đúng là không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy. Người thời đại này thật đúng là hai cực phân hóa, một nhân viên tầm thường tận tụy kia mà khiến cho người ta phải nghiên mình kính nể, còn những quý tộc cực phẩm kia lại làm cho người ta chán ghét đến cực điểm.
Từ Lâm gia bước ra, Lâm Tố Ngọc mang theo một cái bao nhỏ. Lưu nhân viên bởi vì lo lắng còn cố ý nán lại, anh muốn đưa Lâm Tố Ngọc đến nơi ở thừa kế của cha ruột cô.
“Lưu đại ca, đây là chi phí nằm viện của em, thật ra em có thể tự đi được, không cần tiếp tục làm phiền anh như vậy đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.