Trở Về Cổ Đại, Bao Nuôi Mỹ Nam
Quyển 1 - Chương 4: Phương Thừa
Tg Tam Nhi
01/09/2017
Phương Tịch là con
gái đầu lòng của ông và Ninh Liên. Ninh Liên nàng là người con gái duy
nhất mà đời này Phương Thừa yêu, chỉ tiếc đoản mệnh, sinh Tịch nhi một
năm liền mất.
Ninh Liên mất, tiểu Tịch tính tình có chút quái, bình thường cười cười nói nói, khi lại lầm lì không nói một chữ, cứ như thế một năm, tiểu Tịch ba tuổi, nương ông đưa cháu gái bà, Diệp Hoa vào cửa Phương gia, bà tỏ vẻ rất hài lòng về còn dâu này, nhưng tiểu Tịch có vẻ không, nó vô cùng bất thường, các giác quan giảm, thính giác kém, mắt đen chuyển dần sang xám, tầm nhìn vô định.
Ông khi ấy nghi ngờ Diệp Hoa làm động tay chân với con gái ông nhưng qua một thời gian theo dõi thì thấy Phương Tịch không có dấu hiệu bị ngược đãi, ông mới phần nào nguôi ngoai, nhưng trong lòng vẫn có tia phòng bị.
Trên đời có mấy kế mẫu lại thương yêu con riêng nhà chồng chứ.
Nương thì một mực nói tiểu Tịch trúng tà, bắt ông mời thầy tu, pháp sư gì gì đó về trừ tà, đuổi quỷ. Ông không quá tin tưởng vào mấy trò ma quỷ, và ông đúng, tiểu Tịch vẫn không chuyển biến tốt vì vốn chẳng có ma quỷ gì.
Thay đổi của tiểu Tịch thêm việc người cha hay ốm yếu của ông mất, nương chán ghét tiểu Tịch, bà bắt đầu hay mắng nó đánh nó, ban đầu còn là lén lút sau lưng ông nhưng sau này chính là mắng nó ngay trước mặt ông. Quá đáng hơn, bà còn gọi nó là sao chổi đồng thời không cho nó ra ngoài vì sợ bàn tán không tốt về màu mắt của nó.
Tiểu Tịch như đang bị nhốt lại, là ông nhốt nó lại ,là nương ông nhốt nó lại, mọi người đang tránh không cho nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài và..
Nó đang tự nhốt mình lại.
Phương Tịch, nó đang trở nên cô tịch.
Ông làm cha, lại không giúp được nó.
Nàng không nên đặt tên cho con bé là Tịch.
Cô gái nhỏ ông gặp vào hoàng hôn ấy là người con gái đẹp nhất, thuần khiết nhất mà ông từng thấy và cũng là người con gái duy nhất đời này Phương Thừa ông yêu.
Ninh Liên. Một cái tên bao thanh thuần, cái tên ông dùng cả phần đời còn lại của mình để thương, để nhớ và để.. yêu.
Tịch, tên con bé là kỉ niệm cho chiều ấy. Buổi chiều có thời khắc ánh mắt chạm nhau vô tình mà xao xuyến. Buổi chiều mà thời khắc ông tìm được một nửa của mình. Ông trời cho ông tìm được nàng.
Phương Tịch, là món quà Liên nhi để lại cho ông. Con bé là con của ông, ông dĩ nhiên yêu thương nó.
Ông thừa nhận ông luôn thiên vị cho Phương Tịch, nhưng có làm sao khi nó thiếu sự chăm sóc của nương, thiếu tình cảm gia đình. Trên đời này, ngoại trừ Liên nhi, ông là người yêu thương con bé nhất.
Vì là yêu thương như thế, ngày ngày thấy con bé ngày một chuyển biến xấu, ông đâu thể không nóng lòng, sợ có một ngày, con gái của ông không thể nhìn, không thể nghe nữa. Mỗi ngày nhìn Phương Tịch, ông lòng đau như cắt.
Ngày ngày cố gắng làm lụng không chỉ vì miếng ăn, mà còn là vì góp tiền. Ông muốn góp thật nhiều tiền để đi tìm đại phu giỏi chữa trị cho Phương Tịch, cho nó có thể giống như những đứa trẻ khác.
Hiện tại, chỉ có thể quan tâm và yêu thương con bé thôi.
Ninh Liên mất, tiểu Tịch tính tình có chút quái, bình thường cười cười nói nói, khi lại lầm lì không nói một chữ, cứ như thế một năm, tiểu Tịch ba tuổi, nương ông đưa cháu gái bà, Diệp Hoa vào cửa Phương gia, bà tỏ vẻ rất hài lòng về còn dâu này, nhưng tiểu Tịch có vẻ không, nó vô cùng bất thường, các giác quan giảm, thính giác kém, mắt đen chuyển dần sang xám, tầm nhìn vô định.
Ông khi ấy nghi ngờ Diệp Hoa làm động tay chân với con gái ông nhưng qua một thời gian theo dõi thì thấy Phương Tịch không có dấu hiệu bị ngược đãi, ông mới phần nào nguôi ngoai, nhưng trong lòng vẫn có tia phòng bị.
Trên đời có mấy kế mẫu lại thương yêu con riêng nhà chồng chứ.
Nương thì một mực nói tiểu Tịch trúng tà, bắt ông mời thầy tu, pháp sư gì gì đó về trừ tà, đuổi quỷ. Ông không quá tin tưởng vào mấy trò ma quỷ, và ông đúng, tiểu Tịch vẫn không chuyển biến tốt vì vốn chẳng có ma quỷ gì.
Thay đổi của tiểu Tịch thêm việc người cha hay ốm yếu của ông mất, nương chán ghét tiểu Tịch, bà bắt đầu hay mắng nó đánh nó, ban đầu còn là lén lút sau lưng ông nhưng sau này chính là mắng nó ngay trước mặt ông. Quá đáng hơn, bà còn gọi nó là sao chổi đồng thời không cho nó ra ngoài vì sợ bàn tán không tốt về màu mắt của nó.
Tiểu Tịch như đang bị nhốt lại, là ông nhốt nó lại ,là nương ông nhốt nó lại, mọi người đang tránh không cho nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài và..
Nó đang tự nhốt mình lại.
Phương Tịch, nó đang trở nên cô tịch.
Ông làm cha, lại không giúp được nó.
Nàng không nên đặt tên cho con bé là Tịch.
Cô gái nhỏ ông gặp vào hoàng hôn ấy là người con gái đẹp nhất, thuần khiết nhất mà ông từng thấy và cũng là người con gái duy nhất đời này Phương Thừa ông yêu.
Ninh Liên. Một cái tên bao thanh thuần, cái tên ông dùng cả phần đời còn lại của mình để thương, để nhớ và để.. yêu.
Tịch, tên con bé là kỉ niệm cho chiều ấy. Buổi chiều có thời khắc ánh mắt chạm nhau vô tình mà xao xuyến. Buổi chiều mà thời khắc ông tìm được một nửa của mình. Ông trời cho ông tìm được nàng.
Phương Tịch, là món quà Liên nhi để lại cho ông. Con bé là con của ông, ông dĩ nhiên yêu thương nó.
Ông thừa nhận ông luôn thiên vị cho Phương Tịch, nhưng có làm sao khi nó thiếu sự chăm sóc của nương, thiếu tình cảm gia đình. Trên đời này, ngoại trừ Liên nhi, ông là người yêu thương con bé nhất.
Vì là yêu thương như thế, ngày ngày thấy con bé ngày một chuyển biến xấu, ông đâu thể không nóng lòng, sợ có một ngày, con gái của ông không thể nhìn, không thể nghe nữa. Mỗi ngày nhìn Phương Tịch, ông lòng đau như cắt.
Ngày ngày cố gắng làm lụng không chỉ vì miếng ăn, mà còn là vì góp tiền. Ông muốn góp thật nhiều tiền để đi tìm đại phu giỏi chữa trị cho Phương Tịch, cho nó có thể giống như những đứa trẻ khác.
Hiện tại, chỉ có thể quan tâm và yêu thương con bé thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.