Trở Về 70: Người Đàn Ông Thô Ráp Bị Mạnh Mẽ Hái Thật Ngọt
Chương 2: Sống Lại
Hương Cô Diệp
19/05/2024
Cố Tiêu thấy bộ dáng không có ý chí cầu sinh của cô thì ánh mắt tối lại, nhỏ giọng dỗ dành: “Đôi cẩu nam nữ kia đã bị anh tiễn lên đường rồi, em không muốn đi xem à?”
Vừa nghe thấy đôi cẩu nam nữ kia đã chết, đáy lòng Lâm Tiếu Nhan lập tức cảm thấy sảng khoái.
Muốn, sao cô lại không muốn chứ?
Cô hận không thể tận mắt nhìn thấy bọn họ bị chém thành vạn mảnh, nhưng mà lúc này thân thể của cô đã sớm không kiên trì được, nếu như anh lại không rời đi thì sẽ chỉ có thể cùng cô vùi người trong biển lửa.
Lâm Tiếu Nhan dùng hết sức tránh thoát khỏi cái ôm của anh, dùng sức đẩy đẩy anh, cắn răng cười khổ nói: “Còn không đi, chẳng lẽ thật sự muốn ở lại cùng chết vì tình với em à?”
Chắc là người đàn ông này thật sự bị thương không nhẹ, ngày thường cường tráng giống như con trâu, nhưng lúc này lại bị cô đẩy tới mức liên tục lùi về phía sau vài bước.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang lớn, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu ầm ầm rơi xuống, Lâm Tiếu Nhan nhận mệnh mà nhắm mắt lại, lại không nghĩ người đàn ông kia lập tức nhào tới.
Cơn đau đớn trong dự đoán không hề truyền đến, ngược lại còn nghe thấy tiếng kêu rên của người đàn ông.
Lâm Tiếu Nhan lập tức thấy luống cuống, dùng hết một tia sức lực cuối cùng khóc nói: “Cố Tiêu, đừng mà!”
“Đừng mà! Cố Tiêu!”
“Đứa nhỏ Cố Tiêu kia tốt như vậy, vì sao con lại không muốn chứ? Ngay cả trong giấc mơ cũng bị con ghét bỏ như thế, con đây là cố ý muốn chọc giận chết ta đúng không?”
Một tiếng gầm nhẹ quen thuộc trực tiếp kéo Lâm Tiếu Nhan bừng tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.
Vừa mở mắt ra thì Lâm Tiếu Nhan đã thấy ngây ngẩn.
Trước mắt cô không chỉ có người mẹ đã sớm qua đời của cô, mà còn là bộ dáng khi còn trẻ của mẹ, chẳng lẽ sau khi tới thiên đường thì bộ dáng của mẹ cô đã trở lên trẻ hơn?
Không chờ cô suy nghĩ cẩn thận thì mẹ Lâm đã đột nhiên vỗ mạnh một cái lên mông cô.
Lâm Tiếu Nhan đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức nhảy khỏi giường: “Mẹ——”
Lời nói còn chưa nói xong thì Lâm Tiếu Nhan đã phát hiện ra sự không thích hợp, chỗ này đâu phải là thiên đường gì chứ, mà đây rõ ràng chính là căn nhà mà cô ở từ nhỏ!!
Chẳng lẽ cô đã sống lại?
Lâm Tiếu Nhan kích động mà cười toét miệng, vừa định ôm chầm lấy mẹ Lâm thì lại bị mẹ cô ghét bỏ mà đẩy ra: “Đừng dùng chiêu này nữa, nếu như con có bản lĩnh thì hôm nay liền tiếp tục nhịn đói đi, đói đến lúc con chịu xuống nông thôn mới thôi”.
Vừa nghe thấy đôi cẩu nam nữ kia đã chết, đáy lòng Lâm Tiếu Nhan lập tức cảm thấy sảng khoái.
Muốn, sao cô lại không muốn chứ?
Cô hận không thể tận mắt nhìn thấy bọn họ bị chém thành vạn mảnh, nhưng mà lúc này thân thể của cô đã sớm không kiên trì được, nếu như anh lại không rời đi thì sẽ chỉ có thể cùng cô vùi người trong biển lửa.
Lâm Tiếu Nhan dùng hết sức tránh thoát khỏi cái ôm của anh, dùng sức đẩy đẩy anh, cắn răng cười khổ nói: “Còn không đi, chẳng lẽ thật sự muốn ở lại cùng chết vì tình với em à?”
Chắc là người đàn ông này thật sự bị thương không nhẹ, ngày thường cường tráng giống như con trâu, nhưng lúc này lại bị cô đẩy tới mức liên tục lùi về phía sau vài bước.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang lớn, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu ầm ầm rơi xuống, Lâm Tiếu Nhan nhận mệnh mà nhắm mắt lại, lại không nghĩ người đàn ông kia lập tức nhào tới.
Cơn đau đớn trong dự đoán không hề truyền đến, ngược lại còn nghe thấy tiếng kêu rên của người đàn ông.
Lâm Tiếu Nhan lập tức thấy luống cuống, dùng hết một tia sức lực cuối cùng khóc nói: “Cố Tiêu, đừng mà!”
“Đừng mà! Cố Tiêu!”
“Đứa nhỏ Cố Tiêu kia tốt như vậy, vì sao con lại không muốn chứ? Ngay cả trong giấc mơ cũng bị con ghét bỏ như thế, con đây là cố ý muốn chọc giận chết ta đúng không?”
Một tiếng gầm nhẹ quen thuộc trực tiếp kéo Lâm Tiếu Nhan bừng tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.
Vừa mở mắt ra thì Lâm Tiếu Nhan đã thấy ngây ngẩn.
Trước mắt cô không chỉ có người mẹ đã sớm qua đời của cô, mà còn là bộ dáng khi còn trẻ của mẹ, chẳng lẽ sau khi tới thiên đường thì bộ dáng của mẹ cô đã trở lên trẻ hơn?
Không chờ cô suy nghĩ cẩn thận thì mẹ Lâm đã đột nhiên vỗ mạnh một cái lên mông cô.
Lâm Tiếu Nhan đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức nhảy khỏi giường: “Mẹ——”
Lời nói còn chưa nói xong thì Lâm Tiếu Nhan đã phát hiện ra sự không thích hợp, chỗ này đâu phải là thiên đường gì chứ, mà đây rõ ràng chính là căn nhà mà cô ở từ nhỏ!!
Chẳng lẽ cô đã sống lại?
Lâm Tiếu Nhan kích động mà cười toét miệng, vừa định ôm chầm lấy mẹ Lâm thì lại bị mẹ cô ghét bỏ mà đẩy ra: “Đừng dùng chiêu này nữa, nếu như con có bản lĩnh thì hôm nay liền tiếp tục nhịn đói đi, đói đến lúc con chịu xuống nông thôn mới thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.