Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 46:
Cảnh Tố Như Cố
15/02/2024
“Tố Ngọc, tôi... tôi không muốn làm bồ thất vọng! Lúc đó đang cãi nhau.... tôi không phải cố ý đâu.... thật đấy.”
Nghe mấy câu nói không đầu không đuôi, Lâm Tố Ngọc mở to mắt nhìn Lương Tuệ, chờ cô ta giải thích.
“Đêm qua tôi lại không nhịn được bị Lâm Tâm Dao khiêu khích, lại cãi nhau với cô ta, chị ấy mắng người như tôi khẳng định không ở chung được với người khác, sau đó tôi lỡ miệng phản pháo rằng tôi ngồi cùng bàn với bồ, tình cảm còn rất tốt....”
Lương Tuệ vẻ mặt áy náy, bởi vì lời cô ấy thốt ra trong lúc nóng giận đã khiến Lâm Tâm Dao biết Lâm Tố Ngọc đang theo học ở trường của mình, tệ nhất là cô ấy có dự cảm rằng Lâm Tâm Dao sẽ tới tìm Tố Ngọc gây chuyện phiền toái.
“Lâm Tâm Dao muốn đến trường tìm tôi gây chuyện sao?”
Lâm Tố Ngọc cũng đoán được, Lâm Tâm Dao bị cô gõ cho một côn làm cho ngất xỉu nên đã không thể đi theo người nhà Lâm gia rời đi, hiện tại sợ là đang muốn tìm cái để cho cô ta trút giận, mà nguyên chủ luôn luôn chính là nơi trút giận của cô ta.
“Chị ta không nói gì hết, nhưng tôi nhìn vẻ mặt chị ta liền biết, chị ta nhất định sẽ tới tìm bồ gây phiền toái.”
Lương Tuệ không hổ là chị em họ từng chiến đấu nhiều năm với Lâm Tâm Dao, cô ấy vẫn là người hiểu rõ Lâm Tâm Dao nhất.
“Ừm, tôi biết rồi, bồ yên tâm, tôi không sợ cô ấy đến tìm tôi nữa, hiện tại cô ta có nằm mơ mới có thể bắt nạt tôi.”
Nhắc thần nhắc quỷ, Lâm Tâm Dao quả nhiên là tìm tới, lúc Lâm Tố Ngọc đi ra cổng trường học đối phương liền tới chặn lại.
“Lâm Tố Ngọc, chị có chuyện muốn hỏi em, em theo chị lại đây một chút.”
Lúc này Tố Ngọc đối với Lâm Tâm Dao cũng không khách khí nữa, Lâm Tố Ngọc chỉ cho đối phương một cái nhìn xem thường.
[Cô có chuyện muốn hỏi thì tôi phải theo trả lời sao? Bổn đại gia đang bận nhé, phi.] Tố Ngọc rủa thầm trong lòng, rồi làm như không bận tâm cúi đầu rời đi.
“Lâm Tố Ngọc, mày đứng lại, mày dám không nhìn tao?”
Lâm Tâm Dao bước nhanh đuổi theo sau, túm lấy Lâm Tố Ngọc, vẻ mặt tức giận dị thường, trước kia Lâm Tố Ngọc chưa bao giờ dám cãi lại mệnh lệnh của cô ta, hôm nay lại bị Tố Ngọc coi thường, Lâm Tâm Dao làm sao có thể bình tĩnh được.
“Gì vậy trời?...... Cô cho rằng cô là ai chứ? Muốn hỏi chuyện thì người khác nhất định phải theo hầu cô sao? Lâm Tố Ngọc tôi hiện tại cũng không phải là người hầu của nhà tư bản nữa, cô tốt nhất đừng dính dáng gì đến tôi.”
Nghe mấy câu nói không đầu không đuôi, Lâm Tố Ngọc mở to mắt nhìn Lương Tuệ, chờ cô ta giải thích.
“Đêm qua tôi lại không nhịn được bị Lâm Tâm Dao khiêu khích, lại cãi nhau với cô ta, chị ấy mắng người như tôi khẳng định không ở chung được với người khác, sau đó tôi lỡ miệng phản pháo rằng tôi ngồi cùng bàn với bồ, tình cảm còn rất tốt....”
Lương Tuệ vẻ mặt áy náy, bởi vì lời cô ấy thốt ra trong lúc nóng giận đã khiến Lâm Tâm Dao biết Lâm Tố Ngọc đang theo học ở trường của mình, tệ nhất là cô ấy có dự cảm rằng Lâm Tâm Dao sẽ tới tìm Tố Ngọc gây chuyện phiền toái.
“Lâm Tâm Dao muốn đến trường tìm tôi gây chuyện sao?”
Lâm Tố Ngọc cũng đoán được, Lâm Tâm Dao bị cô gõ cho một côn làm cho ngất xỉu nên đã không thể đi theo người nhà Lâm gia rời đi, hiện tại sợ là đang muốn tìm cái để cho cô ta trút giận, mà nguyên chủ luôn luôn chính là nơi trút giận của cô ta.
“Chị ta không nói gì hết, nhưng tôi nhìn vẻ mặt chị ta liền biết, chị ta nhất định sẽ tới tìm bồ gây phiền toái.”
Lương Tuệ không hổ là chị em họ từng chiến đấu nhiều năm với Lâm Tâm Dao, cô ấy vẫn là người hiểu rõ Lâm Tâm Dao nhất.
“Ừm, tôi biết rồi, bồ yên tâm, tôi không sợ cô ấy đến tìm tôi nữa, hiện tại cô ta có nằm mơ mới có thể bắt nạt tôi.”
Nhắc thần nhắc quỷ, Lâm Tâm Dao quả nhiên là tìm tới, lúc Lâm Tố Ngọc đi ra cổng trường học đối phương liền tới chặn lại.
“Lâm Tố Ngọc, chị có chuyện muốn hỏi em, em theo chị lại đây một chút.”
Lúc này Tố Ngọc đối với Lâm Tâm Dao cũng không khách khí nữa, Lâm Tố Ngọc chỉ cho đối phương một cái nhìn xem thường.
[Cô có chuyện muốn hỏi thì tôi phải theo trả lời sao? Bổn đại gia đang bận nhé, phi.] Tố Ngọc rủa thầm trong lòng, rồi làm như không bận tâm cúi đầu rời đi.
“Lâm Tố Ngọc, mày đứng lại, mày dám không nhìn tao?”
Lâm Tâm Dao bước nhanh đuổi theo sau, túm lấy Lâm Tố Ngọc, vẻ mặt tức giận dị thường, trước kia Lâm Tố Ngọc chưa bao giờ dám cãi lại mệnh lệnh của cô ta, hôm nay lại bị Tố Ngọc coi thường, Lâm Tâm Dao làm sao có thể bình tĩnh được.
“Gì vậy trời?...... Cô cho rằng cô là ai chứ? Muốn hỏi chuyện thì người khác nhất định phải theo hầu cô sao? Lâm Tố Ngọc tôi hiện tại cũng không phải là người hầu của nhà tư bản nữa, cô tốt nhất đừng dính dáng gì đến tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.