Trở Về Cổ Đại, Bao Nuôi Mỹ Nam

Quyển 1 - Chương 7: Miêu Yêu

Tg Tam Nhi

25/09/2017

Cuộn tròn trong gầm giường, đầu gác lên chi trước. Mệt mỏi đến mắt cũng không thèm mở, mỗ hắc nhàn nhạt nói, trong lời nói ẩn ẩn tức giận. Không có ai khác ở đây, nó nói chuyện cũng không sao đi.

Phương Tịch vốn đang nghĩ Tiểu Hắc đi rồi, sau này sẽ không ai chơi với nàng xoay người định ra khỏi phòng lấp dạ dày, nghe tiếng nói thì không khỏi giật mình.

Là giọng nam tử.

Cái quái gì đang diễn ra thế?

Hơn nữa, người đâu?Trong cái phòng này thì có chỗ quái nào mà trốn chứ.

Giang hồ hiệp khách sao? Nhìn lên trần nhà.

Không có.

Mỗ Tịch nhìn đi nhìn lại chỉ có mỗi gầm giường là chưa tìm, không khỏi nuốt nước miếng một cái, có phải là cái gì không sạch sẽ không? Đoạn ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Lúc trở lại trên tay nàng có nhiều hơn một cây gậy. Nghênh ngang bước về phía gầm giường cầm cây gậy hiên ngang hướng gầm giường chỉ, quái ầm lên.

"Kẻ nào trốn trong gầm giường của ta, mau ra đây, ta có vũ khí thế nên đừng tưởng ta sợ ngươi."

Địch trong tối ta ngoài sáng, dĩ nhiên phải cần có đề phòng.

Mỗ mèo hơi nâng mí mắt rồi hạ xuống, bày ra giọng nói cùng tư thế lười nhác, cao cao tại thượng từ gầm giường nói vọng ra.

"Trứng thối, ngươi đã ném ta xuống giường mà hiện tại còn đòi đánh ta, không phải chúng ta đêm qua vừa ngủ chung sao?"

"Dám mắng lão nương? Ngươi chán sống rồi, hôm nay ta phải đập chết ngươi.. ơ mà.. người nói cái gì? ta khi nào cùng ngươi ngủ chung, ta khi nào ném ngươi xuống giường? Ngươi không biết liêm sỉ sao. Đừng bịa đặt lí do để gạt ta, ta rõ ràng hôm qua ngủ với lão cha, còn có.."

Mỗ mèo từ chối tỏ thái độ:

"Còn có?"

"Còn có một con mèo đen thôi."



"Vậy ngươi nghĩ ta là gì?" thật mệt, thật buồn ngủ, trứng thối, ngươi thật phiền.

"Dĩ nhiên là người, hơn nữa còn đang trốn trong gầm giường của ta" hỏi thừa, không phải người chẳng lẽ là quỷ.

"Ngươi lại đây" nhanh chấm dứt rồi còn ngủ thôi.

"Ngươi định làm gì?"

"Cho ngươi xem một chút"

"Ai mà biết ngươi định giở trò gì chứ"

"Ta không có giở trò"

Có quỷ mới tin.

"Ta không còn sức bò ra đâu. "

"Ngươi bị thương à?"

"Còn không phải do ngươi hại."

"Ách". Mặc dù không rõ lắm nhưng trong lòng mỗ Tịch sâu sắc dâng lên cảm giác chột dạ.

"Hi vọng ngươi không phải kẻ xấu." Thế quái nào lại có người ban ngày ban mặt trốn trong gầm giường người khác chứ. Nếu là cướp hay trộm gì đó hẳn đã xử mình lâu rồi. Thôi liều vậy.

Mỗ Tịch tay cầm gậy, rón rén lại chỗ gầm giường tối thui, hiên ngang lúc nãy biến mất không còn một mảnh, cảm thán cổ đại không có đèn pin.

"Này"

"Ở đây"



Phương Tịch đánh bạo, thò tay vào gầm giường tìm chỗ phát ra giọng nói. Phương Tịch đụng vào cái gì đó mềm mềm, sợ quá rụt tay lại. Lại cảm thấy có gì đó quen thuộc.

"Mang ta ra ngoài."

"Là ngươi sao?"

"Ừ"

Phương Tịch vứt cái gậy, đưa cả hai tay vào, lôi cái cục đó ra, bỏ lên giường.

"Ngươi trứng thối, nhẹ một chút, lão tử đau."

Phương tịch mừng như điên, là Tiểu Hắc Tử của nàng.

Tiểu Hắc biết nói, nó là yêu sao?

"Ngươi là yêu sao?"

"Ngươi nhìn còn không thấy sao?"

"Ách" Yêu tinh này có vẻ sẽ không hại ngươi nha. Hơn nữa, hình như chính nàng làm "Người ta" bị thương nha.

"ọc ...ọc.." Gãi gãi cái đầu tổ quạ nhìn mèo đen đang nhắm mắt, Phương Tịch chạy biến ra cửa, nói vọng lại:

"Chờ ta mang cơm về cho ngươi"

Phương Tịch nhanh chóng mất hút, mỗ mèo tranh thủ hấp thụ chút ít linh khí còn sót lại trong không khí.

Hắn đêm qua chỉ là đơn thuần tìm đồ ăn, không ngờ đến khi được Phương Tịch ôm trong lòng liền cảm thấy ở nàng có linh khí rất lớn. Linh khí lớn như vậy tuyệt đối không thể có ở người phàm nhưng nàng lại chính là người phàm. Nghi ngờ có huyền cơ, hắn quyết định ở lại, vừa không lo ăn, không lo ngủ, vừa có lợi cho tu hành, hắn chính là chiếm đủ tiện nghi, có ngu mới không ở lại.

Chính là không ngờ hắn lại tận mạng xui xẻo, mới sáng sớm đã bị con nhóc đó quăng xuống giường. Thừa nhận là hắn đã hơn sáu trăm tuổi, bất quá tộc mèo của hắn lại có chút đặc biệt, khi còn là hình mèo thân hình có chút nhỏ, lúc tu luyện thành người vóc người so với người bình thường tuyệt đối là nhỏ hơn không ít. Dù gia tộc bất mãn nhưng đây không phải điều bất mãn mà cải thiện được. Nhỏ như thế, bay từ trên giường xuống không đau mới là lạ.

Mỗ mèo buồn rầu gác đầu lên chi trước, nhắm mắt ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Cổ Đại, Bao Nuôi Mỹ Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook