Chương 68: Sau này đã có em rồi
lindziee
24/09/2023
Tháng mười hai càng gần, đường phố càng trở nên lộng lẫy vì những lễ hội sắp tới.
Một tuần mưa liên tục, nhiệt độ rơi xuống mức thấp nhất chưa từng thấy. May mắn là đến thứ bảy thì mặt trời đã ló dạng.
Buổi trưa, Lạc Yên bắt tàu điện ngầm qua nhà Trình Cảnh Thiên.
Mùa đông ở Thượng Hải và Đài Bắc không giống nhau. Trình Cảnh Thiên mới chuyển đến nên chưa kịp thích nghi, lại bắt đầu bị sổ mũi và nhức đầu.
Hôm qua nói chuyện điện thoại thì giọng anh hơi khàn, thỉnh thoảng còn ho.
Lạc Yên cảm thấy hệ miễn dịch của Trình Cảnh Thiên rất yếu ớt. Từ lúc ở bên nhau, đây là lần thứ hai anh ốm rồi.
Mặc dù Trình Cảnh Thiên luôn miệng nói không sao, nhưng hôm nay Lạc Yên vẫn quyết định đi qua xem tình hình thế nào.
Tránh xảy ra sự việc như lần trước.
Chú bảo vệ toà chung cư vẫn còn nhớ mặt Lạc Yên. Lúc cô đi ngang qua, chú ấy còn thân thiện chào hỏi cô.
Bấm chuông xong, Lạc Yên nhắn tin cho Trình Cảnh Thiên báo đã đến nơi.
Cô cúi đầu nhìn bọc nilon nghi ngút khói, trong đó đựng hộp cháo bào ngư rong biển mua của tiệm Phong Ký gần nhà.
Đợi không lâu lắm, bên trong vang lên tiếng mở cửa lạch cạch, thiếu niên cao gầy xuất hiện.
Lạc Yên ngẩng đầu gọi: “Trình Cảnh Thiên.”
Chữ “ừ” phát ra từ cổ họng anh vô cùng uể oải lười biếng.
Tóc tai Trình Cảnh Thiên rối tung. Anh mặc đồ ngủ màu đen, mắt nhắm mắt mở an tĩnh tựa người vào cửa ra vào.
Cô nhịn cười, bộ dạng này chính là đang ngủ thì bị gọi dậy: “Anh mới tỉnh à?”
Trình Cảnh Thiên hắng giọng, gật đầu: “Ừm, tối qua ngủ hơi trễ.”
Nói xong, anh đỡ lấy túi đồ cô đang cầm rồi đan tay mình vào tay cô, dắt người vào nhà.
…
Trình Mộ Tranh đi công tác chưa về nên bây giờ chỉ có hai người bọn họ.
Nhà Trình Cảnh Thiên bật sưởi, lại còn được lót thảm lông nên vô cùng ấm áp.
Anh rót cho Lạc Yên một cốc nước ấm, tay xoa xoa mặt cô: “Cứ tự nhiên, anh đi rửa mặt.”
Lạc Yên gật đầu.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào phát ra.
Lạc Yên uống một ngụm nước ấm để thông giọng. Cô dựa vào ánh sáng trong phòng bếp, lặng lẽ nhìn xung quanh một lượt.
Cảm giác của cô vẫn như lần đầu. Căn hộ này tuy rộng và tiện nghi nhưng lại quá lạnh lẽo.
Giống như đây là chỗ để nghỉ ngơi tạm thời chứ không phải để sống vậy.
Lạc Yên không quen ở trong không gian tối tăm thế này. Cô đặt cốc nước xuống rồi đi tới chỗ cửa sổ kéo hết rèm ra. Đang là giữa trưa, mặt trời lên cao nhất, ánh sáng lập tức tràn vào.
Ngoài ban công đặt bộ bàn ghế nhỏ. Lạc Yên thấy trên bàn có một chiếc gạt tàn, đầu lọc thuốc lá nhiều đến mức sắp tràn cả ra.
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Trình Cảnh Thiên ngồi đây hút thuốc cả đêm.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lạc Yên trầm xuống, môi mỏng mím lại.
Mười mấy phút sau, Trình Cảnh Thiên đã tắm rửa sạch sẽ đi ra phòng bếp tìm Lạc Yên.
Anh thấy cô xoay lưng lại với mình, đang đổ đầu lọc thuốc lá vào thùng rác.
Trình Cảnh Thiên giật mình, động tác lau tóc khựng lại: “A Ly?”
Lạc Yên nghe thấy tiếng Trình Cảnh Thiên thì quay lại, gật đầu: “Anh tắm xong rồi à?”
Tự biết mình bị bắt quả tang tại trận, anh chỉ có thể máy móc đáp một tiếng.
Kể từ sau hôm gặp Bạch Viện, tối nào Trình Cảnh Thiên cũng hút thuốc đến một hai giờ sáng. Anh cứ đứng ngoài ban công đón gió lạnh rồi hút hết điếu này đến điếu khác như vậy.
Thế nên bây giờ cổ họng mới không ổn, đầu thì đau.
Chuyện này Trình Cảnh Thiên chưa từng nói nửa lời với Lạc Yên.
Nhưng bây giờ, xem ra cô đã biết được một nửa sự thật rồi.
Khắp nơi đều là nắng, sáng đến chói cả mắt, đồng thời khiến anh thấy rõ sắc mặt cô gái.
Lạc Yên đứng cách Trình Cảnh Thiên một khoảng. Đôi mắt to tròn trong veo lặng lẽ nhìn anh, không lên tiếng, không chất vấn.
Giống như đã biết tất cả, nhưng cũng giống như không biết gì vậy.
Thỉnh thoảng, Lạc Yên không biết làm sao để rút ngắn khoảng cách với Trình Cảnh Thiên.
Anh cất giấu nhiều bí mật, quá khứ của anh không hề suôn sẻ. Tính cách của anh vừa khép kín vừa nhạy cảm, chưa bao giờ chủ động kể với cô.
Lạc Yên đều biết. Cô cũng tôn trọng anh, chưa bao giờ gặng hỏi.
Chỉ là càng ngày, tần suất Lạc Yên bắt gặp biểu hiện bất thường của Trình Cảnh Thiên càng nhiều. Đến hôm nay, cô mới phát hiện ra cô đã đến giới hạn rồi.
Cô không giỏi che giấu như cô nghĩ.
Mà Trình Cảnh Thiên cũng không tin tưởng cô nhiều đến vậy.
“Cái đó…” Trình Cảnh Thiên ngập ngừng muốn giải thích.
Lạc Yên thở ra một hơi rất nhẹ. Một mặt cô cố gắng áp chế cảm xúc lại, một mặt tỏ ra bình thường như chưa có gì xảy ra: “Em đi cất gạt tàn rồi hâm cháo cho anh.”
Nói xong, cô cố tình đi vòng ra ngoài để tránh đụng phải Trình Cảnh Thiên, nhưng thiếu niên lại phản ứng nhanh hơn, bước hai bước đã kéo ngược cô trở về.
…
Trình Cảnh Thiên đem Lạc Yên chặn giữa mình và bàn bếp, tay nắm eo cô.
Khoảng cách gần trong gang tấc. Cả người anh bao phủ cô, đến mức gần như che đi toàn bộ ánh sáng sau lưng, cảm giác vừa nóng bức vừa tù túng.
Lạc Yên không muốn đối mặt với Trình Cảnh Thiên, bèn yên lặng rũ mi nhìn nền nhà.
“Trình Cảnh Thiên, thả em ra.”
“Không thả.”
Trình Cảnh Thiên từ chối. Anh để trán mình đụng với đỉnh đầu Lạc Yên, cọ cọ mấy cái.
Dỗ dành cô.
Lạc Yên vẫn không chịu nhìn Trình Cảnh Thiên, yên lặng duỗi tay đẩy anh ra. Người này lại cứng rắn như tường đồng vách sắt, cô có làm thế nào cũng không xoay chuyển được.
Tâm trạng Lạc Yên trở nên nóng nảy, cô gắt lên: “Trình Cảnh Thiên, bây giờ anh muốn gì?!”
Em phải làm thế nào thì anh mới tin tưởng em?
Đây là lần đầu tiên Lạc Yên nổi nóng với Trình Cảnh Thiên.
Anh biết cô thực sự giận rồi.
Không nhận được câu trả lời, Lạc Yên càng thêm bực mình, tay chân bắt đầu vung loạn xạ, hết đánh rồi đá Trình Cảnh Thiên.
Anh nhíu mày duỗi tay ôm cô vào lòng, yên lặng chịu đựng.
Sắc trời bất giác tối lại, tán cây lay động, nước mưa dội xuống mặt đường.
Trình Cảnh Thiên ôm Lạc Yên rất chặt, ngực cô bị anh chèn ép đến khó thở, cả gương mặt lẫn hốc mắt không được bao lâu đã ửng đỏ.
Mưa rơi lộp bộp, anh nghe thấy tiếng hít thở kìm nén của cô.
Trái tim Trình Cảnh Thiên như bị bóp nghẹn theo. Anh mím môi, nâng mặt Lạc Yên lên rồi hôn xuống, nuốt toàn bộ tiếng nấc nghẹn nhỏ vụn vào trong.
“Anh xin lỗi.” Giọng Trình Cảnh Thiên nặng nề cuống quýt. “A Ly, anh xin lỗi.”
Anh cảm thấy trước ngực ươn ướt. Cả người trong tức khắc cứng đờ, lúc cúi xuống, thấy cô gái nhỏ đang bám quần áo anh, lặng lẽ khóc.
Lần này không giống lần trước.
Nước mắt nóng hổi của Lạc Yên thấm ướt lồng ngực Trình Cảnh Thiên. Cảm xúc giống như dây cung bị kéo đứt, cô có làm thế nào cũng không ngăn được.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô không muốn khóc một chút nào, nhưng nghe anh nói xong thì cô không kiềm chế được nữa.
Vừa tủi thân, vừa đau lòng cho anh.
“A Ly, đừng khóc nữa.” Anh hôn lên mắt cô. “Anh sẽ kể hết cho em, nhé? Đừng khóc.”
Lạc Yên cố gắng hít sâu vào một hơi. Lông mi cô nhập nhèm nước mắt, bọng mắt đều sưng lên, rưng rưng nhìn Trình Cảnh Thiên: “Anh nói thật?”
Anh dở khóc dở cười. Cô khóc thành bộ dạng này mà vẫn còn tâm trạng ra điều kiện với anh.
“Ừ.” Trình Cảnh Thiên nhìn Lạc Yên: “Đồ mít ướt. Khóc sưng cả mắt rồi.”
Cô sụt sùi, hờn dỗi đánh anh: “Đều tại anh.”
…
Mưa rất nhanh đã tạnh, để lại hơi thở se lạnh trong không khí.
Nồi cháo sôi đến độ nhất định, Trình Cảnh Thiên tắt lửa, múc ra tô.
Anh đi đến ngồi cạnh Lạc Yên, rất muốn cười nhưng nghĩ đến mặt mũi của cô nên nhịn lại.
Lạc Yên ngửa đầu ra sau, trên mắt đắp hai túi trà lọc đã được làm lạnh để giảm sưng.
Dáng vẻ không khác gì gấu trúc, trông vô cùng buồn cười.
Lạc Yên nghe thấy tiếng động thì kéo túi trà sang hai bên. Cô liếc nhìn người thiếu niên đẹp trai sạch sẽ, trùng hợp là anh cũng đang nhìn cô.
Trình Cảnh Thiên cầm thìa khuấy cháo, nhẹ nói: “Lúc anh còn nhỏ thì mẹ anh bỏ đi, sau đó anh sống với bố.”
Lạc Yên giật mình, trong phút chốc cô ngồi thẳng dậy: “Khi đó anh mấy tuổi?”
“Ba bốn tuổi gì đấy.” Anh nếm thử một thìa cháo. “Bố anh không có nhiều tiền lắm nên nuôi anh cũng vô cùng vất vả, phải vừa đi làm vừa tiết kiệm đủ thứ.”
Cuộc sống với Trình Mộ Thời tuy thiếu thốn và ngắn ngủi nhưng lại hạnh phúc hơn bất kỳ giai đoạn nào khi Trình Cảnh Thiên chuyển đến Trình gia.
“Lúc anh thấy mẹ con dì Trương, anh nhớ đến bố anh. Thời gian đó ông cũng quần quật sáng tối như vậy, không có lúc nào ngơi nghỉ.”
Lạc Yên trầm mặc. Cô nghiêng đầu nhìn Trình Cảnh Thiên: “Anh ăn đi, vừa ăn vừa nói.”
Anh cười, nghe lời cô ăn tiếp một thìa cháo.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Lạc Yên xích ghế lại gần Trình Cảnh Thiên: “Vậy bố anh…”
Cô không dám nói ra suy đoán của mình.
“Mất rồi. Là do tai nạn công trường, người ta không cứu kịp, ông mất ngay trên đường.”
Trên khuôn mặt điềm tĩnh bắt đầu xuất hiện cảm xúc đứt gãy.
Lạc Yên khựng lại.
“Sau đó anh sống với chú Tranh, chú ấy là người giám hộ của anh.”
Gia đình vẫn luôn là chủ đề nhạy cảm nhất trong lòng Trình Cảnh Thiên.
Mỗi lần có người hỏi thì anh đều cười cười cho qua, vì thực sự anh không có gì để kể cả.
Mẹ bỏ đi, bố mất.
Một đứa trẻ có thời thơ ấu nghèo nàn đến đáng thương. Nhiều lúc Trình Cảnh Thiên ngước đầu hỏi ông trời tại sao lại bất công với anh như vậy.
Nhưng anh không tìm được câu trả lời.
Rất lâu sau đó Lạc Yên vẫn không biết nói gì. Ngực cô đau xót, không tiếng động vòng tay ôm Trình Cảnh Thiên.
Như muốn ôm an ủi cả đứa trẻ Trình Cảnh Thiên tội nghiệp của nhiều năm trước.
Cô lại không biết, suốt năm tháng anh lớn lên phải trải qua đủ loại khổ sở như vậy.
Trình Cảnh Thiên cười nhẹ. Anh tựa đầu lên vai Lạc Yên, sờ sờ đuôi tóc của cô: “Không cần đau lòng cho anh, tất cả đều đã qua rồi.”
Cho dù rất khó khăn, anh đã tự mình vượt qua được.
Giọng Trình Cảnh Thiên nhẹ tênh, giống như anh đang kể về tuổi thơ của một người lạ nào đấy chứ không phải của chính mình.
“Em biết.” Lạc Yên nghẹn ngào. “Em biết rồi.”
Hai người yên tĩnh ôm nhau một lát, Lạc Yên buông Trình Cảnh Thiên ra, cẩn thận hỏi: “Mẹ của anh thì sao? Đến giờ hai người vẫn chưa gặp lại à?”
“Có gặp, hai lần.” Anh lạnh nhạt thừa nhận. “Lần đầu là vào đám tang của bố anh, bà ta nhiều lần muốn vào nhưng bị chặn ngoài cổng.”
Khi Bạch Viện bỏ đi, Trình Cảnh Thiên còn quá nhỏ. Đến khi biết nhớ, người thân đầu tiên mà anh nhận biết được là Trình Mộ Thời, sau đó là Trình Mộ Tranh rồi vài người khác trong Trình gia.
Hình ảnh của Bạch Viện không hề tồn tại trong ký ức của Trình Cảnh Thiên.
Lạc Yên nắm chặt tay Trình Cảnh Thiên.
“Lần thứ hai là.. mấy hôm trước.”
Cô kinh ngạc trừng mắt: “Chuyện như thế nào?”
Anh nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi. Anh không biết tại sao bà ta lại ở đây thay vì Đài Bắc.”
Mười bảy năm tròn trĩnh hai người mới gặp nhau hai lần. Quan hệ còn lạnh lùng xa cách hơn cả người dưng.
Trình Cảnh Thiên suy đoán có lẽ nhà chồng mới của Bạch Viện sống ở đây. Nếu như thế thật thì ông trời đúng là đang muốn trêu ngươi anh.
Người anh không muốn gặp nhất lại ở cùng thành phố với mình.
Bỗng nhiên Trình Cảnh Thiên cảm nhận được một lực nhỏ trên mặt mình. Anh hoàn hồn, ngước lên thì thấy Lạc Yên đang vuốt phẳng hàng lông mày cau chặt của mình.
“Em làm gì vậy?” Anh buồn cười nhưng vẫn ngồi yên để cô làm.
“Anh đừng cau mày nhiều quá, sẽ mau già đó.” Cô nhẹ đáp. “Sau này đã có em rồi.”
Em sẽ không đi.
Hai người không hẹn mà ngẩng đầu, trong mắt chỉ có đối phương.
Yên tĩnh qua đi, Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên trao nhau nụ hôn.
Một tuần mưa liên tục, nhiệt độ rơi xuống mức thấp nhất chưa từng thấy. May mắn là đến thứ bảy thì mặt trời đã ló dạng.
Buổi trưa, Lạc Yên bắt tàu điện ngầm qua nhà Trình Cảnh Thiên.
Mùa đông ở Thượng Hải và Đài Bắc không giống nhau. Trình Cảnh Thiên mới chuyển đến nên chưa kịp thích nghi, lại bắt đầu bị sổ mũi và nhức đầu.
Hôm qua nói chuyện điện thoại thì giọng anh hơi khàn, thỉnh thoảng còn ho.
Lạc Yên cảm thấy hệ miễn dịch của Trình Cảnh Thiên rất yếu ớt. Từ lúc ở bên nhau, đây là lần thứ hai anh ốm rồi.
Mặc dù Trình Cảnh Thiên luôn miệng nói không sao, nhưng hôm nay Lạc Yên vẫn quyết định đi qua xem tình hình thế nào.
Tránh xảy ra sự việc như lần trước.
Chú bảo vệ toà chung cư vẫn còn nhớ mặt Lạc Yên. Lúc cô đi ngang qua, chú ấy còn thân thiện chào hỏi cô.
Bấm chuông xong, Lạc Yên nhắn tin cho Trình Cảnh Thiên báo đã đến nơi.
Cô cúi đầu nhìn bọc nilon nghi ngút khói, trong đó đựng hộp cháo bào ngư rong biển mua của tiệm Phong Ký gần nhà.
Đợi không lâu lắm, bên trong vang lên tiếng mở cửa lạch cạch, thiếu niên cao gầy xuất hiện.
Lạc Yên ngẩng đầu gọi: “Trình Cảnh Thiên.”
Chữ “ừ” phát ra từ cổ họng anh vô cùng uể oải lười biếng.
Tóc tai Trình Cảnh Thiên rối tung. Anh mặc đồ ngủ màu đen, mắt nhắm mắt mở an tĩnh tựa người vào cửa ra vào.
Cô nhịn cười, bộ dạng này chính là đang ngủ thì bị gọi dậy: “Anh mới tỉnh à?”
Trình Cảnh Thiên hắng giọng, gật đầu: “Ừm, tối qua ngủ hơi trễ.”
Nói xong, anh đỡ lấy túi đồ cô đang cầm rồi đan tay mình vào tay cô, dắt người vào nhà.
…
Trình Mộ Tranh đi công tác chưa về nên bây giờ chỉ có hai người bọn họ.
Nhà Trình Cảnh Thiên bật sưởi, lại còn được lót thảm lông nên vô cùng ấm áp.
Anh rót cho Lạc Yên một cốc nước ấm, tay xoa xoa mặt cô: “Cứ tự nhiên, anh đi rửa mặt.”
Lạc Yên gật đầu.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào phát ra.
Lạc Yên uống một ngụm nước ấm để thông giọng. Cô dựa vào ánh sáng trong phòng bếp, lặng lẽ nhìn xung quanh một lượt.
Cảm giác của cô vẫn như lần đầu. Căn hộ này tuy rộng và tiện nghi nhưng lại quá lạnh lẽo.
Giống như đây là chỗ để nghỉ ngơi tạm thời chứ không phải để sống vậy.
Lạc Yên không quen ở trong không gian tối tăm thế này. Cô đặt cốc nước xuống rồi đi tới chỗ cửa sổ kéo hết rèm ra. Đang là giữa trưa, mặt trời lên cao nhất, ánh sáng lập tức tràn vào.
Ngoài ban công đặt bộ bàn ghế nhỏ. Lạc Yên thấy trên bàn có một chiếc gạt tàn, đầu lọc thuốc lá nhiều đến mức sắp tràn cả ra.
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Trình Cảnh Thiên ngồi đây hút thuốc cả đêm.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lạc Yên trầm xuống, môi mỏng mím lại.
Mười mấy phút sau, Trình Cảnh Thiên đã tắm rửa sạch sẽ đi ra phòng bếp tìm Lạc Yên.
Anh thấy cô xoay lưng lại với mình, đang đổ đầu lọc thuốc lá vào thùng rác.
Trình Cảnh Thiên giật mình, động tác lau tóc khựng lại: “A Ly?”
Lạc Yên nghe thấy tiếng Trình Cảnh Thiên thì quay lại, gật đầu: “Anh tắm xong rồi à?”
Tự biết mình bị bắt quả tang tại trận, anh chỉ có thể máy móc đáp một tiếng.
Kể từ sau hôm gặp Bạch Viện, tối nào Trình Cảnh Thiên cũng hút thuốc đến một hai giờ sáng. Anh cứ đứng ngoài ban công đón gió lạnh rồi hút hết điếu này đến điếu khác như vậy.
Thế nên bây giờ cổ họng mới không ổn, đầu thì đau.
Chuyện này Trình Cảnh Thiên chưa từng nói nửa lời với Lạc Yên.
Nhưng bây giờ, xem ra cô đã biết được một nửa sự thật rồi.
Khắp nơi đều là nắng, sáng đến chói cả mắt, đồng thời khiến anh thấy rõ sắc mặt cô gái.
Lạc Yên đứng cách Trình Cảnh Thiên một khoảng. Đôi mắt to tròn trong veo lặng lẽ nhìn anh, không lên tiếng, không chất vấn.
Giống như đã biết tất cả, nhưng cũng giống như không biết gì vậy.
Thỉnh thoảng, Lạc Yên không biết làm sao để rút ngắn khoảng cách với Trình Cảnh Thiên.
Anh cất giấu nhiều bí mật, quá khứ của anh không hề suôn sẻ. Tính cách của anh vừa khép kín vừa nhạy cảm, chưa bao giờ chủ động kể với cô.
Lạc Yên đều biết. Cô cũng tôn trọng anh, chưa bao giờ gặng hỏi.
Chỉ là càng ngày, tần suất Lạc Yên bắt gặp biểu hiện bất thường của Trình Cảnh Thiên càng nhiều. Đến hôm nay, cô mới phát hiện ra cô đã đến giới hạn rồi.
Cô không giỏi che giấu như cô nghĩ.
Mà Trình Cảnh Thiên cũng không tin tưởng cô nhiều đến vậy.
“Cái đó…” Trình Cảnh Thiên ngập ngừng muốn giải thích.
Lạc Yên thở ra một hơi rất nhẹ. Một mặt cô cố gắng áp chế cảm xúc lại, một mặt tỏ ra bình thường như chưa có gì xảy ra: “Em đi cất gạt tàn rồi hâm cháo cho anh.”
Nói xong, cô cố tình đi vòng ra ngoài để tránh đụng phải Trình Cảnh Thiên, nhưng thiếu niên lại phản ứng nhanh hơn, bước hai bước đã kéo ngược cô trở về.
…
Trình Cảnh Thiên đem Lạc Yên chặn giữa mình và bàn bếp, tay nắm eo cô.
Khoảng cách gần trong gang tấc. Cả người anh bao phủ cô, đến mức gần như che đi toàn bộ ánh sáng sau lưng, cảm giác vừa nóng bức vừa tù túng.
Lạc Yên không muốn đối mặt với Trình Cảnh Thiên, bèn yên lặng rũ mi nhìn nền nhà.
“Trình Cảnh Thiên, thả em ra.”
“Không thả.”
Trình Cảnh Thiên từ chối. Anh để trán mình đụng với đỉnh đầu Lạc Yên, cọ cọ mấy cái.
Dỗ dành cô.
Lạc Yên vẫn không chịu nhìn Trình Cảnh Thiên, yên lặng duỗi tay đẩy anh ra. Người này lại cứng rắn như tường đồng vách sắt, cô có làm thế nào cũng không xoay chuyển được.
Tâm trạng Lạc Yên trở nên nóng nảy, cô gắt lên: “Trình Cảnh Thiên, bây giờ anh muốn gì?!”
Em phải làm thế nào thì anh mới tin tưởng em?
Đây là lần đầu tiên Lạc Yên nổi nóng với Trình Cảnh Thiên.
Anh biết cô thực sự giận rồi.
Không nhận được câu trả lời, Lạc Yên càng thêm bực mình, tay chân bắt đầu vung loạn xạ, hết đánh rồi đá Trình Cảnh Thiên.
Anh nhíu mày duỗi tay ôm cô vào lòng, yên lặng chịu đựng.
Sắc trời bất giác tối lại, tán cây lay động, nước mưa dội xuống mặt đường.
Trình Cảnh Thiên ôm Lạc Yên rất chặt, ngực cô bị anh chèn ép đến khó thở, cả gương mặt lẫn hốc mắt không được bao lâu đã ửng đỏ.
Mưa rơi lộp bộp, anh nghe thấy tiếng hít thở kìm nén của cô.
Trái tim Trình Cảnh Thiên như bị bóp nghẹn theo. Anh mím môi, nâng mặt Lạc Yên lên rồi hôn xuống, nuốt toàn bộ tiếng nấc nghẹn nhỏ vụn vào trong.
“Anh xin lỗi.” Giọng Trình Cảnh Thiên nặng nề cuống quýt. “A Ly, anh xin lỗi.”
Anh cảm thấy trước ngực ươn ướt. Cả người trong tức khắc cứng đờ, lúc cúi xuống, thấy cô gái nhỏ đang bám quần áo anh, lặng lẽ khóc.
Lần này không giống lần trước.
Nước mắt nóng hổi của Lạc Yên thấm ướt lồng ngực Trình Cảnh Thiên. Cảm xúc giống như dây cung bị kéo đứt, cô có làm thế nào cũng không ngăn được.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô không muốn khóc một chút nào, nhưng nghe anh nói xong thì cô không kiềm chế được nữa.
Vừa tủi thân, vừa đau lòng cho anh.
“A Ly, đừng khóc nữa.” Anh hôn lên mắt cô. “Anh sẽ kể hết cho em, nhé? Đừng khóc.”
Lạc Yên cố gắng hít sâu vào một hơi. Lông mi cô nhập nhèm nước mắt, bọng mắt đều sưng lên, rưng rưng nhìn Trình Cảnh Thiên: “Anh nói thật?”
Anh dở khóc dở cười. Cô khóc thành bộ dạng này mà vẫn còn tâm trạng ra điều kiện với anh.
“Ừ.” Trình Cảnh Thiên nhìn Lạc Yên: “Đồ mít ướt. Khóc sưng cả mắt rồi.”
Cô sụt sùi, hờn dỗi đánh anh: “Đều tại anh.”
…
Mưa rất nhanh đã tạnh, để lại hơi thở se lạnh trong không khí.
Nồi cháo sôi đến độ nhất định, Trình Cảnh Thiên tắt lửa, múc ra tô.
Anh đi đến ngồi cạnh Lạc Yên, rất muốn cười nhưng nghĩ đến mặt mũi của cô nên nhịn lại.
Lạc Yên ngửa đầu ra sau, trên mắt đắp hai túi trà lọc đã được làm lạnh để giảm sưng.
Dáng vẻ không khác gì gấu trúc, trông vô cùng buồn cười.
Lạc Yên nghe thấy tiếng động thì kéo túi trà sang hai bên. Cô liếc nhìn người thiếu niên đẹp trai sạch sẽ, trùng hợp là anh cũng đang nhìn cô.
Trình Cảnh Thiên cầm thìa khuấy cháo, nhẹ nói: “Lúc anh còn nhỏ thì mẹ anh bỏ đi, sau đó anh sống với bố.”
Lạc Yên giật mình, trong phút chốc cô ngồi thẳng dậy: “Khi đó anh mấy tuổi?”
“Ba bốn tuổi gì đấy.” Anh nếm thử một thìa cháo. “Bố anh không có nhiều tiền lắm nên nuôi anh cũng vô cùng vất vả, phải vừa đi làm vừa tiết kiệm đủ thứ.”
Cuộc sống với Trình Mộ Thời tuy thiếu thốn và ngắn ngủi nhưng lại hạnh phúc hơn bất kỳ giai đoạn nào khi Trình Cảnh Thiên chuyển đến Trình gia.
“Lúc anh thấy mẹ con dì Trương, anh nhớ đến bố anh. Thời gian đó ông cũng quần quật sáng tối như vậy, không có lúc nào ngơi nghỉ.”
Lạc Yên trầm mặc. Cô nghiêng đầu nhìn Trình Cảnh Thiên: “Anh ăn đi, vừa ăn vừa nói.”
Anh cười, nghe lời cô ăn tiếp một thìa cháo.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Lạc Yên xích ghế lại gần Trình Cảnh Thiên: “Vậy bố anh…”
Cô không dám nói ra suy đoán của mình.
“Mất rồi. Là do tai nạn công trường, người ta không cứu kịp, ông mất ngay trên đường.”
Trên khuôn mặt điềm tĩnh bắt đầu xuất hiện cảm xúc đứt gãy.
Lạc Yên khựng lại.
“Sau đó anh sống với chú Tranh, chú ấy là người giám hộ của anh.”
Gia đình vẫn luôn là chủ đề nhạy cảm nhất trong lòng Trình Cảnh Thiên.
Mỗi lần có người hỏi thì anh đều cười cười cho qua, vì thực sự anh không có gì để kể cả.
Mẹ bỏ đi, bố mất.
Một đứa trẻ có thời thơ ấu nghèo nàn đến đáng thương. Nhiều lúc Trình Cảnh Thiên ngước đầu hỏi ông trời tại sao lại bất công với anh như vậy.
Nhưng anh không tìm được câu trả lời.
Rất lâu sau đó Lạc Yên vẫn không biết nói gì. Ngực cô đau xót, không tiếng động vòng tay ôm Trình Cảnh Thiên.
Như muốn ôm an ủi cả đứa trẻ Trình Cảnh Thiên tội nghiệp của nhiều năm trước.
Cô lại không biết, suốt năm tháng anh lớn lên phải trải qua đủ loại khổ sở như vậy.
Trình Cảnh Thiên cười nhẹ. Anh tựa đầu lên vai Lạc Yên, sờ sờ đuôi tóc của cô: “Không cần đau lòng cho anh, tất cả đều đã qua rồi.”
Cho dù rất khó khăn, anh đã tự mình vượt qua được.
Giọng Trình Cảnh Thiên nhẹ tênh, giống như anh đang kể về tuổi thơ của một người lạ nào đấy chứ không phải của chính mình.
“Em biết.” Lạc Yên nghẹn ngào. “Em biết rồi.”
Hai người yên tĩnh ôm nhau một lát, Lạc Yên buông Trình Cảnh Thiên ra, cẩn thận hỏi: “Mẹ của anh thì sao? Đến giờ hai người vẫn chưa gặp lại à?”
“Có gặp, hai lần.” Anh lạnh nhạt thừa nhận. “Lần đầu là vào đám tang của bố anh, bà ta nhiều lần muốn vào nhưng bị chặn ngoài cổng.”
Khi Bạch Viện bỏ đi, Trình Cảnh Thiên còn quá nhỏ. Đến khi biết nhớ, người thân đầu tiên mà anh nhận biết được là Trình Mộ Thời, sau đó là Trình Mộ Tranh rồi vài người khác trong Trình gia.
Hình ảnh của Bạch Viện không hề tồn tại trong ký ức của Trình Cảnh Thiên.
Lạc Yên nắm chặt tay Trình Cảnh Thiên.
“Lần thứ hai là.. mấy hôm trước.”
Cô kinh ngạc trừng mắt: “Chuyện như thế nào?”
Anh nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi. Anh không biết tại sao bà ta lại ở đây thay vì Đài Bắc.”
Mười bảy năm tròn trĩnh hai người mới gặp nhau hai lần. Quan hệ còn lạnh lùng xa cách hơn cả người dưng.
Trình Cảnh Thiên suy đoán có lẽ nhà chồng mới của Bạch Viện sống ở đây. Nếu như thế thật thì ông trời đúng là đang muốn trêu ngươi anh.
Người anh không muốn gặp nhất lại ở cùng thành phố với mình.
Bỗng nhiên Trình Cảnh Thiên cảm nhận được một lực nhỏ trên mặt mình. Anh hoàn hồn, ngước lên thì thấy Lạc Yên đang vuốt phẳng hàng lông mày cau chặt của mình.
“Em làm gì vậy?” Anh buồn cười nhưng vẫn ngồi yên để cô làm.
“Anh đừng cau mày nhiều quá, sẽ mau già đó.” Cô nhẹ đáp. “Sau này đã có em rồi.”
Em sẽ không đi.
Hai người không hẹn mà ngẩng đầu, trong mắt chỉ có đối phương.
Yên tĩnh qua đi, Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên trao nhau nụ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.