Chương 56: Mới biết mùi vị nỗi buồn (10)
Tứ Bối Lặc
01/10/2020
Đông quý phi nhìn Khang Hi, sắc mặt phức tạp:
“Hoàng thượng người cũng biết, Tứ a ca dù không phải do nô tì thân sinh, nhưng nô tì luôn coi mình là ngạch nương của nó, nô tì chỉ muốn nó có
một tương lai tốt.”
Khang Hi dịu dàng: “Trẫm biết. Tứ a ca thông minh nhanh nhẹn, là một nhân tài kiệt xuất trong đám hoàng a ca, sau này trẫm tất có chỗ trọng dụng nó.”
Đông quý phi nhìn Khang Hi chăm chú: “Chính là vì như thế nên nô tì mới khẩn cầu hoàng thượng, để bảo vệ nó, xin người hãy thận trọng khi phong thưởng tước vị cho nó.”
Khang Hi thấy Đông quý phi lo lắng quá, thì thở dài: “Dận Chân là con trẫm, sao trẫm không thương nó. Mấy năm nay, Dận Chân đã làm được nhiều việc, có chút công lao, lại không mắc phải sai lầm gì lớn, nếu không phân đất phong hầu, thì hơi bất công với nó.”
Đông quý phi khẽ ho: “Dận Chân chưa tới năm tuổi đã được phong bối tử, Đại Thanh ta từ thời khai quốc đến nay chưa bao giờ xảy ra như thế, đó đã trở thành dị số. Bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào theo dõi nó. Đám đệ đệ của nó, lão ngũ Dận Kỳ, lão thất Dận Hữu, lão Bát lão Cửu cả lão Thập cũng đã đều hơn bốn tuổi, mà có ai được như nó đâu. Ngạch nương của chúng nó khi gặp nô tì đều vô cùng khách khí, nô tì không dám đoán gì thêm, nhưng trong hậu cung đã nổi lên rất nhiều tin đồn, đều đẩy Dận Chân lên đầu sóng ngọn gió.”
Khang Hi im lặng, vẻ đầy suy nghĩ.
Đông quý phi nói tiếp: “Nô tì làm ngạch nương, hiểu rõ tính nết Dận Chân. Tính nó hoạt bát, quá mức thành thật, lại rất trọng tình cảm, có đôi khi không khỏi làm việc lỗ mãng. Nếu sau này nô tì đi rồi, mà nó lại gây ra họa, biết phải làm thế nào? Còn ai che chở cho nó? Nô tì có chút tư tâm, luôn muốn thằng bé được cả đời bình an.”
Khang Hi nghe vậy, vội kêu lên: “Nguyệt Nhi, nàng nghĩ nhiều quá, sẽ không đâu. Trẫm còn muốn cùng nàng làm một đôi vợ chồng ăn ở dài lâu, cho đến khi chúng ta đều trở nên già lão, mà vẫn gắn bó với nhau, chẳng phải sẽ trở thành câu chuyện được người người ca tụng hay sao?”
Đông quý phi cười: “Hoàng thượng lại dụ dỗ nô tì rồi. Nguyệt Nhi bệnh thế nào, trong lòng biết rõ, e rằng chẳng còn bao lâu nữa.”
Khang Hi thấy ảm đạm trong lòng.
“Nô tì cầu xin hoàng thượng, trước khi Tứ a ca được quan lễ (1), xin đừng phong thêm tước gì cho nó, để nó được thoải mái mà sống. Còn nhiều thời gian mà, nếu sau này nó thật sự có tiền đồ, giúp ích được cho hoàng thượng với thái tử, nô tì nghĩ, lúc đó hẳn hoàng thượng với thái tử cũng sẽ không để nó thua thiệt. Còn nếu nó không nên thân, thì cứ để nó cả đời làm một tôn thất nhàn tản, cả đời phú quý bình an, cũng đâu phải không phải là chuyện tốt. Chút tính toán nhỏ nhặt này của nô tì, kính xin hoàng thượng thành toàn.”
Khang Hi im lặng hồi lâu mới thở dài: “Nguyệt Nhi, lúc nào nàng cũng suy nghĩ cho người khác, chẳng nghĩ gì cho bản thân mình, nàng hầu hạ ta lâu như vậy, chưa từng cầu xin ta cái gì, đây là lần đầu tiên nàng cầu xin ta, không ngờ lại xin một điều như vậy, nàng làm lòng trẫm đau quá.”
Đông quý phi đỏ mặt: “Hoàng thượng, Nguyệt Nhi thực là hổ thẹn. Nói về hiền tuệ, nô tì không bằng Thành Nhân hoàng hậu, không thể lưu lại huyết mạch cho hoàng thượng, hoàng thượng yêu thương nô tì như thế, nô tì đã thấy đủ rồi, đâu còn có yêu cầu gì xa vời?”
Khang Hi lắc đầu: “Nguyệt Nhi, từ nhỏ nàng đã đi theo trẫm, từ sau khi Hách Xá Lý ra đi, nàng luôn giúp trẫm quản lý hậu cung, lại chưa từng ngấp nghé ngôi hoàng hậu, nuôi dưỡng Tứ a ca cho trẫm, dạy dỗ nó nên người, cung kính nhân lương kiệm đủ cả, sao lại nói mình chẳng có công lao? Hôm nay trẫm sẽ cho nàng thứ mà nàng sớm nên có được.”
Khang Hi gọi Lý Đức Toàn vào, ra lệnh: “Đi đi, gọi hết tất cả bối tử ngoài tôn thất, đại thần Thượng thư phòng, nội các đại học sĩ, báo cho họ biết, sáng mai, trẫm muốn tuyên lập Đông giai thị làm hoàng hậu.”
Lý Đức Toàn vâng lệnh rời đi.
Đông quý phi ngẩn người, mặt trắng bệch, một hồi lâu mới nói: “Hoàng thượng…”
Khang Hi cười vui vẻ, mặt giãn cả ra: “Từ hôm nay, nàng chính là người đứng đầu hậu cung, đừng xưng hô xa lạ như vậy nữa. nàng có nhớ, hồi nàng còn bé, lúc mới tiến cung, gọi trẫm là gì không? Trẫm muốn nàng gọi trẫm như vậy.”
Lời này đưa Đông giai thị trở về thời gian năm Khang Hi thứ bốn, lúc bà vào cung bái kiến cô cô của mình, là mẹ đẻ của Khang Hi, Từ Hòa hoàng thái hậu, lúc đó bà chỉ mới mười một tuổi, thấy Khang Hi, còn không biết phải xưng hô cái gì, nên gọi đại là ‘tiểu a ca’ khiến a mã mắng cho một trận, còn Khang Hi thì cười ha hả.
Nhớ tới chuyện cũ, Đông giai thị thấy ngượng ngùng, gọi nhỏ như muỗi kêu: “Tiểu a ca”.
Khang Hi vui vẻ, sau đó là đau lòng: “Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm đi xem chuẩn bị cho đại điển ngày mai.”
Đông giai thị cười nhẹ: “Hoàng thượng ngó qua Dận Chân một cái giúp nô tì được không? Thằng bé này nặng tình cảm, nô tì bị bệnh, nó nhất định rất lo lắng, nếu nó còn chưa về ngủ, bảo nó vào nói chuyện với nô tì một chút.”
Khang Hi gật đầu, bước ra. Quả nhiên, mới ra khỏi cửa phòng, đã thấy Dận Chân đứng im bên cửa, mặt mũi lo lắng. Khang Hi thầm khen Dận Chân có hiếu, nhưng ngoài miệng chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải hoàng ngạch nương con bảo ngươi về đi nghỉ sao? Sao lại không có chừng mực như thế?”
Dận Chân quỳ xuống: “Nhi thần chỉ là không yên lòng thân thể ngạch nương, nghĩ chỉ muốn ở ngoài này chờ đợi, chứ không dám làm kinh động hoàng ngạch nương. Nhi thần biết tội.”
Khang Hi mới nói: “Niệm tình con có hiếu đáng khen, vào với hoàng ngạch nương con đi, đọc cho nàng mấy bài thơ, êm dịu nhẹ nhàng thôi, giúp nàng ngủ thiếp đi là tốt nhất, cũng đừng ở lại quá lâu, hoàng ngạch nương con bị bệnh, cần được nghỉ ngơi.”
Dận Chân dập đầu một cái: “Nhi thần nhớ kỹ.”
Khang Hi yên tâm rời đi.
Dận Chân vào trong phòng, đến bên giường, Đông giai thị thấy hắn thì cảm động lắm, nói: “Ngạch nương biết ngay con nhất định không chịu đi ngủ mà, có mệt không?”
Dận Chân cay cay mắt, trả lời: “Nhi thần không mệt, nhi thần lo cho bệnh tình ngạch nương, ngạch nương giờ có thấy đỡ hơn không? Hoàng a mã bảo nhi thần đọc cho hoàng ngạch nương nghe mấy bài thơ nhẹ nhàng u tĩnh, giúp ngạch nương ngủ ngon.”
Đông giai thị nói: “Không cần vội. ngạch nương có mấy lời muốn nói với con. Nhớ cho kỹ, những lời này, chỉ là lời nói riêng giữa hai mẹ con ta, tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, hiểu không?”
Dận Chân gật đầu, trong lòng mờ mịt.
Đông giai thị nắm lấy tay Dận Chân đầy yêu thương, bảo hắn ngồi sát vào mình, mới nói nhỏ:”Chân nhi, hoàng a mã con vừa mới phong ta làm hoàng hậu.”
Dận Chân mừng rỡ: “Nhi thần chúc mừng hoàng ngạch nương!”
Đông hoàng hậu cười khổ: “Tiếc là hoàng ngạch nương của con chẳng còn được bao nhiêu thời gian, phong ta làm hoàng hậu, đối với con chưa hẳn đã là chuyện tốt.”
====
Chú giải:
(1) Quan lễ: Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.
Khang Hi dịu dàng: “Trẫm biết. Tứ a ca thông minh nhanh nhẹn, là một nhân tài kiệt xuất trong đám hoàng a ca, sau này trẫm tất có chỗ trọng dụng nó.”
Đông quý phi nhìn Khang Hi chăm chú: “Chính là vì như thế nên nô tì mới khẩn cầu hoàng thượng, để bảo vệ nó, xin người hãy thận trọng khi phong thưởng tước vị cho nó.”
Khang Hi thấy Đông quý phi lo lắng quá, thì thở dài: “Dận Chân là con trẫm, sao trẫm không thương nó. Mấy năm nay, Dận Chân đã làm được nhiều việc, có chút công lao, lại không mắc phải sai lầm gì lớn, nếu không phân đất phong hầu, thì hơi bất công với nó.”
Đông quý phi khẽ ho: “Dận Chân chưa tới năm tuổi đã được phong bối tử, Đại Thanh ta từ thời khai quốc đến nay chưa bao giờ xảy ra như thế, đó đã trở thành dị số. Bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm vào theo dõi nó. Đám đệ đệ của nó, lão ngũ Dận Kỳ, lão thất Dận Hữu, lão Bát lão Cửu cả lão Thập cũng đã đều hơn bốn tuổi, mà có ai được như nó đâu. Ngạch nương của chúng nó khi gặp nô tì đều vô cùng khách khí, nô tì không dám đoán gì thêm, nhưng trong hậu cung đã nổi lên rất nhiều tin đồn, đều đẩy Dận Chân lên đầu sóng ngọn gió.”
Khang Hi im lặng, vẻ đầy suy nghĩ.
Đông quý phi nói tiếp: “Nô tì làm ngạch nương, hiểu rõ tính nết Dận Chân. Tính nó hoạt bát, quá mức thành thật, lại rất trọng tình cảm, có đôi khi không khỏi làm việc lỗ mãng. Nếu sau này nô tì đi rồi, mà nó lại gây ra họa, biết phải làm thế nào? Còn ai che chở cho nó? Nô tì có chút tư tâm, luôn muốn thằng bé được cả đời bình an.”
Khang Hi nghe vậy, vội kêu lên: “Nguyệt Nhi, nàng nghĩ nhiều quá, sẽ không đâu. Trẫm còn muốn cùng nàng làm một đôi vợ chồng ăn ở dài lâu, cho đến khi chúng ta đều trở nên già lão, mà vẫn gắn bó với nhau, chẳng phải sẽ trở thành câu chuyện được người người ca tụng hay sao?”
Đông quý phi cười: “Hoàng thượng lại dụ dỗ nô tì rồi. Nguyệt Nhi bệnh thế nào, trong lòng biết rõ, e rằng chẳng còn bao lâu nữa.”
Khang Hi thấy ảm đạm trong lòng.
“Nô tì cầu xin hoàng thượng, trước khi Tứ a ca được quan lễ (1), xin đừng phong thêm tước gì cho nó, để nó được thoải mái mà sống. Còn nhiều thời gian mà, nếu sau này nó thật sự có tiền đồ, giúp ích được cho hoàng thượng với thái tử, nô tì nghĩ, lúc đó hẳn hoàng thượng với thái tử cũng sẽ không để nó thua thiệt. Còn nếu nó không nên thân, thì cứ để nó cả đời làm một tôn thất nhàn tản, cả đời phú quý bình an, cũng đâu phải không phải là chuyện tốt. Chút tính toán nhỏ nhặt này của nô tì, kính xin hoàng thượng thành toàn.”
Khang Hi im lặng hồi lâu mới thở dài: “Nguyệt Nhi, lúc nào nàng cũng suy nghĩ cho người khác, chẳng nghĩ gì cho bản thân mình, nàng hầu hạ ta lâu như vậy, chưa từng cầu xin ta cái gì, đây là lần đầu tiên nàng cầu xin ta, không ngờ lại xin một điều như vậy, nàng làm lòng trẫm đau quá.”
Đông quý phi đỏ mặt: “Hoàng thượng, Nguyệt Nhi thực là hổ thẹn. Nói về hiền tuệ, nô tì không bằng Thành Nhân hoàng hậu, không thể lưu lại huyết mạch cho hoàng thượng, hoàng thượng yêu thương nô tì như thế, nô tì đã thấy đủ rồi, đâu còn có yêu cầu gì xa vời?”
Khang Hi lắc đầu: “Nguyệt Nhi, từ nhỏ nàng đã đi theo trẫm, từ sau khi Hách Xá Lý ra đi, nàng luôn giúp trẫm quản lý hậu cung, lại chưa từng ngấp nghé ngôi hoàng hậu, nuôi dưỡng Tứ a ca cho trẫm, dạy dỗ nó nên người, cung kính nhân lương kiệm đủ cả, sao lại nói mình chẳng có công lao? Hôm nay trẫm sẽ cho nàng thứ mà nàng sớm nên có được.”
Khang Hi gọi Lý Đức Toàn vào, ra lệnh: “Đi đi, gọi hết tất cả bối tử ngoài tôn thất, đại thần Thượng thư phòng, nội các đại học sĩ, báo cho họ biết, sáng mai, trẫm muốn tuyên lập Đông giai thị làm hoàng hậu.”
Lý Đức Toàn vâng lệnh rời đi.
Đông quý phi ngẩn người, mặt trắng bệch, một hồi lâu mới nói: “Hoàng thượng…”
Khang Hi cười vui vẻ, mặt giãn cả ra: “Từ hôm nay, nàng chính là người đứng đầu hậu cung, đừng xưng hô xa lạ như vậy nữa. nàng có nhớ, hồi nàng còn bé, lúc mới tiến cung, gọi trẫm là gì không? Trẫm muốn nàng gọi trẫm như vậy.”
Lời này đưa Đông giai thị trở về thời gian năm Khang Hi thứ bốn, lúc bà vào cung bái kiến cô cô của mình, là mẹ đẻ của Khang Hi, Từ Hòa hoàng thái hậu, lúc đó bà chỉ mới mười một tuổi, thấy Khang Hi, còn không biết phải xưng hô cái gì, nên gọi đại là ‘tiểu a ca’ khiến a mã mắng cho một trận, còn Khang Hi thì cười ha hả.
Nhớ tới chuyện cũ, Đông giai thị thấy ngượng ngùng, gọi nhỏ như muỗi kêu: “Tiểu a ca”.
Khang Hi vui vẻ, sau đó là đau lòng: “Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm đi xem chuẩn bị cho đại điển ngày mai.”
Đông giai thị cười nhẹ: “Hoàng thượng ngó qua Dận Chân một cái giúp nô tì được không? Thằng bé này nặng tình cảm, nô tì bị bệnh, nó nhất định rất lo lắng, nếu nó còn chưa về ngủ, bảo nó vào nói chuyện với nô tì một chút.”
Khang Hi gật đầu, bước ra. Quả nhiên, mới ra khỏi cửa phòng, đã thấy Dận Chân đứng im bên cửa, mặt mũi lo lắng. Khang Hi thầm khen Dận Chân có hiếu, nhưng ngoài miệng chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải hoàng ngạch nương con bảo ngươi về đi nghỉ sao? Sao lại không có chừng mực như thế?”
Dận Chân quỳ xuống: “Nhi thần chỉ là không yên lòng thân thể ngạch nương, nghĩ chỉ muốn ở ngoài này chờ đợi, chứ không dám làm kinh động hoàng ngạch nương. Nhi thần biết tội.”
Khang Hi mới nói: “Niệm tình con có hiếu đáng khen, vào với hoàng ngạch nương con đi, đọc cho nàng mấy bài thơ, êm dịu nhẹ nhàng thôi, giúp nàng ngủ thiếp đi là tốt nhất, cũng đừng ở lại quá lâu, hoàng ngạch nương con bị bệnh, cần được nghỉ ngơi.”
Dận Chân dập đầu một cái: “Nhi thần nhớ kỹ.”
Khang Hi yên tâm rời đi.
Dận Chân vào trong phòng, đến bên giường, Đông giai thị thấy hắn thì cảm động lắm, nói: “Ngạch nương biết ngay con nhất định không chịu đi ngủ mà, có mệt không?”
Dận Chân cay cay mắt, trả lời: “Nhi thần không mệt, nhi thần lo cho bệnh tình ngạch nương, ngạch nương giờ có thấy đỡ hơn không? Hoàng a mã bảo nhi thần đọc cho hoàng ngạch nương nghe mấy bài thơ nhẹ nhàng u tĩnh, giúp ngạch nương ngủ ngon.”
Đông giai thị nói: “Không cần vội. ngạch nương có mấy lời muốn nói với con. Nhớ cho kỹ, những lời này, chỉ là lời nói riêng giữa hai mẹ con ta, tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, hiểu không?”
Dận Chân gật đầu, trong lòng mờ mịt.
Đông giai thị nắm lấy tay Dận Chân đầy yêu thương, bảo hắn ngồi sát vào mình, mới nói nhỏ:”Chân nhi, hoàng a mã con vừa mới phong ta làm hoàng hậu.”
Dận Chân mừng rỡ: “Nhi thần chúc mừng hoàng ngạch nương!”
Đông hoàng hậu cười khổ: “Tiếc là hoàng ngạch nương của con chẳng còn được bao nhiêu thời gian, phong ta làm hoàng hậu, đối với con chưa hẳn đã là chuyện tốt.”
====
Chú giải:
(1) Quan lễ: Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.