Chương 19
Mộng Trần Kiếm
13/02/2021
Sau khi nói chuyện hợp tác xong thì ba người nói chuyện vui vẻ với nhau, bầu không khí ngượng ngùng lúc nãy cũng giảm đi rất nhiều. Cả ba đều nói chuyện lúc thời đi học cấp ba, kể cả những chuyện trong thời gian Bạch Thiệu Huy đi du học không có trong nước.
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, cả ba người đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng lại luôn có kẻ thích quấy rối người khác, cố ý mà đến gây hấn, làm cả ba đều vô cùng khó chịu.
Cố Ninh bước tới chỗ của ba người với khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, châm biếm và hách dịch.
"Ồ, đây chẳng phải là Bạch thiếu sao. À, còn đây là Trúc thiếu gia cùng Hà Tổng nhỉ."
Nhìn thấy người đến không thiện, cả ba đang cười cũng phải lạnh lùng nhìn qua người đến. Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nhếch môi nói:
"Ồ, còn đây chẳng phải là Cẩu... À quên Cố Ninh, Cố thiếu gia hay sao??!!" Bạch Thiệu Huy còn cố kéo dài từ 'Cẩu' ra, ý tứ châm biếm trong câu phải nói là quá rõ ràng. Muốn đấu võ miệng với anh? Cố Ninh vẫn còn non và xanh lắm.
Dù là người ngu cũng hiểu được ý tứ câu nói này, huống chi là Cố Ninh. Cố Ninh nghe hiểu liền muốn tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận. Cố Ninh vờ như không nghe thấy những gì Bạch Thiệu Huy nói, cố nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói:
"Bạch thiếu chơi vậy là không được rồi. Dù sao thì cũng rất lâu rồi không gặp còn gì!" Cố Ninh dùng bộ dáng hách dịch để giả vờ quen biết, làm ba người Bạch Thiệu Huy có chút ăn không tiêu. Dù diễn thì cũng nên diễn đạt hơn một chút đi chứ!
"Tôi không nghĩ là chúng ta quen thân đến như vậy đâu?! Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây sao?! Sao tôi lại không nhớ ta?! À đúng rồi, cậu thật giống con chó hồi chiều tôi mới nhìn thấy ngoài đường đó, hay là, cậu chính là con chó đó?!" Bạch Thiệu Huy liền cho một gáo nước lạnh lên người Cố Ninh. Muốn đến gây sự cũng phải chuyên nghiệp hơn chút đi chứ! Cảm giác trêu đùa người khác thật là thoải mái quá đi.
"Đừng như thế chứ..." Cố Ninh á khẩu, không nói lại được với Bạch Thiệu Huy. Con người này sao hôm nay miệng lưỡi lại độc như thế chứ?!
Nhưng quả thật, ba người Bạch Thiệu Huy ở thời điểm hiện tại chưa gặp Cố Ninh bao giờ. Nếu không phải tên này từng có mặt trên tạp chí, Bạch Thiệu Huy, Trúc Tịnh Ca hay Hà Văn cũng chả biết tên này là ai.
Lúc trước, vì để có thể đạt được ngôi trường đại học ở nước ngoài tốt, Bạch Thiệu Huy đã chọn trường hàng đầu của Quốc gia- ngôi trường chỉ có những học sinh tuyệt đối ưu tú về năng lực học tập, kết quả học tập. Còn Cố Ninh, tuy là một tài năng trong việc kinh doanh nhưng học lực của Cố Ninh lại có lúc lên lúc xuống nên không được học ở ngôi trường đó mà học ở trường cấp ba hạng hai. Vì khác trường cho nên không được gọi là bạn, Cố gia và Bạch gia cũng không thân, biết được nhau cũng chỉ là vì Cố gia mà thôi. Có thể nói, hai người gặp mặt đối đầu đây cũng là lần đầu tiên. Cả hai là người dưng nước lã mà bây giờ mặt dày nói là bạn thì chẳng khác nào tự hại mình.
Cố Ninh từ khi bước vào buổi tiệc thì việc sau khi xã giao chính là tìm kiếm thân ảnh của Bạch Thiệu Huy cùng Trần Lục Kỳ. Nhưng sau khi tìm kiếm một hồi chỉ thấy Bạch Thiệu Huy mà không có Trần Lục Kỳ. Thấy lạ, Cố Ninh định đi đến chỗ Bạch Thiệu Huy để dò hỏi, cũng như châm chọc tên này một phen. Nhưng khi nói chuyện, Cố Ninh luôn nằm ở thế hạ phong.
"Sao thế, trả lời không được à. Có vẻ như Cố Tổng cần học thêm một khóa kĩ năng giao tiếp đấy, nếu không thì dễ mất đối tác lắm đó." Bạch Thiệu Huy còn tốt bụng khuyên nhủ đối với Cố Ninh.
Bạch Thiệu Huy nhìn người thanh niên trẻ tuổi này, Cố Ninh mới nắm giữ Cố thị hơn được nửa năm, cho nên vẫn còn ngây thơ lắm. Lúc này, Cố Ninh lúc nào cũng để những gì mình nghĩ lên khuôn mặt mà vẫn chưa biết che giấu nó đi. Cố Ninh của kiếp trước còn không phải là đối thủ của Bạch Thiệu Huy thì Cố Ninh của bây giờ làm sao có thể vượt qua được .
"Bạch thiếu, tôi chỉ đến đây để chào hỏi, anh không cần phải châm chọc tôi như thế chứ?!" Cố Ninh không đạt được mục đích ban đầu liền chuyển chiến lược khác. Nhục nhã ngày hôm nay, hắn liền ghim trong đầu.
"Ha ha! Chào hỏi?? Bộ dáng lúc đầu cậu đến đây là để chào hỏi sao? Cố Ninh a Cố Ninh, cậu có phải qua ngây thơ hay là quá ngu đây. Dù là cậu đến đây chào hỏi thì Bạch Thiệu Huy tôi đây cũng sẽ nói như vậy thôi! Khắp cái thành phố này, à không, gần cả cái nước này hầu như không ai không biết Bạch thiếu gia tôi đây miệng tiện chẳng chừa một ai! Cha cậu tôi còn mắng huống chi là cậu?!"
Bạch Thiệu Huy nhếch mép cười kinh nói. Bạch Thiệu Huy anh đóng vai phản diện cũng hợp lắm cơ. Chín năm kiệm lời kia của anh hình như bị bí quá thì phải, lại thích gây khẩu nghiệp rồi!!
"Anh...!!" Cố Ninh trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Bạch Thiệu Huy, cái tên này muốn ăn đòn.
"Tôi thế nào? Có phải là rất đẹp trai hay không?! Tất nhiên là đẹp trai rồi, dù sao khuôn mặt này của tôi cũng thuộc Top đầu của cả nước đó!! Thế nào? Có phải là cậu đang ganh tị với tôi đúng không?! Haha!! Không sao, không sao, không cần phải ghen tỵ đâu! Vì... Con chó thì nên ganh tị với một con chó khác, so với người thì chó ắt phải thua!!"
Lúc đầu, Thiệu Huy chỉ là lưu manh, miệng tiện mà nói, nhưng càng về sau thì càng lạnh lùng lãnh khốc hơn, câu cuối liền là hòa vào sát khí mà nói ra.
"Bạch Thiệu Huy, mày được lắm, chuyện ngày hôm nay tao chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi." Cố Ninh thua trận liền dứt khoát rời đi, trước khi đi hắn để lại lời nói đe dọa.
"Không tiễn!" Bạch Thiệu Huy ung dung nói vọng từ phía sau hắn ta. Cố Ninh đang đi, thân hình liền có chút sụp đổ vì tức giận.
"Wow, Thiệu Huy, công phu miệng của cậu thật lợi hại đó!" Trúc Tịnh Ca hôm nay được coi quá nhiều thứ đặc sắc rồi.
Hà Văn ngồi bên cạnh cũng hiếu kỳ mà lén lút nhìn anh. Màn vừa rồi, y lần đầu tiên thấy được luôn đó, xem ra, những gì trước kia Thiệu Huy nói với mình là còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cố Ninh có vẻ tức đến muốn thổ huyết luôn rồi kìa.
"Có ích sao?!" Thiệu Huy rót cho mình ly rượu mới, anh uống nó rồi lạnh nhạt hỏi lại Trúc Tịnh Ca.
Vài giây trước thì khác, vài giây sau lại khác, hai người Trúc Tịnh Ca và Hà Văn ngồi ở đây chứng kiến điều này liền có cảm giác sắp lú đến nơi rồi.
"Có ích!? Chẳng phải cậu vừa mới đuổi được một con chó đi hay sao!?" Trúc Tịnh Ca không biết nên trả lời thế nào, liền trả lời đại.
"Miệng tiện!"
"Tên hỗn đản, cậu có thôi troll người khác đi có được không hả??!" Trúc Tịnh Ca nghiến răng như muốn nhai tươi nuốt sống Bạch Thiệu Huy.
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, cả ba người đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng lại luôn có kẻ thích quấy rối người khác, cố ý mà đến gây hấn, làm cả ba đều vô cùng khó chịu.
Cố Ninh bước tới chỗ của ba người với khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, châm biếm và hách dịch.
"Ồ, đây chẳng phải là Bạch thiếu sao. À, còn đây là Trúc thiếu gia cùng Hà Tổng nhỉ."
Nhìn thấy người đến không thiện, cả ba đang cười cũng phải lạnh lùng nhìn qua người đến. Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nhếch môi nói:
"Ồ, còn đây chẳng phải là Cẩu... À quên Cố Ninh, Cố thiếu gia hay sao??!!" Bạch Thiệu Huy còn cố kéo dài từ 'Cẩu' ra, ý tứ châm biếm trong câu phải nói là quá rõ ràng. Muốn đấu võ miệng với anh? Cố Ninh vẫn còn non và xanh lắm.
Dù là người ngu cũng hiểu được ý tứ câu nói này, huống chi là Cố Ninh. Cố Ninh nghe hiểu liền muốn tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận. Cố Ninh vờ như không nghe thấy những gì Bạch Thiệu Huy nói, cố nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói:
"Bạch thiếu chơi vậy là không được rồi. Dù sao thì cũng rất lâu rồi không gặp còn gì!" Cố Ninh dùng bộ dáng hách dịch để giả vờ quen biết, làm ba người Bạch Thiệu Huy có chút ăn không tiêu. Dù diễn thì cũng nên diễn đạt hơn một chút đi chứ!
"Tôi không nghĩ là chúng ta quen thân đến như vậy đâu?! Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây sao?! Sao tôi lại không nhớ ta?! À đúng rồi, cậu thật giống con chó hồi chiều tôi mới nhìn thấy ngoài đường đó, hay là, cậu chính là con chó đó?!" Bạch Thiệu Huy liền cho một gáo nước lạnh lên người Cố Ninh. Muốn đến gây sự cũng phải chuyên nghiệp hơn chút đi chứ! Cảm giác trêu đùa người khác thật là thoải mái quá đi.
"Đừng như thế chứ..." Cố Ninh á khẩu, không nói lại được với Bạch Thiệu Huy. Con người này sao hôm nay miệng lưỡi lại độc như thế chứ?!
Nhưng quả thật, ba người Bạch Thiệu Huy ở thời điểm hiện tại chưa gặp Cố Ninh bao giờ. Nếu không phải tên này từng có mặt trên tạp chí, Bạch Thiệu Huy, Trúc Tịnh Ca hay Hà Văn cũng chả biết tên này là ai.
Lúc trước, vì để có thể đạt được ngôi trường đại học ở nước ngoài tốt, Bạch Thiệu Huy đã chọn trường hàng đầu của Quốc gia- ngôi trường chỉ có những học sinh tuyệt đối ưu tú về năng lực học tập, kết quả học tập. Còn Cố Ninh, tuy là một tài năng trong việc kinh doanh nhưng học lực của Cố Ninh lại có lúc lên lúc xuống nên không được học ở ngôi trường đó mà học ở trường cấp ba hạng hai. Vì khác trường cho nên không được gọi là bạn, Cố gia và Bạch gia cũng không thân, biết được nhau cũng chỉ là vì Cố gia mà thôi. Có thể nói, hai người gặp mặt đối đầu đây cũng là lần đầu tiên. Cả hai là người dưng nước lã mà bây giờ mặt dày nói là bạn thì chẳng khác nào tự hại mình.
Cố Ninh từ khi bước vào buổi tiệc thì việc sau khi xã giao chính là tìm kiếm thân ảnh của Bạch Thiệu Huy cùng Trần Lục Kỳ. Nhưng sau khi tìm kiếm một hồi chỉ thấy Bạch Thiệu Huy mà không có Trần Lục Kỳ. Thấy lạ, Cố Ninh định đi đến chỗ Bạch Thiệu Huy để dò hỏi, cũng như châm chọc tên này một phen. Nhưng khi nói chuyện, Cố Ninh luôn nằm ở thế hạ phong.
"Sao thế, trả lời không được à. Có vẻ như Cố Tổng cần học thêm một khóa kĩ năng giao tiếp đấy, nếu không thì dễ mất đối tác lắm đó." Bạch Thiệu Huy còn tốt bụng khuyên nhủ đối với Cố Ninh.
Bạch Thiệu Huy nhìn người thanh niên trẻ tuổi này, Cố Ninh mới nắm giữ Cố thị hơn được nửa năm, cho nên vẫn còn ngây thơ lắm. Lúc này, Cố Ninh lúc nào cũng để những gì mình nghĩ lên khuôn mặt mà vẫn chưa biết che giấu nó đi. Cố Ninh của kiếp trước còn không phải là đối thủ của Bạch Thiệu Huy thì Cố Ninh của bây giờ làm sao có thể vượt qua được .
"Bạch thiếu, tôi chỉ đến đây để chào hỏi, anh không cần phải châm chọc tôi như thế chứ?!" Cố Ninh không đạt được mục đích ban đầu liền chuyển chiến lược khác. Nhục nhã ngày hôm nay, hắn liền ghim trong đầu.
"Ha ha! Chào hỏi?? Bộ dáng lúc đầu cậu đến đây là để chào hỏi sao? Cố Ninh a Cố Ninh, cậu có phải qua ngây thơ hay là quá ngu đây. Dù là cậu đến đây chào hỏi thì Bạch Thiệu Huy tôi đây cũng sẽ nói như vậy thôi! Khắp cái thành phố này, à không, gần cả cái nước này hầu như không ai không biết Bạch thiếu gia tôi đây miệng tiện chẳng chừa một ai! Cha cậu tôi còn mắng huống chi là cậu?!"
Bạch Thiệu Huy nhếch mép cười kinh nói. Bạch Thiệu Huy anh đóng vai phản diện cũng hợp lắm cơ. Chín năm kiệm lời kia của anh hình như bị bí quá thì phải, lại thích gây khẩu nghiệp rồi!!
"Anh...!!" Cố Ninh trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Bạch Thiệu Huy, cái tên này muốn ăn đòn.
"Tôi thế nào? Có phải là rất đẹp trai hay không?! Tất nhiên là đẹp trai rồi, dù sao khuôn mặt này của tôi cũng thuộc Top đầu của cả nước đó!! Thế nào? Có phải là cậu đang ganh tị với tôi đúng không?! Haha!! Không sao, không sao, không cần phải ghen tỵ đâu! Vì... Con chó thì nên ganh tị với một con chó khác, so với người thì chó ắt phải thua!!"
Lúc đầu, Thiệu Huy chỉ là lưu manh, miệng tiện mà nói, nhưng càng về sau thì càng lạnh lùng lãnh khốc hơn, câu cuối liền là hòa vào sát khí mà nói ra.
"Bạch Thiệu Huy, mày được lắm, chuyện ngày hôm nay tao chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi." Cố Ninh thua trận liền dứt khoát rời đi, trước khi đi hắn để lại lời nói đe dọa.
"Không tiễn!" Bạch Thiệu Huy ung dung nói vọng từ phía sau hắn ta. Cố Ninh đang đi, thân hình liền có chút sụp đổ vì tức giận.
"Wow, Thiệu Huy, công phu miệng của cậu thật lợi hại đó!" Trúc Tịnh Ca hôm nay được coi quá nhiều thứ đặc sắc rồi.
Hà Văn ngồi bên cạnh cũng hiếu kỳ mà lén lút nhìn anh. Màn vừa rồi, y lần đầu tiên thấy được luôn đó, xem ra, những gì trước kia Thiệu Huy nói với mình là còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cố Ninh có vẻ tức đến muốn thổ huyết luôn rồi kìa.
"Có ích sao?!" Thiệu Huy rót cho mình ly rượu mới, anh uống nó rồi lạnh nhạt hỏi lại Trúc Tịnh Ca.
Vài giây trước thì khác, vài giây sau lại khác, hai người Trúc Tịnh Ca và Hà Văn ngồi ở đây chứng kiến điều này liền có cảm giác sắp lú đến nơi rồi.
"Có ích!? Chẳng phải cậu vừa mới đuổi được một con chó đi hay sao!?" Trúc Tịnh Ca không biết nên trả lời thế nào, liền trả lời đại.
"Miệng tiện!"
"Tên hỗn đản, cậu có thôi troll người khác đi có được không hả??!" Trúc Tịnh Ca nghiến răng như muốn nhai tươi nuốt sống Bạch Thiệu Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.