Chương 57: Muốn cùng cô đi đến hết cuộc đời này
lindziee
17/08/2023
Lạc Yên cảm thấy ánh mắt Trình Cảnh Thiên quá mức trêu chọc.
Bởi vì có nắng chiếu vào, ngũ quan của anh dường như trở nên ôn hoà hơn nhiều.
Đôi mắt ánh lên màu nâu vàng, làn da lúa mạch trơn láng khoẻ mạnh, mũi cao và môi mỏng.
Mỗi một chi tiết đều khiến Lạc Yên yêu thích.
Cô ngước mắt nhìn anh một cái rồi quay đi, lấy vở ra xem bài trong lúc đợi anh ăn xong.
Trình Cảnh Thiên cũng không nói gì nữa, tiếp tục ăn sủi cảo mà Lạc Yên để lại.
Giữa hai người có những chuyện không cần nói ra, chỉ một ánh mắt là hiểu được rồi.
Đúng lúc điện thoại Lạc Yên rung lên, có tin nhắn mới.
Cô mở khoá xem, là của Tống An An.
Tống An An hỏi mượn vở Tiếng Anh của Lạc Yên vì lớp hai người có chung giáo viên, cô ấy còn chê chữ Cố Hành Nguyên quá xấu nên không thể đọc được.
Lạc Yên bật cười, nói được.
Cô vừa trả lời Tống An An xong thì Trần Thước gọi điện qua.
Lạc Yên nhìn người đối diện, nói: “A Diễn gọi em.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu.
“Alo, A Diễn.”
“Cậu đến trường trước rồi à?”
“Ừ.”
Tối qua Trần Thước ngủ sớm nên sáng nay mới đọc được tin nhắn của Lạc Yên.
Hai người nói qua nói lại mấy câu rồi cúp máy.
Trình Cảnh Thiên cũng đã ăn xong. Hai người rời khỏi tiệm sủi cảo, cùng đi bộ đến trường.
Lạc Yên đang nhỏ giọng học từ vựng Tiếng Anh, bỗng nhiên nghe thấy Trình Cảnh Thiên lên tiếng: “Sao em không hỏi gì cả?”
Cô khựng lại, nhất thời không hiểu: “Hỏi chuyện gì?”
“Vì sao lúc nãy anh lại có vẻ mặt đó.”
Trong đầu Lạc Yên hiểu ra Trình Cảnh Thiên đang đề cập đến chuyện gì.
“À.” Cô buông quyển sổ nhỏ xuống. “Em nghĩ là anh chưa sẵn sàng.”
Vẻ mặt Lạc Yên đăm chiêu: “Khi nào anh muốn thì anh sẽ tự nói với em.”
Về phương diện này, quan điểm của Lạc Yên rất rõ ràng.
Cô tôn trọng quyền riêng tư và lựa chọn của mỗi người.
Nếu đủ thân thiết và đủ tin tưởng, cho dù bạn không hỏi thì đối phương cũng sẽ chủ động kể.
Lạc Yên không phải người ngốc, mà ngược lại, cô rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Đặc biệt đối với những ai thân thiết, cô sẽ còn để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất.
Lạc Yên có thể lờ mờ đoán ra cuộc sống trước đó của Trình Cảnh Thiên không mấy suôn sẻ, mà khả năng cao là đến từ hoàn cảnh gia đình.
Nhưng cô cũng chưa từng đào sâu.
Cho dù anh là bạn trai của cô, thì gia đình vẫn là chuyện vô cùng riêng tư.
Trình Cảnh Thiên ngây ngốc nhìn Lạc Yên.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Mặt mày cô thả lỏng, đồng tử đen láy trong suốt, khoé môi mang theo ý cười.
Đều là dịu dàng và ấm áp trong đó.
Giống như muốn nói cho anh biết.
Cô ở đây, kiên nhẫn đợi anh mở lòng.
Trình Cảnh Thiên không lên tiếng, nhè nhẹ thở ra một hơi.
Hốc mắt không khống chế được mà hơi ửng đỏ.
Lạc Yên sửng sốt bước lại gần Trình Cảnh Thiên, tay tìm đến tay anh.
Cô dở khóc dở cười: “Không nghĩ anh lại nhạy cảm như vậy đó.”
Trình Cảnh Thiên “ừm” một tiếng. Anh rũ mắt nhìn Lạc Yên, mặc kệ người qua đường mà đem tay cô đến bên miệng hôn một cái.
Không chỉ có sự yêu chiều, mà còn có cả lòng thành kính.
Trình Cảnh Thiên cảm thấy, mình không thoát được hố sâu tình cảm này nữa rồi.
Anh không biết có phải còn quá sớm để kết luận.
Nhưng ít nhất là cho đến bây giờ, trong lòng anh không còn chỗ chứa cho bất cứ người con gái nào khác, ngoài Lạc Yên.
Muốn cùng cô đi đến hết cuộc đời này.
Mặt trời đã lên hẳn, nền trời xanh da trời điểm xuyết sắc đỏ rực.
Không khí lạnh lẽo của mùa đông cũng được sưởi ấm phần nào.
Hai người đứng trong ánh nắng ban mai, đẹp đẽ đến mức không nói thành lời.
Trình Cảnh Thiên nhìn Lạc Yên, thấp giọng nói: “Xin lỗi em.”
Cô giật mình: “Anh xin lỗi chuyện gì?”
Trong mắt Trình Cảnh Thiên phản chiếu thân ảnh xinh đẹp của Lạc Yên, lồng ngực anh phập phồng, tay ôm eo cô kéo người lại gần.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: “Về tất cả.” Anh ngừng mấy giây rồi nói tiếp. “Sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Trình Cảnh Thiên nghĩ đến những lần mình đối xử vô tình với Lạc Yên, thực sự cảm thấy bản thân là một thằng không ra gì.
Cũng may là anh vẫn còn cơ hội sửa sai.
Cô ngơ ngẩn, muốn đẩy anh ra để nhìn mặt anh, nhưng anh ôm rất chặt.
Nên Lạc Yên cũng an tĩnh đứng yên để Trình Cảnh Thiên ôm.
Cũng may bây giờ vẫn còn sớm, không ai nhìn thấy cảnh tượng thân mật này.
…
Trình Cảnh Thiên đưa Lạc Yên đến trước cổng trường.
Hai người cứ dùng dằng không muốn buông ra.
Anh theo thói quen sờ nắn mấy ngón tay cô: “Buổi chiều học xong anh sẽ qua tìm em.”
Cô nhìn về hướng văn phòng bảo vệ sau lưng, cười nói: “Trường em không cho học sinh bên ngoài vào đâu.”
Trình Cảnh Thiên nhướn mày, như muốn nói anh đã muốn thì không ai cản được.
Chọc Lạc Yên cười thành tiếng: “Được rồi, em sẽ nhắn phòng học câu lạc bộ cho anh.”
“Ừ.”
Đột nhiên Lạc Yên nhớ ra chuyện gì đó. Cô buông tay Trình Cảnh Thiên ra trước, lục túi lấy ra một cây son dưỡng màu hồng.
Trình Cảnh Thiên nhíu mày, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cô.
Lạc Yên có hơi mất tự nhiên.
Cô gãi gãi mặt, ấp úng nói: “Môi anh hơi khô, nên chăm bôi son dưỡng một chút.”
Lạc Yên đã chú ý đến đôi môi nứt nẻ của Trình Cảnh Thiên từ lâu, vậy nên mấy hôm trước cô đã ghé trung tâm thương mại mua son dưỡng cho anh.
Giống như loại cô đang dùng lâu nay, là của thương hiệu Dior.
Thấy Trình Cảnh Thiên vẫn không có phản ứng, Lạc Yên bắt đầu xấu hổ.
Dù sao anh cũng là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, chắc hẳn đang cảm thấy vật dụng dành cho con gái này không phù hợp với mình.
“Anh thấy không cần thì cũng..” Một tia ảm đạm xẹt qua mắt Lạc Yên trong chốc lát, rất nhanh đã biến mất.
Cô muốn rút tay về thì bị Trình Cảnh Thiên giữ lại.
Anh nghịch nghịch cây son dưỡng, bẹo má cô: “Mua cho anh sao?”
Bởi vì họ đang đứng trước cổng trường, Lạc Yên lập tức chặn bàn tay hư hỏng kia, vội vã gật đầu như gà mổ thóc.
Trình Cảnh Thiên khẽ cười, mở nắp son dưỡng rồi bôi một lớp lên môi.
Động tác anh làm không có gì là bất thường cả, nhưng không hiểu sao mặt cô lại đỏ.
Lạc Yên cố gắng không nhìn vào đôi môi mỏng có màu hồng nhạt kia.
Trình Cảnh Thiên đóng nắp son dưỡng rồi cất vào túi áo, khom người nhìn cô: “Thế nào? Đã đỡ khô hơn trước chưa?”
Ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng, chỉ sợ một giây sau sẽ tiến đến hôn cô.
“Ừm.” Lạc Yên xoay mặt đi chỗ khác, hoảng sợ lùi lại. “Trễ rồi, em phải đi đây!”
Trình Cảnh Thiên nhìn theo dáng vẻ con thỏ nhát gan kia bỏ trốn một mạch.
Nếu địa điểm không thích hợp, anh thật sự muốn hôn cô.
Anh cúi đầu cười, sau đó chuyển hướng đi về phía trường mình.
Hai tay đút trong túi áo, ngón tay anh vân vê cây son dưỡng mà Lạc Yên mua cho.
…
Không có gì ngạc nhiên khi Trình Cảnh Thiên là người đầu tiên đến lớp.
Vừa ngồi xuống, không hiểu sao anh lại thấy hơi buồn ngủ, bèn nằm ra bàn chợp mắt.
Phòng học rơi vào yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tiếng bạn học trò chuyện ngoài hành lang.
Một lúc sau có ai đó đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trình Cảnh Thiên đang nhắm nghiền mắt thì sửng sốt một phen.
Động tác của Triệu Mẫn trở nên nhẹ nhàng nhất có thể.
Theo cô ta nhớ, Trình Cảnh Thiên chưa bao giờ đến sớm thế này.
Có thể vì anh đang ngủ say, nên Triệu Mẫn mới không e ngại gì mà nhìn thẳng anh.
Lại không nhịn được ham muốn trong lòng, bước chân cô ta rón rén từng chút một đi lại gần Trình Cảnh Thiên.
Cô ta muốn ngắm anh thật kỹ, càng muốn ghi nhớ khoảnh khắc hiếm hoi này.
Mấy ngày nay Triệu Mẫn vẫn luôn đau khổ về câu chuyện tình yêu giữa Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên.
Mỗi lần cô ta lên diễn đàn trường đều sẽ thấy topic về hai người họ trải dài khắp mặt trận
Triệu Mẫn chưa bao giờ nghĩ gu của Trình Cảnh Thiên lại là Lạc Yên.
Và cô ta cũng giống những người khác, đều từng nghĩ rằng bạn trai thật sự của Lạc Yên là Trần Thước mới đúng.
Bạn bè Triệu Mẫn đều an ủi cô ta, nói rằng Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên chỉ là vui chơi qua đường thôi.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Lạc Yên dính tin đồn với một nam sinh.
Nhưng đến khi xảy ra sự việc ở cửa hàng tiện lợi, nghe được giọng điệu ôn hoà mà Trình Cảnh Thiên nói với Lạc Yên, quan điểm của Triệu Mẫn bắt đầu lung lay.
Cô ta nghi ngờ chính mình.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào. Trình Cảnh Thiên khi ngủ trông vô cùng hiền lành, hoàn toàn rũ bỏ vẻ xa cách lãnh đạm thường ngày.
Triệu Mẫn nuốt ực một tiếng, như bị thôi miên mà dính chặt mắt trên khuôn mặt tuấn tú.
“Cạch” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống sàn.
Triệu Mẫn giật mình không nhỏ, sau khi định thần lại thì thấy cây son dưỡng màu hồng nằm cạnh chân bàn.
Là loại son dưỡng quốc dân Dior mà rất nhiều cô gái yêu thích.
Cô ta sửng sốt, không nghĩ thứ này rơi ra từ túi áo Trình Cảnh Thiên.
Chắc chắn là son của Lạc Yên.
Hai người họ đã thân mật đến mức này rồi.
Đáy lòng Triệu Mẫn vừa được thoả mãn đôi chút nay lại trở nên chua xót.
Cô ta siết chặt tay, cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều không công bằng với mình.
Bởi vì có nắng chiếu vào, ngũ quan của anh dường như trở nên ôn hoà hơn nhiều.
Đôi mắt ánh lên màu nâu vàng, làn da lúa mạch trơn láng khoẻ mạnh, mũi cao và môi mỏng.
Mỗi một chi tiết đều khiến Lạc Yên yêu thích.
Cô ngước mắt nhìn anh một cái rồi quay đi, lấy vở ra xem bài trong lúc đợi anh ăn xong.
Trình Cảnh Thiên cũng không nói gì nữa, tiếp tục ăn sủi cảo mà Lạc Yên để lại.
Giữa hai người có những chuyện không cần nói ra, chỉ một ánh mắt là hiểu được rồi.
Đúng lúc điện thoại Lạc Yên rung lên, có tin nhắn mới.
Cô mở khoá xem, là của Tống An An.
Tống An An hỏi mượn vở Tiếng Anh của Lạc Yên vì lớp hai người có chung giáo viên, cô ấy còn chê chữ Cố Hành Nguyên quá xấu nên không thể đọc được.
Lạc Yên bật cười, nói được.
Cô vừa trả lời Tống An An xong thì Trần Thước gọi điện qua.
Lạc Yên nhìn người đối diện, nói: “A Diễn gọi em.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu.
“Alo, A Diễn.”
“Cậu đến trường trước rồi à?”
“Ừ.”
Tối qua Trần Thước ngủ sớm nên sáng nay mới đọc được tin nhắn của Lạc Yên.
Hai người nói qua nói lại mấy câu rồi cúp máy.
Trình Cảnh Thiên cũng đã ăn xong. Hai người rời khỏi tiệm sủi cảo, cùng đi bộ đến trường.
Lạc Yên đang nhỏ giọng học từ vựng Tiếng Anh, bỗng nhiên nghe thấy Trình Cảnh Thiên lên tiếng: “Sao em không hỏi gì cả?”
Cô khựng lại, nhất thời không hiểu: “Hỏi chuyện gì?”
“Vì sao lúc nãy anh lại có vẻ mặt đó.”
Trong đầu Lạc Yên hiểu ra Trình Cảnh Thiên đang đề cập đến chuyện gì.
“À.” Cô buông quyển sổ nhỏ xuống. “Em nghĩ là anh chưa sẵn sàng.”
Vẻ mặt Lạc Yên đăm chiêu: “Khi nào anh muốn thì anh sẽ tự nói với em.”
Về phương diện này, quan điểm của Lạc Yên rất rõ ràng.
Cô tôn trọng quyền riêng tư và lựa chọn của mỗi người.
Nếu đủ thân thiết và đủ tin tưởng, cho dù bạn không hỏi thì đối phương cũng sẽ chủ động kể.
Lạc Yên không phải người ngốc, mà ngược lại, cô rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Đặc biệt đối với những ai thân thiết, cô sẽ còn để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất.
Lạc Yên có thể lờ mờ đoán ra cuộc sống trước đó của Trình Cảnh Thiên không mấy suôn sẻ, mà khả năng cao là đến từ hoàn cảnh gia đình.
Nhưng cô cũng chưa từng đào sâu.
Cho dù anh là bạn trai của cô, thì gia đình vẫn là chuyện vô cùng riêng tư.
Trình Cảnh Thiên ngây ngốc nhìn Lạc Yên.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Mặt mày cô thả lỏng, đồng tử đen láy trong suốt, khoé môi mang theo ý cười.
Đều là dịu dàng và ấm áp trong đó.
Giống như muốn nói cho anh biết.
Cô ở đây, kiên nhẫn đợi anh mở lòng.
Trình Cảnh Thiên không lên tiếng, nhè nhẹ thở ra một hơi.
Hốc mắt không khống chế được mà hơi ửng đỏ.
Lạc Yên sửng sốt bước lại gần Trình Cảnh Thiên, tay tìm đến tay anh.
Cô dở khóc dở cười: “Không nghĩ anh lại nhạy cảm như vậy đó.”
Trình Cảnh Thiên “ừm” một tiếng. Anh rũ mắt nhìn Lạc Yên, mặc kệ người qua đường mà đem tay cô đến bên miệng hôn một cái.
Không chỉ có sự yêu chiều, mà còn có cả lòng thành kính.
Trình Cảnh Thiên cảm thấy, mình không thoát được hố sâu tình cảm này nữa rồi.
Anh không biết có phải còn quá sớm để kết luận.
Nhưng ít nhất là cho đến bây giờ, trong lòng anh không còn chỗ chứa cho bất cứ người con gái nào khác, ngoài Lạc Yên.
Muốn cùng cô đi đến hết cuộc đời này.
Mặt trời đã lên hẳn, nền trời xanh da trời điểm xuyết sắc đỏ rực.
Không khí lạnh lẽo của mùa đông cũng được sưởi ấm phần nào.
Hai người đứng trong ánh nắng ban mai, đẹp đẽ đến mức không nói thành lời.
Trình Cảnh Thiên nhìn Lạc Yên, thấp giọng nói: “Xin lỗi em.”
Cô giật mình: “Anh xin lỗi chuyện gì?”
Trong mắt Trình Cảnh Thiên phản chiếu thân ảnh xinh đẹp của Lạc Yên, lồng ngực anh phập phồng, tay ôm eo cô kéo người lại gần.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: “Về tất cả.” Anh ngừng mấy giây rồi nói tiếp. “Sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Trình Cảnh Thiên nghĩ đến những lần mình đối xử vô tình với Lạc Yên, thực sự cảm thấy bản thân là một thằng không ra gì.
Cũng may là anh vẫn còn cơ hội sửa sai.
Cô ngơ ngẩn, muốn đẩy anh ra để nhìn mặt anh, nhưng anh ôm rất chặt.
Nên Lạc Yên cũng an tĩnh đứng yên để Trình Cảnh Thiên ôm.
Cũng may bây giờ vẫn còn sớm, không ai nhìn thấy cảnh tượng thân mật này.
…
Trình Cảnh Thiên đưa Lạc Yên đến trước cổng trường.
Hai người cứ dùng dằng không muốn buông ra.
Anh theo thói quen sờ nắn mấy ngón tay cô: “Buổi chiều học xong anh sẽ qua tìm em.”
Cô nhìn về hướng văn phòng bảo vệ sau lưng, cười nói: “Trường em không cho học sinh bên ngoài vào đâu.”
Trình Cảnh Thiên nhướn mày, như muốn nói anh đã muốn thì không ai cản được.
Chọc Lạc Yên cười thành tiếng: “Được rồi, em sẽ nhắn phòng học câu lạc bộ cho anh.”
“Ừ.”
Đột nhiên Lạc Yên nhớ ra chuyện gì đó. Cô buông tay Trình Cảnh Thiên ra trước, lục túi lấy ra một cây son dưỡng màu hồng.
Trình Cảnh Thiên nhíu mày, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cô.
Lạc Yên có hơi mất tự nhiên.
Cô gãi gãi mặt, ấp úng nói: “Môi anh hơi khô, nên chăm bôi son dưỡng một chút.”
Lạc Yên đã chú ý đến đôi môi nứt nẻ của Trình Cảnh Thiên từ lâu, vậy nên mấy hôm trước cô đã ghé trung tâm thương mại mua son dưỡng cho anh.
Giống như loại cô đang dùng lâu nay, là của thương hiệu Dior.
Thấy Trình Cảnh Thiên vẫn không có phản ứng, Lạc Yên bắt đầu xấu hổ.
Dù sao anh cũng là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, chắc hẳn đang cảm thấy vật dụng dành cho con gái này không phù hợp với mình.
“Anh thấy không cần thì cũng..” Một tia ảm đạm xẹt qua mắt Lạc Yên trong chốc lát, rất nhanh đã biến mất.
Cô muốn rút tay về thì bị Trình Cảnh Thiên giữ lại.
Anh nghịch nghịch cây son dưỡng, bẹo má cô: “Mua cho anh sao?”
Bởi vì họ đang đứng trước cổng trường, Lạc Yên lập tức chặn bàn tay hư hỏng kia, vội vã gật đầu như gà mổ thóc.
Trình Cảnh Thiên khẽ cười, mở nắp son dưỡng rồi bôi một lớp lên môi.
Động tác anh làm không có gì là bất thường cả, nhưng không hiểu sao mặt cô lại đỏ.
Lạc Yên cố gắng không nhìn vào đôi môi mỏng có màu hồng nhạt kia.
Trình Cảnh Thiên đóng nắp son dưỡng rồi cất vào túi áo, khom người nhìn cô: “Thế nào? Đã đỡ khô hơn trước chưa?”
Ánh mắt anh vô cùng nóng bỏng, chỉ sợ một giây sau sẽ tiến đến hôn cô.
“Ừm.” Lạc Yên xoay mặt đi chỗ khác, hoảng sợ lùi lại. “Trễ rồi, em phải đi đây!”
Trình Cảnh Thiên nhìn theo dáng vẻ con thỏ nhát gan kia bỏ trốn một mạch.
Nếu địa điểm không thích hợp, anh thật sự muốn hôn cô.
Anh cúi đầu cười, sau đó chuyển hướng đi về phía trường mình.
Hai tay đút trong túi áo, ngón tay anh vân vê cây son dưỡng mà Lạc Yên mua cho.
…
Không có gì ngạc nhiên khi Trình Cảnh Thiên là người đầu tiên đến lớp.
Vừa ngồi xuống, không hiểu sao anh lại thấy hơi buồn ngủ, bèn nằm ra bàn chợp mắt.
Phòng học rơi vào yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tiếng bạn học trò chuyện ngoài hành lang.
Một lúc sau có ai đó đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trình Cảnh Thiên đang nhắm nghiền mắt thì sửng sốt một phen.
Động tác của Triệu Mẫn trở nên nhẹ nhàng nhất có thể.
Theo cô ta nhớ, Trình Cảnh Thiên chưa bao giờ đến sớm thế này.
Có thể vì anh đang ngủ say, nên Triệu Mẫn mới không e ngại gì mà nhìn thẳng anh.
Lại không nhịn được ham muốn trong lòng, bước chân cô ta rón rén từng chút một đi lại gần Trình Cảnh Thiên.
Cô ta muốn ngắm anh thật kỹ, càng muốn ghi nhớ khoảnh khắc hiếm hoi này.
Mấy ngày nay Triệu Mẫn vẫn luôn đau khổ về câu chuyện tình yêu giữa Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên.
Mỗi lần cô ta lên diễn đàn trường đều sẽ thấy topic về hai người họ trải dài khắp mặt trận
Triệu Mẫn chưa bao giờ nghĩ gu của Trình Cảnh Thiên lại là Lạc Yên.
Và cô ta cũng giống những người khác, đều từng nghĩ rằng bạn trai thật sự của Lạc Yên là Trần Thước mới đúng.
Bạn bè Triệu Mẫn đều an ủi cô ta, nói rằng Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên chỉ là vui chơi qua đường thôi.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Lạc Yên dính tin đồn với một nam sinh.
Nhưng đến khi xảy ra sự việc ở cửa hàng tiện lợi, nghe được giọng điệu ôn hoà mà Trình Cảnh Thiên nói với Lạc Yên, quan điểm của Triệu Mẫn bắt đầu lung lay.
Cô ta nghi ngờ chính mình.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào. Trình Cảnh Thiên khi ngủ trông vô cùng hiền lành, hoàn toàn rũ bỏ vẻ xa cách lãnh đạm thường ngày.
Triệu Mẫn nuốt ực một tiếng, như bị thôi miên mà dính chặt mắt trên khuôn mặt tuấn tú.
“Cạch” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống sàn.
Triệu Mẫn giật mình không nhỏ, sau khi định thần lại thì thấy cây son dưỡng màu hồng nằm cạnh chân bàn.
Là loại son dưỡng quốc dân Dior mà rất nhiều cô gái yêu thích.
Cô ta sửng sốt, không nghĩ thứ này rơi ra từ túi áo Trình Cảnh Thiên.
Chắc chắn là son của Lạc Yên.
Hai người họ đã thân mật đến mức này rồi.
Đáy lòng Triệu Mẫn vừa được thoả mãn đôi chút nay lại trở nên chua xót.
Cô ta siết chặt tay, cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều không công bằng với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.