Chương 15
Mộng Trần Kiếm
13/02/2021
Đúng như lời hứa, Bạch Thiệu Huy ở nhà cũng đã vài hôm, hôm nay là ngày thứ ba kể từ hôm đó.
Vừa mới tắt máy tính xong thì điện thoại liền đổ chuông thông báo có người gọi tới. Nhìn người gọi tới là Trúc Tịnh Ca, Bạch Thiệu Huy liền mỉm cười. Anh định điện cho người bạn thân chí cốt này của mình thì người này đã gọi điện đến rồi.
Trúc Tịnh Ca là bạn chí cốt từ nhỏ đến lớn với Bạch Thiệu Huy. Bạch gia cùng Trúc gia cũng đã thân quen từ nhiều thế hệ trước đó. Ở kiếp trước người bạn này cũng đã giúp rất nhiều cho anh trong những lúc anh gặp khó khăn. Hai người cũng cùng nhau chinh Nam phạt Bắc, sinh tử có nhau, anh rất quý mến và trân trọng tình bạn này.
"Xin chào Trúc thiếu gia, bản thiếu gia nghe đây!" Bạch Thiệu Huy quái khí lên tiếng.
"Cái giọng gì đây, có tin bản thiếu cho một phát súng vào đầu hay không hả?!" Trúc Tịnh Ca cũng chẳng phải dạng vừa. Là một người sống trong quân đội từ nhỏ, Trúc Tịnh Ca ăn nói có phần hùng hồn.
"Vâng, tôi đây rất sợ nha, đừng bắn, đừng bắn tôi a." Bạch Thiệu Huy dùng giọng điệu như run sợ lại như trêu đùa lưu manh nói.
"Bỏ đi, ông nói làm tôi mắc ói đến nơi rồi đây nè!" Trúc Tịnh Ca ghét bỉ nói.
"Ông cũng thật linh thiêng thật đó nha, tôi định gọi cho cậu thì cậu đã gọi cho tôi rồi. Nói đi, có chuyện gì thế."
"Này, ai linh thiêng hả?! Tôi còn chưa có chết!!! Hừ! Cậu có phải là bạn của tôi không thế hả, ngày trọng đại của tôi thế mà cậu lại không biết à?!" Trúc Tịnh Ca tâm tính rất dễ nổi nóng lại còn đơn thuần, vừa hay bị Thiệu Huy trêu chọc mà tức giận.
"Đính hôn hay là lễ thành hôn?! Ôi, ông bạn ế lâu năm của tôi nay đã có ý trung nhân rồi à?! Không biết là ai vô phước rớ phải cậu như thế?! " Bạch Thiệu Huy giả ngây không biết, còn nói luôn điểm đau khổ của Trúc Tịnh Ca. Trúc Tịnh Ca dù đã hai sáu, hai bảy tuổi rồi vẫn chưa có một người nào để yêu, anh chàng vẫn còn là FA, và còn là FA lâu năm.
"Bạch Thiệu Huy, súng của tôi đã lên nòng! Không biết Bạch thiếu muốn bị bắn vào đầu, vào tim hay là cái chân thứ ba đáng tự hào của ngài đây?!" Trúc Tịnh Ca nghiến răng nghiến lợi mà nói. Tên này, mỗi lần nói chuyện đều vô duyên đến như vậy.
"Ôi trời, hở một chút là xách súng ra đe dọa người ta à! Bạch Thiệu Huy tôi đây rất yếu đuối đó, thật sự là vô cùng sợ hãi đó nha!" Thiệu Huy không trêu ai thì thôi, một khi đã trêu thì chính là gợi đòn như vậy.
"Cmn! Ông đây là muốn chết?!!" Tịnh Ca nghiến răng càng thêm lợi hại.
"Được rồi, được rồi, bình tĩnh đi, không đùa nữa. Nói đi, lần này tổ chức có gì đặc biệt không?!" Còn vài ngày nữa thì người bạn này của anh chính thức là hai mươi bảy tuổi rồi. Anh nhớ là, lần này đặc biệt hơn những lần khác rất nhiều.
"Aiz!! Lão cha đang định giao Trúc gia cho tôi, cho nên lần này tổ chức lớn chút. Nhưng cậu hiểu rồi đấy, tớ hiện vẫn đang lưỡng lự chưa trả lời." Tuy trong quân doanh Trúc Tịnh Ca rất ưu tú, nhưng đối với việc điều hành một tổ chức, ở đây là quân đội và cả hắc đạo đối với Trúc Tịnh Ca chính là một cực hình.
"Cậu khoang hãy trả lời, hôm đó tớ sẽ đến tham dự sinh nhật cậu, khi đó sẽ tớ sẽ cho cậu vài lời khuyên, đương nhiên cậu sẽ không nhận được quà của tôi đâu nhé!"
Bạch Thiệu Huy nhớ là lần này Trúc Tịnh Ca vẫn chưa chấp nhận việc đi ra quản lý toàn bộ Trúc gia. Vì ở thời điểm hiện tại Trúc Tịnh Ca rất non nớt, cậu ta có thể làm quân tiên phong, có thể đánh nhau trên chiến trường, sao chép mệnh lệnh một cách hoàn hảo nhưng lại chẳng thể điều hành một trung đội của mình, câu ta là một trung đội trưởng thảm hại nhất. Nhiêu đó thôi Tịnh Ca còn gặp khó khăn thì việc điều hành Trúc gia làm sao cậu ấy có thể làn được, huống chi Trúc gia đâu chỉ có quân doanh, mà còn có thêm tổ chức hắc đạo, như vậy đúng là tra tấn Trúc Tịnh Ca rồi.
Nhưng sau đó, Trúc gia đã dành thời gian huấn luyện cho Tịnh Ca, khoảng một thời gian sau cậu ta cũng đã đảm nhận được Trúc gia. Nhưng lúc này liền sơ hở chồng chất, Cố Ninh liền thuận thế ra tay với Trúc gia, cũng may lúc đó Bạch Thiệu Huy liền bắt tay với Trúc Tịnh Ca, liền giải quyết được vấn đề.
"Cậu đến tôi đã cầu không kịp rồi, nào dám đòi quà với cậu nữa chứ! Ngày mai nhớ đến đó!"
"Haha. Mai gặp."
"Mai gặp." Cuộc gọi giữa hai người liền kết thúc như vậy.
Không biết y đang làm gì nhỉ?! Ngày mai hẳn là sẽ được gặp lại em ấy thôi!!
Quả nhiên là tiệc sinh nhật được tổ chức rất lớn, tối hôm đó Bạch Thiên Ngụy trở về với một cái thiệp mời trên tay.
.............
Tối ngày hôm sau, Bạch Thiệu Huy cùng vợ chồng Bạch Thiên Ngụy cùng nhau rời nhà đi tham dự tiệc sinh nhật này. Bữa tiệc lớn ngày hôm nay này cũng khá là ý nghĩa đối với Bạch Thiệu Huy, nếu như hợp tác với Trúc Tịnh Ca, nhan được sự giúp đỡ của Trúc gia thì kế hoạch của anh liền tiến hành nhanh hơn một chút.
Bữa tiệc quả nhiên được tổ chức rất lớn, Trúc gia đã bao trọn luôn cả một cái nhà hàng 5 sao có tiếng, số lượng khách cũng tăng lên rất nhiều và hầu hết đều là những quan hệ của Trúc gia và những người có quyền lực cao trong nước.
Nhìn thôi cũng biết trình độ quan trọng của buổi tiệc này. Tiệc sinh nhật giờ đã thành sự kiện quyết định trao quyền thừa kế luôn rồi.
Vừa mới tắt máy tính xong thì điện thoại liền đổ chuông thông báo có người gọi tới. Nhìn người gọi tới là Trúc Tịnh Ca, Bạch Thiệu Huy liền mỉm cười. Anh định điện cho người bạn thân chí cốt này của mình thì người này đã gọi điện đến rồi.
Trúc Tịnh Ca là bạn chí cốt từ nhỏ đến lớn với Bạch Thiệu Huy. Bạch gia cùng Trúc gia cũng đã thân quen từ nhiều thế hệ trước đó. Ở kiếp trước người bạn này cũng đã giúp rất nhiều cho anh trong những lúc anh gặp khó khăn. Hai người cũng cùng nhau chinh Nam phạt Bắc, sinh tử có nhau, anh rất quý mến và trân trọng tình bạn này.
"Xin chào Trúc thiếu gia, bản thiếu gia nghe đây!" Bạch Thiệu Huy quái khí lên tiếng.
"Cái giọng gì đây, có tin bản thiếu cho một phát súng vào đầu hay không hả?!" Trúc Tịnh Ca cũng chẳng phải dạng vừa. Là một người sống trong quân đội từ nhỏ, Trúc Tịnh Ca ăn nói có phần hùng hồn.
"Vâng, tôi đây rất sợ nha, đừng bắn, đừng bắn tôi a." Bạch Thiệu Huy dùng giọng điệu như run sợ lại như trêu đùa lưu manh nói.
"Bỏ đi, ông nói làm tôi mắc ói đến nơi rồi đây nè!" Trúc Tịnh Ca ghét bỉ nói.
"Ông cũng thật linh thiêng thật đó nha, tôi định gọi cho cậu thì cậu đã gọi cho tôi rồi. Nói đi, có chuyện gì thế."
"Này, ai linh thiêng hả?! Tôi còn chưa có chết!!! Hừ! Cậu có phải là bạn của tôi không thế hả, ngày trọng đại của tôi thế mà cậu lại không biết à?!" Trúc Tịnh Ca tâm tính rất dễ nổi nóng lại còn đơn thuần, vừa hay bị Thiệu Huy trêu chọc mà tức giận.
"Đính hôn hay là lễ thành hôn?! Ôi, ông bạn ế lâu năm của tôi nay đã có ý trung nhân rồi à?! Không biết là ai vô phước rớ phải cậu như thế?! " Bạch Thiệu Huy giả ngây không biết, còn nói luôn điểm đau khổ của Trúc Tịnh Ca. Trúc Tịnh Ca dù đã hai sáu, hai bảy tuổi rồi vẫn chưa có một người nào để yêu, anh chàng vẫn còn là FA, và còn là FA lâu năm.
"Bạch Thiệu Huy, súng của tôi đã lên nòng! Không biết Bạch thiếu muốn bị bắn vào đầu, vào tim hay là cái chân thứ ba đáng tự hào của ngài đây?!" Trúc Tịnh Ca nghiến răng nghiến lợi mà nói. Tên này, mỗi lần nói chuyện đều vô duyên đến như vậy.
"Ôi trời, hở một chút là xách súng ra đe dọa người ta à! Bạch Thiệu Huy tôi đây rất yếu đuối đó, thật sự là vô cùng sợ hãi đó nha!" Thiệu Huy không trêu ai thì thôi, một khi đã trêu thì chính là gợi đòn như vậy.
"Cmn! Ông đây là muốn chết?!!" Tịnh Ca nghiến răng càng thêm lợi hại.
"Được rồi, được rồi, bình tĩnh đi, không đùa nữa. Nói đi, lần này tổ chức có gì đặc biệt không?!" Còn vài ngày nữa thì người bạn này của anh chính thức là hai mươi bảy tuổi rồi. Anh nhớ là, lần này đặc biệt hơn những lần khác rất nhiều.
"Aiz!! Lão cha đang định giao Trúc gia cho tôi, cho nên lần này tổ chức lớn chút. Nhưng cậu hiểu rồi đấy, tớ hiện vẫn đang lưỡng lự chưa trả lời." Tuy trong quân doanh Trúc Tịnh Ca rất ưu tú, nhưng đối với việc điều hành một tổ chức, ở đây là quân đội và cả hắc đạo đối với Trúc Tịnh Ca chính là một cực hình.
"Cậu khoang hãy trả lời, hôm đó tớ sẽ đến tham dự sinh nhật cậu, khi đó sẽ tớ sẽ cho cậu vài lời khuyên, đương nhiên cậu sẽ không nhận được quà của tôi đâu nhé!"
Bạch Thiệu Huy nhớ là lần này Trúc Tịnh Ca vẫn chưa chấp nhận việc đi ra quản lý toàn bộ Trúc gia. Vì ở thời điểm hiện tại Trúc Tịnh Ca rất non nớt, cậu ta có thể làm quân tiên phong, có thể đánh nhau trên chiến trường, sao chép mệnh lệnh một cách hoàn hảo nhưng lại chẳng thể điều hành một trung đội của mình, câu ta là một trung đội trưởng thảm hại nhất. Nhiêu đó thôi Tịnh Ca còn gặp khó khăn thì việc điều hành Trúc gia làm sao cậu ấy có thể làn được, huống chi Trúc gia đâu chỉ có quân doanh, mà còn có thêm tổ chức hắc đạo, như vậy đúng là tra tấn Trúc Tịnh Ca rồi.
Nhưng sau đó, Trúc gia đã dành thời gian huấn luyện cho Tịnh Ca, khoảng một thời gian sau cậu ta cũng đã đảm nhận được Trúc gia. Nhưng lúc này liền sơ hở chồng chất, Cố Ninh liền thuận thế ra tay với Trúc gia, cũng may lúc đó Bạch Thiệu Huy liền bắt tay với Trúc Tịnh Ca, liền giải quyết được vấn đề.
"Cậu đến tôi đã cầu không kịp rồi, nào dám đòi quà với cậu nữa chứ! Ngày mai nhớ đến đó!"
"Haha. Mai gặp."
"Mai gặp." Cuộc gọi giữa hai người liền kết thúc như vậy.
Không biết y đang làm gì nhỉ?! Ngày mai hẳn là sẽ được gặp lại em ấy thôi!!
Quả nhiên là tiệc sinh nhật được tổ chức rất lớn, tối hôm đó Bạch Thiên Ngụy trở về với một cái thiệp mời trên tay.
.............
Tối ngày hôm sau, Bạch Thiệu Huy cùng vợ chồng Bạch Thiên Ngụy cùng nhau rời nhà đi tham dự tiệc sinh nhật này. Bữa tiệc lớn ngày hôm nay này cũng khá là ý nghĩa đối với Bạch Thiệu Huy, nếu như hợp tác với Trúc Tịnh Ca, nhan được sự giúp đỡ của Trúc gia thì kế hoạch của anh liền tiến hành nhanh hơn một chút.
Bữa tiệc quả nhiên được tổ chức rất lớn, Trúc gia đã bao trọn luôn cả một cái nhà hàng 5 sao có tiếng, số lượng khách cũng tăng lên rất nhiều và hầu hết đều là những quan hệ của Trúc gia và những người có quyền lực cao trong nước.
Nhìn thôi cũng biết trình độ quan trọng của buổi tiệc này. Tiệc sinh nhật giờ đã thành sự kiện quyết định trao quyền thừa kế luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.