Chương 97
Mộng Trần Kiếm
13/02/2021
So với cặp đôi Bạch Thiệu Huy và Hà Văn, dù không ở gần nhau nhưng vẫn cứ luôn hướng về nhau, thì chuyện tình của Lê Trực và Giang Hiển phải nói là nó cứ là như muối bỏ biển.
Kể từ ngày Lê Trực trà trộn vào đám vệ sĩ để danh chính ngôn thuận bám dính lấy Giang Hiển, thì ngày nào hắn cũng giở trò con khỉ, đụng đâu là thả thính tới đó, tiếc là đối tượng được thả thính vẫn cứ phẳng lặng như đáy biển. Lê Trực ngoài việc nửa đêm đi luyện cận chiến với Bạch Thiệu Huy thì hầu như mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh Giang Hiển. Giang Hiển bị phiền đến nỗi cũng phải cố gắng chấp nhận hiện thực rằng mình đang bị một tên khỉ bám theo.
Tại Giang thị, phòng làm việc của Giang Hiển, không khí vô cùng âm u trái hẳn với khí hậu ấm áp ở ngoài trời. Thật ra bình thường nó không âm u lắm đâu nhưng kể từ ngày cái tên Lê Trực kia bám theo Giang Hiển, không biết bằng cách nào lại còn kiêm luôn chức trợ lý của cậu, bị làm phiền như thế không khí ở đây không âm u mới lạ.
"Uống ít cafe thôi, không tốt cho não! Ngày nay đã uống hai ly rồi!" Lê Trực đi hết một vòng công ty, trở lại phòng làm việc của Giang Hiển, thấy cậu cầm trên tay tách cafe thì ngăn cản.
"Không cần cậu lo!" Giang Hiển không nhìn người vừa mới bước đến mà điềm nhiên đưa ly cafe lên miệng định nhấm nháp một ngụm, nhưng... cái ly đã bị bàn tay thon dài của ai đó lấy đi rồi.
"Đưa đây!" Giang Hiển lạnh lùng liếc ngang nhìn Lê Trực. Bị làm phiền đến quen nên Giang Hiển đã có thể giữ được bình tĩnh đối với những lần Lê Trực làm những việc chống đối cậu.
"Mới vừa ăn trưa, nên uống một ly nước ép hoa quả, để tôi đi lấy cho cậu!" Nói rồi Lê Trực chẳng nói chẳng rằng cầm ly cafe rời đi.
"Người này?!" Giang Hiển thật không hiểu Lê Trực vì cái gì cứ bám lấy cậu không tha. Trước kia thì lúc nào cũng tỏ ra hiếu động lẩn quẩn trước mặt cậu, bây giờ thì càng được nước lấn tới, dường như điều chỉnh lại hết các thói quen thường ngày của cậu rồi.
" Uống đỡ cái này đi!" Lê Trực rất nhanh chóng trở lại, trên tay còn cầm theo một ly nước dứa hấu ép, hắn đưa đến trước mặt cậu rồi nói.
"Không thích dưa hấu!" Giang Hiển nhìn ly nước dưa hấu trước mặt mình lạnh nhạt nói. Cậu muốn hành tên này một chút, có khi sẽ chịu không nổi mà rời đi cũng nên.
"Để tớ đi đổi!" Lê Trực không phàn nàn mà chiều ý rời đi.
"Nước ép cà rốt?!" Lần thứ hai Lê Trực đi lên.
"Không thích!"
"Nước ép dứa?!" Lần thứ ba.
"Dị ứng!" Cái này là thật, Giang Hiển cậu từ nhỏ đã bị dị ứng với dứa, cái này rất ít người biết, Lê Trực không biết cũng là chuyện đương nhiên.
" Nước cam ép?!" Lần thứ tư Lê Trực bước đến chỗ Giang Hiển.
"Không muốn!" Giang Hiển vẫn còn muốn hành Lê Trực thêm vài trận nữa, dù gì cũng chẳng thây hắn ta đổ giọt mồ hôi nào. Nhưng mà nếu đi nữa thì nước cam cậu thích uống cũng đi luôn.
"Không muốn thì cũng phải uống đi. Sức đề kháng yếu thì nên tiếp thêm Vitamin C để bổ sung." Lê Trực lần này thì nghiêm túc bắt cậu phải uống. Đi như vậy hiển nhiên hắn biết rõ người này đang cố để hành hắn. Hắn không thích đám đông và cũng không muốn cậu thắng lợi vắt mũi hắn.
"Nhưng... Ừm để tôi uống!" Giang Hiển vẫn còn muốn hành hạ Lê Trực nữa, nhưng xem xét thiệt hơn, cậu vẫn chọn uống phần nước cam Lê Trực đưa đến.
"Lê Trực, sao cậu cứ bám lấy tôi như vậy?! Rốt cuộc là vì cái gì? Tôi cũng chẳng có cái gì cho cậu!" Giang Hiển rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi Lê Trực. Thật ra theo cậu cảm nhận thì Lê Trực cũng không phải đáng ghét như vậy, ngoài việc cậu ta cứ bám lấy cậu làm những chuyện không đâu thì rất tốt đối với cậu. Chỉ là Giang Hiển không hiểu, rốt cuộc vì cái gì người này cứ biểu hiện như thế đối với cậu.
"Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?! Hiển, cậu cười lên thật đẹp!" Đẹp đến nỗi nó đã in sâu trong tâm trí anh rồi, nó thật sự đã làm trái tim anh tan chảy.
Lê Trực cười ôn nhu đối với Giang Hiển mà nói. Chỉ là hắn chỉ nói nửa ý đầu tiên, còn nửa ý sau hắn chỉ nghĩ mà chưa thể nói ra. Hắn nghĩ rằng vẫn là để cho cậu tiếp nhận một chút gì đó về tình yêu cái đã. Hắn sợ nếu như ở thời điểm hiện tại hắn tỏ tình rồi, người này lại không chấp nhận và rồi dần trở nên xa cách hơn.
Giang Hiển lúc này thì đã đơ ra rồi, động tác uống nước cũng dừng lại. Giang Hiển có thể cảm nhận được rằng tim mình vừa rồi đã bị hẫng một nhịp, sau đó thì đập nhanh đến gấp mấy lần bình thường. Người này tuy rằng bình thường rất vui tươi, cũng rất hay cười nhưng ngày hôm nay người này cười lên lại đặc biệt đẹp mắt và đặc biệt ấm áp. Giang Hiển cứ thế đơ ra, không chớp mắt ngắm nhìn người trước mắt.
Không biết qua bao lâu nhưng rốt cuộc cậu cũng không ngẩn người nữa, lấy lại ý thức thì thấy người kia đang chống cằm nhìn về phía Giang Hiển cậu, hơn nữa, ánh mắt này có chút hơi nóng quá mức cho phép rồi thì phải. Giang Hiển lúng túng cúi mặt xuống uống hết ly nước cam đang cầm trên tay, không biết vì cái gì tai cậu đã đỏ rực, hai má cũng đã hây hây đỏ, mặt liệt cứ như thế sụp đổ. Giang Hiển cảm thấy không khí bây giờ thật lúng túng, mặt cậu cũng nóng đến không chịu được. Vì thế sau khi uống xong ly nước cam, cậu đã đứng dậy và chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Giang Hiển đã rửa mặt đến mấy lần nhưng vẫn cảm thấy trên mặt mình vẫn còn rất nóng. Cậu đưa tay lên sờ trán của mình, có phải là đã sốt rồi hay không?! Kết quả là tay thì vẫn cảm nhận nhiệt độ bình thường chứng tỏ là không sốt rồi, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy mặt mình vẫn còn đang nóng mà.
Giang thiếu gia đứng cúi mặt quẫn bách một hồi rốt cuộc cũng cảm nhận được nhiệt độ trên mặt đã lui đi. Cậu lúc này mới bình tĩnh hơn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương của nhà vệ sinh. Hình ảnh trong gương là một người con trai nhìn rất trẻ, độ tuổi khoảng tầm mười chín hai mươi, dù tuổi thực chất của Giang Hiển đã là hai mươi sáu.
Trong cùng một đám bạn, thật ra ai cũng trai đẹp gái xinh, nhưng Giang Hiển, Hà Văn và Tịnh Ca lại có một nhan sắc hắc tuổi người nhìn. Cả ba người ai cũng nhìn vào là thấy non choẹt, như Giang Hiển thì hắc đến tận sáu tuổi, tương lai dù đến ba mươi mấy tuổi chắc hẳn vẫn giữ vững cái độ nhan sắc này. Bỏ qua cái vẻ đẹp hắc tuổi này đi thì điều đặc biệt đáng nói là, khuôn mặt bây giờ của Giang Hiển trông ôn nhuận hẳn ra, chính Gianh Hiển cũng cảm nhận được như vậy.
Thay vì ánh mắt có phần sắc lạnh trước đó thì bây giờ lại có phần linh động, hai má đỏ hây hây có phần nhiều sức sống hơn so với khuôn mặt bất biến trước đó. Giang Hiển vô cùng lạ lẫm nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương này của mình. Cậu nhận ra có điều gì đó đang dần thay đổi nhưng cậu không rõ được nguyên nhân thay đổi và đã thay đổi ở điểm nào.
Nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ không ra, rồi dòng suy nghĩ lại bị đẩy đi qua một hướng khác. Lúc nãy Lê Trực nói gì vậy nhỉ?! Đã nói với mình? Nói hồi nào, nói cái gì cơ chứ?! Còn nữa, mình cười đẹp?! Đã cười hồi nào đâu mà đẹp chứ?! Mình đã cười hồi nào vậy... chẳng lẽ là chuyện hồi năm cấp ba, bị cậu ta đùa dỡn rồi chọc vào huyệt cười?! Cái đó cũng tính nữa hả?! Cái tên Lê Trực này, cậu cũng thật quá khó hiểu rồi đó!
" Cười lên rất đẹp? Cười lên đẹp chỗ nào chứ, trông thế nào cũng rất gượng a!" Giang Hiển khó hiểu mà nhìn vào trong gương nhếch nhếch miệng.
"Còn không đẹp bằng Lê Trực cậu mà?!" Giang Hiển sau một hồi cố tạo ra nụ cười chẳng ra đâu vào đâu, cuối cùng đưa ra kết luận. Nhưng mà kết luận này lại làm cậu một trận đỏ mặt, này này, mau thoát khỏi tâm trí của tôi mau.
"Cốc cốc." Đang cố dẹp đi nhưng hành động và suy nghĩ mà Giang Hiển tự cho là ngốc nghếch thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Hiển! Cậu ở trong đó đã nửa tiếng rồi, không có bị gì nghiêm trọng đó chứ?!" Tiếng của Lê Trực vọng vào. Vừa rồi nhìn hành động như đang chạy trốn của cậu, hắn thấy quả thật là rất đáng yêu a. Nhưng mà vào trong này cũng lâu quá rồi đó, hắn thật lo cho cậu.
"Không có gì!" Giang Hiển chuyển giọng mình thành giọng nói lạnh lùng như lúc bình thường. Bị cái gì là bị cái gì? Định trù ẻo tôi hay gì?!
"Vậy mau ra đi, chuẩn bị đi gặp Thiệu Huy bàn công việc rồi!" Lê Trực thoáng yên tâm hơn một chút, sau đó liền thông báo cho cậu biết rằng còn công việc chưa xong.
"Chờ!" Giang Hiển nhanh chóng lấy lại phong thái bình thường của mình, hai phút sau đó y một mặt lạnh như thường ngày bước ra khỏi phòng vệ sinh, chuẩn bị đi đến điểm hẹn trước đó đã định với Bạch Thiệu Huy.
.......
Bạch Thiệu Huy đang ngồi chờ rốt cuộc cũng đã thấy người cầm gặp đã đến. Anh nhìn đồng hồ một chút, phát hiện hai người này đã trễ hết mười phút đồng hồ rồi. Đột nhiên anh nhíu nhẹ mày lại, vuốt vuốt cằm suy nghĩ, sau một hồi anh cười nhếch môi một cái rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Rốt cuộc là có chuyện gì bàn giao?!" Giang Hiển không biết rằng Bạch Thiệu Huy vừa rồi lúc cậu vừa mới bước vào đã đánh giá tổng thể lại cậu một hồi. Giang Hiển cứ thế mà đi vào cuộc nói chuyện.
" Là như thế này...."
"...."
"...."
Bốn người Bạch Thiệu Huy cứ như thế mà bàn bạc công việc. Thời gian tích tắc qua đi, liền tới năm giờ chiều, cuộc bàn bạc kết thúc, bốn người đứng dậy bước ra khỏi căn phòng đó. Trước khi cả hai bên đi về, Bạch Thiệu Huy vỗ vỗ vai Lê Trực rồi nói nhỏ vào tai hắn.
"A Hiển tâm động rồi!"
"Cảm ơn!" Lê Trực gật đầu đáp lại. Hắn tin Thiệu Huy, như vậy coi như là đã có một chút xíu thành tựu rồi, hắn còn cần phải cố gắng hơn nữa để còn cưới được người ta nhanh chóng hơn a.
Sau đó bốn người chia làm hai hướng khác nhau rồi rời đi. Bạch Thiệu Huy sau khi trở về Bạch thị, loay hoay một chút, mười lăm phút sau đó cũng rời khỏi Bạch thị đi đến nơi anh định đi tới, là đi đón tâm can bảo bối tan làm!
Kể từ ngày Lê Trực trà trộn vào đám vệ sĩ để danh chính ngôn thuận bám dính lấy Giang Hiển, thì ngày nào hắn cũng giở trò con khỉ, đụng đâu là thả thính tới đó, tiếc là đối tượng được thả thính vẫn cứ phẳng lặng như đáy biển. Lê Trực ngoài việc nửa đêm đi luyện cận chiến với Bạch Thiệu Huy thì hầu như mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh Giang Hiển. Giang Hiển bị phiền đến nỗi cũng phải cố gắng chấp nhận hiện thực rằng mình đang bị một tên khỉ bám theo.
Tại Giang thị, phòng làm việc của Giang Hiển, không khí vô cùng âm u trái hẳn với khí hậu ấm áp ở ngoài trời. Thật ra bình thường nó không âm u lắm đâu nhưng kể từ ngày cái tên Lê Trực kia bám theo Giang Hiển, không biết bằng cách nào lại còn kiêm luôn chức trợ lý của cậu, bị làm phiền như thế không khí ở đây không âm u mới lạ.
"Uống ít cafe thôi, không tốt cho não! Ngày nay đã uống hai ly rồi!" Lê Trực đi hết một vòng công ty, trở lại phòng làm việc của Giang Hiển, thấy cậu cầm trên tay tách cafe thì ngăn cản.
"Không cần cậu lo!" Giang Hiển không nhìn người vừa mới bước đến mà điềm nhiên đưa ly cafe lên miệng định nhấm nháp một ngụm, nhưng... cái ly đã bị bàn tay thon dài của ai đó lấy đi rồi.
"Đưa đây!" Giang Hiển lạnh lùng liếc ngang nhìn Lê Trực. Bị làm phiền đến quen nên Giang Hiển đã có thể giữ được bình tĩnh đối với những lần Lê Trực làm những việc chống đối cậu.
"Mới vừa ăn trưa, nên uống một ly nước ép hoa quả, để tôi đi lấy cho cậu!" Nói rồi Lê Trực chẳng nói chẳng rằng cầm ly cafe rời đi.
"Người này?!" Giang Hiển thật không hiểu Lê Trực vì cái gì cứ bám lấy cậu không tha. Trước kia thì lúc nào cũng tỏ ra hiếu động lẩn quẩn trước mặt cậu, bây giờ thì càng được nước lấn tới, dường như điều chỉnh lại hết các thói quen thường ngày của cậu rồi.
" Uống đỡ cái này đi!" Lê Trực rất nhanh chóng trở lại, trên tay còn cầm theo một ly nước dứa hấu ép, hắn đưa đến trước mặt cậu rồi nói.
"Không thích dưa hấu!" Giang Hiển nhìn ly nước dưa hấu trước mặt mình lạnh nhạt nói. Cậu muốn hành tên này một chút, có khi sẽ chịu không nổi mà rời đi cũng nên.
"Để tớ đi đổi!" Lê Trực không phàn nàn mà chiều ý rời đi.
"Nước ép cà rốt?!" Lần thứ hai Lê Trực đi lên.
"Không thích!"
"Nước ép dứa?!" Lần thứ ba.
"Dị ứng!" Cái này là thật, Giang Hiển cậu từ nhỏ đã bị dị ứng với dứa, cái này rất ít người biết, Lê Trực không biết cũng là chuyện đương nhiên.
" Nước cam ép?!" Lần thứ tư Lê Trực bước đến chỗ Giang Hiển.
"Không muốn!" Giang Hiển vẫn còn muốn hành Lê Trực thêm vài trận nữa, dù gì cũng chẳng thây hắn ta đổ giọt mồ hôi nào. Nhưng mà nếu đi nữa thì nước cam cậu thích uống cũng đi luôn.
"Không muốn thì cũng phải uống đi. Sức đề kháng yếu thì nên tiếp thêm Vitamin C để bổ sung." Lê Trực lần này thì nghiêm túc bắt cậu phải uống. Đi như vậy hiển nhiên hắn biết rõ người này đang cố để hành hắn. Hắn không thích đám đông và cũng không muốn cậu thắng lợi vắt mũi hắn.
"Nhưng... Ừm để tôi uống!" Giang Hiển vẫn còn muốn hành hạ Lê Trực nữa, nhưng xem xét thiệt hơn, cậu vẫn chọn uống phần nước cam Lê Trực đưa đến.
"Lê Trực, sao cậu cứ bám lấy tôi như vậy?! Rốt cuộc là vì cái gì? Tôi cũng chẳng có cái gì cho cậu!" Giang Hiển rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi Lê Trực. Thật ra theo cậu cảm nhận thì Lê Trực cũng không phải đáng ghét như vậy, ngoài việc cậu ta cứ bám lấy cậu làm những chuyện không đâu thì rất tốt đối với cậu. Chỉ là Giang Hiển không hiểu, rốt cuộc vì cái gì người này cứ biểu hiện như thế đối với cậu.
"Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?! Hiển, cậu cười lên thật đẹp!" Đẹp đến nỗi nó đã in sâu trong tâm trí anh rồi, nó thật sự đã làm trái tim anh tan chảy.
Lê Trực cười ôn nhu đối với Giang Hiển mà nói. Chỉ là hắn chỉ nói nửa ý đầu tiên, còn nửa ý sau hắn chỉ nghĩ mà chưa thể nói ra. Hắn nghĩ rằng vẫn là để cho cậu tiếp nhận một chút gì đó về tình yêu cái đã. Hắn sợ nếu như ở thời điểm hiện tại hắn tỏ tình rồi, người này lại không chấp nhận và rồi dần trở nên xa cách hơn.
Giang Hiển lúc này thì đã đơ ra rồi, động tác uống nước cũng dừng lại. Giang Hiển có thể cảm nhận được rằng tim mình vừa rồi đã bị hẫng một nhịp, sau đó thì đập nhanh đến gấp mấy lần bình thường. Người này tuy rằng bình thường rất vui tươi, cũng rất hay cười nhưng ngày hôm nay người này cười lên lại đặc biệt đẹp mắt và đặc biệt ấm áp. Giang Hiển cứ thế đơ ra, không chớp mắt ngắm nhìn người trước mắt.
Không biết qua bao lâu nhưng rốt cuộc cậu cũng không ngẩn người nữa, lấy lại ý thức thì thấy người kia đang chống cằm nhìn về phía Giang Hiển cậu, hơn nữa, ánh mắt này có chút hơi nóng quá mức cho phép rồi thì phải. Giang Hiển lúng túng cúi mặt xuống uống hết ly nước cam đang cầm trên tay, không biết vì cái gì tai cậu đã đỏ rực, hai má cũng đã hây hây đỏ, mặt liệt cứ như thế sụp đổ. Giang Hiển cảm thấy không khí bây giờ thật lúng túng, mặt cậu cũng nóng đến không chịu được. Vì thế sau khi uống xong ly nước cam, cậu đã đứng dậy và chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Giang Hiển đã rửa mặt đến mấy lần nhưng vẫn cảm thấy trên mặt mình vẫn còn rất nóng. Cậu đưa tay lên sờ trán của mình, có phải là đã sốt rồi hay không?! Kết quả là tay thì vẫn cảm nhận nhiệt độ bình thường chứng tỏ là không sốt rồi, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy mặt mình vẫn còn đang nóng mà.
Giang thiếu gia đứng cúi mặt quẫn bách một hồi rốt cuộc cũng cảm nhận được nhiệt độ trên mặt đã lui đi. Cậu lúc này mới bình tĩnh hơn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương của nhà vệ sinh. Hình ảnh trong gương là một người con trai nhìn rất trẻ, độ tuổi khoảng tầm mười chín hai mươi, dù tuổi thực chất của Giang Hiển đã là hai mươi sáu.
Trong cùng một đám bạn, thật ra ai cũng trai đẹp gái xinh, nhưng Giang Hiển, Hà Văn và Tịnh Ca lại có một nhan sắc hắc tuổi người nhìn. Cả ba người ai cũng nhìn vào là thấy non choẹt, như Giang Hiển thì hắc đến tận sáu tuổi, tương lai dù đến ba mươi mấy tuổi chắc hẳn vẫn giữ vững cái độ nhan sắc này. Bỏ qua cái vẻ đẹp hắc tuổi này đi thì điều đặc biệt đáng nói là, khuôn mặt bây giờ của Giang Hiển trông ôn nhuận hẳn ra, chính Gianh Hiển cũng cảm nhận được như vậy.
Thay vì ánh mắt có phần sắc lạnh trước đó thì bây giờ lại có phần linh động, hai má đỏ hây hây có phần nhiều sức sống hơn so với khuôn mặt bất biến trước đó. Giang Hiển vô cùng lạ lẫm nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương này của mình. Cậu nhận ra có điều gì đó đang dần thay đổi nhưng cậu không rõ được nguyên nhân thay đổi và đã thay đổi ở điểm nào.
Nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ không ra, rồi dòng suy nghĩ lại bị đẩy đi qua một hướng khác. Lúc nãy Lê Trực nói gì vậy nhỉ?! Đã nói với mình? Nói hồi nào, nói cái gì cơ chứ?! Còn nữa, mình cười đẹp?! Đã cười hồi nào đâu mà đẹp chứ?! Mình đã cười hồi nào vậy... chẳng lẽ là chuyện hồi năm cấp ba, bị cậu ta đùa dỡn rồi chọc vào huyệt cười?! Cái đó cũng tính nữa hả?! Cái tên Lê Trực này, cậu cũng thật quá khó hiểu rồi đó!
" Cười lên rất đẹp? Cười lên đẹp chỗ nào chứ, trông thế nào cũng rất gượng a!" Giang Hiển khó hiểu mà nhìn vào trong gương nhếch nhếch miệng.
"Còn không đẹp bằng Lê Trực cậu mà?!" Giang Hiển sau một hồi cố tạo ra nụ cười chẳng ra đâu vào đâu, cuối cùng đưa ra kết luận. Nhưng mà kết luận này lại làm cậu một trận đỏ mặt, này này, mau thoát khỏi tâm trí của tôi mau.
"Cốc cốc." Đang cố dẹp đi nhưng hành động và suy nghĩ mà Giang Hiển tự cho là ngốc nghếch thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Hiển! Cậu ở trong đó đã nửa tiếng rồi, không có bị gì nghiêm trọng đó chứ?!" Tiếng của Lê Trực vọng vào. Vừa rồi nhìn hành động như đang chạy trốn của cậu, hắn thấy quả thật là rất đáng yêu a. Nhưng mà vào trong này cũng lâu quá rồi đó, hắn thật lo cho cậu.
"Không có gì!" Giang Hiển chuyển giọng mình thành giọng nói lạnh lùng như lúc bình thường. Bị cái gì là bị cái gì? Định trù ẻo tôi hay gì?!
"Vậy mau ra đi, chuẩn bị đi gặp Thiệu Huy bàn công việc rồi!" Lê Trực thoáng yên tâm hơn một chút, sau đó liền thông báo cho cậu biết rằng còn công việc chưa xong.
"Chờ!" Giang Hiển nhanh chóng lấy lại phong thái bình thường của mình, hai phút sau đó y một mặt lạnh như thường ngày bước ra khỏi phòng vệ sinh, chuẩn bị đi đến điểm hẹn trước đó đã định với Bạch Thiệu Huy.
.......
Bạch Thiệu Huy đang ngồi chờ rốt cuộc cũng đã thấy người cầm gặp đã đến. Anh nhìn đồng hồ một chút, phát hiện hai người này đã trễ hết mười phút đồng hồ rồi. Đột nhiên anh nhíu nhẹ mày lại, vuốt vuốt cằm suy nghĩ, sau một hồi anh cười nhếch môi một cái rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Rốt cuộc là có chuyện gì bàn giao?!" Giang Hiển không biết rằng Bạch Thiệu Huy vừa rồi lúc cậu vừa mới bước vào đã đánh giá tổng thể lại cậu một hồi. Giang Hiển cứ thế mà đi vào cuộc nói chuyện.
" Là như thế này...."
"...."
"...."
Bốn người Bạch Thiệu Huy cứ như thế mà bàn bạc công việc. Thời gian tích tắc qua đi, liền tới năm giờ chiều, cuộc bàn bạc kết thúc, bốn người đứng dậy bước ra khỏi căn phòng đó. Trước khi cả hai bên đi về, Bạch Thiệu Huy vỗ vỗ vai Lê Trực rồi nói nhỏ vào tai hắn.
"A Hiển tâm động rồi!"
"Cảm ơn!" Lê Trực gật đầu đáp lại. Hắn tin Thiệu Huy, như vậy coi như là đã có một chút xíu thành tựu rồi, hắn còn cần phải cố gắng hơn nữa để còn cưới được người ta nhanh chóng hơn a.
Sau đó bốn người chia làm hai hướng khác nhau rồi rời đi. Bạch Thiệu Huy sau khi trở về Bạch thị, loay hoay một chút, mười lăm phút sau đó cũng rời khỏi Bạch thị đi đến nơi anh định đi tới, là đi đón tâm can bảo bối tan làm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.