Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 25:
Cửu Duyệt
04/10/2024
Dương Kim Hoa cũng đi theo, định bụng chọc tức chị dâu vài câu. Hai chị em dâu này vốn chẳng ưa gì nhau, thường hay đố kỵ và đấu đá nhau, nên bà ta rất vui khi có cơ hội chế giễu.
Điều khiến Dương Kim Hoa bất ngờ là chồng của Ôn Mỹ Lệ, so với tuổi thật thì trông trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng hơn ba mươi. Da trắng, vẻ ngoài lịch lãm, mặc bộ đồ cán bộ màu xanh biển, trên túi áo còn cài bút máy, trông rất có ăn học.
Ban đầu, Dương Kim Hoa nghĩ sẽ tấn công vào điểm yếu về tuổi tác, nhưng giờ chẳng còn lời nào để nói. Nhìn thấy mấy món quà trên bàn, bà ta không khỏi tiếc nuối. Nếu không phải con bé Ôn Hòa cứng đầu không chịu gả, thì những thứ này đã thuộc về bà ta rồi.
Lại nghĩ đến Ôn Lão Tam, bà ta không hiểu sao ông ta lại trở nên lạ lùng như vậy. Hai trăm đồng tiền kia bà ta xin mãi mà ông ta không cho, còn yêu cầu bà ta phải trả lại tiền trước đó. Số tiền đó Dương Kim Hoa đã dùng hết để chu cấp cho nhà mẹ đẻ, giờ bảo bà ta lấy lại thì mẹ bà ta sẽ lập tức trở mặt đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Dương Kim Hoa càng nghĩ càng tức. Nhà lớn còn không giữ bà ta lại ăn cơm: “Em dâu Ba, nhìn thì cũng đã nhìn rồi, giờ về thôi!”
Chị dâu cả nhà họ Ôn biết thừa tính của Dương Kim Hoa, nếu không đuổi khéo, bà ta sẽ ở lì ăn vạ bữa cơm này. Còn lâu mới để Dương Kim Hoa được như ý.
“Hứ, ai thèm bữa cơm của chị!” Dương Kim Hoa định bụng ở lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Ôn Lão Tam, bà ta liền lùi bước.
Nhớ lại khi hai đứa con gái trước của bà ta gả đi, chị dâu cả cũng từng kiếm chuyện với bà ta. Dương Kim Hoa chưa kịp đi tới chuồng bò thì đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ đâu bay tới.
Mùi thịt! Mùi thịt ở nhà lớn cũng thơm, nhưng không thể nào bằng ở đây.
Cố Tấn Hoài nấu nướng cẩn thận, thêm dầu, gia vị đầy đủ, lại còn dùng cả nước từ giếng linh tuyền. Đồ ăn anh nấu làm sao mà không thơm cho được.
Chuồng bò này vốn không có nhiều người qua lại, nên trừ lúc ngủ, Cố Tấn Hoài ít khi đóng cửa. Anh làm vậy một phần để phòng thông thoáng, tránh ẩm ướt, phần khác là để có thêm ánh sáng tự nhiên.
Vì thế, khi có người bất ngờ bước vào, cả Ôn Hòa và Cố Tấn Hoài đều giật mình.
Dương Kim Hoa không nói không rằng, xộc thẳng tới khu vực bếp. Ôn Hòa thấy vậy liền thầm nghĩ, nếu để bà ta chạm vào nồi thịt thỏ kia, cô sẽ không còn muốn ăn nữa.
Điều khiến Dương Kim Hoa bất ngờ là chồng của Ôn Mỹ Lệ, so với tuổi thật thì trông trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng hơn ba mươi. Da trắng, vẻ ngoài lịch lãm, mặc bộ đồ cán bộ màu xanh biển, trên túi áo còn cài bút máy, trông rất có ăn học.
Ban đầu, Dương Kim Hoa nghĩ sẽ tấn công vào điểm yếu về tuổi tác, nhưng giờ chẳng còn lời nào để nói. Nhìn thấy mấy món quà trên bàn, bà ta không khỏi tiếc nuối. Nếu không phải con bé Ôn Hòa cứng đầu không chịu gả, thì những thứ này đã thuộc về bà ta rồi.
Lại nghĩ đến Ôn Lão Tam, bà ta không hiểu sao ông ta lại trở nên lạ lùng như vậy. Hai trăm đồng tiền kia bà ta xin mãi mà ông ta không cho, còn yêu cầu bà ta phải trả lại tiền trước đó. Số tiền đó Dương Kim Hoa đã dùng hết để chu cấp cho nhà mẹ đẻ, giờ bảo bà ta lấy lại thì mẹ bà ta sẽ lập tức trở mặt đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Dương Kim Hoa càng nghĩ càng tức. Nhà lớn còn không giữ bà ta lại ăn cơm: “Em dâu Ba, nhìn thì cũng đã nhìn rồi, giờ về thôi!”
Chị dâu cả nhà họ Ôn biết thừa tính của Dương Kim Hoa, nếu không đuổi khéo, bà ta sẽ ở lì ăn vạ bữa cơm này. Còn lâu mới để Dương Kim Hoa được như ý.
“Hứ, ai thèm bữa cơm của chị!” Dương Kim Hoa định bụng ở lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Ôn Lão Tam, bà ta liền lùi bước.
Nhớ lại khi hai đứa con gái trước của bà ta gả đi, chị dâu cả cũng từng kiếm chuyện với bà ta. Dương Kim Hoa chưa kịp đi tới chuồng bò thì đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ đâu bay tới.
Mùi thịt! Mùi thịt ở nhà lớn cũng thơm, nhưng không thể nào bằng ở đây.
Cố Tấn Hoài nấu nướng cẩn thận, thêm dầu, gia vị đầy đủ, lại còn dùng cả nước từ giếng linh tuyền. Đồ ăn anh nấu làm sao mà không thơm cho được.
Chuồng bò này vốn không có nhiều người qua lại, nên trừ lúc ngủ, Cố Tấn Hoài ít khi đóng cửa. Anh làm vậy một phần để phòng thông thoáng, tránh ẩm ướt, phần khác là để có thêm ánh sáng tự nhiên.
Vì thế, khi có người bất ngờ bước vào, cả Ôn Hòa và Cố Tấn Hoài đều giật mình.
Dương Kim Hoa không nói không rằng, xộc thẳng tới khu vực bếp. Ôn Hòa thấy vậy liền thầm nghĩ, nếu để bà ta chạm vào nồi thịt thỏ kia, cô sẽ không còn muốn ăn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.