Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 23: A
Tô Mộc Trừng
06/09/2024
Thẩm Dao không giấu giếm nói: "Vâng."
Mẹ Thẩm ra lệnh: "Cái thằng khốn khiếp đó! Chẳng biết làm gì ngoài gây chuyện! Suốt ngày lêu lổng, chẳng làm được tích sự gì, đợi nó về thì ly hôn ngay!"
Thẩm Dao nhíu mày, định phản bác thì nghe bà ta nói tiếp:
"Con biết ông chủ Hoàng ở đầu trấn mình không? Ông ấy chấm con đấy, chỉ cần con gật đầu đồng ý thì ông ấy sẽ cho nhà mình năm nghìn tệ tiền thách cưới, còn tặng cả tivi nữa. Ông ấy còn hứa cho mấy đứa em con lên thành phố học, môi trường giáo dục ở thành phố rất tốt, hoàn toàn tốt hơn so với cái thị trấn này! Con gái mẹ giỏi thật đấy, đang mang bầu mà vẫn có thể khiến người ta bỏ ra từng ấy tiền để hỏi cưới! Thế chẳng phải hơn cái thằng Kỳ Dạ Thần kia nhiều sao?"
Ánh mắt tham lam của bà ta đảo khắp người Thẩm Dao, cuối cùng dừng lại ở bụng cô: "Cái thai trong bụng con, hoặc là sinh ra rồi ném cho Kỳ Dạ Thần hoặc là để mẹ nuôi! Không thể để cái thứ nghiệt chủng này cản đường thăng tiến của con được."
"Mẹ nuôi sao?"
Thẩm Dao cười khẩy: "Mẹ đi làm thì nuôi cháu mẹ thế nào?"
Kỳ Dạ Thần đứng ở cửa, nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con cô, đôi mắt anh sa sầm như đầm nước chết.
Hừ! Sao anh lại nghĩ người phụ nữ ngốc nghếch Thẩm Dao này lại thay đổi chứ?
"Chuyện này..."
Chưa đợi mẹ Thẩm nói hết câu, Thẩm Dao lạnh lùng cắt lời: "Con sẽ không ly hôn với Kỳ Dạ Thần, cũng sẽ không lấy cái ông chủ Hoàng gì đó, càng không vứt bỏ đứa con trong bụng, cho dù Kỳ Dạ Thần có thế nào, cả đời này con cũng theo anh ấy!"
"Cái con bé chết tiệt này! Năm nghìn tệ đấy!" Mẹ Thẩm tức giận nói.
Tận năm nghìn tệ! Còn có cả tivi nữa!
Cả cái thị trấn này có được mấy ai mua nổi tivi đâu!
"Chỉ vì năm nghìn tệ mà mẹ muốn phá hoại gia đình con, gả con cho một lão già hơn bốn mươi tuổi, bắt con nuôi bốn đứa con của ông ta để dọn đường cho hai đứa con trai bảo bối của mẹ sao?"
Bị vạch trần tâm tư, sắc mặt mẹ Thẩm tái nhợt, bà ta vùng đứng dậy, giơ tay định đánh cô.
Nghe thấy tiếng động lạ, Kỳ Dạ Thần lập tức phá cửa xông vào.
Thấy Kỳ Dạ Thần về, tay của mẹ Thẩm khựng lại giữa không trung.
Người đàn ông như con thú hoang bị chọc giận, từng bước từng bước ép sát bà ta, anh bước một bước là khiến bà ta run sợ thêm một phần!
Chẳng lẽ thằng nhãi này định đánh mình sao?
Nhưng bà ta nghĩ lại, trên đời này làm gì có chuyện con rể đánh mẹ vợ!
Hơn nữa bà ta chỉ dạy dỗ Thẩm Dao một chút thôi mà.
Nghĩ vậy, bà ta từ từ thu tay lại, nhìn Kỳ Dạ Thần với ánh mắt khinh bỉ như trước: "Ồ, về rồi đấy à? Lúc đánh nhau thì oai lắm mà? Nhà tôi đúng là xui xẻo tám đời mới làm thông gia với nhà cậu!"
Mắt anh đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên, cố kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!"
"Cậu..."
"Cút khỏi nhà tôi! Đừng ép tôi phải động tay động chân."
Nhìn dáng vẻ sắp mất kiểm soát của anh, mẹ Thẩm vội vàng cầm túi xách bỏ đi, nhưng chưa được hai bước đã bị anh chặn lại.
Bà ta sợ hãi: "Cậu muốn làm gì?"
"Trả sữa lại đây!"
Đó là sữa anh mua để Thẩm Dao bồi bổ cơ thể, không phải ai cũng có thể uống được!
Mẹ Thẩm tiếc muốn chết, nhưng vẫn phải lấy ra đưa cho anh.
Nhìn anh tính toán chi li từng chai sữa một, bà ta khinh bỉ "Khụ" một tiếng rồi bỏ đi.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Thẩm Dao rót cho mình một cốc nước, dường như không quan tâm anh đã nghe được gì.
Mẹ Thẩm ra lệnh: "Cái thằng khốn khiếp đó! Chẳng biết làm gì ngoài gây chuyện! Suốt ngày lêu lổng, chẳng làm được tích sự gì, đợi nó về thì ly hôn ngay!"
Thẩm Dao nhíu mày, định phản bác thì nghe bà ta nói tiếp:
"Con biết ông chủ Hoàng ở đầu trấn mình không? Ông ấy chấm con đấy, chỉ cần con gật đầu đồng ý thì ông ấy sẽ cho nhà mình năm nghìn tệ tiền thách cưới, còn tặng cả tivi nữa. Ông ấy còn hứa cho mấy đứa em con lên thành phố học, môi trường giáo dục ở thành phố rất tốt, hoàn toàn tốt hơn so với cái thị trấn này! Con gái mẹ giỏi thật đấy, đang mang bầu mà vẫn có thể khiến người ta bỏ ra từng ấy tiền để hỏi cưới! Thế chẳng phải hơn cái thằng Kỳ Dạ Thần kia nhiều sao?"
Ánh mắt tham lam của bà ta đảo khắp người Thẩm Dao, cuối cùng dừng lại ở bụng cô: "Cái thai trong bụng con, hoặc là sinh ra rồi ném cho Kỳ Dạ Thần hoặc là để mẹ nuôi! Không thể để cái thứ nghiệt chủng này cản đường thăng tiến của con được."
"Mẹ nuôi sao?"
Thẩm Dao cười khẩy: "Mẹ đi làm thì nuôi cháu mẹ thế nào?"
Kỳ Dạ Thần đứng ở cửa, nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con cô, đôi mắt anh sa sầm như đầm nước chết.
Hừ! Sao anh lại nghĩ người phụ nữ ngốc nghếch Thẩm Dao này lại thay đổi chứ?
"Chuyện này..."
Chưa đợi mẹ Thẩm nói hết câu, Thẩm Dao lạnh lùng cắt lời: "Con sẽ không ly hôn với Kỳ Dạ Thần, cũng sẽ không lấy cái ông chủ Hoàng gì đó, càng không vứt bỏ đứa con trong bụng, cho dù Kỳ Dạ Thần có thế nào, cả đời này con cũng theo anh ấy!"
"Cái con bé chết tiệt này! Năm nghìn tệ đấy!" Mẹ Thẩm tức giận nói.
Tận năm nghìn tệ! Còn có cả tivi nữa!
Cả cái thị trấn này có được mấy ai mua nổi tivi đâu!
"Chỉ vì năm nghìn tệ mà mẹ muốn phá hoại gia đình con, gả con cho một lão già hơn bốn mươi tuổi, bắt con nuôi bốn đứa con của ông ta để dọn đường cho hai đứa con trai bảo bối của mẹ sao?"
Bị vạch trần tâm tư, sắc mặt mẹ Thẩm tái nhợt, bà ta vùng đứng dậy, giơ tay định đánh cô.
Nghe thấy tiếng động lạ, Kỳ Dạ Thần lập tức phá cửa xông vào.
Thấy Kỳ Dạ Thần về, tay của mẹ Thẩm khựng lại giữa không trung.
Người đàn ông như con thú hoang bị chọc giận, từng bước từng bước ép sát bà ta, anh bước một bước là khiến bà ta run sợ thêm một phần!
Chẳng lẽ thằng nhãi này định đánh mình sao?
Nhưng bà ta nghĩ lại, trên đời này làm gì có chuyện con rể đánh mẹ vợ!
Hơn nữa bà ta chỉ dạy dỗ Thẩm Dao một chút thôi mà.
Nghĩ vậy, bà ta từ từ thu tay lại, nhìn Kỳ Dạ Thần với ánh mắt khinh bỉ như trước: "Ồ, về rồi đấy à? Lúc đánh nhau thì oai lắm mà? Nhà tôi đúng là xui xẻo tám đời mới làm thông gia với nhà cậu!"
Mắt anh đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên, cố kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!"
"Cậu..."
"Cút khỏi nhà tôi! Đừng ép tôi phải động tay động chân."
Nhìn dáng vẻ sắp mất kiểm soát của anh, mẹ Thẩm vội vàng cầm túi xách bỏ đi, nhưng chưa được hai bước đã bị anh chặn lại.
Bà ta sợ hãi: "Cậu muốn làm gì?"
"Trả sữa lại đây!"
Đó là sữa anh mua để Thẩm Dao bồi bổ cơ thể, không phải ai cũng có thể uống được!
Mẹ Thẩm tiếc muốn chết, nhưng vẫn phải lấy ra đưa cho anh.
Nhìn anh tính toán chi li từng chai sữa một, bà ta khinh bỉ "Khụ" một tiếng rồi bỏ đi.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Thẩm Dao rót cho mình một cốc nước, dường như không quan tâm anh đã nghe được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.