Chương 43
Rosalind Miles
01/12/2016
Mười giờ, Stephany
còn chưa định thần lại được sau những điều xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua. Chị cho xe chạy hết phố Bent-Street, rẽ trái sang
phố Mackisri về phía “Tara”. Chị buồn bã nhìn đồng hồ: thế là Dan sẽ bay không có chị. Và anh ấy sẽ chẳng bao giờ biết là chị đã quyết định bay
cùng và có lẽ giờ đây họ đã ngồi cạnh nhau nếu phút cuối chị không bị
choáng vì thắng lợi bất ngờ của Jake. Nếu thay vì đến “Tara” để lo việc, chị cho xe chạy thẳng ra sân bay thì sao nhỉ? Nếu vậy, khi trở về từ
đảo Orphey, mình sẽ thấy mình không những đã thua cuộc mà còn mất cả
hãng nữa – Chị buồn rầu nghĩ – Có lẽ mọi thứ còn đang ở phía trước. Quỷ
thật, mình biết làm gì đây nhỉ? Chị sờ nút radio vặn khẽ để dứt mình
khỏi những ý nghĩ nặng nề. Tiếng phát thanh viên vang lên: “… được chờ
đợi trong khoảng hai tuần tới. Có nhiều dấu hiệu cho thấy cuộc tranh
giành quyền lực ở cấp lãnh đạo cao nhất của tổ hợp công nghiệp khổng lồ
“Harper Mining” có thể chuyển thành cuộc giáp lá cà. Trong cuộc đấu
tranh giành chỗ trong hội đồng quản trị, hôm nay Jake Sanders đã giành
được thắng lợi, mua đủ số cổ phiếu cần thiết. Theo những thông tin mà
chúng tôi có được, Sanders quyết tâm giành vai trò chủ đạo trong hãng
“Harper”. Những cổ động đông đảo của hãng có lẽ đang đặt câu hỏi: Liệu
ban lãnh đạo đang choáng váng của hãng có khả năng đánh bật được những
đòn tiến công của Sanders hay không. Trong giới kinh doanh có quan điểm
cho rằng, mặc dù cho những điểm yếu về cá tính và một số sai lầm trong
hành động, nhưng những hoạt động đầy tự tin của Sanders nhằm giành quyền trong hãng có thể đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp huy hoàng của chủ tịch hãng – bà Stephany Harper”.
“Và cho cả cuộc hôn nhân của bà ta nữa” – Stephany nghĩ..Tại “Tara”,
Sara đang nóng lòng chờ Stephany tới để thảo luận về những mốt mới cho mùa xuân tới. Stephany không muốn làm Sara cụt hứng. Thời gian cuối đây cô bé đổ không ít công sức cho những mốt mới. Buổi tối, vào giờ ăn, Stephany có đủ thời gian để thông báo cho cô những tin tức không hay. Chị cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý vào những gì Sara nói.
- Những mốt này dành cho những phụ nữ trẻ, lứa tuổi từ mười chín đến hai mươi lăm – những người thuộc giới kinh doanh…
- Dĩ nhiên là những mốt rất có triển vọng.
- Đẹp tuyệt vời, phải không mẹ? Con phát hiện người mẫu này tại một cuộc vui của đám thanh niên. Joanna thích cô ta đến nỗi khuyên con nên thử mời cô ta làm mẫu.
- Chỉ có điều màu sắc… – Stephany buồn bã nhìn những gam màu xám, nâu và đen không chút sắc vui.
- Kìa mẹ, đây là mốt dành cho những phụ nữ đi làm việc kia mà. Họ không thể trưng những màu hồng hoặc đỏ thắm ra tại các cuộc họp được
– Sara bật cười vui vẻ.Họ không nhận thấy Jake lẳng lặng bước vào phòng. Stephany lạnh người.
- Ngài Sanders. Ngài cần gì chăng?
- Chẳng lẽ tôi, một thành viên hội đồng quản trị của “Harper Mining” lại cứ nhất thiết phải có một cái “cớ” nào đó để ghé vào một trong những chi nhánh của nó?
- Một thành viên hội đồng quản trị? – Sara kinh ngạc hỏi lại.
- Đây là Sara, con gái tôi, – Stephany giới thiệu.
- Vậy đây chính là nơi đã bắt đầu sự nghiệp người mẫu huy hoàng của bà, của Tara Wells tuyệt vời?
- Ngài Sanders, tôi và con gái tôi đang có một cuộc trao đổi quan trọng…
- Tôi không làm phiền các vị lâu đâu. Tôi chỉ rẽ qua để mời bà cùng ăn tối với tôi hôm nay. Trong khoảnh khắc, Stephany không biết nói gì.
- Tôi lấy làm hoài nghi là liệu có khi nào đó tôi lại đói và cô đơn đến mức phải nhận lời mời của ông.
- Thậm chí ngay cả khi tôi sẽ nói cho bà hay tôi kiếm đâu ra số cổ phiếu mà tôi bị thiếu? Stephany cảnh giác.
- Ông?…
- Như vậy là tối hôm nay nhé? Ở khách sạn tôi trọ, vào lúc tám giờ. Nói xong y bỏ đi.
Sara nhìn mẹ bằng đôi mắt đầy lo âu.
- Mẹ, mẹ không định ăn tối với ông ta chứ?
- Mẹ không biết. Ông ta đã mua được đủ số cổ phiếu cần thiết, và mẹ sẽ hy sinh nhiều thứ để biết kẻ đã phản bội chúng ta. Mẹ muốn băm vằm cái bộ mặt đáng ghét của ông ta ra quá. – Chị cảm thấy mặt mình đỏ lên.
- Thế còn dượng Dan thì sao? – Sara hỏi rất khẽ
– Dượng ấy đang đau khổ chờ đợi mẹ ở đảo Orphey. Con nghĩ là mẹ lên ngay chuyến bay đầu tiên và bay tới chỗ dượng ấy.
- Ôi Sara… Chuyện đâu có đơn giản như vậy. Nghe mẹ đây, mẹ không muốn nói đến chuyện ấy nữa. Chúng ta quay lại với những mốt mùa xuân nhé? Sắp kết thúc cái ngày mà chị cảm thấy dài và nặng nề nhất trong đời chị. Stephany quay về Eden, lòng vẫn không biết nên xử sự thế nào với lời mời của Jake. “Hay là cũng nên biết rõ anh ta một chút một khi đã buộc phải làm việc với nhau! Stephany Harper, cô chỉ muốn ngồi trong ánh nến cùng với con người đã không giấu sự ngưỡng mộ đối với cô, làm cô thấy lòng tự ái của mình được thoả mãn và cảm thấy mình là một người đàn bà?” Xe của Dennis đỗ ở khoảng sân trước cửa.
- Dennis! – Chị bước vào nhà và gọi.
- Con đây. Dennis ngồi trong phòng khách đang giở xem những tờ báo mới.Tất cả chúng đều được giở ra ở trong có in những tin kinh doanh. Một cái tít lập tức đập vào mắt chị: “Sanders đã chui được vào hãng và trở thành bạn đồng đội của gia đình Harper”. Chị lảo đảo.- Con rót cho mẹ chút gì uống nhé?
- Whisky – Stephany buông mình xuống đi văng.
– Dan đã đi rồi – Bất ngờ với chính mình, chị thốt ra những lời đó.
- Đi đâu?
- Đến đảo Orphey. Dượng ấy muốn mẹ đi cùng.
- Vậy sao mẹ không đi?
Stephany khoan khoái uống một ngụm. Chị hất đầu về phía mấy tờ báo.
- Những cái này ập xuống đầu khi mẹ đang trên đường ra sân bay. Mẹ không thể buộc mình dứt khỏi công việc được. Còn giờ đây, mẹ thấy đằng nào cũng vậy.
- Vậy thì tại sao mẹ không bay đến chỗ dượng Dan đi?
- Chậm quá rồi. – Chị bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi
– Lẽ ra mẹ phải đi từ sáng nay. Dan đã cho mẹ hiếu rõ là như vậy. Nhưng như thế có nghĩa là mẹ bỏ chạy và dâng “Harper Mining” cho Jake.
- Mẹ nghĩ không đúng. Đó không phải là chạy trốn. Trong tuần tới, sẽ chẳng có việc gì đáng kể xảy ra đâu. Chuyện lộn xộn về cổ phiếu đã chấm dứt rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là quan hệ giữa mẹ và dượng Dan.
- Tất cả có thể kết thúc bằng việc mẹ mất cả dượng ấy lẫn hãng.
- Mẹ sẽ không mất dượng Dan nếu ngay bây giờ mẹ đến với dượng ấy.
- Dennis… – Stephany ngập ngừng.
- Mẹ đừng để phí thời gian nữa. Mẹ đi thu xếp hành lý đi, con sẽ chở mẹ ra sân bay. Rina Macmaster hiếm khi tới trụ sở “Harper Mining”. Đó là lãnh địa của Bill, và bà không muốn can thiệp vào công việc của ông, cũng giống như không muốn cho ông can thiệp vào công việc bếp núc của bà. Nhưng từ cái ngày không may ấy, khi Sanders lọt được vào hãng, Bill ngày càng về muộn hơn và Rina cảm thấy không thể chấp nhận điều đó được. Bà thấy ông đang cau có cúi mình trên bảng điều khiển máy tính. Mặt ông xám lại vì mệt mỏi. Bà chú ý bàn tay ông khẽ xoa xoa ngực trái, điều mà ông hay làm trong thời gian cuối đây.
- Anh xong việc chưa? – Bà hỏi.
Bill ngẩng nhìn. Mặt ông dịu lại.
- Gần xong rồi.
- Trông anh mệt mỏi lắm
- Anh chẳng sao đâu.Bà cố gắng tìm một lối tiếp cận khác.
- Hôm nay bác sĩ Anderson gọi điện đến hỏi tuần sau anh có chơi gôn cùng với ông ấy không.Ông nhìn bà tinh quái:
- Thế không phải là tự em gọi điện cho ông ấy à?
- Em rất lo cho sức khoẻ của anh.
- Em yên tâm đi, Rina, anh chẳng sao hết.Rồi ông chuyển phắt sang chuyện khác:
- Sáng hôm nay anh đã cố gắng nói chuyện với Tom về Sara.
- Nó nói sao?
- Chẳng sao cả. Nó trắng trợn khuyên anh nên chú tâm vào công việc của mình. Nhưng nó cũng thú thật là nó và Sara ngày càng gặp nhau thường xuyên hơn. Mà tối nay chúng cũng hẹn nhau
– Ông ngừng một lát rồi khó nhọc nói tiếp:
– Chúng ta không còn cách nào khác đâu Rina ạ.
- Chúng không còn là trẻ con nữa, mà thời buổi bây giờ…
- Khi nào thì chuyện đó sẽ dẫn đến việc chúng ăn nằm với nhau?
- Thôi, anh hãy nói đi, làm thế nào ngăn chặn được việc đó?Bất chấp những ưu điểm của thân thể Jilly, chẳng phải bao giờ Jake cũng thích gặp cô ả. Y cố ý hạn chế số lần gặp và thời gian họ ở cùng nhau. Y không muốn ả hiểu lầm rằng quan hệ giữa họ là một cái gì đó nghiêm túc hơn là một cuộc giải trí. Y khuyến khích ả lấy Philip để bằng cách đó tách ra xa mình một chút. Tuy nhiên, phải công nhận một điều là ả tỏ ra rất có ích cho y. Bởi vậy Jake nóng lòng chờ đợi ả trở về sau chuyến du lịch trăng mật. Đang là thời điểm quyết định đối với Jake, anh ta càng có nhiều thông tin càng tốt.
- Em không nghĩ là em có những thông tin chấn động cho anh – ả nói ngay khi họ gặp lại – Người ở đây là anh, chứ không phải em, chắc anh đã biết câu chuyện buồn thảm về việc Dan bỏ Stephany và chị ta vội vã chạy theo ông lên miền bắc để cứu vãn mối quan hệ rệu rã của họ.
- Dan thật là một người may mắn.
– Jake nói vẻ đùa cợt nhưng sau vẻ đùa ấy có thể thấy sự nghiêm túc.
Jilly bực tức.
- Chẳng hiểu sao mọi người cứ cho chị ta là quyến rũ. Em thật không hiểu họ thấy cái gì trong chị ta!
- Có thể chỉ những người đàn ông mới thấy được những cái đó!…
- Vậy anh hãy giải thích cho em đi?
- Stephany Harper có phong cách, sự duyên dáng và trí thông minh. Nhưng cái chủ yếu là cô ta thu hút mọi người bằng cái vẻ khó hiểu của mình. Jilly cười cay độc.
- Chị ta?- Đó là cứ tưởng thế thôi. Chị ta có gì mà khó hiểu. Hồi còn nhỏ, chị ta ngu ngốc đến nỗi anh không tưởng tượng nổi đâu. Chỉ cần ngoắt một ngón tay là xong. Mười bảy tuổi chị ta đã mang ba lô.
Anh chưa biết à?
- Mang ba lô? Anh không quen với những tiếng lóng dễ thương của em
- Nghĩa là có chửa. Anh hiểu chưa?
- Thế à?
– Jake khéo léo giấu sự kinh ngạc của mình.
- Vâng,
– Jilly thao thao – Đẻ xong một cái là lão già bắt chị ta đi châu Âu. Sau đó một hai tháng, lão cho cả em đi nữa, để chị ta khỏi buồn. Chúng em đã đi một chuyến thú vị: London, Paris, Venice.Ả đưa mắt mơ màng nhìn ra xa.
- Thế còn đứa con? – Jake nhắc.
- À, thằng nhỏ bị chết.
- Chuyện lâu quá rồi, Jilly. Nó chẳng làm thay đổi ấn tượng mà ngày nay Stephany gây được với mọi người đâu.- Vâng, chẳng ai biết chuyện đó cả. Lão già Max rất có uy lực và lại không tiếc tiền để giấu ỉm mọi chuyện. Khi đó, chị ta còn chưa nổi tiếng và giàu có, “nhà kinh doanh nữ số một của nước Úc” như bây giờ.“Nhưng giờ đây chị ta đã trở thành người như vậy!” – Trong đầu Jilly nảy ra một ý thú vị. Tại sao trước kia ả lại không nghĩ ra nhỉ? Nếu ả khui ra vụ xì-căng-đan này, thanh danh của Stephany sẽ tan thành tro bụi.
- Anh quan tâm đến hiện tại hơn là quá khứ – Jake nói – Thiếu Stephany, hãng này giống một con gà không óc. Vì anh có cảm giác là anh sẽ lợi dụng được tình huống đó.- Và đến cuối tuần sẽ trở thành chủ tịch hãng phải không? Mắt Jilly cháy lên.
- Anh đã nói chuyện riêng với một số thành viên trong hội đồng quản trị. Chẳng khó nhọc gì lắm anh đã mở mắt cho họ thấy những món hời vào việc, họ sẽ bỏ phiếu cho anh.
- Chuyện đó sẽ chóng đến chứ? – Jilly nóng ruột muốn chứng kiến sự sụp đổ của Stephany đến nỗi mất cả bình tĩnh.
- Khoảng hai ngày nữa anh sẽ đưa ý kiến không tín nhiệm Stephany ra trước cuộc họp của hội đồng quản trị.- Thế thì tuyệt quá!
– Môi Jilly hé ra một cách đểu giả. – Rõ ràng là anh đã không bỏ phí thời gian trong lúc vắng em. Nào, cậu bé thông minh của chúng ta đâu rồi. Lại đây và cho phép em… chúc mừng anh đi. Ả chậm rãi cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi. Hơi thở ả mau hơn, Jake cảm thấy mùi của cơn hưng phấn của ả.
- Không phải lúc này Jilly, – Jake nói, cố gắng giấu sự tởm lợm.
– Em cũng biết là anh còn phải đi làm rồi đấy. Hơn nữa, hôm nay anh đau đầu lắm.
Ngay cả trước đây, Cassy đã thấy lương tâm cắn rứt khi tiết lộ cho Jake những thông tin về công việc của “Harper Mining”, nhưng cảm giác đó không thể so sánh với sự giày vò mà cô phải chịu từ khi yêu Dennis. Bởi thế, sự phản bội cuối cùng mà Jake buộc cô làm, làm cô cảm thấy mình xấu xa gấp nghìn lần so với những tội lỗi trước kia. Cô cảm thấy buồn nôn và buổi sáng hôm sau, cô phải lấy nghị lực buộc mình bắt tay vào công việc. Từng giây từng phút cô lo sự phản bội của mình sẽ bị phát giác. Sau hôm cơn sốt cổ phiếu dịu xuống, cô nhẹ cả người khi thấy Tom đang đợi cô ở văn phòng.
- Cô có dành được chút thời gian cho tôi kiểm tra lại danh sách cổ phiếu không? – Tom nói ngay.- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Một phần thông tin về chuyển nhượng cổ phiếu bị mất.
- Vâng có thể thế lắm. – Cassy lưỡng lự nói – Ngày hôm qua, cả một mảng bị mất và chúng ta mất một số thông tin về các vụ chuyển nhượng của ngày trước đó. Tom bật chửi:
- Những cái máy tính chết tiệt! Và lại xảy ra đúng vào ngày sóng gió nhất của hãng mới khỉ chứ!
– Anh suy nghĩ.
– Thôi được, bây giờ thế này nhé. Chúng ta cần phải khôi phục lại toàn bộ số thông tin đó từ những dữ kiện còn có. Thông tin về chuyển nhượng cổ phiếu phải được nạp vào ở đâu đó. Tôi sẽ tìm ra chúng!Cassy cố gắng giấu nỗi sợ hãi:
- Ồ, Tom, nhưng việc đó sẽ chiếm mất của anh nhiều thời gian lắm đấy.
- Tôi không bận tâm đến điều đó, Cassy ạ
– Tom sầm mặt nói
– Tôi nhất quyết phải làm sáng tỏ Sanders cóp được mấy phần trăm đó ở đâu. Cassy lại thấy một tia hy vọng le lói. - Giao việc đó cho tôi đi Tom. Nó không đáng để anh phí hoài thời gian như thế.
- Cô làm việc đó nhé? – Tom đồng ý ngay – tôi sẽ chuyển cho cô tất cả các thông số về các vụ chuyển nhượng cổ phiếu. Nhưng cô phải giữ gìn cho cẩn thận. Đó là những chứng lý không thể phủ nhận cuối cùng mà chúng ta có.Nhận được giấy tờ, Cassy quả đã cực kỳ cẩn thận đặc biệt với một số chứng – giấy chuyển nhượng cổ phiếu của bà Stuart cho ông Sanders.
Nó được bí mật chuyển từ cặp tài liệu sang túi áo vét của Cassy. Cho đến cuối cùng, cô không cởi chiếc áo ấy ra nữa. Tom vừa kịp quay về phòng đã được bố báo cho một tin choáng người mới. Tin này làm anh quên bẵng mối quan tâm đến những cổ phiếu.
- Sanders vừa viết giấy thông báo về ý định của hắn triệu tập một cuộc họp bất thường của hội đồng quản trị trong vòng hai mươi bốn giờ tới. Hắn định đưa ra vấn đề không tín nhiệm chủ tịch của hãng. Đối với Dan và Stephany cuộc sống trên đảo Orphey trôi đi trong màn khói lung linh của hạnh phúc vừa tìm lại được. Họ lại say sưa và dịu dàng làm tình với nhau, lại nướng cá dưới ánh trăng trên bãi biển phản chiếu ánh bạc lấp lánh. Họ khoác tay nhau đi dạo hàng tiếng đồng hồ dọc theo bờ biển. Họ nói chuyện hầu như không ngớt miệng, tự nhận lỗi của mình trong sự việc đã làm cho họ suýt xa nhau.
- Em này, cái tay Jake Sanders ấy lôi cuốn em thật sự à?- Vâng, nhưng chuyện chỉ có vậy thôi, Dan. Làm sao em yêu loại người ích kỷ độc ác ấy được.
- Ơn trời!
- Chẳng lẽ anh lại nghĩ là em đã nằm vào giường với hắn?
- Nhiều người đàn bà khác làm như vậy.
- Em không phải là “nhiều người đàn bà”– Stephany bác lại– Em là em.
- Anh hơi nghi ngờ em đấy.Họ nằm trên một chiếc giường rộng trong ngôi nhà nghỉ xây giữa những cây cọ. Dan với tay lấy cốc nước chanh đặt trên chiếc tủ com-mốt, lòng hơi lo buồn.
- Chẳng lẽ anh lại không tin em?– Stephany nhẹ nhàng hỏi. Chị muốn tiếp tục câu chuyện.
- Ừ, nhưng…
- Anh cứ nói đi. Ông lưỡng lự.
- Điều này có vẻ như là phi lý, nhất là anh lại hoàn toàn không quen biết hắn, và cũng không hiểu tại sao trong anh lại xuất hiện cảm giác ấy, nhưng Sanders cứ theo như những gì anh thấy và nghe thì hắn có cái gì đó làm anh nhớ lại Greg Marsdan.
Stephany lặng người “Greg Marsdan. Chồng tôi. Tình yêu và cái chết của tôi. Con người đã lấy tôi vì tiền và suýt nữa đưa tôi xuống mồ… Đúng Dan có lý. Có cái gì đó trong ánh mắt chăm chăm, khi vui, khi ác độc ấy, trong đường nét đẹp đẽ của cái môi trên và hai bàn tay mạnh mẽ nhưng thanh tú ấy. Và Greg cũng thích những trò chơi hiểm độc như vậy đối với phụ nữ…” Chị rùng mình.
- Dan, em hy vọng anh không nghĩ là điều đó hấp dẫn em chứ?
- Nhưng em đã từng có thời yêu Greg Marsdan.
- Đó là quá khứ. Chúng ta cần phải nghĩ về tương lai. Theo như em hiểu thì đối với quan hệ của chúng ta hãng “Harper Mining” là mối đe doạ nguy hiểm hơn bất cứ người đàn ông nào.
- Đồng ý. Nhưng anh biết làm gì với cái hãng liên quốc gia ấy?- Anh chẳng phải làm gì cả. Chúng ta cần một giải pháp nhượng bộ.
- Em muốn nhượng bộ? – Dan chống khuỷu tay lên gối, cúi trên người chị. Đôi mắt nâu của ông nhìn chị chăm chú.
- Em còn chưa dứt khoát là mình muốn gì, nhưng hiểu rằng anh phải là một phần, một phần rất đáng kể của nó. Và chúng ta cần phải suy nghĩ cùng nhau xem làm điều đó thế nào cho tốt hơn.
- Ồ, nếu anh có chỗ trong những kế hoạch của em thì anh nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi– Dan mừng rỡ
– Nhưng chúng ta đừng vội. Hãy tiến tới đó từng bước một, đều đặn hàng ngày
– Ông mở hai vạt áo choàng và nhẹ nhàng lướt tay trên mình chị.
– Chẳng hạn thế này này, được không? Đúng lúc đó một hồi chuông điện thoại vang lên gay gắt, Stephany choài người ra, vừa cười vừa vồ lấy ống nghe.
- Alô! Tôi đã nói với bà là đừng nối máy kia mà.Giọng nói của người trực tổng đài lộ rõ sự bất bình:
- Tôi không muốn làm phiền bà, thưa bà Marshall, nhưng con trai bà cứ khăng khăng anh ta nói có chuyện rất quan trọng.- Vậy cho tôi nói chuyện với nó.
- Mẹ đấy ạ? – Tiếng Dennis rất nhỏ – Con xin lỗi là phải làm phiền mẹ – Giọng Dennis mất, rồi lại nghe được.
– …Những vấn đề mới: Sanders triệu tập hội đồng quản trị. Hình như hắn đã tranh thủ được sự ủng hộ. Hắn đã mua chuộc được một số người…
– Giọng nói lại mất. - Dennis, nói to lên nào!
– Stephany tuyệt vọng hét vào ống nói
– Con muốn nói là hắn muốn nhảy vào ghế chủ tịch à?
- Vâng mẹ, mọi chuyện sẽ kết thúc đúng như vậy.
- Khi nào thì cuộc họp bắt đầu?
- Khoảng một giờ nữa.
- Được, con làm thế này nhé – Chị nói kiên quyết – Chuyển trung tâm liên lạc vào phòng họp. Mẹ sẽ đích thân điều khiển cuộc họp từ đây.
- Vâng.
– Chị nghe tiếng thở dài nhẹ nhõm của Dennis.
- Mẹ. Bill muốn nói chuyện với mẹ một chút, chú ấy… Liên lạc bị đứt. Stephany ấn nút máy liên tục một cách vô ích. Chị vội bật khỏi giường, lao tới toà nhà chính của khu nghỉ mát. Chị thấy người trực tổng đài đang lúng túng với chiếc ống nghe trên tay.- Tôi rất tiếc, thưa bà Marshall, nhưng có lẽ liên lạc với đất liền bị đứt rồi. Đáng tiếc là điều đó xảy ra khá thường xuyên. Nhưng không sao, khoảng một hai tiếng đồng hồ nữa người ta sẽ khôi phục lại.
- Một, hai tiếng đồng hồ nữa cơ à? Tôi không còn thời gian nữa! Hòn đảo nào gần nhất?Người phụ nữ lập tức hiểu ra.
- Nếu đi xuồng thì mất không đến nửa tiếng đồng hồ. Bà có thể lấy chiếc xuồng máy của chúng tôi, một khi có việc gấp như vậy.- Rất gấp. Cảm ơn bà.Mấy phút sau, Stephany và Dan đã chạy ra bến.
- Chúng ta sẽ kịp, em yêu ạ!
– Dan cố động viên chị.
Họ cùng đứng trên mũi chiếc xuồng máy rạch sóng lao đi trên biển. Mối nguy hiểm dường như làm họ xích lại gần nhau nữa, Stephany cầm lấy tay Dan.- Bây giờ dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, em muốn để anh biết rằng em yêu anh. Đối với em anh là người tốt nhất, mãi mãi như vậy.
- Và em với anh cũng vậy – Dan nói và cúi xuống hôn chị.
Không ai trong họ nhìn thấy một thân gỗ trôi bập bềnh trên sóng đúng hướng chiếc xuồng máy đang lao tới. Đâm vào nó với tốc độ rất cao, chiếc xuồng tung lên không trung và vỡ tan ra từng mảnh.
“Và cho cả cuộc hôn nhân của bà ta nữa” – Stephany nghĩ..Tại “Tara”,
Sara đang nóng lòng chờ Stephany tới để thảo luận về những mốt mới cho mùa xuân tới. Stephany không muốn làm Sara cụt hứng. Thời gian cuối đây cô bé đổ không ít công sức cho những mốt mới. Buổi tối, vào giờ ăn, Stephany có đủ thời gian để thông báo cho cô những tin tức không hay. Chị cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý vào những gì Sara nói.
- Những mốt này dành cho những phụ nữ trẻ, lứa tuổi từ mười chín đến hai mươi lăm – những người thuộc giới kinh doanh…
- Dĩ nhiên là những mốt rất có triển vọng.
- Đẹp tuyệt vời, phải không mẹ? Con phát hiện người mẫu này tại một cuộc vui của đám thanh niên. Joanna thích cô ta đến nỗi khuyên con nên thử mời cô ta làm mẫu.
- Chỉ có điều màu sắc… – Stephany buồn bã nhìn những gam màu xám, nâu và đen không chút sắc vui.
- Kìa mẹ, đây là mốt dành cho những phụ nữ đi làm việc kia mà. Họ không thể trưng những màu hồng hoặc đỏ thắm ra tại các cuộc họp được
– Sara bật cười vui vẻ.Họ không nhận thấy Jake lẳng lặng bước vào phòng. Stephany lạnh người.
- Ngài Sanders. Ngài cần gì chăng?
- Chẳng lẽ tôi, một thành viên hội đồng quản trị của “Harper Mining” lại cứ nhất thiết phải có một cái “cớ” nào đó để ghé vào một trong những chi nhánh của nó?
- Một thành viên hội đồng quản trị? – Sara kinh ngạc hỏi lại.
- Đây là Sara, con gái tôi, – Stephany giới thiệu.
- Vậy đây chính là nơi đã bắt đầu sự nghiệp người mẫu huy hoàng của bà, của Tara Wells tuyệt vời?
- Ngài Sanders, tôi và con gái tôi đang có một cuộc trao đổi quan trọng…
- Tôi không làm phiền các vị lâu đâu. Tôi chỉ rẽ qua để mời bà cùng ăn tối với tôi hôm nay. Trong khoảnh khắc, Stephany không biết nói gì.
- Tôi lấy làm hoài nghi là liệu có khi nào đó tôi lại đói và cô đơn đến mức phải nhận lời mời của ông.
- Thậm chí ngay cả khi tôi sẽ nói cho bà hay tôi kiếm đâu ra số cổ phiếu mà tôi bị thiếu? Stephany cảnh giác.
- Ông?…
- Như vậy là tối hôm nay nhé? Ở khách sạn tôi trọ, vào lúc tám giờ. Nói xong y bỏ đi.
Sara nhìn mẹ bằng đôi mắt đầy lo âu.
- Mẹ, mẹ không định ăn tối với ông ta chứ?
- Mẹ không biết. Ông ta đã mua được đủ số cổ phiếu cần thiết, và mẹ sẽ hy sinh nhiều thứ để biết kẻ đã phản bội chúng ta. Mẹ muốn băm vằm cái bộ mặt đáng ghét của ông ta ra quá. – Chị cảm thấy mặt mình đỏ lên.
- Thế còn dượng Dan thì sao? – Sara hỏi rất khẽ
– Dượng ấy đang đau khổ chờ đợi mẹ ở đảo Orphey. Con nghĩ là mẹ lên ngay chuyến bay đầu tiên và bay tới chỗ dượng ấy.
- Ôi Sara… Chuyện đâu có đơn giản như vậy. Nghe mẹ đây, mẹ không muốn nói đến chuyện ấy nữa. Chúng ta quay lại với những mốt mùa xuân nhé? Sắp kết thúc cái ngày mà chị cảm thấy dài và nặng nề nhất trong đời chị. Stephany quay về Eden, lòng vẫn không biết nên xử sự thế nào với lời mời của Jake. “Hay là cũng nên biết rõ anh ta một chút một khi đã buộc phải làm việc với nhau! Stephany Harper, cô chỉ muốn ngồi trong ánh nến cùng với con người đã không giấu sự ngưỡng mộ đối với cô, làm cô thấy lòng tự ái của mình được thoả mãn và cảm thấy mình là một người đàn bà?” Xe của Dennis đỗ ở khoảng sân trước cửa.
- Dennis! – Chị bước vào nhà và gọi.
- Con đây. Dennis ngồi trong phòng khách đang giở xem những tờ báo mới.Tất cả chúng đều được giở ra ở trong có in những tin kinh doanh. Một cái tít lập tức đập vào mắt chị: “Sanders đã chui được vào hãng và trở thành bạn đồng đội của gia đình Harper”. Chị lảo đảo.- Con rót cho mẹ chút gì uống nhé?
- Whisky – Stephany buông mình xuống đi văng.
– Dan đã đi rồi – Bất ngờ với chính mình, chị thốt ra những lời đó.
- Đi đâu?
- Đến đảo Orphey. Dượng ấy muốn mẹ đi cùng.
- Vậy sao mẹ không đi?
Stephany khoan khoái uống một ngụm. Chị hất đầu về phía mấy tờ báo.
- Những cái này ập xuống đầu khi mẹ đang trên đường ra sân bay. Mẹ không thể buộc mình dứt khỏi công việc được. Còn giờ đây, mẹ thấy đằng nào cũng vậy.
- Vậy thì tại sao mẹ không bay đến chỗ dượng Dan đi?
- Chậm quá rồi. – Chị bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi
– Lẽ ra mẹ phải đi từ sáng nay. Dan đã cho mẹ hiếu rõ là như vậy. Nhưng như thế có nghĩa là mẹ bỏ chạy và dâng “Harper Mining” cho Jake.
- Mẹ nghĩ không đúng. Đó không phải là chạy trốn. Trong tuần tới, sẽ chẳng có việc gì đáng kể xảy ra đâu. Chuyện lộn xộn về cổ phiếu đã chấm dứt rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là quan hệ giữa mẹ và dượng Dan.
- Tất cả có thể kết thúc bằng việc mẹ mất cả dượng ấy lẫn hãng.
- Mẹ sẽ không mất dượng Dan nếu ngay bây giờ mẹ đến với dượng ấy.
- Dennis… – Stephany ngập ngừng.
- Mẹ đừng để phí thời gian nữa. Mẹ đi thu xếp hành lý đi, con sẽ chở mẹ ra sân bay. Rina Macmaster hiếm khi tới trụ sở “Harper Mining”. Đó là lãnh địa của Bill, và bà không muốn can thiệp vào công việc của ông, cũng giống như không muốn cho ông can thiệp vào công việc bếp núc của bà. Nhưng từ cái ngày không may ấy, khi Sanders lọt được vào hãng, Bill ngày càng về muộn hơn và Rina cảm thấy không thể chấp nhận điều đó được. Bà thấy ông đang cau có cúi mình trên bảng điều khiển máy tính. Mặt ông xám lại vì mệt mỏi. Bà chú ý bàn tay ông khẽ xoa xoa ngực trái, điều mà ông hay làm trong thời gian cuối đây.
- Anh xong việc chưa? – Bà hỏi.
Bill ngẩng nhìn. Mặt ông dịu lại.
- Gần xong rồi.
- Trông anh mệt mỏi lắm
- Anh chẳng sao đâu.Bà cố gắng tìm một lối tiếp cận khác.
- Hôm nay bác sĩ Anderson gọi điện đến hỏi tuần sau anh có chơi gôn cùng với ông ấy không.Ông nhìn bà tinh quái:
- Thế không phải là tự em gọi điện cho ông ấy à?
- Em rất lo cho sức khoẻ của anh.
- Em yên tâm đi, Rina, anh chẳng sao hết.Rồi ông chuyển phắt sang chuyện khác:
- Sáng hôm nay anh đã cố gắng nói chuyện với Tom về Sara.
- Nó nói sao?
- Chẳng sao cả. Nó trắng trợn khuyên anh nên chú tâm vào công việc của mình. Nhưng nó cũng thú thật là nó và Sara ngày càng gặp nhau thường xuyên hơn. Mà tối nay chúng cũng hẹn nhau
– Ông ngừng một lát rồi khó nhọc nói tiếp:
– Chúng ta không còn cách nào khác đâu Rina ạ.
- Chúng không còn là trẻ con nữa, mà thời buổi bây giờ…
- Khi nào thì chuyện đó sẽ dẫn đến việc chúng ăn nằm với nhau?
- Thôi, anh hãy nói đi, làm thế nào ngăn chặn được việc đó?Bất chấp những ưu điểm của thân thể Jilly, chẳng phải bao giờ Jake cũng thích gặp cô ả. Y cố ý hạn chế số lần gặp và thời gian họ ở cùng nhau. Y không muốn ả hiểu lầm rằng quan hệ giữa họ là một cái gì đó nghiêm túc hơn là một cuộc giải trí. Y khuyến khích ả lấy Philip để bằng cách đó tách ra xa mình một chút. Tuy nhiên, phải công nhận một điều là ả tỏ ra rất có ích cho y. Bởi vậy Jake nóng lòng chờ đợi ả trở về sau chuyến du lịch trăng mật. Đang là thời điểm quyết định đối với Jake, anh ta càng có nhiều thông tin càng tốt.
- Em không nghĩ là em có những thông tin chấn động cho anh – ả nói ngay khi họ gặp lại – Người ở đây là anh, chứ không phải em, chắc anh đã biết câu chuyện buồn thảm về việc Dan bỏ Stephany và chị ta vội vã chạy theo ông lên miền bắc để cứu vãn mối quan hệ rệu rã của họ.
- Dan thật là một người may mắn.
– Jake nói vẻ đùa cợt nhưng sau vẻ đùa ấy có thể thấy sự nghiêm túc.
Jilly bực tức.
- Chẳng hiểu sao mọi người cứ cho chị ta là quyến rũ. Em thật không hiểu họ thấy cái gì trong chị ta!
- Có thể chỉ những người đàn ông mới thấy được những cái đó!…
- Vậy anh hãy giải thích cho em đi?
- Stephany Harper có phong cách, sự duyên dáng và trí thông minh. Nhưng cái chủ yếu là cô ta thu hút mọi người bằng cái vẻ khó hiểu của mình. Jilly cười cay độc.
- Chị ta?- Đó là cứ tưởng thế thôi. Chị ta có gì mà khó hiểu. Hồi còn nhỏ, chị ta ngu ngốc đến nỗi anh không tưởng tượng nổi đâu. Chỉ cần ngoắt một ngón tay là xong. Mười bảy tuổi chị ta đã mang ba lô.
Anh chưa biết à?
- Mang ba lô? Anh không quen với những tiếng lóng dễ thương của em
- Nghĩa là có chửa. Anh hiểu chưa?
- Thế à?
– Jake khéo léo giấu sự kinh ngạc của mình.
- Vâng,
– Jilly thao thao – Đẻ xong một cái là lão già bắt chị ta đi châu Âu. Sau đó một hai tháng, lão cho cả em đi nữa, để chị ta khỏi buồn. Chúng em đã đi một chuyến thú vị: London, Paris, Venice.Ả đưa mắt mơ màng nhìn ra xa.
- Thế còn đứa con? – Jake nhắc.
- À, thằng nhỏ bị chết.
- Chuyện lâu quá rồi, Jilly. Nó chẳng làm thay đổi ấn tượng mà ngày nay Stephany gây được với mọi người đâu.- Vâng, chẳng ai biết chuyện đó cả. Lão già Max rất có uy lực và lại không tiếc tiền để giấu ỉm mọi chuyện. Khi đó, chị ta còn chưa nổi tiếng và giàu có, “nhà kinh doanh nữ số một của nước Úc” như bây giờ.“Nhưng giờ đây chị ta đã trở thành người như vậy!” – Trong đầu Jilly nảy ra một ý thú vị. Tại sao trước kia ả lại không nghĩ ra nhỉ? Nếu ả khui ra vụ xì-căng-đan này, thanh danh của Stephany sẽ tan thành tro bụi.
- Anh quan tâm đến hiện tại hơn là quá khứ – Jake nói – Thiếu Stephany, hãng này giống một con gà không óc. Vì anh có cảm giác là anh sẽ lợi dụng được tình huống đó.- Và đến cuối tuần sẽ trở thành chủ tịch hãng phải không? Mắt Jilly cháy lên.
- Anh đã nói chuyện riêng với một số thành viên trong hội đồng quản trị. Chẳng khó nhọc gì lắm anh đã mở mắt cho họ thấy những món hời vào việc, họ sẽ bỏ phiếu cho anh.
- Chuyện đó sẽ chóng đến chứ? – Jilly nóng ruột muốn chứng kiến sự sụp đổ của Stephany đến nỗi mất cả bình tĩnh.
- Khoảng hai ngày nữa anh sẽ đưa ý kiến không tín nhiệm Stephany ra trước cuộc họp của hội đồng quản trị.- Thế thì tuyệt quá!
– Môi Jilly hé ra một cách đểu giả. – Rõ ràng là anh đã không bỏ phí thời gian trong lúc vắng em. Nào, cậu bé thông minh của chúng ta đâu rồi. Lại đây và cho phép em… chúc mừng anh đi. Ả chậm rãi cởi chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi. Hơi thở ả mau hơn, Jake cảm thấy mùi của cơn hưng phấn của ả.
- Không phải lúc này Jilly, – Jake nói, cố gắng giấu sự tởm lợm.
– Em cũng biết là anh còn phải đi làm rồi đấy. Hơn nữa, hôm nay anh đau đầu lắm.
Ngay cả trước đây, Cassy đã thấy lương tâm cắn rứt khi tiết lộ cho Jake những thông tin về công việc của “Harper Mining”, nhưng cảm giác đó không thể so sánh với sự giày vò mà cô phải chịu từ khi yêu Dennis. Bởi thế, sự phản bội cuối cùng mà Jake buộc cô làm, làm cô cảm thấy mình xấu xa gấp nghìn lần so với những tội lỗi trước kia. Cô cảm thấy buồn nôn và buổi sáng hôm sau, cô phải lấy nghị lực buộc mình bắt tay vào công việc. Từng giây từng phút cô lo sự phản bội của mình sẽ bị phát giác. Sau hôm cơn sốt cổ phiếu dịu xuống, cô nhẹ cả người khi thấy Tom đang đợi cô ở văn phòng.
- Cô có dành được chút thời gian cho tôi kiểm tra lại danh sách cổ phiếu không? – Tom nói ngay.- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Một phần thông tin về chuyển nhượng cổ phiếu bị mất.
- Vâng có thể thế lắm. – Cassy lưỡng lự nói – Ngày hôm qua, cả một mảng bị mất và chúng ta mất một số thông tin về các vụ chuyển nhượng của ngày trước đó. Tom bật chửi:
- Những cái máy tính chết tiệt! Và lại xảy ra đúng vào ngày sóng gió nhất của hãng mới khỉ chứ!
– Anh suy nghĩ.
– Thôi được, bây giờ thế này nhé. Chúng ta cần phải khôi phục lại toàn bộ số thông tin đó từ những dữ kiện còn có. Thông tin về chuyển nhượng cổ phiếu phải được nạp vào ở đâu đó. Tôi sẽ tìm ra chúng!Cassy cố gắng giấu nỗi sợ hãi:
- Ồ, Tom, nhưng việc đó sẽ chiếm mất của anh nhiều thời gian lắm đấy.
- Tôi không bận tâm đến điều đó, Cassy ạ
– Tom sầm mặt nói
– Tôi nhất quyết phải làm sáng tỏ Sanders cóp được mấy phần trăm đó ở đâu. Cassy lại thấy một tia hy vọng le lói. - Giao việc đó cho tôi đi Tom. Nó không đáng để anh phí hoài thời gian như thế.
- Cô làm việc đó nhé? – Tom đồng ý ngay – tôi sẽ chuyển cho cô tất cả các thông số về các vụ chuyển nhượng cổ phiếu. Nhưng cô phải giữ gìn cho cẩn thận. Đó là những chứng lý không thể phủ nhận cuối cùng mà chúng ta có.Nhận được giấy tờ, Cassy quả đã cực kỳ cẩn thận đặc biệt với một số chứng – giấy chuyển nhượng cổ phiếu của bà Stuart cho ông Sanders.
Nó được bí mật chuyển từ cặp tài liệu sang túi áo vét của Cassy. Cho đến cuối cùng, cô không cởi chiếc áo ấy ra nữa. Tom vừa kịp quay về phòng đã được bố báo cho một tin choáng người mới. Tin này làm anh quên bẵng mối quan tâm đến những cổ phiếu.
- Sanders vừa viết giấy thông báo về ý định của hắn triệu tập một cuộc họp bất thường của hội đồng quản trị trong vòng hai mươi bốn giờ tới. Hắn định đưa ra vấn đề không tín nhiệm chủ tịch của hãng. Đối với Dan và Stephany cuộc sống trên đảo Orphey trôi đi trong màn khói lung linh của hạnh phúc vừa tìm lại được. Họ lại say sưa và dịu dàng làm tình với nhau, lại nướng cá dưới ánh trăng trên bãi biển phản chiếu ánh bạc lấp lánh. Họ khoác tay nhau đi dạo hàng tiếng đồng hồ dọc theo bờ biển. Họ nói chuyện hầu như không ngớt miệng, tự nhận lỗi của mình trong sự việc đã làm cho họ suýt xa nhau.
- Em này, cái tay Jake Sanders ấy lôi cuốn em thật sự à?- Vâng, nhưng chuyện chỉ có vậy thôi, Dan. Làm sao em yêu loại người ích kỷ độc ác ấy được.
- Ơn trời!
- Chẳng lẽ anh lại nghĩ là em đã nằm vào giường với hắn?
- Nhiều người đàn bà khác làm như vậy.
- Em không phải là “nhiều người đàn bà”– Stephany bác lại– Em là em.
- Anh hơi nghi ngờ em đấy.Họ nằm trên một chiếc giường rộng trong ngôi nhà nghỉ xây giữa những cây cọ. Dan với tay lấy cốc nước chanh đặt trên chiếc tủ com-mốt, lòng hơi lo buồn.
- Chẳng lẽ anh lại không tin em?– Stephany nhẹ nhàng hỏi. Chị muốn tiếp tục câu chuyện.
- Ừ, nhưng…
- Anh cứ nói đi. Ông lưỡng lự.
- Điều này có vẻ như là phi lý, nhất là anh lại hoàn toàn không quen biết hắn, và cũng không hiểu tại sao trong anh lại xuất hiện cảm giác ấy, nhưng Sanders cứ theo như những gì anh thấy và nghe thì hắn có cái gì đó làm anh nhớ lại Greg Marsdan.
Stephany lặng người “Greg Marsdan. Chồng tôi. Tình yêu và cái chết của tôi. Con người đã lấy tôi vì tiền và suýt nữa đưa tôi xuống mồ… Đúng Dan có lý. Có cái gì đó trong ánh mắt chăm chăm, khi vui, khi ác độc ấy, trong đường nét đẹp đẽ của cái môi trên và hai bàn tay mạnh mẽ nhưng thanh tú ấy. Và Greg cũng thích những trò chơi hiểm độc như vậy đối với phụ nữ…” Chị rùng mình.
- Dan, em hy vọng anh không nghĩ là điều đó hấp dẫn em chứ?
- Nhưng em đã từng có thời yêu Greg Marsdan.
- Đó là quá khứ. Chúng ta cần phải nghĩ về tương lai. Theo như em hiểu thì đối với quan hệ của chúng ta hãng “Harper Mining” là mối đe doạ nguy hiểm hơn bất cứ người đàn ông nào.
- Đồng ý. Nhưng anh biết làm gì với cái hãng liên quốc gia ấy?- Anh chẳng phải làm gì cả. Chúng ta cần một giải pháp nhượng bộ.
- Em muốn nhượng bộ? – Dan chống khuỷu tay lên gối, cúi trên người chị. Đôi mắt nâu của ông nhìn chị chăm chú.
- Em còn chưa dứt khoát là mình muốn gì, nhưng hiểu rằng anh phải là một phần, một phần rất đáng kể của nó. Và chúng ta cần phải suy nghĩ cùng nhau xem làm điều đó thế nào cho tốt hơn.
- Ồ, nếu anh có chỗ trong những kế hoạch của em thì anh nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi– Dan mừng rỡ
– Nhưng chúng ta đừng vội. Hãy tiến tới đó từng bước một, đều đặn hàng ngày
– Ông mở hai vạt áo choàng và nhẹ nhàng lướt tay trên mình chị.
– Chẳng hạn thế này này, được không? Đúng lúc đó một hồi chuông điện thoại vang lên gay gắt, Stephany choài người ra, vừa cười vừa vồ lấy ống nghe.
- Alô! Tôi đã nói với bà là đừng nối máy kia mà.Giọng nói của người trực tổng đài lộ rõ sự bất bình:
- Tôi không muốn làm phiền bà, thưa bà Marshall, nhưng con trai bà cứ khăng khăng anh ta nói có chuyện rất quan trọng.- Vậy cho tôi nói chuyện với nó.
- Mẹ đấy ạ? – Tiếng Dennis rất nhỏ – Con xin lỗi là phải làm phiền mẹ – Giọng Dennis mất, rồi lại nghe được.
– …Những vấn đề mới: Sanders triệu tập hội đồng quản trị. Hình như hắn đã tranh thủ được sự ủng hộ. Hắn đã mua chuộc được một số người…
– Giọng nói lại mất. - Dennis, nói to lên nào!
– Stephany tuyệt vọng hét vào ống nói
– Con muốn nói là hắn muốn nhảy vào ghế chủ tịch à?
- Vâng mẹ, mọi chuyện sẽ kết thúc đúng như vậy.
- Khi nào thì cuộc họp bắt đầu?
- Khoảng một giờ nữa.
- Được, con làm thế này nhé – Chị nói kiên quyết – Chuyển trung tâm liên lạc vào phòng họp. Mẹ sẽ đích thân điều khiển cuộc họp từ đây.
- Vâng.
– Chị nghe tiếng thở dài nhẹ nhõm của Dennis.
- Mẹ. Bill muốn nói chuyện với mẹ một chút, chú ấy… Liên lạc bị đứt. Stephany ấn nút máy liên tục một cách vô ích. Chị vội bật khỏi giường, lao tới toà nhà chính của khu nghỉ mát. Chị thấy người trực tổng đài đang lúng túng với chiếc ống nghe trên tay.- Tôi rất tiếc, thưa bà Marshall, nhưng có lẽ liên lạc với đất liền bị đứt rồi. Đáng tiếc là điều đó xảy ra khá thường xuyên. Nhưng không sao, khoảng một hai tiếng đồng hồ nữa người ta sẽ khôi phục lại.
- Một, hai tiếng đồng hồ nữa cơ à? Tôi không còn thời gian nữa! Hòn đảo nào gần nhất?Người phụ nữ lập tức hiểu ra.
- Nếu đi xuồng thì mất không đến nửa tiếng đồng hồ. Bà có thể lấy chiếc xuồng máy của chúng tôi, một khi có việc gấp như vậy.- Rất gấp. Cảm ơn bà.Mấy phút sau, Stephany và Dan đã chạy ra bến.
- Chúng ta sẽ kịp, em yêu ạ!
– Dan cố động viên chị.
Họ cùng đứng trên mũi chiếc xuồng máy rạch sóng lao đi trên biển. Mối nguy hiểm dường như làm họ xích lại gần nhau nữa, Stephany cầm lấy tay Dan.- Bây giờ dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, em muốn để anh biết rằng em yêu anh. Đối với em anh là người tốt nhất, mãi mãi như vậy.
- Và em với anh cũng vậy – Dan nói và cúi xuống hôn chị.
Không ai trong họ nhìn thấy một thân gỗ trôi bập bềnh trên sóng đúng hướng chiếc xuồng máy đang lao tới. Đâm vào nó với tốc độ rất cao, chiếc xuồng tung lên không trung và vỡ tan ra từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.