Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 5:
Cảnh Tố Như Cố
06/02/2024
“Tố Ngọc, sức khỏe em thế nào rồi? Nếu thấy không thoải mái thì mau đi nằm đi...”
“Lâm Tố Ngọc, sao còn đứng bất động như khúc gỗ thế? Không mời chúng tôi vào ngồi một chút sao? Khách đến cũng không biết đường chiêu đãi, quả nhiên là con gái của tiểu thiếp, một chút giáo dưỡng cũng không có.”
Người nhà Lâm gia đối với Lâm Tố Ngọc luôn luôn cay nghiệt, thân phận của Lâm Tố Ngọc ở Lâm gia ngay cả người giúp việc cũng không bằng. Lâm Hạo Vũ quát lớn một chút cũng không lỗ mãng.
Lâm Tố Ngọc* mới tiêu hóa xong ký ức của nguyên chủ, lúc này cô chứng kiến hai người này đến cũng thấy cực kỳ kinh ngạc, đối phương nói cái gì mà đến thăm bệnh vấn an? Cô một chữ cũng không tin.
(*Từ giờ Lâm Tố Tố sẽ nhận mình là Lâm Tố Ngọc như cô đang hoàn toàn nhập vai vào câu truyện.)
Để xem họ đến đây để làm gì. Lâm Tố Ngọc chậm rì rì quay đầu lại, thẳng đến bên giường của cô mới dừng lại ngồi xuống ván giường, tùy ý để hai người kia tiến vào phòng.
“Cũng không biết cái ghế này có sạch hay không, chị họ chúng ta tốt nhất là đừng ngồi nữa.”
Sự ghét bỏ của Lâm Hạo Vũ thì đặt hết ở trên mặt, mà sự ghét bỏ của Lâm Tâm Dao thì giấu trong nụ cười giả dối.
“Tố Ngọc, thấy em không sao thì chị yên tâm rồi, sau này em đi chơi bên hồ cũng đừng sơ suất như vậy nữa!”
Lời còn chưa nói xong, tầm mắt Lâm Tâm Dao nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ Lâm Tố Ngọc, ánh mắt nhất thời biểu hiện ra kinh ngạc, sau đó chính là phiền não bất an.
“Ngọc bội của em đâu!?” Thanh âm bén nhọn xẹt qua, Lâm Tâm Dao nói xong còn đưa tay về phía cổ Lâm Tố Ngọc, kéo sợi dây đỏ trống trơn mà hỏi.
“Không phải em đang mang theo sao?” Lâm Tố Ngọc cũng lấy tay dò sợi dây đỏ trên cổ, kéo một vòng mới phát hiện ngọc bội không còn nữa, vội vàng hoảng hốt đứng lên.
“Đây...... Đây là chuyện gì xảy ra, ngọc bội của tôi đâu? Chẳng lẽ là lúc tôi rơi xuống nước, rơi ra rồi?”
Lâm Tố Ngọc vội vàng chạy vào trong hộp đựng đồ lặt vặt trong phòng cầm lấy một cây kéo cắt đứt sợi dây đỏ, cầm sợi dây đỏ đứt trên tay, nước mắt thất kinh của cô rơi xuống.
“Đại tiểu thư, ngọc bội của em có phải rơi xuống hồ rồi không, có thể... có thể nhờ người giúp vớt lên một chút không?”
“Buồn cười thật, ngọc bội bảo bối của mày làm mất còn muốn chúng tao giúp mày tìm người vớt, mặt dày thật đó.”
Lâm Hạo Vũ trước sau như một vô não oán hận, mà Lâm Tâm Dao thì cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tố Ngọc, giống như đang phân biệt đối phương có phải đang nói dối hay không.
“Lâm Tố Ngọc, sao còn đứng bất động như khúc gỗ thế? Không mời chúng tôi vào ngồi một chút sao? Khách đến cũng không biết đường chiêu đãi, quả nhiên là con gái của tiểu thiếp, một chút giáo dưỡng cũng không có.”
Người nhà Lâm gia đối với Lâm Tố Ngọc luôn luôn cay nghiệt, thân phận của Lâm Tố Ngọc ở Lâm gia ngay cả người giúp việc cũng không bằng. Lâm Hạo Vũ quát lớn một chút cũng không lỗ mãng.
Lâm Tố Ngọc* mới tiêu hóa xong ký ức của nguyên chủ, lúc này cô chứng kiến hai người này đến cũng thấy cực kỳ kinh ngạc, đối phương nói cái gì mà đến thăm bệnh vấn an? Cô một chữ cũng không tin.
(*Từ giờ Lâm Tố Tố sẽ nhận mình là Lâm Tố Ngọc như cô đang hoàn toàn nhập vai vào câu truyện.)
Để xem họ đến đây để làm gì. Lâm Tố Ngọc chậm rì rì quay đầu lại, thẳng đến bên giường của cô mới dừng lại ngồi xuống ván giường, tùy ý để hai người kia tiến vào phòng.
“Cũng không biết cái ghế này có sạch hay không, chị họ chúng ta tốt nhất là đừng ngồi nữa.”
Sự ghét bỏ của Lâm Hạo Vũ thì đặt hết ở trên mặt, mà sự ghét bỏ của Lâm Tâm Dao thì giấu trong nụ cười giả dối.
“Tố Ngọc, thấy em không sao thì chị yên tâm rồi, sau này em đi chơi bên hồ cũng đừng sơ suất như vậy nữa!”
Lời còn chưa nói xong, tầm mắt Lâm Tâm Dao nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ Lâm Tố Ngọc, ánh mắt nhất thời biểu hiện ra kinh ngạc, sau đó chính là phiền não bất an.
“Ngọc bội của em đâu!?” Thanh âm bén nhọn xẹt qua, Lâm Tâm Dao nói xong còn đưa tay về phía cổ Lâm Tố Ngọc, kéo sợi dây đỏ trống trơn mà hỏi.
“Không phải em đang mang theo sao?” Lâm Tố Ngọc cũng lấy tay dò sợi dây đỏ trên cổ, kéo một vòng mới phát hiện ngọc bội không còn nữa, vội vàng hoảng hốt đứng lên.
“Đây...... Đây là chuyện gì xảy ra, ngọc bội của tôi đâu? Chẳng lẽ là lúc tôi rơi xuống nước, rơi ra rồi?”
Lâm Tố Ngọc vội vàng chạy vào trong hộp đựng đồ lặt vặt trong phòng cầm lấy một cây kéo cắt đứt sợi dây đỏ, cầm sợi dây đỏ đứt trên tay, nước mắt thất kinh của cô rơi xuống.
“Đại tiểu thư, ngọc bội của em có phải rơi xuống hồ rồi không, có thể... có thể nhờ người giúp vớt lên một chút không?”
“Buồn cười thật, ngọc bội bảo bối của mày làm mất còn muốn chúng tao giúp mày tìm người vớt, mặt dày thật đó.”
Lâm Hạo Vũ trước sau như một vô não oán hận, mà Lâm Tâm Dao thì cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tố Ngọc, giống như đang phân biệt đối phương có phải đang nói dối hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.