Chương 106
Mộng Trần Kiếm
13/02/2021
Giang Hiển đang đi thì bỗng nhiên ngừng lại vài nhịp, cậu vừa nhìn thấy điều gì thế này? Hai người phía trước chẳng phải là hai trợ lý thư ký của cậu sao? Mấy năm nay đều cảm thấy họ thật sự rất lạnh nhạt, thậm chí còn gây gỗ với nhau. Từ khi nào hai cô nàng này lại thân thiết đến mức... hôn nhau vậy nhỉ?!
Nhân viên khác thì Giang Hiển cậu có thể không biết đến, nhưng hai người này dù không để tâm thì cũng biết ít nhiều. Hồng Thanh là con gái của Hồng gia, là một gia đình đã mấy đời đi theo Giang gia, đến Hồng Thanh cũng quyết định làm việc ở Giang thị mà không ở nơi nào khác. Còn Trần Linh lại là con nuôi của nhà họ Hồng, hai người họ vốn gắt gỏng với nhau từ nhỏ, nhưng xem ra sự thật không phải vậy rồi.
"Làm sao vậy?!" Lê Trực thấy Giang Hiển chần chừ không đi tiếp thì lên tiếng hỏi.
"Không có gì!" Giang Hiển lắc đầu nói rồi bước tiếp. Không hiểu sao trong lòng lại thấy có gì đó thiếu thiếu nhỉ?!
Nhân viên của mình cũng đã có đôi có cặp rồi, còn mình... cảm giác của mình dành cho cậu ấy là gì? Tuy rằng bản thân thật sự rất ngốc trong chuyện này, nhưng cũng sẽ không ngốc đến nỗi không nhìn ra có người một mực ở bên cạnh lo cho mình từng chút một như thế! Thật muốn hỏi cậu ta rằng không có chuyện làm hay sao lại cứ suốt ngày ở bên cạnh cậu, làm những việc không đâu như thế?!
Điều kỳ lạ là ngay hôm nay người này lại có vẻ làm lơ cậu rồi! Có vẻ như ngày hôm nay sẽ không có ai làm ồn bên tai, cuộc sống của cậu sẽ yên tĩnh như những ngày của hơn mười năm trước vậy! Nhưng sao lại thấy khó chịu nhỉ? Nghĩ đến mới nhớ, người này đã bám cậu cũng đã gần mười năm rồi! Mười năm nay rốt cuộc cậu đã nghĩ gì khi bám theo mình, Lê Trực, chúng ta dường như không chỉ là bạn phải không?!
Hừm! Đột nhiên cảm thấy thật ghen tị với Hồng Thanh và Trần Linh! Có phải là do gần đến tuổi kết hôn nên mới có suy nghĩ vậy không nhỉ?! Nhưng mà cậu đâu có nghĩ đến chuyện này đâu, cảm xúc ganh tị với cặp tình nhân kia là như thế nào đây hả?! Phải mau loại bỏ cảm xúc này ra mới được, phải tập trung để làm việc, sắp họp hành tới nơi rồi đó!!!
Nếu không phải cơ mặt của Giang Hiển có chút căng, cảm xúc không lúc nào chịu thể hiện lên mặt, không thì hình tượng cao lãnh của cậu đã sụp đỗ từ lâu! Đó là với người ngoài còn với Lê Trực thì không chắc rồi, người để ý từng chi tiết nhỏ như Lê Trực sao có thể nhìn không ra cảm xúc của người khác lên xuống thất thường, huống chi đó còn là Giang Hiển, người mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao lâu nay.
"Thất vọng?! Em ấy nghĩ cái gì mà lại có cảm xúc ấy nhỉ?! Sẽ không phải do cảnh hôn của hai nữ trợ lý lúc nãy đó chứ?!" Lê Trực cảm thấy bảo bối của mình có cảm xúc lạ liền hỏi chấm mà nghĩ. Câu trả lời là thật sự thì hắn sẽ cao hứng biết bao nhiêu đây!
........
Sau đó Giang Hiển đi thẳng về phòng làm việc của mình để chuẩn bị cho cuộc họp thường trực sẽ diễn ra sau mười phút nữa. Lê Trực thì lại khác với thường ngày, hắn không mặt dày chạy vào phòng làm việc của Giang Hiển rồi bám trụ ở đó, hôm nay hắn lại về phòng làm việc dành cho trợ lý Tổng giám vốn đã được bày trí cho hắn cách đây không lâu.
"Hồng Thanh đến phòng họp rồi à?" Trong phòng trợ lý lúc này chỉ có mình Trần Linh đang cặm cụi sắp xếp tài liệu, Lê Trực bước vào phòng liền lên tiếng hỏi cô ấy.
"Vâng ạ! Có chuyện cần chị ấy giúp sao?!" Thư ký Trần cảm thấy thật ngạc nhiên khi vị đại thần này xuất hiện trong căn phòng làm việc này. Bình thường không phải luôn kề cạnh Giang tổng sao?! Hôm nay sao lại di chuyển về phòng trợ lý rồi, bọn họ đang giận nhau đấy à?! Dù ngạc nhiên, Trần Linh vẫn tỏ thái độ chuyên nghiệp khi làm việc.
"Ừ! Gọi cô ấy quay lại đây đi!" Lê Trực gật đầu trả lời. Bản thân hắn cũng chưa từng dời mắt ra khỏi chiếc máy tính trước mặt từ khi ngồi vào bàn làm việc, lúc nói chuyện cũng không hề nhìn qua phía Trần Linh.
"Chờ tôi một chút!" Dù có hơi tò mò nhưng Trần thư kí cũng chỉ để dành trong bụng mà thôi.
"Không biết Lê trợ lý muốn gặp tôi về điều gì?!" Khoảng hai, ba phút sau Hồng Thanh trở lại phòng và đứng trước bàn làm việc của Lê Trực.
Nói thật, với kinh nghiệm của cô, Lê Trực này dù bằng tuổi Tổng tài của cô nhưng cô vẫn cảm thấy người này lợi hại hơn Giang tổng rất nhiều. Dù bình thường cảm giác người này bát nháo như trẻ con khi ở trước mặt Giang tổng, không làm trò con bò thì cũng là dáng vẻ thanh niên ấm áp như anh chàng hàng xóm nhà bên. Nhưng với người sinh ra vốn đặt sự nghiêm khắc lên hàng đầu như cô thì phải nói là cô cũng có chút sợ người này, bình thường thì không sao, lúc chỉnh đốn người khác thì đúng là quá đáng sợ.
"Đến đây chỉnh lại một số tài liệu tổng hợp này. Có một chút thay đổi trong kế hoạch tổng, tôi vẫn chưa có thời gian nói rõ với Hiển, cô thông báo lại những việc này cho cậu ấy giúp tôi. Đúng rồi,..." Lê Trực không quan tâm người khác có phục mình, sợ mình hay không, cái hắn quan tâm lúc này chính là làm những điều tốt nhất cho người hắn yêu nhất mà thôi.
Vì sự thay đổi đột xuất của Bạch Thiệu Huy vào tối hôm qua nên công việc của Lê Trực hắn liền dồn vào thật nhiều. Nếu không phải có quá nhiều sự nguy hiểm đang bủa vây xung quanh họ, có lẽ mọi thứ sẽ chẳng gấp rút như vậy. Nhưng không sao, hắn tin rằng mọi thứ cố gắng của hắn và mọi người sẽ có kết quả xứng đáng, chỉ qua bận thế này hắn không thể 24/24 ở bên cạnh chăm sóc cho người đó được. Cũng như sáng nay, hắn thật ghen tỵ với cặp đôi người ta chết đi được, rõ ràng đã bám đuôi mười năm rồi, dằn vặt, kiềm chế hay làm liều bao nhiêu cũng chỉ có thể hôn lén bảo bối được mà thôi. Đúng là không có gì thất bại và đau tim hơn khi theo đuổi tình yêu dành một người, mà người đó lại là một kẻ ngốc!
"Tôi đã rõ rồi, nhưng mà anh không đi họp cùng Giang tổng sao?!" Hồng Thanh hiếm khi nói ra điều tò mò của mình. Nhưng biết làm sao được, Giang Hiển và Lê Trực thật sự rất đẹp đôi a, kể cả cô cũng muốn hai người họ mau chóng thành đôi thành cặp.
"Không! Hôm nay tôi khá bận!" Lê Trực đáp. Bản thân hắn cũng khá tiếc về điều này, có những chuyện không phải cứ muốn là được.
"Lê tổng, tôi biết anh vào đây làm trợ lý vì mục đích gì, tôi cũng không phản đối về việc này. Từ đầu anh bước vào Giang thị thật sự đã giúp ích cho Giang thị rất nhiều, nhưng mà anh cứ đóng đô ở đây thì bộ phận giám sát, tổ hợp nhân sự và trợ lý như chúng tôi có ngày thất nghiệp mất. Anh có thể đổi phương thức khác để tán tỉnh Giang tổng của chúng tôi cơ mà!"
Hồng Thanh cô từ ngày ra trường rồi bắt đầu đi làm đến giờ chưa từng gặp cái trường hợp quái gỡ này. Dù anh có giấu người ta đi chăng nữa thì thông tin anh giàu nó nằm chình ình ra đấy có được không?! Tài sản mà Lê Trực anh có được Giang gia thậm chí chẳng dám so, so được chắc cũng phải Cố gia hay Bạch gia đi. Anh giàu thế thì sao không dùng nó đi cua người ta ý, chui vào đây giả nghèo làm trợ lý làm gì chứ, hại bọn này sắp thành phế nhân luôn rồi!
"Hồng Thanh, cô đang cố xen vào chuyện của tôi ư?! Có những chuyện không phải dùng cách khác sẽ hay hơn cách này, cách kia, đừng chỉ nhìn bề nổi của một vấn đề mà chọn hướng giải quyết. Yêu người là việc quan trọng nhưng bảo vệ người lại càng quan trọng hơn! Hồng trợ lý nghe tôi nói có đúng hay không?!" Lê Trực nghe Hồng Thanh tỏ vẻ phàn nàn thì cười nhẹ một cái rồi lạnh lùng nói.
"À, xin lỗi! Tôi...tôi phải đi họp rồi!" Hồng Thanh bị thái độ lạnh lùng bất chợt này của Lê Trực làm rùng mình. Nhưng mà lời này của Lê Trực thật ra rất là đúng, cô chẳng thể phản bác lại được điều gì, chỉ tiếc thân phận cô quá nhỏ bé để biết được những điều nằm ở phần chìm kia. Nói rồi Hồng Thanh liền lấy lý do chuồn đi ngay lập tức.
Không quan tâm Hồng Thanh hay Trần Linh đang còn trong phòng, Lê Trực tiếp tục công việc dang dở của mình.
"Đáng sợ đến mức Thanh tỷ cũng phải chuồn lẹ như thế sao?! Ta nói nên lo cho đóa cúc của Giang tổng là chính xác mà!" Trần Linh lần đầu thấy Hồng Thanh chạy nhanh như vậy đấy. Với cô, ai có thể khiến cho Hồng Thanh lẩn tránh thì đều là kẻ lợi hại và thậm chí có chút đáng sợ. Nhưng Lê Trực thật sự khiến người ta sợ hãi.
.....
"Lê Trực đâu?!" Được Hồng Thanh trực tiếp thông báo điều chỉnh thật ra chẳng xa lạ, đó là công việc trước giờ của cô gái này, tuy nhiên cách đây một tuần thì lại là người khác. Nhưng hôm nay người đó lại không đến đây phổ cập cho Giang Hiển cậu, thậm chí cũng không cùng cậu bước vào phòng họp. Đúng là thật lạ, chẳng phải tính cách thường ngày của cậu ta gì cả!
"Lê trợ lý có vẻ bận sẽ không trực tiếp hỗ trợ ngài trong ngày hôm nay đâu ạ!" Hồng Thanh đáp lời.
"Bận à?! Cố tình tạo việc sao?! Dạo này Giang thị cũng không có gì quá đặc sắc, Lê Trực cậu ta bận cái quái gì vậy?!" Việc gì khiến tên này phải bận bịu chứ?! Cố tình làm lơ mình thì có!
Giọng điệu lúc này của Giang thiếu có vẻ như đậm chất khó chịu, nhưng cậu cũng không nhận ra được điều thay đổi âm điệu này của mình. Hồng Thanh nghe được âm điệu hiếm hoi này tổng tài nhà mình thì được một trận ngậm lưỡi ngạc nhiên. Trời ạ, nếu như trút bỏ đi khuôn mặt than quanh năm lạnh lẽo kia thì Giang tổng thật sự rất đáng yêu a! Khó chịu ra mặt rồi còn chưa nhận ra mình yêu người ta nữa, thật là kỳ tích quá đi mà!
"Tổng tài, Lê Trực không chỉ là trợ lý ngài cũng biết mà! Anh ta vào đây làm trợ lý vì cái gì Giang tổng ngài thật ra nên biết rõ hơn chúng tôi mới phải đó!" Hồng Thanh cảm thấy bó tay cho chỉ số EQ âm đến đáng thương của vị tổng tài này của cô. Hên cho Hồng trợ lý, nếu cô biết Lê Trực theo đuổi tông tài của cô đã mười năm thì thật không biết lúc đó cô nên bày ra cái biểu cảm quỷ quái gì nữa.
"Không để tâm?!" Là vì điều gì? Vì mình sao? Chắc là không đâu phải không?!
"Người thật sự không để tâm sao?! Sự khó chịu của Giang tổng người thể hiện rất rõ rồi đó ạ!" Hồng ký cảm thấy thật đáng quan ngại cho cái người trước mặt này.
"Ta... làm gì có khó chịu!... Mà khó chịu thật...!" Người ta không để ý đến mình, làm lơ mình rồi! Muốn gây lộn cũng không có người để gây a!
"Lần này Hồng Thanh này muốn xen vào đời tư cấp trên! Giang thiếu cho tôi hỏi một câu, nếu Lê Trực không yêu cậu thì cậu ta có kiên nhẫn để cậu hành lên hành xuống, sai qua sai lại như thế hay không?! Cậu cũng biết người ta có gia tài đâu có nhỏ, để có được mớ tài sản đó đâu phải ngồi không mà có, nhưng người ta vẫn bỏ thời gian ở bên cậu chẳng phải sao?! Thật muốn nhìn thấy cảnh Lê Trực ép cậu vào tường rồi giở trò đồi bại với cậu, lúc đó cái khuôn mặt lạnh băng này của cậu sẽ như thế nào nhỉ?!"
Hồng Thanh có vẻ quá hào hứng khi nói đến những điều này với Giang Hiển, đừng kêu cô nhiều chuyện, cô chính là muốn nhiều chuyện đấy! Lúc nãy Lê Trực làm cô á khẩu, bây giờ được nói tất nhiên phải nói nhiều rồi. Tiểu Linh còn đang trong phòng trợ lý, ngồi làm việc với cái tên ác thần đó làm cô lo lắng không yên nãy giờ!
"Cô nói cái quái gì vậy!? Họp xong rồi thì mau đi làm việc đi!" Giang Hiển lạnh mặt, trừng mắt đối với Hồng Thanh nói.
"Chậc chậc! Tai của Giang tổng người đỏ hết cả rồi kìa! Chắc chắn là yêu rồi, đã yêu rồi lại còn bày đặt làm chi cho cực thế không biết!" Ồ, cô vừa thấy cái gì kia nhỉ, hai cái tai đỏ chót kia thật bán đứng cái gương mặt bất biến kia mà!
"Lương tháng này của cô đưa vào ngân sách!" Giang Hiển bây giờ có thể cảm nhận được cảm giác nhân viên trèo lên đầu boss ngồi là gì rồi. Xen vào đời tư của cậu cũng đã đành còn chọc cậu xấu hổ đến mức đỏ hết cả tai. Thật ra Giang Hiển cậu cũng chẳng dám thừa nhận bản thân là đang giận cá chém thớt đâu!
"Chào tổng tài, tôi đi làm việc đây!" Ôi xong! Rõ ràng là giúp người ta mà tháng lương của mình nó bay tong luôn! Thất sách, thật đúng là thất sách a! Cuối cùng Hồng Thanh bị dập tắt hứng thú, đành lòng rời đi.
Nhân viên khác thì Giang Hiển cậu có thể không biết đến, nhưng hai người này dù không để tâm thì cũng biết ít nhiều. Hồng Thanh là con gái của Hồng gia, là một gia đình đã mấy đời đi theo Giang gia, đến Hồng Thanh cũng quyết định làm việc ở Giang thị mà không ở nơi nào khác. Còn Trần Linh lại là con nuôi của nhà họ Hồng, hai người họ vốn gắt gỏng với nhau từ nhỏ, nhưng xem ra sự thật không phải vậy rồi.
"Làm sao vậy?!" Lê Trực thấy Giang Hiển chần chừ không đi tiếp thì lên tiếng hỏi.
"Không có gì!" Giang Hiển lắc đầu nói rồi bước tiếp. Không hiểu sao trong lòng lại thấy có gì đó thiếu thiếu nhỉ?!
Nhân viên của mình cũng đã có đôi có cặp rồi, còn mình... cảm giác của mình dành cho cậu ấy là gì? Tuy rằng bản thân thật sự rất ngốc trong chuyện này, nhưng cũng sẽ không ngốc đến nỗi không nhìn ra có người một mực ở bên cạnh lo cho mình từng chút một như thế! Thật muốn hỏi cậu ta rằng không có chuyện làm hay sao lại cứ suốt ngày ở bên cạnh cậu, làm những việc không đâu như thế?!
Điều kỳ lạ là ngay hôm nay người này lại có vẻ làm lơ cậu rồi! Có vẻ như ngày hôm nay sẽ không có ai làm ồn bên tai, cuộc sống của cậu sẽ yên tĩnh như những ngày của hơn mười năm trước vậy! Nhưng sao lại thấy khó chịu nhỉ? Nghĩ đến mới nhớ, người này đã bám cậu cũng đã gần mười năm rồi! Mười năm nay rốt cuộc cậu đã nghĩ gì khi bám theo mình, Lê Trực, chúng ta dường như không chỉ là bạn phải không?!
Hừm! Đột nhiên cảm thấy thật ghen tị với Hồng Thanh và Trần Linh! Có phải là do gần đến tuổi kết hôn nên mới có suy nghĩ vậy không nhỉ?! Nhưng mà cậu đâu có nghĩ đến chuyện này đâu, cảm xúc ganh tị với cặp tình nhân kia là như thế nào đây hả?! Phải mau loại bỏ cảm xúc này ra mới được, phải tập trung để làm việc, sắp họp hành tới nơi rồi đó!!!
Nếu không phải cơ mặt của Giang Hiển có chút căng, cảm xúc không lúc nào chịu thể hiện lên mặt, không thì hình tượng cao lãnh của cậu đã sụp đỗ từ lâu! Đó là với người ngoài còn với Lê Trực thì không chắc rồi, người để ý từng chi tiết nhỏ như Lê Trực sao có thể nhìn không ra cảm xúc của người khác lên xuống thất thường, huống chi đó còn là Giang Hiển, người mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao lâu nay.
"Thất vọng?! Em ấy nghĩ cái gì mà lại có cảm xúc ấy nhỉ?! Sẽ không phải do cảnh hôn của hai nữ trợ lý lúc nãy đó chứ?!" Lê Trực cảm thấy bảo bối của mình có cảm xúc lạ liền hỏi chấm mà nghĩ. Câu trả lời là thật sự thì hắn sẽ cao hứng biết bao nhiêu đây!
........
Sau đó Giang Hiển đi thẳng về phòng làm việc của mình để chuẩn bị cho cuộc họp thường trực sẽ diễn ra sau mười phút nữa. Lê Trực thì lại khác với thường ngày, hắn không mặt dày chạy vào phòng làm việc của Giang Hiển rồi bám trụ ở đó, hôm nay hắn lại về phòng làm việc dành cho trợ lý Tổng giám vốn đã được bày trí cho hắn cách đây không lâu.
"Hồng Thanh đến phòng họp rồi à?" Trong phòng trợ lý lúc này chỉ có mình Trần Linh đang cặm cụi sắp xếp tài liệu, Lê Trực bước vào phòng liền lên tiếng hỏi cô ấy.
"Vâng ạ! Có chuyện cần chị ấy giúp sao?!" Thư ký Trần cảm thấy thật ngạc nhiên khi vị đại thần này xuất hiện trong căn phòng làm việc này. Bình thường không phải luôn kề cạnh Giang tổng sao?! Hôm nay sao lại di chuyển về phòng trợ lý rồi, bọn họ đang giận nhau đấy à?! Dù ngạc nhiên, Trần Linh vẫn tỏ thái độ chuyên nghiệp khi làm việc.
"Ừ! Gọi cô ấy quay lại đây đi!" Lê Trực gật đầu trả lời. Bản thân hắn cũng chưa từng dời mắt ra khỏi chiếc máy tính trước mặt từ khi ngồi vào bàn làm việc, lúc nói chuyện cũng không hề nhìn qua phía Trần Linh.
"Chờ tôi một chút!" Dù có hơi tò mò nhưng Trần thư kí cũng chỉ để dành trong bụng mà thôi.
"Không biết Lê trợ lý muốn gặp tôi về điều gì?!" Khoảng hai, ba phút sau Hồng Thanh trở lại phòng và đứng trước bàn làm việc của Lê Trực.
Nói thật, với kinh nghiệm của cô, Lê Trực này dù bằng tuổi Tổng tài của cô nhưng cô vẫn cảm thấy người này lợi hại hơn Giang tổng rất nhiều. Dù bình thường cảm giác người này bát nháo như trẻ con khi ở trước mặt Giang tổng, không làm trò con bò thì cũng là dáng vẻ thanh niên ấm áp như anh chàng hàng xóm nhà bên. Nhưng với người sinh ra vốn đặt sự nghiêm khắc lên hàng đầu như cô thì phải nói là cô cũng có chút sợ người này, bình thường thì không sao, lúc chỉnh đốn người khác thì đúng là quá đáng sợ.
"Đến đây chỉnh lại một số tài liệu tổng hợp này. Có một chút thay đổi trong kế hoạch tổng, tôi vẫn chưa có thời gian nói rõ với Hiển, cô thông báo lại những việc này cho cậu ấy giúp tôi. Đúng rồi,..." Lê Trực không quan tâm người khác có phục mình, sợ mình hay không, cái hắn quan tâm lúc này chính là làm những điều tốt nhất cho người hắn yêu nhất mà thôi.
Vì sự thay đổi đột xuất của Bạch Thiệu Huy vào tối hôm qua nên công việc của Lê Trực hắn liền dồn vào thật nhiều. Nếu không phải có quá nhiều sự nguy hiểm đang bủa vây xung quanh họ, có lẽ mọi thứ sẽ chẳng gấp rút như vậy. Nhưng không sao, hắn tin rằng mọi thứ cố gắng của hắn và mọi người sẽ có kết quả xứng đáng, chỉ qua bận thế này hắn không thể 24/24 ở bên cạnh chăm sóc cho người đó được. Cũng như sáng nay, hắn thật ghen tỵ với cặp đôi người ta chết đi được, rõ ràng đã bám đuôi mười năm rồi, dằn vặt, kiềm chế hay làm liều bao nhiêu cũng chỉ có thể hôn lén bảo bối được mà thôi. Đúng là không có gì thất bại và đau tim hơn khi theo đuổi tình yêu dành một người, mà người đó lại là một kẻ ngốc!
"Tôi đã rõ rồi, nhưng mà anh không đi họp cùng Giang tổng sao?!" Hồng Thanh hiếm khi nói ra điều tò mò của mình. Nhưng biết làm sao được, Giang Hiển và Lê Trực thật sự rất đẹp đôi a, kể cả cô cũng muốn hai người họ mau chóng thành đôi thành cặp.
"Không! Hôm nay tôi khá bận!" Lê Trực đáp. Bản thân hắn cũng khá tiếc về điều này, có những chuyện không phải cứ muốn là được.
"Lê tổng, tôi biết anh vào đây làm trợ lý vì mục đích gì, tôi cũng không phản đối về việc này. Từ đầu anh bước vào Giang thị thật sự đã giúp ích cho Giang thị rất nhiều, nhưng mà anh cứ đóng đô ở đây thì bộ phận giám sát, tổ hợp nhân sự và trợ lý như chúng tôi có ngày thất nghiệp mất. Anh có thể đổi phương thức khác để tán tỉnh Giang tổng của chúng tôi cơ mà!"
Hồng Thanh cô từ ngày ra trường rồi bắt đầu đi làm đến giờ chưa từng gặp cái trường hợp quái gỡ này. Dù anh có giấu người ta đi chăng nữa thì thông tin anh giàu nó nằm chình ình ra đấy có được không?! Tài sản mà Lê Trực anh có được Giang gia thậm chí chẳng dám so, so được chắc cũng phải Cố gia hay Bạch gia đi. Anh giàu thế thì sao không dùng nó đi cua người ta ý, chui vào đây giả nghèo làm trợ lý làm gì chứ, hại bọn này sắp thành phế nhân luôn rồi!
"Hồng Thanh, cô đang cố xen vào chuyện của tôi ư?! Có những chuyện không phải dùng cách khác sẽ hay hơn cách này, cách kia, đừng chỉ nhìn bề nổi của một vấn đề mà chọn hướng giải quyết. Yêu người là việc quan trọng nhưng bảo vệ người lại càng quan trọng hơn! Hồng trợ lý nghe tôi nói có đúng hay không?!" Lê Trực nghe Hồng Thanh tỏ vẻ phàn nàn thì cười nhẹ một cái rồi lạnh lùng nói.
"À, xin lỗi! Tôi...tôi phải đi họp rồi!" Hồng Thanh bị thái độ lạnh lùng bất chợt này của Lê Trực làm rùng mình. Nhưng mà lời này của Lê Trực thật ra rất là đúng, cô chẳng thể phản bác lại được điều gì, chỉ tiếc thân phận cô quá nhỏ bé để biết được những điều nằm ở phần chìm kia. Nói rồi Hồng Thanh liền lấy lý do chuồn đi ngay lập tức.
Không quan tâm Hồng Thanh hay Trần Linh đang còn trong phòng, Lê Trực tiếp tục công việc dang dở của mình.
"Đáng sợ đến mức Thanh tỷ cũng phải chuồn lẹ như thế sao?! Ta nói nên lo cho đóa cúc của Giang tổng là chính xác mà!" Trần Linh lần đầu thấy Hồng Thanh chạy nhanh như vậy đấy. Với cô, ai có thể khiến cho Hồng Thanh lẩn tránh thì đều là kẻ lợi hại và thậm chí có chút đáng sợ. Nhưng Lê Trực thật sự khiến người ta sợ hãi.
.....
"Lê Trực đâu?!" Được Hồng Thanh trực tiếp thông báo điều chỉnh thật ra chẳng xa lạ, đó là công việc trước giờ của cô gái này, tuy nhiên cách đây một tuần thì lại là người khác. Nhưng hôm nay người đó lại không đến đây phổ cập cho Giang Hiển cậu, thậm chí cũng không cùng cậu bước vào phòng họp. Đúng là thật lạ, chẳng phải tính cách thường ngày của cậu ta gì cả!
"Lê trợ lý có vẻ bận sẽ không trực tiếp hỗ trợ ngài trong ngày hôm nay đâu ạ!" Hồng Thanh đáp lời.
"Bận à?! Cố tình tạo việc sao?! Dạo này Giang thị cũng không có gì quá đặc sắc, Lê Trực cậu ta bận cái quái gì vậy?!" Việc gì khiến tên này phải bận bịu chứ?! Cố tình làm lơ mình thì có!
Giọng điệu lúc này của Giang thiếu có vẻ như đậm chất khó chịu, nhưng cậu cũng không nhận ra được điều thay đổi âm điệu này của mình. Hồng Thanh nghe được âm điệu hiếm hoi này tổng tài nhà mình thì được một trận ngậm lưỡi ngạc nhiên. Trời ạ, nếu như trút bỏ đi khuôn mặt than quanh năm lạnh lẽo kia thì Giang tổng thật sự rất đáng yêu a! Khó chịu ra mặt rồi còn chưa nhận ra mình yêu người ta nữa, thật là kỳ tích quá đi mà!
"Tổng tài, Lê Trực không chỉ là trợ lý ngài cũng biết mà! Anh ta vào đây làm trợ lý vì cái gì Giang tổng ngài thật ra nên biết rõ hơn chúng tôi mới phải đó!" Hồng Thanh cảm thấy bó tay cho chỉ số EQ âm đến đáng thương của vị tổng tài này của cô. Hên cho Hồng trợ lý, nếu cô biết Lê Trực theo đuổi tông tài của cô đã mười năm thì thật không biết lúc đó cô nên bày ra cái biểu cảm quỷ quái gì nữa.
"Không để tâm?!" Là vì điều gì? Vì mình sao? Chắc là không đâu phải không?!
"Người thật sự không để tâm sao?! Sự khó chịu của Giang tổng người thể hiện rất rõ rồi đó ạ!" Hồng ký cảm thấy thật đáng quan ngại cho cái người trước mặt này.
"Ta... làm gì có khó chịu!... Mà khó chịu thật...!" Người ta không để ý đến mình, làm lơ mình rồi! Muốn gây lộn cũng không có người để gây a!
"Lần này Hồng Thanh này muốn xen vào đời tư cấp trên! Giang thiếu cho tôi hỏi một câu, nếu Lê Trực không yêu cậu thì cậu ta có kiên nhẫn để cậu hành lên hành xuống, sai qua sai lại như thế hay không?! Cậu cũng biết người ta có gia tài đâu có nhỏ, để có được mớ tài sản đó đâu phải ngồi không mà có, nhưng người ta vẫn bỏ thời gian ở bên cậu chẳng phải sao?! Thật muốn nhìn thấy cảnh Lê Trực ép cậu vào tường rồi giở trò đồi bại với cậu, lúc đó cái khuôn mặt lạnh băng này của cậu sẽ như thế nào nhỉ?!"
Hồng Thanh có vẻ quá hào hứng khi nói đến những điều này với Giang Hiển, đừng kêu cô nhiều chuyện, cô chính là muốn nhiều chuyện đấy! Lúc nãy Lê Trực làm cô á khẩu, bây giờ được nói tất nhiên phải nói nhiều rồi. Tiểu Linh còn đang trong phòng trợ lý, ngồi làm việc với cái tên ác thần đó làm cô lo lắng không yên nãy giờ!
"Cô nói cái quái gì vậy!? Họp xong rồi thì mau đi làm việc đi!" Giang Hiển lạnh mặt, trừng mắt đối với Hồng Thanh nói.
"Chậc chậc! Tai của Giang tổng người đỏ hết cả rồi kìa! Chắc chắn là yêu rồi, đã yêu rồi lại còn bày đặt làm chi cho cực thế không biết!" Ồ, cô vừa thấy cái gì kia nhỉ, hai cái tai đỏ chót kia thật bán đứng cái gương mặt bất biến kia mà!
"Lương tháng này của cô đưa vào ngân sách!" Giang Hiển bây giờ có thể cảm nhận được cảm giác nhân viên trèo lên đầu boss ngồi là gì rồi. Xen vào đời tư của cậu cũng đã đành còn chọc cậu xấu hổ đến mức đỏ hết cả tai. Thật ra Giang Hiển cậu cũng chẳng dám thừa nhận bản thân là đang giận cá chém thớt đâu!
"Chào tổng tài, tôi đi làm việc đây!" Ôi xong! Rõ ràng là giúp người ta mà tháng lương của mình nó bay tong luôn! Thất sách, thật đúng là thất sách a! Cuối cùng Hồng Thanh bị dập tắt hứng thú, đành lòng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.