Chương 18: Cô vẫn còn quan tâm đến anh
lindziee
11/08/2023
Lạc Yên không muốn ngồi chung một chút nào, nhưng vì đó đều là anh em tốt
của Trần Thước nên cô đành nhịn xuống, cùng hắn đi qua.
Ánh mắt Trình Cảnh Thiên lộ liễu nhìn Lạc Yên. Ban đầu cô còn làm ngơ, nhưng dần dần không thể giả vờ được nữa, trừng mắt lại với anh.
Trình Cảnh Thiên không chút sợ hãi. Anh cúi đầu, gập ngón tay kín đáo che nụ cười.
Rất tốt.
Cô vẫn còn quan tâm đến anh.
Mấy người con trai gặp nhau không tránh khỏi đùa giỡn trêu chọc mấy câu, nhưng vì ở đây còn có Lạc Yên nên họ cũng không quá sỗ sàng.
Đương nhiên, vẫn là Lý Ngôn nói nhiều.
Hắn nhanh nhảu đứng dậy nhường chỗ, nói: “Lạc mỹ nữ vào trong ngồi đi cho đỡ lạnh!”
Mọi người: “...”
Lạc Yên lặng lẽ nhìn qua, chỗ mà Lý Ngôn nhường cho cô đối diện với Trình Cảnh Thiên.
Sao lại trùng hợp như vậy.
Người nào đó phong thái ung dung càng khiến cô thêm bực mình.
Trần Thước đã quen quan sát biểu cảm của Lạc Yên, nghĩ rằng cô cảm thấy không thoải mái vì ở đây nhiều người lạ.
Dù sao đó cũng là bạn bè của hắn, cô ngượng ngùng là chuyện bình thường.
Hắn hơi cúi người, nói nhỏ: “Nếu cậu không thích thì chúng ta ngồi riêng.”
Lạc Yên lắc đầu, đáp lại: “Không sao.”
Dù sao cũng chỉ là cùng ăn một bữa sáng thôi, cô không phải người ngang ngược như vậy.
Nói rồi, Lạc Yên chậm rì rì bước qua, Trần Thước theo sau, Lý Ngôn ngồi ngoài cùng.
Người đối diện nhẹ nhàng đặt một cốc trà nóng đến trước mặt cô.
Lạc Yên ngẩng đầu, thấy Trình Cảnh Thiên đang thong dong đưa nước và đũa cho mọi người, thỉnh thoảng có đáp lại mấy câu.
Anh không nhìn cô. Nhưng động tác thì ngược lại.
Trình Cảnh Thiên bọc đôi đũa vào giấy ăn rồi đưa qua cho Lạc Yên, động tác tự nhiên đến mức không ai nhìn ra được điểm nào không phù hợp.
Cô nhận lấy, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.”
Khoé môi Trình Cảnh Thiên cong lên, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì.”
Mấy người Trần Thước có rất nhiều chủ đề chung, ngồi xuống thì nói không ngừng.
Đương nhiên, vẫn là Lý Ngôn nói nhiều.
Một tay hắn chống cằm, ánh mắt sáng rực nhìn Lạc Yên: “Lạc mỹ nữ, khi nào cậu bắt đầu thi cấp thành phố?”
Mọi người đều biết cô đang nằm trong đội tuyển Vật Lý cấp thành phố.
Lạc Yên nhìn qua, nhẹ đáp: “Sau kỳ nghỉ đông.”
Lục Tư Thành lên tiếng: “Tôi nghe nói thầy Quý chịu trách nhiệm bồi dưỡng các cậu?”
Cô gật đầu xác nhận, không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.
Lục Tư Thành cười: “Thầy ấy là chủ nhiệm lớp bọn tôi đấy.”
Lạc Yên ngạc nhiên, ngây ngốc hỏi: “Vậy là ba người các cậu chung lớp?”
Lý Ngôn trừng mắt, vẻ mặt không tin: “Đừng nói với tôi là giờ cậu mới biết đấy.”
Sự thật đúng là như thế. Lạc Yên xấu hổ, biện minh cho mình: “Trần Thước chưa từng nói chuyện này với tôi.”
Trần Thước nhướn mày, không nói gì.
Thực ra cả Lạc Yên và Trần Thước chưa từng hỏi sâu về mối quan hệ của đối phương. Nếu người kia chủ động giới thiệu thì họ sẽ ghi nhớ, còn không thì thôi.
Đây vốn dĩ là sự ăn ý ngầm giữa hai người.
Hơn nữa, học sinh giữa các lớp hoặc các trường quen biết nhau là chuyện bình thường, giống như bọn họ vậy.
Bây giờ trong quán đã có nhiều người hơn, tiếng người nói chuyện cười đùa tạo nên không khí nhộn nhịp, xoá tan vẻ u buồn của buổi sáng mùa đông.
Bà chủ lần lượt mang đồ ăn lên, nhiệt tình giới thiệu từng món.
Dimsum vỏ mỏng nhân dày được đặt trong những chiếc xửng nhỏ nhắn còn nóng hôi hổi, màu sắc bắt mắt cùng hương vị thơm ngon khiến bụng ai nấy đều réo ầm ĩ.
Đồ ăn được bày đều ra các vị trí trên bàn để ai cũng gắp được.
Lý Ngôn đợi không nổi nữa. Hắn so đũa xong thì hí hửng nói: “Mời!”
Mọi người cười, cũng bắt đầu ăn.
Về phía Trình Cảnh Thiên, trước đây anh đã ăn qua vô số dimsum thượng hạng ở Đài Loan và nhiều nơi cao cấp khác, không thể không nói khẩu vị sẽ kén chọn hơn người thường.
Đây là lần đầu tiên anh được dẫn đến một quán dimsum bình dân thế này.
Trình Cảnh Thiên thử trước một miếng há cảo tôm. Gia vị nêm nếm cơ bản nhưng cũng chính là điểm mạnh, khiến người ăn có cảm giác gần gũi như nhà làm.
Một phần khác khiến Trình Cảnh Thiên cảm thấy ngon miệng chính là vì được ăn cùng những người trước mặt.
Mặc dù chưa quen biết lâu nhưng ai cũng cho anh cảm giác chân thành và thoải mái.
Anh nhìn lên, thấy Lạc Yên đang loay hoay tìm gì đó.
Mọi người đều mải nói chuyện nên không để ý đến, Trình Cảnh Thiên bên này hỏi cô.
“Cậu cần gì?”
Lạc Yên hơi xấu hổ vì bị phát hiện, gãi đầu: “Sa tế.”
Cô thích ăn cay, đặc biệt nếu ăn dimsum không cho thật nhiều sa tế vào nước chấm sẽ ăn không ngon.
Trình Cảnh Thiên liếc qua, rất nhanh đã tìm thấy lọ sa tế đang ẩn mình sau ống đũa.
Anh đưa qua cho cô. Lạc Yên đỏ mặt nói cảm ơn.
Trình Cảnh Thiên buồn cười khi cô quá khách sáo.
Đúng là một cô gái được giáo dục tốt.
Ăn xong, mọi người chia nhau trả tiền rồi chia nhau đi hai ngả.
Trình Cảnh Thiên thấy Trần Thước chủ động cầm balo cho Lạc Yên giống như thói quen lâu năm, trong lòng vừa ghen tị vừa bực bội.
Xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ mới được.
…
Buổi chiều học xong, Lạc Yên đi qua Thành An học bồi dưỡng Vật Lý.
Cả ngày liên tục học rồi học, giờ nghỉ trưa cũng chỉ nghỉ ngơi được một chút nên bây giờ não cô có chút chậm chạp, liên tục day thái dương.
Lạc Yên khi mệt mỏi sẽ giống như một trái bóng xì hơi. Bên trong lớp 11-2 đã có kha khá bạn học, có người đang xem bài, cũng có người đang nằm ngủ.
Sáng nay tuyết có rơi một chút, đến bây giờ đã ngừng hẳn. Sắc trời cũng dần tối.
Cô không để ý, bước chân đi đến chỗ ngồi quen thuộc.
Không ngờ ở đó đã có người, ngạc nhiên hơn nữa người đó chính là Trình Cảnh Thiên.
Lạc Yên học bồi dưỡng được một tháng, chưa từng thấy anh xuất hiện ở lớp này.
“Sao cậu lại ở đây?” Cô dùng giọng hoài nghi chất vấn anh.
Trình Cảnh Thiên đang cùng mấy người bạn khác nói chuyện. Anh nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô, mỉm cười: “Tôi là học sinh của lớp này.”
Lạc Yên nhíu mày, cảm thấy câu nói của anh có thể khiến người ta hiểu theo hai kiểu.
Cô vừa mở miệng muốn hỏi tiếp thì Triệu Mẫn ngồi trên quay xuống giải thích, sau đó mấy bạn học khác cũng nói chen vào.
“Lạc Yên, là thế này, từ bây giờ Trình Cảnh Thiên cũng tham gia vào đội tuyển Vật Lý cấp thành phố.”
“Cậu học bên Trịnh Châu nên không biết cũng phải, bọn tôi cũng mới biết sáng nay thôi.”
“Kỳ thi khảo sát tháng vừa rồi Trình Cảnh Thiên làm được hết câu hỏi nâng cao trong đề nên thầy Quý đã đặc biệt thêm cậu ấy vào.”
“Chắc tí nữa thầy Quý sẽ thông báo đó.”
Lạc Yên im lặng lắng nghe, gật đầu: “Được rồi, cảm ơn các cậu.”
Trình Cảnh Thiên đã biết trước đây là chỗ mà Lạc Yên hay ngồi. Mục đích của anh chỉ là muốn trêu chọc khiến cô bất ngờ một chút rồi trả lại, nhưng không ngờ cô gái nhỏ nói xong thì xoay người bỏ đi, tìm một chỗ khác ngồi xuống.
Cả lời nói và hành động còn chưa kịp thể hiện ra thì đã bị bóng lưng của Lạc Yên bóp chết.
Trình Cảnh Thiên liếm môi, lông mày cau lại.
Triệu Mẫn không chú ý đến. Cô đang rất vui vẻ vì bây giờ đã có thêm nhiều thời gian gần gũi với người mình thích, không biết lấy ở đâu một loạt đề cương Vật Lý dồn dập hỏi Trình Cảnh Thiên.
Ánh mắt Trình Cảnh Thiên lộ liễu nhìn Lạc Yên. Ban đầu cô còn làm ngơ, nhưng dần dần không thể giả vờ được nữa, trừng mắt lại với anh.
Trình Cảnh Thiên không chút sợ hãi. Anh cúi đầu, gập ngón tay kín đáo che nụ cười.
Rất tốt.
Cô vẫn còn quan tâm đến anh.
Mấy người con trai gặp nhau không tránh khỏi đùa giỡn trêu chọc mấy câu, nhưng vì ở đây còn có Lạc Yên nên họ cũng không quá sỗ sàng.
Đương nhiên, vẫn là Lý Ngôn nói nhiều.
Hắn nhanh nhảu đứng dậy nhường chỗ, nói: “Lạc mỹ nữ vào trong ngồi đi cho đỡ lạnh!”
Mọi người: “...”
Lạc Yên lặng lẽ nhìn qua, chỗ mà Lý Ngôn nhường cho cô đối diện với Trình Cảnh Thiên.
Sao lại trùng hợp như vậy.
Người nào đó phong thái ung dung càng khiến cô thêm bực mình.
Trần Thước đã quen quan sát biểu cảm của Lạc Yên, nghĩ rằng cô cảm thấy không thoải mái vì ở đây nhiều người lạ.
Dù sao đó cũng là bạn bè của hắn, cô ngượng ngùng là chuyện bình thường.
Hắn hơi cúi người, nói nhỏ: “Nếu cậu không thích thì chúng ta ngồi riêng.”
Lạc Yên lắc đầu, đáp lại: “Không sao.”
Dù sao cũng chỉ là cùng ăn một bữa sáng thôi, cô không phải người ngang ngược như vậy.
Nói rồi, Lạc Yên chậm rì rì bước qua, Trần Thước theo sau, Lý Ngôn ngồi ngoài cùng.
Người đối diện nhẹ nhàng đặt một cốc trà nóng đến trước mặt cô.
Lạc Yên ngẩng đầu, thấy Trình Cảnh Thiên đang thong dong đưa nước và đũa cho mọi người, thỉnh thoảng có đáp lại mấy câu.
Anh không nhìn cô. Nhưng động tác thì ngược lại.
Trình Cảnh Thiên bọc đôi đũa vào giấy ăn rồi đưa qua cho Lạc Yên, động tác tự nhiên đến mức không ai nhìn ra được điểm nào không phù hợp.
Cô nhận lấy, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.”
Khoé môi Trình Cảnh Thiên cong lên, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì.”
Mấy người Trần Thước có rất nhiều chủ đề chung, ngồi xuống thì nói không ngừng.
Đương nhiên, vẫn là Lý Ngôn nói nhiều.
Một tay hắn chống cằm, ánh mắt sáng rực nhìn Lạc Yên: “Lạc mỹ nữ, khi nào cậu bắt đầu thi cấp thành phố?”
Mọi người đều biết cô đang nằm trong đội tuyển Vật Lý cấp thành phố.
Lạc Yên nhìn qua, nhẹ đáp: “Sau kỳ nghỉ đông.”
Lục Tư Thành lên tiếng: “Tôi nghe nói thầy Quý chịu trách nhiệm bồi dưỡng các cậu?”
Cô gật đầu xác nhận, không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.
Lục Tư Thành cười: “Thầy ấy là chủ nhiệm lớp bọn tôi đấy.”
Lạc Yên ngạc nhiên, ngây ngốc hỏi: “Vậy là ba người các cậu chung lớp?”
Lý Ngôn trừng mắt, vẻ mặt không tin: “Đừng nói với tôi là giờ cậu mới biết đấy.”
Sự thật đúng là như thế. Lạc Yên xấu hổ, biện minh cho mình: “Trần Thước chưa từng nói chuyện này với tôi.”
Trần Thước nhướn mày, không nói gì.
Thực ra cả Lạc Yên và Trần Thước chưa từng hỏi sâu về mối quan hệ của đối phương. Nếu người kia chủ động giới thiệu thì họ sẽ ghi nhớ, còn không thì thôi.
Đây vốn dĩ là sự ăn ý ngầm giữa hai người.
Hơn nữa, học sinh giữa các lớp hoặc các trường quen biết nhau là chuyện bình thường, giống như bọn họ vậy.
Bây giờ trong quán đã có nhiều người hơn, tiếng người nói chuyện cười đùa tạo nên không khí nhộn nhịp, xoá tan vẻ u buồn của buổi sáng mùa đông.
Bà chủ lần lượt mang đồ ăn lên, nhiệt tình giới thiệu từng món.
Dimsum vỏ mỏng nhân dày được đặt trong những chiếc xửng nhỏ nhắn còn nóng hôi hổi, màu sắc bắt mắt cùng hương vị thơm ngon khiến bụng ai nấy đều réo ầm ĩ.
Đồ ăn được bày đều ra các vị trí trên bàn để ai cũng gắp được.
Lý Ngôn đợi không nổi nữa. Hắn so đũa xong thì hí hửng nói: “Mời!”
Mọi người cười, cũng bắt đầu ăn.
Về phía Trình Cảnh Thiên, trước đây anh đã ăn qua vô số dimsum thượng hạng ở Đài Loan và nhiều nơi cao cấp khác, không thể không nói khẩu vị sẽ kén chọn hơn người thường.
Đây là lần đầu tiên anh được dẫn đến một quán dimsum bình dân thế này.
Trình Cảnh Thiên thử trước một miếng há cảo tôm. Gia vị nêm nếm cơ bản nhưng cũng chính là điểm mạnh, khiến người ăn có cảm giác gần gũi như nhà làm.
Một phần khác khiến Trình Cảnh Thiên cảm thấy ngon miệng chính là vì được ăn cùng những người trước mặt.
Mặc dù chưa quen biết lâu nhưng ai cũng cho anh cảm giác chân thành và thoải mái.
Anh nhìn lên, thấy Lạc Yên đang loay hoay tìm gì đó.
Mọi người đều mải nói chuyện nên không để ý đến, Trình Cảnh Thiên bên này hỏi cô.
“Cậu cần gì?”
Lạc Yên hơi xấu hổ vì bị phát hiện, gãi đầu: “Sa tế.”
Cô thích ăn cay, đặc biệt nếu ăn dimsum không cho thật nhiều sa tế vào nước chấm sẽ ăn không ngon.
Trình Cảnh Thiên liếc qua, rất nhanh đã tìm thấy lọ sa tế đang ẩn mình sau ống đũa.
Anh đưa qua cho cô. Lạc Yên đỏ mặt nói cảm ơn.
Trình Cảnh Thiên buồn cười khi cô quá khách sáo.
Đúng là một cô gái được giáo dục tốt.
Ăn xong, mọi người chia nhau trả tiền rồi chia nhau đi hai ngả.
Trình Cảnh Thiên thấy Trần Thước chủ động cầm balo cho Lạc Yên giống như thói quen lâu năm, trong lòng vừa ghen tị vừa bực bội.
Xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ mới được.
…
Buổi chiều học xong, Lạc Yên đi qua Thành An học bồi dưỡng Vật Lý.
Cả ngày liên tục học rồi học, giờ nghỉ trưa cũng chỉ nghỉ ngơi được một chút nên bây giờ não cô có chút chậm chạp, liên tục day thái dương.
Lạc Yên khi mệt mỏi sẽ giống như một trái bóng xì hơi. Bên trong lớp 11-2 đã có kha khá bạn học, có người đang xem bài, cũng có người đang nằm ngủ.
Sáng nay tuyết có rơi một chút, đến bây giờ đã ngừng hẳn. Sắc trời cũng dần tối.
Cô không để ý, bước chân đi đến chỗ ngồi quen thuộc.
Không ngờ ở đó đã có người, ngạc nhiên hơn nữa người đó chính là Trình Cảnh Thiên.
Lạc Yên học bồi dưỡng được một tháng, chưa từng thấy anh xuất hiện ở lớp này.
“Sao cậu lại ở đây?” Cô dùng giọng hoài nghi chất vấn anh.
Trình Cảnh Thiên đang cùng mấy người bạn khác nói chuyện. Anh nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô, mỉm cười: “Tôi là học sinh của lớp này.”
Lạc Yên nhíu mày, cảm thấy câu nói của anh có thể khiến người ta hiểu theo hai kiểu.
Cô vừa mở miệng muốn hỏi tiếp thì Triệu Mẫn ngồi trên quay xuống giải thích, sau đó mấy bạn học khác cũng nói chen vào.
“Lạc Yên, là thế này, từ bây giờ Trình Cảnh Thiên cũng tham gia vào đội tuyển Vật Lý cấp thành phố.”
“Cậu học bên Trịnh Châu nên không biết cũng phải, bọn tôi cũng mới biết sáng nay thôi.”
“Kỳ thi khảo sát tháng vừa rồi Trình Cảnh Thiên làm được hết câu hỏi nâng cao trong đề nên thầy Quý đã đặc biệt thêm cậu ấy vào.”
“Chắc tí nữa thầy Quý sẽ thông báo đó.”
Lạc Yên im lặng lắng nghe, gật đầu: “Được rồi, cảm ơn các cậu.”
Trình Cảnh Thiên đã biết trước đây là chỗ mà Lạc Yên hay ngồi. Mục đích của anh chỉ là muốn trêu chọc khiến cô bất ngờ một chút rồi trả lại, nhưng không ngờ cô gái nhỏ nói xong thì xoay người bỏ đi, tìm một chỗ khác ngồi xuống.
Cả lời nói và hành động còn chưa kịp thể hiện ra thì đã bị bóng lưng của Lạc Yên bóp chết.
Trình Cảnh Thiên liếm môi, lông mày cau lại.
Triệu Mẫn không chú ý đến. Cô đang rất vui vẻ vì bây giờ đã có thêm nhiều thời gian gần gũi với người mình thích, không biết lấy ở đâu một loạt đề cương Vật Lý dồn dập hỏi Trình Cảnh Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.