Chương 22: Năm Mới Tốt Lành 3
Ái Khán Thiên
07/11/2022
Bà Bạch cho Mễ Dương một phong lì xì nhỏ, bỏ vào túi áo trên bụng cậu, cười ha hả nói: “Chúc mừng năm mới, cho Dương Dương chúng ta tiền mừng tuổi này.”
Mễ Dương vui mừng sờ phong lì xì kia, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tiền!
Trình Thanh cũng đưa một phong lì xì cho cậu chủ tiểu Bạch, nhưng bị cậu chủ nhỏ đưa tay đẩy ra, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên “ê a” một tiếng rồi muốn đưa tay túm lấy Mễ Dương.
Trình Thanh trêu đùa bé: “Nào, cái này không thể cho con được.”
Các người lớn ở xung quanh cũng bật cười.
Có rất nhiều người đến chúc tết trong dịp năm mới, chính ủy Bạch và Mễ Trạch Hải một người là chính ủy, một người là Đại đội trưởng nên cũng phải ra ngoài chủ trì công việc, thậm chí khiến cho bà Bạch và Trình Thanh cũng không thể nhàn rỗi được, người bên ngoài ra ra vào vào thỉnh thoảng mang theo một luồng khí lạnh vào, họ sợ bọn trẻ lạnh nên đã đặt hai đứa bé vào phòng kế buổi họp nhỏ, ghép hai chiếc ghế vào nhau và kê cái đệm cho chúng ngồi ở đó rồi tìm lính cảnh vệ trông chừng.
Mễ Dương tò mò ngẩng đầu lên quan sát, trong phòng này có treo một tấm bản đồ lớn chiếm hết một bức tường, bên cạnh còn đặt một bàn cát lớn bằng hai bàn làm việc, trên đó có rất nhiều cây thông nhỏ và xe cộ, xe tăng và binh lính, trông rất mới lạ.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên không thư thả như cậu, đột nhiên đến một môi trường mới, không có người quen thuộc ở bên cạnh, bé ngồi đó với cơ thể nhỏ rất căng cứng và nhiều lần muốn xoay người bò ra ngoài. Lính cảnh vệ giật mình, cậu ta cũng là tạm thời bị gọi tới, chưa từng tiếp xúc với trẻ con, chỉ có thể cứng ngắc bế cậu chủ tiểu Bạch về, nhưng cậu chủ nhỏ rất chống cự với người lạ, vặn người qua lại, khi được nhét đồ chơi vào trong tay thì bé còn nổi cáu, “a” một tiếng rồi ném xuống đất.
Sau một hồi chống cự thì bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu dựa chặt vào Mễ Dương không nhúc nhích.
Mễ Dương nghiêng đầu nhìn bé, một đứa bé nhỏ đã có thể diễn đạt cảm xúc rồi, bây giờ trong mắt của cậu chủ tiểu Bạch không còn vẻ oai phong lẫm liệt như trước, trong đôi mắt to như nho đen hiện lên vẻ nôn nóng bất an.
Mễ Dương suy nghĩ một hồi rồi chủ động đưa tay qua và bị cậu chủ nhỏ bắt lấy gần như ngay lập tức.
Cậu cử động ngón tay và bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã bị hấp dẫn, cúi đầu xuống nhìn đầu ngón tay đang chuyển động của cậu.
Mễ Dương quơ tay dỗ dành bé, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Bá Vương có lợi hại biết mấy cũng biết sợ hãi à, nghĩ vậy, khi ngẩng đầu lên lại nhìn cậu chủ nhỏ thì trong lòng không khỏi mềm nhũn vài phần.
Vẫn là một đứa trẻ mà.
Mễ Dương và bé ở trong chơi một hồi lâu, mơ hồ có thể nghe thấy một ít tiếng TV, lời thoại kinh điển của bà lão Triệu Lệ Dung truyền đến: “Tư Mã đập nát hết chum - Loảng xoảng!”
Mễ Dương cười khúc khích.
Lính cảnh vệ âm thầm quan sát chúng và thở phào nhẹ nhõm khi thấy không thực sự bật khóc, cậu ta không khỏi liếc nhìn vài lần đứa con của nhà Đại đội phó Mễ, cảm thấy mặc dù không đẹp bằng đứa con cục bột tuyết của nhà Chính ủy Bạch bên cạnh, nhưng khi cười thì thực sự rất dễ thương!
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên dựa sát Mễ Dương, khi hai đứa ôm nhau sắp ngủ thì bên ngoài pháo nổ lốp bốp đột nhiên vang lên!
Mễ Dương giật mình, còn bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên thì sợ tới mím môi muốn khóc, cũng may lúc này mẹ của chúng cũng đã trở về, mỗi người bế con lên và nhỏ giọng dỗ dành.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên thấy bà Bạch bước vào, những giọt nước mắt uất ức lăn dài như hạt đậu vàng vậy, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo cô ấy và khóc nấc.
Mễ Dương tốt hơn bé nhiều, nép vào vòng tay của Trình Thanh và ngáp thật to, sau đó nghiêng đầu nheo mắt nhìn ánh pháo cuối cùng sáng rực ở bên ngoài, tết rồi, thật tốt.
Mễ Dương vui mừng sờ phong lì xì kia, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tiền!
Trình Thanh cũng đưa một phong lì xì cho cậu chủ tiểu Bạch, nhưng bị cậu chủ nhỏ đưa tay đẩy ra, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên “ê a” một tiếng rồi muốn đưa tay túm lấy Mễ Dương.
Trình Thanh trêu đùa bé: “Nào, cái này không thể cho con được.”
Các người lớn ở xung quanh cũng bật cười.
Có rất nhiều người đến chúc tết trong dịp năm mới, chính ủy Bạch và Mễ Trạch Hải một người là chính ủy, một người là Đại đội trưởng nên cũng phải ra ngoài chủ trì công việc, thậm chí khiến cho bà Bạch và Trình Thanh cũng không thể nhàn rỗi được, người bên ngoài ra ra vào vào thỉnh thoảng mang theo một luồng khí lạnh vào, họ sợ bọn trẻ lạnh nên đã đặt hai đứa bé vào phòng kế buổi họp nhỏ, ghép hai chiếc ghế vào nhau và kê cái đệm cho chúng ngồi ở đó rồi tìm lính cảnh vệ trông chừng.
Mễ Dương tò mò ngẩng đầu lên quan sát, trong phòng này có treo một tấm bản đồ lớn chiếm hết một bức tường, bên cạnh còn đặt một bàn cát lớn bằng hai bàn làm việc, trên đó có rất nhiều cây thông nhỏ và xe cộ, xe tăng và binh lính, trông rất mới lạ.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên không thư thả như cậu, đột nhiên đến một môi trường mới, không có người quen thuộc ở bên cạnh, bé ngồi đó với cơ thể nhỏ rất căng cứng và nhiều lần muốn xoay người bò ra ngoài. Lính cảnh vệ giật mình, cậu ta cũng là tạm thời bị gọi tới, chưa từng tiếp xúc với trẻ con, chỉ có thể cứng ngắc bế cậu chủ tiểu Bạch về, nhưng cậu chủ nhỏ rất chống cự với người lạ, vặn người qua lại, khi được nhét đồ chơi vào trong tay thì bé còn nổi cáu, “a” một tiếng rồi ném xuống đất.
Sau một hồi chống cự thì bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu dựa chặt vào Mễ Dương không nhúc nhích.
Mễ Dương nghiêng đầu nhìn bé, một đứa bé nhỏ đã có thể diễn đạt cảm xúc rồi, bây giờ trong mắt của cậu chủ tiểu Bạch không còn vẻ oai phong lẫm liệt như trước, trong đôi mắt to như nho đen hiện lên vẻ nôn nóng bất an.
Mễ Dương suy nghĩ một hồi rồi chủ động đưa tay qua và bị cậu chủ nhỏ bắt lấy gần như ngay lập tức.
Cậu cử động ngón tay và bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã bị hấp dẫn, cúi đầu xuống nhìn đầu ngón tay đang chuyển động của cậu.
Mễ Dương quơ tay dỗ dành bé, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Bá Vương có lợi hại biết mấy cũng biết sợ hãi à, nghĩ vậy, khi ngẩng đầu lên lại nhìn cậu chủ nhỏ thì trong lòng không khỏi mềm nhũn vài phần.
Vẫn là một đứa trẻ mà.
Mễ Dương và bé ở trong chơi một hồi lâu, mơ hồ có thể nghe thấy một ít tiếng TV, lời thoại kinh điển của bà lão Triệu Lệ Dung truyền đến: “Tư Mã đập nát hết chum - Loảng xoảng!”
Mễ Dương cười khúc khích.
Lính cảnh vệ âm thầm quan sát chúng và thở phào nhẹ nhõm khi thấy không thực sự bật khóc, cậu ta không khỏi liếc nhìn vài lần đứa con của nhà Đại đội phó Mễ, cảm thấy mặc dù không đẹp bằng đứa con cục bột tuyết của nhà Chính ủy Bạch bên cạnh, nhưng khi cười thì thực sự rất dễ thương!
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên dựa sát Mễ Dương, khi hai đứa ôm nhau sắp ngủ thì bên ngoài pháo nổ lốp bốp đột nhiên vang lên!
Mễ Dương giật mình, còn bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên thì sợ tới mím môi muốn khóc, cũng may lúc này mẹ của chúng cũng đã trở về, mỗi người bế con lên và nhỏ giọng dỗ dành.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên thấy bà Bạch bước vào, những giọt nước mắt uất ức lăn dài như hạt đậu vàng vậy, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo cô ấy và khóc nấc.
Mễ Dương tốt hơn bé nhiều, nép vào vòng tay của Trình Thanh và ngáp thật to, sau đó nghiêng đầu nheo mắt nhìn ánh pháo cuối cùng sáng rực ở bên ngoài, tết rồi, thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.