Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 36:
Cửu Duyệt
07/10/2024
Cô mở cửa và đứng chắn trước cửa. Quả phụ Chu thò đầu nhìn vào, định cố bước vào trong: "Tôi đến tìm Cố Tấn Hoài." cô ta nói.
Ôn Hòa đẩy cô ta lùi ra sau cả mét, thẳng thừng hỏi: "Chị tìm chồng tôi làm gì?"
Ôn Hòa cảm thấy mình thật sáng suốt khi đã để Cố Tấn Hoài ra ngoài trước, nếu không lúc này nói lời này cô cũng thấy ngại.
Giờ quả phụ Chu mới nhớ ra rằng Cố Tấn Hoài đã kết hôn. Nhưng cô ta đến đây không phải để hỏi chuyện kết hôn, mà đơn giản là bị sắc đẹp của Cố Tấn Hoài hấp dẫn.
Quả phụ Chu đẩy đứa con trai của mình lên phía trước: "Đại Mao, mau gọi chú Cố đi. Mẹ đến đây để cảm ơn chú ấy!"
"Chồng tôi không có ở nhà, chị có việc gì có thể nói với tôi." Ôn Hòa thản nhiên nói tiếp: "À, chị nói đến cảm ơn chồng tôi? Chuyện gì thế?"
Cô tỏ vẻ như không biết gì.
Quả phụ Chu vội đáp: "Đồng chí Cố đã cứu con trai tôi."
Ôn Hòa nhìn cô ta thật kỹ, đặc biệt là tay của cô ta: “Quà đâu?"
Quả phụ Chu ý của Ôn Hòa, nhưng cô ta thật sự không nghĩ tới việc mang quà. Nhất thời không biết nói gì, đứng im không biết đối đáp thế nào.
Ôn Hòa lại lên tiếng, lần này là giọng điệu sắc bén: "Con chị mới vừa trải qua chuyện lớn như vậy, làm mẹ sao không ở nhà chăm sóc cho nó mà lại còn dẫn nó ra ngoài hứng gió? Chiều nay gió lớn đấy. Thật không hiểu chị nghĩ gì, chồng tôi mới cứu con chị, chị lại định để con mình bệnh nữa sao?"
Quả phụ Chu chỉ mới nghe người ta nói về Ôn Hòa, lúc mới gặp cảm thấy cô không có gì đặc biệt, không ngờ cô lại nói năng sắc bén như vậy.
"Đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ đưa nó về ngay." Cô ta đáp vội, không dám nán lại thêm nữa.
Ôn Hòa thấy cô ta định rời đi, liền nhấn mạnh thêm: "Quà cảm ơn thì không cần, chỉ cần chị không lấy oán trả ơn là tốt rồi. Sau này đừng tới nhà tôi nữa. Người ta nói cửa nhà quả phụ đầy thị phi, chắc chị hiểu ý tôi là gì."
Nói xong, Ôn Hòa phẩy tay như đuổi ruồi: "Mau về đi, cho con uống nước gừng nóng, ra mồ hôi, đừng coi thường chuyện này."
Quả phụ Chu cũng chẳng còn tâm trạng nào khác, cô ta ôm lấy đứa con, nhanh chóng rời khỏi.
Khi Cố Tấn Hoài trở về, Ôn Hòa đã nấu xong cơm, cá cũng đã được làm sạch. Ôn Hòa vốn muốn thử sức, bởi cô nghĩ trước đây mình sống một mình, cũng thành thạo mấy món này mà.
Nhưng từ khi ăn đồ Cố Tấn Hoài nấu, Ôn Hòa không dám chắc mình có thể nấu ngon bằng anh. Nói thẳng ra là không so được. Vì vậy, cô định đợi anh về, nếu anh về muộn quá thì cô mới tự nấu.
Ôn Hòa đẩy cô ta lùi ra sau cả mét, thẳng thừng hỏi: "Chị tìm chồng tôi làm gì?"
Ôn Hòa cảm thấy mình thật sáng suốt khi đã để Cố Tấn Hoài ra ngoài trước, nếu không lúc này nói lời này cô cũng thấy ngại.
Giờ quả phụ Chu mới nhớ ra rằng Cố Tấn Hoài đã kết hôn. Nhưng cô ta đến đây không phải để hỏi chuyện kết hôn, mà đơn giản là bị sắc đẹp của Cố Tấn Hoài hấp dẫn.
Quả phụ Chu đẩy đứa con trai của mình lên phía trước: "Đại Mao, mau gọi chú Cố đi. Mẹ đến đây để cảm ơn chú ấy!"
"Chồng tôi không có ở nhà, chị có việc gì có thể nói với tôi." Ôn Hòa thản nhiên nói tiếp: "À, chị nói đến cảm ơn chồng tôi? Chuyện gì thế?"
Cô tỏ vẻ như không biết gì.
Quả phụ Chu vội đáp: "Đồng chí Cố đã cứu con trai tôi."
Ôn Hòa nhìn cô ta thật kỹ, đặc biệt là tay của cô ta: “Quà đâu?"
Quả phụ Chu ý của Ôn Hòa, nhưng cô ta thật sự không nghĩ tới việc mang quà. Nhất thời không biết nói gì, đứng im không biết đối đáp thế nào.
Ôn Hòa lại lên tiếng, lần này là giọng điệu sắc bén: "Con chị mới vừa trải qua chuyện lớn như vậy, làm mẹ sao không ở nhà chăm sóc cho nó mà lại còn dẫn nó ra ngoài hứng gió? Chiều nay gió lớn đấy. Thật không hiểu chị nghĩ gì, chồng tôi mới cứu con chị, chị lại định để con mình bệnh nữa sao?"
Quả phụ Chu chỉ mới nghe người ta nói về Ôn Hòa, lúc mới gặp cảm thấy cô không có gì đặc biệt, không ngờ cô lại nói năng sắc bén như vậy.
"Đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ đưa nó về ngay." Cô ta đáp vội, không dám nán lại thêm nữa.
Ôn Hòa thấy cô ta định rời đi, liền nhấn mạnh thêm: "Quà cảm ơn thì không cần, chỉ cần chị không lấy oán trả ơn là tốt rồi. Sau này đừng tới nhà tôi nữa. Người ta nói cửa nhà quả phụ đầy thị phi, chắc chị hiểu ý tôi là gì."
Nói xong, Ôn Hòa phẩy tay như đuổi ruồi: "Mau về đi, cho con uống nước gừng nóng, ra mồ hôi, đừng coi thường chuyện này."
Quả phụ Chu cũng chẳng còn tâm trạng nào khác, cô ta ôm lấy đứa con, nhanh chóng rời khỏi.
Khi Cố Tấn Hoài trở về, Ôn Hòa đã nấu xong cơm, cá cũng đã được làm sạch. Ôn Hòa vốn muốn thử sức, bởi cô nghĩ trước đây mình sống một mình, cũng thành thạo mấy món này mà.
Nhưng từ khi ăn đồ Cố Tấn Hoài nấu, Ôn Hòa không dám chắc mình có thể nấu ngon bằng anh. Nói thẳng ra là không so được. Vì vậy, cô định đợi anh về, nếu anh về muộn quá thì cô mới tự nấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.