Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
Chương 35: A
Tô Mộc Trừng
06/09/2024
Về sau, một nữ doanh nhân giàu có để ý đến Kỳ Dạ Thần, cho anh vay một khoản tiền.
Nhờ số tiền đó, Kỳ Dạ Thần bắt đầu khởi nghiệp và thành công. Mỗi lần đi gặp đối tác bàn chuyện làm ăn, anh đều dẫn con gái theo, sợ con gái ở nhà bị thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Thẩm Dao càng thêm rạng rỡ.
Kỳ Dạ Thần sải bước tiến lại gần, bà nội Kỳ thấy anh đến, lập tức trêu chọc: “A Thần, cháu đến vừa lúc, bà với mọi người đang đoán xem con trai hay con gái đây! Cháu muốn con trai hay con gái?”
Nghe vậy, Kỳ Dạ Thần theo bản năng nhìn xuống bụng Thẩm Dao, trên gương mặt lạnh lùng thoáng qua một tia dịu dàng, giọng nói trầm ấm: “Con trai con gái gì con cũng thích hết ạ.”
Nghe vậy, mẹ Chương cười vui vẻ: "Người ta thường nói, không phải người một nhà không vào một cửa, vừa rồi Dao Dao cũng nói vậy. Nhưng nhìn bụng Dao Dao tròn tròn, chắc là con gái rồi, bụng mang con trai thường nhọn. Nhưng cũng chưa chắc, hồi cô sinh Na Na bụng cũng nhọn, ai nhìn cũng bảo là con trai, kết quả lại là con gái."
"Hả?"
Thẩm Dao thấy bà ta nói trúng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: "Còn có kiểu nói như vậy nữa ạ?"
"Tất nhiên, còn có kiểu nói chua con trai cay con gái nữa! Còn có người nói, phụ nữ mông to dễ đẻ, sẽ đẻ con trai." Mẹ Chương vừa nói vừa cười, mấy người phụ nữ trạc tuổi bà ta cũng cười rộ lên.
Thẩm Dao lập tức đỏ bừng mặt.
Kỳ Dạ Thần bỗng nhớ tới Thẩm Dao hồi bé.
Lúc đó trông cô béo ú mũm mĩm, cột hai bím tóc, tay cầm kẹo hồ lô mua bằng tiền lừa được của anh, giống hệt một đứa trẻ bụ bẫm may mắn.
Khóe môi người đàn ông bất giác hiện lên nụ cười, trong lòng cũng mềm nhũn.
Đang nghĩ ngợi lại có người đến hỏi đây là bán gì.
Thẩm Dao nói bán mì lạnh, trên mặt mọi người đều lộ vẻ hoang mang, nhưng với tâm lý chưa ăn qua thì mua về ăn thử, họ bèn hỏi giá bao nhiêu.
"Một phần rưỡi một tên, hai phần hai tệ rưỡi."
"Hả? Một phần rưỡi một tệ? Đắt quá, bớt chút được không?" Một người chị dẫn theo con nhỏ hỏi.
Lúc này người vây quanh ngày càng đông, Thẩm Dao trực tiếp lắc đầu, giọng nói dịu dàng: "Không bớt được đâu ạ, em có thể cho chị thêm chút đồ ăn kèm mà thôi."
Nếu chỉ có một mình cô ấy, Thẩm Dao nhất định sẽ bớt giá, nhưng bây giờ người đông như vậy, chỉ có một mình cô ấy mua thì cô không cách nào làm ăn được.
Thẩm Dao thấy họ còn do dự, lập tức cắt ra trộn một phần cho họ ăn thử.
Không ít người ăn thử thấy ngon, đều mua một phần.
Nhà nào đông người thì mua hai phần.
Nhưng cũng có người ăn thử rồi lại không mua.
Một lúc sau đã có rất nhiều người vây quanh quầy hàng của cô, trông vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Dao cũng muốn ra tay làm, nhưng bị Kỳ Dạ Thần ngăn lại: "Để anh làm cho, em thu tiền đi."
Lúc ở nhà, anh cũng từng thấy bà nội Kỳ tập làm, anh cũng không ngốc, thứ đơn giản như vậy vừa nhìn là biết làm ngay.
Trí nhớ của anh rất tốt, khách hàng nói một lần những thứ không ăn, anh đều có thể nhớ kỹ.
Thẩm Dao thật sự không phải nhúng tay vào việc gì, chỉ lo thu tiền mà thôi.
Có khách hàng thấy thế còn trêu chọc, nói Thẩm Dao tốt số.
Mẹ Chương dựa vào khung cửa, hâm mộ nhìn Thẩm Dao bên cạnh chỉ việc thu tiền chẳng phải làm gì.
Lúc này, bố Chương từ ngoài bê vào hai thùng nước ngọt, thấy bà ta không định ra giúp đỡ thì lập tức nổi giận, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Người đàn bà này, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra giúp!"
Nhờ số tiền đó, Kỳ Dạ Thần bắt đầu khởi nghiệp và thành công. Mỗi lần đi gặp đối tác bàn chuyện làm ăn, anh đều dẫn con gái theo, sợ con gái ở nhà bị thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Thẩm Dao càng thêm rạng rỡ.
Kỳ Dạ Thần sải bước tiến lại gần, bà nội Kỳ thấy anh đến, lập tức trêu chọc: “A Thần, cháu đến vừa lúc, bà với mọi người đang đoán xem con trai hay con gái đây! Cháu muốn con trai hay con gái?”
Nghe vậy, Kỳ Dạ Thần theo bản năng nhìn xuống bụng Thẩm Dao, trên gương mặt lạnh lùng thoáng qua một tia dịu dàng, giọng nói trầm ấm: “Con trai con gái gì con cũng thích hết ạ.”
Nghe vậy, mẹ Chương cười vui vẻ: "Người ta thường nói, không phải người một nhà không vào một cửa, vừa rồi Dao Dao cũng nói vậy. Nhưng nhìn bụng Dao Dao tròn tròn, chắc là con gái rồi, bụng mang con trai thường nhọn. Nhưng cũng chưa chắc, hồi cô sinh Na Na bụng cũng nhọn, ai nhìn cũng bảo là con trai, kết quả lại là con gái."
"Hả?"
Thẩm Dao thấy bà ta nói trúng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: "Còn có kiểu nói như vậy nữa ạ?"
"Tất nhiên, còn có kiểu nói chua con trai cay con gái nữa! Còn có người nói, phụ nữ mông to dễ đẻ, sẽ đẻ con trai." Mẹ Chương vừa nói vừa cười, mấy người phụ nữ trạc tuổi bà ta cũng cười rộ lên.
Thẩm Dao lập tức đỏ bừng mặt.
Kỳ Dạ Thần bỗng nhớ tới Thẩm Dao hồi bé.
Lúc đó trông cô béo ú mũm mĩm, cột hai bím tóc, tay cầm kẹo hồ lô mua bằng tiền lừa được của anh, giống hệt một đứa trẻ bụ bẫm may mắn.
Khóe môi người đàn ông bất giác hiện lên nụ cười, trong lòng cũng mềm nhũn.
Đang nghĩ ngợi lại có người đến hỏi đây là bán gì.
Thẩm Dao nói bán mì lạnh, trên mặt mọi người đều lộ vẻ hoang mang, nhưng với tâm lý chưa ăn qua thì mua về ăn thử, họ bèn hỏi giá bao nhiêu.
"Một phần rưỡi một tên, hai phần hai tệ rưỡi."
"Hả? Một phần rưỡi một tệ? Đắt quá, bớt chút được không?" Một người chị dẫn theo con nhỏ hỏi.
Lúc này người vây quanh ngày càng đông, Thẩm Dao trực tiếp lắc đầu, giọng nói dịu dàng: "Không bớt được đâu ạ, em có thể cho chị thêm chút đồ ăn kèm mà thôi."
Nếu chỉ có một mình cô ấy, Thẩm Dao nhất định sẽ bớt giá, nhưng bây giờ người đông như vậy, chỉ có một mình cô ấy mua thì cô không cách nào làm ăn được.
Thẩm Dao thấy họ còn do dự, lập tức cắt ra trộn một phần cho họ ăn thử.
Không ít người ăn thử thấy ngon, đều mua một phần.
Nhà nào đông người thì mua hai phần.
Nhưng cũng có người ăn thử rồi lại không mua.
Một lúc sau đã có rất nhiều người vây quanh quầy hàng của cô, trông vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Dao cũng muốn ra tay làm, nhưng bị Kỳ Dạ Thần ngăn lại: "Để anh làm cho, em thu tiền đi."
Lúc ở nhà, anh cũng từng thấy bà nội Kỳ tập làm, anh cũng không ngốc, thứ đơn giản như vậy vừa nhìn là biết làm ngay.
Trí nhớ của anh rất tốt, khách hàng nói một lần những thứ không ăn, anh đều có thể nhớ kỹ.
Thẩm Dao thật sự không phải nhúng tay vào việc gì, chỉ lo thu tiền mà thôi.
Có khách hàng thấy thế còn trêu chọc, nói Thẩm Dao tốt số.
Mẹ Chương dựa vào khung cửa, hâm mộ nhìn Thẩm Dao bên cạnh chỉ việc thu tiền chẳng phải làm gì.
Lúc này, bố Chương từ ngoài bê vào hai thùng nước ngọt, thấy bà ta không định ra giúp đỡ thì lập tức nổi giận, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Người đàn bà này, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra giúp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.