Chương 12: Đúng là cô từng có ý nghĩ muốn tiếp cận anh
lindziee
11/08/2023
Đứng trước gian hàng đồ uống gần mười lăm phút Lạc Yên mới quyết định chọn
một lon nước trái cây vị đào, còn lấy thêm một chiếc bánh bông lan cuộn
vanila.
Mùa đông thời tiết lạnh giá nên cô ăn nhiều hơn bình thường. Rõ ràng vừa ăn trưa không lâu mà bây giờ đã đói trở lại. Một phần cũng vì cửa hàng này trưng bày rất nhiều thực phẩm nước ngoài, bao bì thiết kế vô cùng dễ thương, cô không cưỡng lại được chúng.
Qua kẽ hở giữa các gian hàng, Trình Cảnh Thiên nhìn thấy Lạc Yên vòng ra trước để đến quầy tính tiền, trong lòng ôm rất nhiều đồ ăn vặt.
Anh đi theo, lặng lẽ đứng sau lưng cô như vị khách bình thường chờ thanh toán.
Nhân viên quét mã vạch từng món đồ, con số lần lượt nhảy lên, dừng lại ở 300 tệ.
Lạc Yên trố mắt, lúc nãy chỉ đơn giản nghĩ mua nhiều một chút để cho Lạc Vũ và Trần Thước cùng ăn thử, không ngờ hết nhiều tiền như vậy.
Cô thì thầm: “Có nên để lại mấy cái không nhỉ…?”
Trình Cảnh Thiên lại nghe thấy Lạc Yên nói chuyện một mình, nhịn cười.
Cô gái nhỏ này cũng rất biết tiết kiệm nha.
Lạc Yên ngần ngại muốn bỏ bớt vài thứ, nhưng thấy sau lưng mình còn có người khác đang chờ nên đành bấm bụng trả tiền.
“Em quét Wechat ạ.” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, thế nhưng bật mãi màn hình vẫn không sáng.
Điện thoại cô hết pin rồi!
Lạc Yên liền thò tay vào tất cả các túi, lục tung lên cũng không tìm ra một tờ tiền mặt nào.
Có vẻ như nhân viên là người mới, thấy tình huống dở khóc dở cười của vị khách xinh đẹp trước mặt thì trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Lạc Yên bối rối. Ở đây cô không quen ai nên không thể tìm sự trợ giúp.
Bây giờ chỉ có thể trả lại toàn bộ thôi…
Huhu, thật là xấu hổ.
Ngay khi Lạc Yên vừa mở miệng định xin lỗi, thì người đằng sau đột nhiên bước lên, đưa mã QR đến trước mặt nhân viên: “Xin chào, để tôi trả cho cậu ấy.”
Cô bất ngờ nhìn qua, nhận ra đó là Trình Cảnh Thiên.
Hôm qua vừa mới kết bạn Wechat mà hôm nay đã thấy người thật rồi.
Anh mặc áo hoodie đen và quần dài, đầu đội nón lưỡi trai. Vành mũ tạo thành một cái bóng nhỏ trên gương mặt anh, chỉ hé ra khuôn cằm ngạo nghễ và sống mũi cao thẳng hơi gồ lên.
Chị nhân viên trông thấy thiếu niên đẹp trai từ đâu xuất hiện thì hơi ngẩn ra, đến khi Trình Cảnh Thiên lắc lắc điện thoại ra hiệu một lần nữa mới hoàn hồn cầm máy quét: “Được.”
Lạc Yên vội vàng ngăn lại, quay sang nói với Trình Cảnh Thiên: “Cảm ơn cậu nhưng không cần phải làm vậy đâu.”
Trong trí nhớ của cô, mối quan hệ của hai người chưa thân đến mức trả tiền hộ nhau đâu.
Thậm chí đến một câu làm quen còn chưa nói ra nữa kìa.
Chiều tan tầm nên bắt đầu có nhiều người ra vào cửa hàng tiện lợi. Trong lúc Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên bận giằng co thì đã có thêm mấy người đứng vào hàng chờ trả tiền.
Trình Cảnh Thiên nhướn mày, nhẹ giọng thuyết phục Lạc Yên: “Tôi cho cậu mượn tiền trả trước. Đằng sau chúng ta còn mấy người nữa, không thể làm ảnh hưởng đến thời gian của họ được, cậu nói phải không?”
Anh đánh vào tâm lý lo lắng của cô, muốn cô phải đồng ý.
Lạc Yên quay lại nhìn, quả nhiên có mấy chục con mắt đang nhìn chằm chằm họ.
Hai tay cô xoắn vào nhau, lí nhí nói: “Vậy đành làm phiền cậu. Cảm ơn nhé.”
Trình Cảnh Thiên đạt được mục đích nên vui vẻ quét mã trả tiền.
Anh cầm túi đồ, hất cằm nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh: “Đi thôi.”
Lạc Yên ngơ ngác gật đầu, lẽo đẽo chạy theo Trình Cảnh Thiên như chiếc đuôi nhỏ.
“Đồ của tôi mà, để tôi cầm cho.”
“Đừng có lo, tôi không ôm chạy mất đâu.”
Cái người này.
Trình Cảnh Thiên chân dài, ban đầu còn đi trước Lạc Yên một đoạn, nhưng khi thấy cô chật vật đuổi theo mình thì dần dần thả chậm bước chân, làm ra vẻ vô tình mà cố ý đợi cô.
Lạc Yên nhìn ra hành động này của Trình Cảnh Thiên, cảm thấy anh cũng không lạnh lùng sắt đá như vẻ bề ngoài.
Nhưng dù sao hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt trực tiếp, không khí vẫn có chút ngượng ngùng xa cách, nhất thời không biết nói gì thêm.
Hai người dừng chân trước sảnh chung cư, khí nóng từ máy sưởi thổi vào, làm lỗ chân lông trên mặt Lạc Yên giãn ra.
Trình Cảnh Thiên nhìn gương mặt cô ửng hồng giống như đào yêu. Có lẽ do lúc nãy chạy theo anh nên củ tỏi nhỏ trên đầu bắt đầu lỏng lẻo, vài sợi tóc rơi xuống.
Anh nhắc cô: “Cậu buộc lại tóc đi.”
Lạc Yên: ?
Cô đưa tay lên sờ đầu mình mới hiểu lời anh vừa nói.
Lạc Yên xoay lưng lại với Trình Cảnh Thiên, hướng mặt về phía cửa kính chung cư chỉnh lại tóc. Sợi dây thun vừa được gỡ ra, suối tóc đen mượt liền vô lực rơi xuống, dài đến eo cô.
Rất nhiều bạn nữ ở độ tuổi Lạc Yên đã bắt đầu rục rịch đi làm tóc. Từ duỗi, uốn xoăn, ép thẳng đến nhuộm đủ thứ màu, nhưng cô lại yêu thích màu đen truyền thống, khi ra tiệm cũng chỉ cắt tỉa đơn giản rồi thôi.
Trên tóc cô có mùi thơm dịu nhẹ của dầu dưỡng, quẩn quanh đầu mũi Trình Cảnh Thiên.
Anh có chút đứng không vững, tầm mắt lưu luyến dán lên người cô.
Định nhìn cô một lúc rồi thôi, nhưng càng nhìn càng nghiện, không thể dừng.
Lạc Yên nghiêm túc buộc cao trước một lần rồi tết nó lại, sau đó mới quấn thành búi nhỏ giữa đỉnh đầu.
Cửa kính chung cư này được lau sáng hơn cả gương soi, phản chiếu vóc dáng cao gầy cách đó không xa của Trình Cảnh Thiên.
Quần áo tiết lộ tính cách, câu này rất đúng khi áp dụng lên người Trình Cảnh Thiên.
Anh mặc một cây đen, túi thể thao đeo chéo sau lưng cũng là màu đen. Dáng đứng thẳng tắp nổi bật nhưng phong thái lại lãnh đạm khó gần, khiến người ta không biết nên tiến lên tiếp cận hay ngoan ngoãn rút lui.
Đúng là cô từng có ý nghĩ muốn tiếp cận anh, nhưng tại sao cô lại cảm thấy mọi chuyện đang xảy ra quá nhanh, đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Giống như có ai đứng đằng sau điều khiển tất cả.
Lạc Yên cảm thấy mình nên lấy lại đồ rồi trở về xem Lạc Vũ thôi.
Cô đi đến chỗ Trình Cảnh Thiên, thấy anh đang cúi người bắt tay một bạn nhỏ. Mà bé gái kia giống như bị thôi miên, cho dù đã bị mẹ bế đi xa vẫn tiếc nuối nhìn theo anh.
Trẻ con bây giờ thông minh thật, đã biết thế nào gọi là trai đẹp rồi.
Trình Cảnh Thiên đợi Lạc Yên lại gần mới nói: “Gọn gàng rồi đấy.”
Cô lườm anh, đầu tóc cô lúc nãy cũng không đến nỗi quá bù xù đâu nha.
Lạc Yên xoè tay muốn đón lấy túi đồ, Trình Cảnh Thiên lại cố tình không thả ra.
“Cậu không định sạc pin à?”
Cô ngẩn ra: “Về nhà rồi sạc, bây giờ tôi cũng không có việc cần đến điện thoại.”
“Vậy là cậu không sống ở đây?” Trình Cảnh Thiên đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Lạc Yên ngây thơ lắc đầu, càng không biết anh đang có ý định thăm dò mình.
Người này mang một bụng xấu xa nham hiểm như sói, đứng trước mặt Trình Cảnh Thiên, cừu trắng Lạc Yên không phải là đối thủ của anh.
Trình Cảnh Thiên đút tay vào túi quần, làm như không thấy dáng vẻ sốt ruột của Lạc Yên.
Anh lơ đãng nhìn ra ngoài trời đầy tuyết, nói: “Bây giờ tuyết đang rơi dày, giao thông tắc nghẽn, cậu không có điện thoại làm sao có thể trở về nhà?”
Mặc dù Trình Cảnh Thiên muốn giữ chân Lạc Yên ở lại càng lâu càng tốt, nhưng lời anh nói đều là thật lòng lo lắng cho cô.
Các kênh tin tức đều dự báo tuyết sẽ rơi dày vào ngày đầu và tiếp tục đến hết tuần sau. Khi Trình Cảnh Thiên ra ngoài ăn trưa cùng Trình Mộ Tranh thì trời vẫn còn đẹp, vậy mà lúc trở về thì tuyết đã nhiều đến nỗi làm tắc toàn bộ đường cao tốc, chính quyền phải huy động lượng lớn xe tải đến dọn mới có thể đi được.
Lạc Yên nhìn theo hướng mắt của Trình Cảnh Thiên. Quả nhiên đúng như anh nói, mọi người ra đường đều cầm theo ô che tuyết, lạnh đến mức thở ra khói.
Mùa đông thời tiết lạnh giá nên cô ăn nhiều hơn bình thường. Rõ ràng vừa ăn trưa không lâu mà bây giờ đã đói trở lại. Một phần cũng vì cửa hàng này trưng bày rất nhiều thực phẩm nước ngoài, bao bì thiết kế vô cùng dễ thương, cô không cưỡng lại được chúng.
Qua kẽ hở giữa các gian hàng, Trình Cảnh Thiên nhìn thấy Lạc Yên vòng ra trước để đến quầy tính tiền, trong lòng ôm rất nhiều đồ ăn vặt.
Anh đi theo, lặng lẽ đứng sau lưng cô như vị khách bình thường chờ thanh toán.
Nhân viên quét mã vạch từng món đồ, con số lần lượt nhảy lên, dừng lại ở 300 tệ.
Lạc Yên trố mắt, lúc nãy chỉ đơn giản nghĩ mua nhiều một chút để cho Lạc Vũ và Trần Thước cùng ăn thử, không ngờ hết nhiều tiền như vậy.
Cô thì thầm: “Có nên để lại mấy cái không nhỉ…?”
Trình Cảnh Thiên lại nghe thấy Lạc Yên nói chuyện một mình, nhịn cười.
Cô gái nhỏ này cũng rất biết tiết kiệm nha.
Lạc Yên ngần ngại muốn bỏ bớt vài thứ, nhưng thấy sau lưng mình còn có người khác đang chờ nên đành bấm bụng trả tiền.
“Em quét Wechat ạ.” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, thế nhưng bật mãi màn hình vẫn không sáng.
Điện thoại cô hết pin rồi!
Lạc Yên liền thò tay vào tất cả các túi, lục tung lên cũng không tìm ra một tờ tiền mặt nào.
Có vẻ như nhân viên là người mới, thấy tình huống dở khóc dở cười của vị khách xinh đẹp trước mặt thì trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Lạc Yên bối rối. Ở đây cô không quen ai nên không thể tìm sự trợ giúp.
Bây giờ chỉ có thể trả lại toàn bộ thôi…
Huhu, thật là xấu hổ.
Ngay khi Lạc Yên vừa mở miệng định xin lỗi, thì người đằng sau đột nhiên bước lên, đưa mã QR đến trước mặt nhân viên: “Xin chào, để tôi trả cho cậu ấy.”
Cô bất ngờ nhìn qua, nhận ra đó là Trình Cảnh Thiên.
Hôm qua vừa mới kết bạn Wechat mà hôm nay đã thấy người thật rồi.
Anh mặc áo hoodie đen và quần dài, đầu đội nón lưỡi trai. Vành mũ tạo thành một cái bóng nhỏ trên gương mặt anh, chỉ hé ra khuôn cằm ngạo nghễ và sống mũi cao thẳng hơi gồ lên.
Chị nhân viên trông thấy thiếu niên đẹp trai từ đâu xuất hiện thì hơi ngẩn ra, đến khi Trình Cảnh Thiên lắc lắc điện thoại ra hiệu một lần nữa mới hoàn hồn cầm máy quét: “Được.”
Lạc Yên vội vàng ngăn lại, quay sang nói với Trình Cảnh Thiên: “Cảm ơn cậu nhưng không cần phải làm vậy đâu.”
Trong trí nhớ của cô, mối quan hệ của hai người chưa thân đến mức trả tiền hộ nhau đâu.
Thậm chí đến một câu làm quen còn chưa nói ra nữa kìa.
Chiều tan tầm nên bắt đầu có nhiều người ra vào cửa hàng tiện lợi. Trong lúc Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên bận giằng co thì đã có thêm mấy người đứng vào hàng chờ trả tiền.
Trình Cảnh Thiên nhướn mày, nhẹ giọng thuyết phục Lạc Yên: “Tôi cho cậu mượn tiền trả trước. Đằng sau chúng ta còn mấy người nữa, không thể làm ảnh hưởng đến thời gian của họ được, cậu nói phải không?”
Anh đánh vào tâm lý lo lắng của cô, muốn cô phải đồng ý.
Lạc Yên quay lại nhìn, quả nhiên có mấy chục con mắt đang nhìn chằm chằm họ.
Hai tay cô xoắn vào nhau, lí nhí nói: “Vậy đành làm phiền cậu. Cảm ơn nhé.”
Trình Cảnh Thiên đạt được mục đích nên vui vẻ quét mã trả tiền.
Anh cầm túi đồ, hất cằm nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh: “Đi thôi.”
Lạc Yên ngơ ngác gật đầu, lẽo đẽo chạy theo Trình Cảnh Thiên như chiếc đuôi nhỏ.
“Đồ của tôi mà, để tôi cầm cho.”
“Đừng có lo, tôi không ôm chạy mất đâu.”
Cái người này.
Trình Cảnh Thiên chân dài, ban đầu còn đi trước Lạc Yên một đoạn, nhưng khi thấy cô chật vật đuổi theo mình thì dần dần thả chậm bước chân, làm ra vẻ vô tình mà cố ý đợi cô.
Lạc Yên nhìn ra hành động này của Trình Cảnh Thiên, cảm thấy anh cũng không lạnh lùng sắt đá như vẻ bề ngoài.
Nhưng dù sao hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt trực tiếp, không khí vẫn có chút ngượng ngùng xa cách, nhất thời không biết nói gì thêm.
Hai người dừng chân trước sảnh chung cư, khí nóng từ máy sưởi thổi vào, làm lỗ chân lông trên mặt Lạc Yên giãn ra.
Trình Cảnh Thiên nhìn gương mặt cô ửng hồng giống như đào yêu. Có lẽ do lúc nãy chạy theo anh nên củ tỏi nhỏ trên đầu bắt đầu lỏng lẻo, vài sợi tóc rơi xuống.
Anh nhắc cô: “Cậu buộc lại tóc đi.”
Lạc Yên: ?
Cô đưa tay lên sờ đầu mình mới hiểu lời anh vừa nói.
Lạc Yên xoay lưng lại với Trình Cảnh Thiên, hướng mặt về phía cửa kính chung cư chỉnh lại tóc. Sợi dây thun vừa được gỡ ra, suối tóc đen mượt liền vô lực rơi xuống, dài đến eo cô.
Rất nhiều bạn nữ ở độ tuổi Lạc Yên đã bắt đầu rục rịch đi làm tóc. Từ duỗi, uốn xoăn, ép thẳng đến nhuộm đủ thứ màu, nhưng cô lại yêu thích màu đen truyền thống, khi ra tiệm cũng chỉ cắt tỉa đơn giản rồi thôi.
Trên tóc cô có mùi thơm dịu nhẹ của dầu dưỡng, quẩn quanh đầu mũi Trình Cảnh Thiên.
Anh có chút đứng không vững, tầm mắt lưu luyến dán lên người cô.
Định nhìn cô một lúc rồi thôi, nhưng càng nhìn càng nghiện, không thể dừng.
Lạc Yên nghiêm túc buộc cao trước một lần rồi tết nó lại, sau đó mới quấn thành búi nhỏ giữa đỉnh đầu.
Cửa kính chung cư này được lau sáng hơn cả gương soi, phản chiếu vóc dáng cao gầy cách đó không xa của Trình Cảnh Thiên.
Quần áo tiết lộ tính cách, câu này rất đúng khi áp dụng lên người Trình Cảnh Thiên.
Anh mặc một cây đen, túi thể thao đeo chéo sau lưng cũng là màu đen. Dáng đứng thẳng tắp nổi bật nhưng phong thái lại lãnh đạm khó gần, khiến người ta không biết nên tiến lên tiếp cận hay ngoan ngoãn rút lui.
Đúng là cô từng có ý nghĩ muốn tiếp cận anh, nhưng tại sao cô lại cảm thấy mọi chuyện đang xảy ra quá nhanh, đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Giống như có ai đứng đằng sau điều khiển tất cả.
Lạc Yên cảm thấy mình nên lấy lại đồ rồi trở về xem Lạc Vũ thôi.
Cô đi đến chỗ Trình Cảnh Thiên, thấy anh đang cúi người bắt tay một bạn nhỏ. Mà bé gái kia giống như bị thôi miên, cho dù đã bị mẹ bế đi xa vẫn tiếc nuối nhìn theo anh.
Trẻ con bây giờ thông minh thật, đã biết thế nào gọi là trai đẹp rồi.
Trình Cảnh Thiên đợi Lạc Yên lại gần mới nói: “Gọn gàng rồi đấy.”
Cô lườm anh, đầu tóc cô lúc nãy cũng không đến nỗi quá bù xù đâu nha.
Lạc Yên xoè tay muốn đón lấy túi đồ, Trình Cảnh Thiên lại cố tình không thả ra.
“Cậu không định sạc pin à?”
Cô ngẩn ra: “Về nhà rồi sạc, bây giờ tôi cũng không có việc cần đến điện thoại.”
“Vậy là cậu không sống ở đây?” Trình Cảnh Thiên đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Lạc Yên ngây thơ lắc đầu, càng không biết anh đang có ý định thăm dò mình.
Người này mang một bụng xấu xa nham hiểm như sói, đứng trước mặt Trình Cảnh Thiên, cừu trắng Lạc Yên không phải là đối thủ của anh.
Trình Cảnh Thiên đút tay vào túi quần, làm như không thấy dáng vẻ sốt ruột của Lạc Yên.
Anh lơ đãng nhìn ra ngoài trời đầy tuyết, nói: “Bây giờ tuyết đang rơi dày, giao thông tắc nghẽn, cậu không có điện thoại làm sao có thể trở về nhà?”
Mặc dù Trình Cảnh Thiên muốn giữ chân Lạc Yên ở lại càng lâu càng tốt, nhưng lời anh nói đều là thật lòng lo lắng cho cô.
Các kênh tin tức đều dự báo tuyết sẽ rơi dày vào ngày đầu và tiếp tục đến hết tuần sau. Khi Trình Cảnh Thiên ra ngoài ăn trưa cùng Trình Mộ Tranh thì trời vẫn còn đẹp, vậy mà lúc trở về thì tuyết đã nhiều đến nỗi làm tắc toàn bộ đường cao tốc, chính quyền phải huy động lượng lớn xe tải đến dọn mới có thể đi được.
Lạc Yên nhìn theo hướng mắt của Trình Cảnh Thiên. Quả nhiên đúng như anh nói, mọi người ra đường đều cầm theo ô che tuyết, lạnh đến mức thở ra khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.