Chương 18: Tắm Rửa 1
Ái Khán Thiên
07/11/2022
Mùa đông ở phương Bắc thường xuyên có tuyết rơi, nhất là những chỗ dựa vào núi, thường xuyên có tuyết rơi ngập tới nửa mét, thời tiết đa phần là giá lạnh, cũng không thể thường xuyên đi lên núi để làm huấn luyện ngoài trời. Trong doanh trại quân đội, các chiến sĩ cũng bắt đầu học thêm những khóa văn hóa. Mỗi ngày khi trời tối, tập thể cầm theo cái ghế đẩu, ôm sổ tay đến phòng hội nghị để lên lớp. Mễ Trạch Hải chủ trì công việc, có đôi khi chính ủy Bạch có thời gian cũng tới dự thính tiến độ lên lớp của bọn họ một chút, các chiến sĩ càng thêm nhiệt tình.
Chính ủy Bạch vô cùng hài lòng, nhìn thấy sách trong tay Mễ Trạch Hải không nhiều còn đặc biệt tìm một người bạn cũ lấy tới một vài sách lý luận quân sự mà ban quân giáo năm ngoái để lại, đây đều là sách lưu hành nội bộ, có vài cuốn còn đánh lại trọng tâm cần học, rất có ích. Đồng thời, ngoại trừ lý luận quân sự, cũng cần phải học tập những đề thi chung như văn học và chính trị. Mễ Trạch Hải dẫn đầu, mỗi cuối tuần đều phải làm bài kiểm tra, còn có chấm điểm, ngược lại có vài tân binh đã bắt đầu lộ diện, thành tích không tệ.
Mễ Trạch Hải vì thế vô cùng vui mừng, anh ấy dẫn binh nhiều năm, binh lính dưới trướng có tiền đồ cũng làm anh ấy nở mày nở mặt, vô cùng đắc ý.
Những chuyện này đối với Mễ Dương cũng không có ảnh hưởng gì, bây giờ cậu mới có bốn tháng, phạm vi có thể hoạt động rất nhỏ, xa nhất cũng chính là chỗ thường đi nhất, chính là nhà của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên.
Một khoảng thời gian trôi qua, Mễ Dương phát hiện trong doanh trại quân đội bắt đầu quét dọn phòng ở, đồng thời treo đèn lồng đỏ lên, trên mặt mọi người cũng có vẻ vui mừng hớn hở.
Trình Thanh vén khăn quàng cổ của cậu lên, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn bị lạnh tới đông buốt, cười nói: "Tết tới rồi, Dương Dương là lần đầu đón tết đấy!"
Mễ Dương chớp chớp đôi mắt, gần tới tết rồi.
Mùa xuân năm 1989, Mễ Dương trôi qua trong doanh trại quân đội, ký ức của cậu đối với việc sinh hoạt trong doanh trại quân đội không có nhiều ấn tượng sâu sắc như vậy, chỉ nhớ rõ lúc đó có mấy chú đồng hương thường xuyên qua lại với cha cậu tới thăm, tặng những cây kẹo que bằng mạch nha xốp giòn dính đầy hạt vừng, còn có một vài món đồ chơi. Nghiêm túc trải qua một lần như này khiến cậu có chút cảm giác mới lạ.
Dạo gần đây Trình Thanh học đan áo len với bà Bạch, trong tay cô ấy không có nhiều len nên tháo một cái áo len cũ ra, tính nhân mấy ngày nay đan một cái áo len kiểu dáng tươi mới coi như là quà mừng năm mới cho Mễ Trạch Hải, anh ấy dẫn binh đều xông lên đầu chiến tuyết, quần áo trên người cũng bị mòn tới không còn ra bộ dáng gì nữa.
Bà Bạch cũng là vì không muốn xa chồng và con nên mới dọn tới đây. Trong doanh trại quân đội tịch mịch, có Trình Thanh làm bạn, nói chuyện phiếm cũng vui vẻ hơn một chút. Hơn nữa Trình Thanh lại là người thông minh, sáng suốt, bà Bạch cũng rất vui vẻ qua lại với cô ấy. Không chỉ mỗi đan áo len, những lúc hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện tâm tình cũng ngày một nhiều hơn, tình cảm cũng tăng lên không ít.
Mễ Dương lại càng đơn giản, chính cậu cầm một cái bình sữa tới, đôi khi bị bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đoạt lấy uống mấy ngụm, thuận tiện luyện chút sức tay cướp bình sữa về, cơ bản là cứ trưa lại tới.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu mọc răng sữa, một cái răng nhỏ ló ra trông như một hạt gạo lớn, đặc biệt thích gặm đồ.
Bình sữa của Mễ Dương gặp nạn không ít lần, tháng này đã đổi ba cái núm vú cao su rồi, nhưng làm cách nào cũng không đề phòng được tên trộm nhỏ này. Bà Bạch cho bình sữa mới cũng không được, bởi cậu chủ Tiểu Bạch tin chắc rằng đồ trong tay Mễ Dương mới là đồ tốt. Ngay cả khi Mễ Dương gặm tay mình thì bé cũng có thể ngồi ở một bên thèm tới chảy nước miệng, sau đó còn gặm tay Mễ Dương một cái. Mễ Dương không cam chịu yếu thế, nhổ "toẹt" một tiếng, sau đó gào khóc kêu người lớn - Bạch Lạc Xuyên sáu tháng, cậu bốn tháng, ai mà quan tâm có mất mặt hay không chứ? Biết co biết duỗi đúng lúc mới là nam tử hán chứ..
Chính ủy Bạch vô cùng hài lòng, nhìn thấy sách trong tay Mễ Trạch Hải không nhiều còn đặc biệt tìm một người bạn cũ lấy tới một vài sách lý luận quân sự mà ban quân giáo năm ngoái để lại, đây đều là sách lưu hành nội bộ, có vài cuốn còn đánh lại trọng tâm cần học, rất có ích. Đồng thời, ngoại trừ lý luận quân sự, cũng cần phải học tập những đề thi chung như văn học và chính trị. Mễ Trạch Hải dẫn đầu, mỗi cuối tuần đều phải làm bài kiểm tra, còn có chấm điểm, ngược lại có vài tân binh đã bắt đầu lộ diện, thành tích không tệ.
Mễ Trạch Hải vì thế vô cùng vui mừng, anh ấy dẫn binh nhiều năm, binh lính dưới trướng có tiền đồ cũng làm anh ấy nở mày nở mặt, vô cùng đắc ý.
Những chuyện này đối với Mễ Dương cũng không có ảnh hưởng gì, bây giờ cậu mới có bốn tháng, phạm vi có thể hoạt động rất nhỏ, xa nhất cũng chính là chỗ thường đi nhất, chính là nhà của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên.
Một khoảng thời gian trôi qua, Mễ Dương phát hiện trong doanh trại quân đội bắt đầu quét dọn phòng ở, đồng thời treo đèn lồng đỏ lên, trên mặt mọi người cũng có vẻ vui mừng hớn hở.
Trình Thanh vén khăn quàng cổ của cậu lên, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn bị lạnh tới đông buốt, cười nói: "Tết tới rồi, Dương Dương là lần đầu đón tết đấy!"
Mễ Dương chớp chớp đôi mắt, gần tới tết rồi.
Mùa xuân năm 1989, Mễ Dương trôi qua trong doanh trại quân đội, ký ức của cậu đối với việc sinh hoạt trong doanh trại quân đội không có nhiều ấn tượng sâu sắc như vậy, chỉ nhớ rõ lúc đó có mấy chú đồng hương thường xuyên qua lại với cha cậu tới thăm, tặng những cây kẹo que bằng mạch nha xốp giòn dính đầy hạt vừng, còn có một vài món đồ chơi. Nghiêm túc trải qua một lần như này khiến cậu có chút cảm giác mới lạ.
Dạo gần đây Trình Thanh học đan áo len với bà Bạch, trong tay cô ấy không có nhiều len nên tháo một cái áo len cũ ra, tính nhân mấy ngày nay đan một cái áo len kiểu dáng tươi mới coi như là quà mừng năm mới cho Mễ Trạch Hải, anh ấy dẫn binh đều xông lên đầu chiến tuyết, quần áo trên người cũng bị mòn tới không còn ra bộ dáng gì nữa.
Bà Bạch cũng là vì không muốn xa chồng và con nên mới dọn tới đây. Trong doanh trại quân đội tịch mịch, có Trình Thanh làm bạn, nói chuyện phiếm cũng vui vẻ hơn một chút. Hơn nữa Trình Thanh lại là người thông minh, sáng suốt, bà Bạch cũng rất vui vẻ qua lại với cô ấy. Không chỉ mỗi đan áo len, những lúc hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện tâm tình cũng ngày một nhiều hơn, tình cảm cũng tăng lên không ít.
Mễ Dương lại càng đơn giản, chính cậu cầm một cái bình sữa tới, đôi khi bị bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đoạt lấy uống mấy ngụm, thuận tiện luyện chút sức tay cướp bình sữa về, cơ bản là cứ trưa lại tới.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu mọc răng sữa, một cái răng nhỏ ló ra trông như một hạt gạo lớn, đặc biệt thích gặm đồ.
Bình sữa của Mễ Dương gặp nạn không ít lần, tháng này đã đổi ba cái núm vú cao su rồi, nhưng làm cách nào cũng không đề phòng được tên trộm nhỏ này. Bà Bạch cho bình sữa mới cũng không được, bởi cậu chủ Tiểu Bạch tin chắc rằng đồ trong tay Mễ Dương mới là đồ tốt. Ngay cả khi Mễ Dương gặm tay mình thì bé cũng có thể ngồi ở một bên thèm tới chảy nước miệng, sau đó còn gặm tay Mễ Dương một cái. Mễ Dương không cam chịu yếu thế, nhổ "toẹt" một tiếng, sau đó gào khóc kêu người lớn - Bạch Lạc Xuyên sáu tháng, cậu bốn tháng, ai mà quan tâm có mất mặt hay không chứ? Biết co biết duỗi đúng lúc mới là nam tử hán chứ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.