Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 17: A
Tô Mộc Trừng
05/09/2024
7 giờ tối Kỳ Dạ Thần tan ca, anh ghé tiệm tạp hóa mua một bao gạo rồi vác về nhà. Thẩm Dao canh đúng giờ đã nấu cơm xong.
Cô lấy chỗ bánh bao còn dư lúc trưa chiên lên, lại làm thêm một món sườn xào chua ngọt.
Về đến nhà, Kỳ Dạ Thần để bao gạo vào tủ, rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn.
Làm việc cả buổi chiều, anh đã đói muốn xỉu, hơn nữa đồ ăn Thẩm Dao nấu lại rất ngon, anh cầm bát lên ăn ngấu nghiến, chẳng màng hình tượng gì cả.
Nhân lúc anh ăn cơm, Thẩm Dao tranh thủ chạy vào nhà tắm tắm rửa.
Tắm xong đi ra, mỗi bước chân cô đều rất cẩn thận, sợ mình bị trượt ngã.
Cô ngồi bên mép giường, lấy khăn lau tóc, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, có lẽ do cổ áo quá trễ, Kỳ Dạ Thần lại đang dọn bàn, ở góc độ ấy, chỉ cần cúi đầu xuống một chút là anh có thể nhìn thấy cặp tuyết lê trắng nõn nà.
Anh bỗng thấy miệng lưỡi khô khốc, bụng dưới nóng ran, anh uống cạn chén trà nguội trong một hơi rồi chạy biến ra ngoài.
Thẩm Dao ngồi bên mép giường thấy anh chạy vụt ra ngoài như bay, tưởng anh có chuyện gì gấp nên cũng không để tâm.
Trên tay cô cầm một quyển ‘Thủy Hử Truyện’, cô cụp mắt đọc.
Ở bên ngoài, Kỳ Dạ Thần vừa hóng gió lạnh để áp chế dục hỏa trong người, vừa thầm mắng mình một tiếng.
Đúng là mẹ nó muốn bức chết người mà.
Kỳ Dạ Thần đưa tay móc túi lấy bao thuốc, nhưng trong túi đã sớm trống không.
Từ lúc Dao Dao mang thai, anh nghe người ta nói phụ nữ mang thai ngửi phải khói thuốc sẽ không tốt cho thai nhi.
Từ đó về sau, Kỳ Dạ Thần vứt hết thuốc lá, mắt không thấy thì tim không đau.
Anh bực bội túm tóc, hít sâu một hơi để trấn tĩnh, đang định quay vào thì nghe thấy có người gọi với theo bằng giọng ngọt xớt.
"Anh A Thần ơi."
Thẩm Dao đang buồn chán đọc sách giết thời gian, bỗng nghe thấy tiếng nói truyền đến từ ngoài cửa, nghe là biết tiếng của con gái, lại còn là tới tìm Kỳ Dạ Thần. Máu hóng hớt nổi lên, cô vội vàng xuống giường, chạy đến cửa, tò mò thò đầu ra nhìn.
Nhìn thấy Chương Na Na, Kỳ Dạ Thần nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: "Sao cô lại tới đây?”
Trên mặt Chương Na Na nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh như muốn bắn ra tia lửa, chỉ thiếu điều khắc mấy chữ ‘Thích Kỳ Dạ Thần’ lên mặt: "Tiệm nhà em mới nhập hàng, muốn nhờ anh tới giúp chuyển đồ, được không ạ?"
Vừa dứt lời, cô ta nhìn thấy Thẩm Dao bỗng xuất hiện sau lưng người đàn ông, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, chỉ còn lại địch ý và ghen tị nồng nặc!
‘Đồ đàn bà đê tiện Thẩm Dao, nếu không phải cô ta mặt dày mày dạn, leo lên giường anh A Thần, thì người được gả cho anh ấy đã là mình rồi!’
Là phụ nữ, Thẩm Dao hiểu rõ tâm tư của Chương Na Na.
Trong nguyên tác, Chương Na Na vẫn luôn thầm mến Kỳ Dạ Thần, mơ mộng sau khi tốt nghiệp sẽ được gả thẳng cho anh, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một "Thẩm Dao", khiến ảo mộng của cô ta tan vỡ, cũng vì thế mà cô ta ghi hận Thẩm Dao. Về sau, khi Kỳ Dạ Thần khởi nghiệp thành công, cô ta là nữ thư ký duy nhất bên cạnh anh.
Nếu không phải sau này Kỳ Dạ Thần gặp chuyện không may, có lẽ hai người bọn họ đã kết hôn rồi.
Mà Kỳ Dạ Thần lại là một tên đàn ông thẳng đuột, chẳng nhận ra Chương Na Na có gì khác thường.
Tuy bề ngoài hắn lúc nào cũng lạnh lùng như người ta thiếu anh tám trăm vạn, nhưng những người quen biết đều rõ, anh là người rất nhiệt tình.
Người trong trấn, ai cũng quý anh.
Nếu không thì trong truyện, sau khi Thẩm Dao ruồng bỏ chồng con, người trong trấn phải ra tiền ra của, ra sức ra công giúp đỡ.
Cô lấy chỗ bánh bao còn dư lúc trưa chiên lên, lại làm thêm một món sườn xào chua ngọt.
Về đến nhà, Kỳ Dạ Thần để bao gạo vào tủ, rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn.
Làm việc cả buổi chiều, anh đã đói muốn xỉu, hơn nữa đồ ăn Thẩm Dao nấu lại rất ngon, anh cầm bát lên ăn ngấu nghiến, chẳng màng hình tượng gì cả.
Nhân lúc anh ăn cơm, Thẩm Dao tranh thủ chạy vào nhà tắm tắm rửa.
Tắm xong đi ra, mỗi bước chân cô đều rất cẩn thận, sợ mình bị trượt ngã.
Cô ngồi bên mép giường, lấy khăn lau tóc, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, có lẽ do cổ áo quá trễ, Kỳ Dạ Thần lại đang dọn bàn, ở góc độ ấy, chỉ cần cúi đầu xuống một chút là anh có thể nhìn thấy cặp tuyết lê trắng nõn nà.
Anh bỗng thấy miệng lưỡi khô khốc, bụng dưới nóng ran, anh uống cạn chén trà nguội trong một hơi rồi chạy biến ra ngoài.
Thẩm Dao ngồi bên mép giường thấy anh chạy vụt ra ngoài như bay, tưởng anh có chuyện gì gấp nên cũng không để tâm.
Trên tay cô cầm một quyển ‘Thủy Hử Truyện’, cô cụp mắt đọc.
Ở bên ngoài, Kỳ Dạ Thần vừa hóng gió lạnh để áp chế dục hỏa trong người, vừa thầm mắng mình một tiếng.
Đúng là mẹ nó muốn bức chết người mà.
Kỳ Dạ Thần đưa tay móc túi lấy bao thuốc, nhưng trong túi đã sớm trống không.
Từ lúc Dao Dao mang thai, anh nghe người ta nói phụ nữ mang thai ngửi phải khói thuốc sẽ không tốt cho thai nhi.
Từ đó về sau, Kỳ Dạ Thần vứt hết thuốc lá, mắt không thấy thì tim không đau.
Anh bực bội túm tóc, hít sâu một hơi để trấn tĩnh, đang định quay vào thì nghe thấy có người gọi với theo bằng giọng ngọt xớt.
"Anh A Thần ơi."
Thẩm Dao đang buồn chán đọc sách giết thời gian, bỗng nghe thấy tiếng nói truyền đến từ ngoài cửa, nghe là biết tiếng của con gái, lại còn là tới tìm Kỳ Dạ Thần. Máu hóng hớt nổi lên, cô vội vàng xuống giường, chạy đến cửa, tò mò thò đầu ra nhìn.
Nhìn thấy Chương Na Na, Kỳ Dạ Thần nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: "Sao cô lại tới đây?”
Trên mặt Chương Na Na nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh như muốn bắn ra tia lửa, chỉ thiếu điều khắc mấy chữ ‘Thích Kỳ Dạ Thần’ lên mặt: "Tiệm nhà em mới nhập hàng, muốn nhờ anh tới giúp chuyển đồ, được không ạ?"
Vừa dứt lời, cô ta nhìn thấy Thẩm Dao bỗng xuất hiện sau lưng người đàn ông, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, chỉ còn lại địch ý và ghen tị nồng nặc!
‘Đồ đàn bà đê tiện Thẩm Dao, nếu không phải cô ta mặt dày mày dạn, leo lên giường anh A Thần, thì người được gả cho anh ấy đã là mình rồi!’
Là phụ nữ, Thẩm Dao hiểu rõ tâm tư của Chương Na Na.
Trong nguyên tác, Chương Na Na vẫn luôn thầm mến Kỳ Dạ Thần, mơ mộng sau khi tốt nghiệp sẽ được gả thẳng cho anh, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một "Thẩm Dao", khiến ảo mộng của cô ta tan vỡ, cũng vì thế mà cô ta ghi hận Thẩm Dao. Về sau, khi Kỳ Dạ Thần khởi nghiệp thành công, cô ta là nữ thư ký duy nhất bên cạnh anh.
Nếu không phải sau này Kỳ Dạ Thần gặp chuyện không may, có lẽ hai người bọn họ đã kết hôn rồi.
Mà Kỳ Dạ Thần lại là một tên đàn ông thẳng đuột, chẳng nhận ra Chương Na Na có gì khác thường.
Tuy bề ngoài hắn lúc nào cũng lạnh lùng như người ta thiếu anh tám trăm vạn, nhưng những người quen biết đều rõ, anh là người rất nhiệt tình.
Người trong trấn, ai cũng quý anh.
Nếu không thì trong truyện, sau khi Thẩm Dao ruồng bỏ chồng con, người trong trấn phải ra tiền ra của, ra sức ra công giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.