Trở Về Eden

Chương 8

Rosalind Miles

24/11/2016

Hôm nay Bill Macmaster đến hãng rất sớm. Ông đang đứng bên cửa sổ nhìn ra vịnh thì điện thoại réo. Ông cáu kỉnh nói vào ống nghe:

- Tôi nghe đây, có việc gì đấy?

- Xin ngài thứ lỗi, ngài Greg Marsdan chờ ngoài này đã hơn nửa tiếng.- Tôi biết rồi! Thôi cho ông ấy vào. Greg mặc bộ com lê mỏng cắt khéo, chiếc áo sơ mi sáng và chiếc cà vạt màu vàng chanh hơi nhạt. Y quyết định không phải chào hỏi trịnh trọng làm gì.

- Tôi không ngờ được gặp anh hôm nay, Greg ạ.– Bill mềm mỏng nói.– Tôi có thể giúp anh điều gì đây?

Greg gieo mình xuống ghế bành, đưa cặp mắt băng giá nhìn Bill.

- Stephany mất đã lâu. Báo chí đã thôi làm om sòm, bây giờ có thể nghĩ rằng Stephany không bao giờ tồn tại cả.

“Không biết hắn định nói gì?” – Bill khó chịu nghĩ thầm và nói thành tiếng:

- Chưa ai quên cô ấy cả!

- Nhất là tôi.– Câu nói vang lên đầy giả tạo làm Bill nhăn mặt.

- Thưa ông Bill, thật khó tin rằng ba cuộc tìm kiếm của công ty chúng ta lại không đem lại kết quả gì.

“À, hắn muốn nói đến điều đó”.– Bill nghĩ bụng và cơn tức giận của ông càng tăng.

- Một công ty khổng lồ với khả năng to lớn, đã từng khám phá ra các mỏ vàng, mỏ sắt, uran và dầu lửa, mà lại không tìm thấy vài mẩu xương hay sao? Bill không kìm nổi nữa:

- Thế đấy tên đạo đức giả khốn kiếp!

– Ông gầm lên.

– Thì ra mày

- Thế đấy tên đạo đức giả khốn kiếp!

– Ông gầm lên.

– Thì ra mày chỉ cần giấy tờ chứng nhận Stephany đã chết để sục cái mõm vào đống tiền của nó hả! Còn tao, tao yêu nó như yêu con đẻ.– Ông im lặng một lúc rồi dịu lại nói.

– Thật tiếc là anh chưa có đủ thời gian để hiểu Stephany hơn.

- Tôi không có ý định…

- Anh hãy nghe cho hết đã. Vâng, tôi cũng muốn chôn cất Stephany tử tế, nhưng dù sao tôi cũng rất vui mừng là không tìm thấy xác cô ấy. Anh có biết tại sao không! Bởi vì trong vòng bảy năm tới anh không có được một giây sống yên ổn. Chỉ sau bảy năm đó, theo luật lệ, anh mới được thừa hưởng gia tài của Stephany, một gia sản vào hàng lớn nhất nước Úc. Nhưng ở đây có một chữ “nhưng” nho nhỏ, con trai ạ! Mà anh không thể ngờ được đâu! Bill im lặng rồi nói tiếp, có lẽ ông bắt đầu thấy thú vị bởi câu chuyện này:

-Xin anh biết cho rằng, trước khi cưới một ngày, tôi đã thuyết phục Stephany thêm một điều nhỏ vào bản di chúc. Trong trường hợp cô ấy chết trước anh, mà anh lấy vợ khác thì anh mất quyền thừa kế. Greg ngồi im trên ghế bành, không tin ở tai mình nữa. Bill ngả lưng trên ghế sau cơn căng thẳng.



- Vậy cho nên anh lo kiếm việc làm đi là vừa. Do những… những đóng góp to lớn của anh đối với công ty, có lẽ chúng tôi sẽ kiếm người thay thế vai trò của anh. Và biết đâu, việc kiếm sống lại chẳng đem đến cho anh những thay đổi dễ chịu?! Greg bật dậy như con báo và lao ra khỏi phòng.

° ° °

Tại sân bay Mascot ở Sydney cuộc sống không một giây ngừng náo nhiệt. Đối với người đàn bà vừa sống tách biệt với xã hội văn minh như Tara, cảnh ồn ào của cái tổ kiến– người này làm chị bị choáng.

- Cô có đi tắc xi không? Không nghĩ ngợi, Tara thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sau của chiếc tắc xi cũ kỹ.

- Chị về đâu! Tôi cần đến…

– Tara lúng túng.

– Tôi cần đến một nhà trọ nào đó, rẻ tiền thôi. Ông có thể chỉ hộ được chăng”.

Chiếc xe dừng lại trước một nhà trọ nghèo nàn ở khu lao động mà Tara chưa từng biết bao giờ. Nhà trọ ở góc phố, Tara nhìn thấy ông chủ đang rót bia cho đám khách hàng ồn ào, phần lớn là đàn ông mặc áo may ô, bụng phệ, mắt đỏ ngầu vì hơi men. Ông chủ gật đầu chào chị:

- Người đẹp cần thuê phòng chăng?

- Đúng vậy.

- Năm mươi đô la một tuần…

- Tôi đồng ý.

- …Trả trước một tháng và một trăm đô đặt cọc.

- Nhưng tôi chẳng có tiền đặt cọc, và trả trước như thế thì quá nhiều. Tôi chỉ trả trước hai tuần thôi.Thế là chị thuê một phòng trên gác, tuy chật chội, bẩn thỉu và hầu như không có đồ đạc gì, nhưng được cái có cửa sổ nhìn ra biển. Đêm đó, trên chiếc giường hẹp thô kệch, Tara cố gắng lắm mới không bật lên khóc. Chị đã trở về thành phố quen thuộc, với những kỷ niệm sướng vui, đau buồn còn chưa phai mờ trong tâm trí. Biết bao điều nhỏ nhặt thường ngày chị không để ý, bây giờ chị cảm thấy vô cùng bỡ ngỡ. Vốn là chủ nhân của hai toà nhà lớn với nhiều người hầu hạ, chị thấy quá lúng túng khi phải vào các siêu thị để mua những thứ cần thiết. Trở về nhà, chị phát hiện ra mình đã đặt túi thực phẩm đúng hang ổ của một gia đình gián. Chị dùng tay bắt những con gián xuống sàn và vụng về gạt đổ hộp giấy đựng sữa. Cái hộp bị rách, sữa chảy lênh láng khắp bếp. Chị ngồi phịch xuống giường, lòng đầy chán nản. Ông chủ quán trọ mang lên cho chị bàn chải, thuốc sát trùng, xà phòng. Chị lao vào dọn dẹp, việc mà Stephany chưa phải mó tay bao giờ. Tối đó chị ngủ say sưa với giấc mơ của một người hài lòng với sự hiện diện có ích của bản thân mình. Dần dần, cuộc sống của chị đi vào nền nếp. Căn phòng được quét dọn sáng sủa hẳn ra. Chủ nhà mang cho chị màn cửa, và một ít đồ đạc nên phòng bớt vẻ trống trải. Một lần, đi đổ rác sau quán trọ, chị bắt gặp một con mèo hoang ốm yếu đói khát. Bế nó lên, chị cảm thấy nó run bần bật trên tay mình. Đưa về nhà, chị cho nó ăn uống, làm cho nó một chỗ nằm bằng báo cũ và đặt tên nó là Maxi. Chị phì cười: liệu có buồn cười không khi chị lấy tên ông bố, một nhà doanh nghiệp cỡ bự, để đặt tên cho con mèo con run rẩy này?

Trước đây, chị chưa bao giờ dám cười cợt với bố. Con mèo khoan khoái, no nê, gừ gừ khe khẽ trên đầu gối chị.

- Ô! Maxi!

– Chị thở phào.

– Chúng mình đã tìm thấy nhau, và điều đó thật thú vị. Bởi vì không có mi, ta biết chuyện trò cùng ai.

° ° °

Nói chung, Greg thấy thích bi-da. Một người đã quen với sự chạy nhảy và những cú đập toé lửa trên sân quần vợt sẽ thấy trò chơi này nhạt nhẽo và thiếu hẳn tính năng động. Nhưng trong dinh thự nhà Harper có một bàn bi-da tuyệt vời bằng gỗ đỏ, phủ dạ màu xanh xám. Hơn nữa, phòng chơi bi-da lại được trang bị rất hoàn hảo nên mỗi khi có bạn chơi thú vị Greg cũng không từ chối chơi một vài ván.Vả lại y cũng cần phải giải trí. Mọi việc tiến triển không như y dự kiến. Đã nhiều tháng trôi qua sau sự kiện khủng khiếp kia, y vẫn chưa đưa được cuộc sống trở lại bình thường. Y vẫn ở vào tình trạng không ổn định: không tự do, cũng chẳng có vợ; không phải là cộng sự của Stephany, cũng chẳng phải người thừa kế của chị. Y ở vào một tình thế ngu xuẩn của một kẻ bị trói cả hai tay. Mặc dù cảm thấy khó chịu với cuộc sống độc thân, nhưng Greg dứt khoát không lún sâu vào mối quan hệ với cô ả Jilly quá ư trần tục. Trong chuyện chăn gối, Jilly là người đàn bà hợp khẩu vị y. Chỉ nghĩ đến ả, y đã thấy nổi cơn thèm muốn. Nhưng y chỉ muốn dừng lại ở đấy trong mối quan hệ với ả. Sau khi từ Eden trở về, Jilly trở nên quá ham hố. “Khi nào chúng ta lại gặp nhau?”, “Tại sao anh không gọi điện?”, “Ôi, Greg, em thấy còn chưa đủ…”. Hình như Jilly không hiểu ra một điều: người cầm đũa chỉ huy dàn nhạc là Greg chứ không phải là ả. Bởi vậy, y cố ý tạo ra giữa hai người một khoảng cách, làm như y rất bận công việc. Đồng thời, y lại cũng không muốn mất hẳn Jilly. Cần phải giữ ả trong vòng kiềm toả sắt thép để có thể tin chắc được rằng bí mật khủng khiếp kia sẽ chẳng bao giờ bị tiết lộ. Bởi thế, gặp gỡ với Jilly đúng ở mức cần thiết để có thể dắt mũi ả mà chẳng bao giờ cho ả cảm giác thật sự thoả mãn.Greg làm cho Jilly điên đầu bằng vẻ bận rộn của mình, nhưng thực tế cả ngày y chẳng biết làm gì. Y không thể quay về với cuộc sống độc thân phóng đãng trước kia: Nó không hợp với vai một người chồng đau khổ vì mất vợ mà y đã chọn cho mình. Đối với hãng “Harper Mining” thì y là một con số không. Người ta đã tỏ rõ cho y hiểu rằng y là kẻ bị thất sủng, bị quẳng khỏi cuộc chơi. Trưa hôm ấy, vì quá buồn chán, Greg tới câu lạc bộ chơi vài séc tennis. Đã lâu y không tập luyện và mất hẳn phong độ, nhưng bao giờ cũng có những người lấy làm hân hạnh được so vợt với nhà cựu vô địch nổi tiếng. Y nhìn Lou Jackson dễ dàng hạ đối thủ của mình trong một trận đấu tập và trong y lại bùng lên niềm khao khát tranh đấu. Sau khi chơi mệt, y mời Lou một vại bia.- Lâu nay anh sống thế nào, Greg?

– Lou thể hiện sự thông cảm của mình bằng cách như vậy.

- À, cũng thường thường.



- Thật mừng là anh quay lại với chúng tôi. Anh sẽ tiếp tục chơi chứ?

- Không, anh bạn ạ. Tôi làm sao đua được với cánh trẻ các anh.

- Vậy anh định sẽ làm gì?

Greg cố gắng trả lời vẻ bình thường và bất cẩn:

- Đành phải tìm các thú tiêu khiển khác vậy.

- Ồ, kìa…

– Lou nhướng mày đầy vẻ ngụ ý và hất đầu về phía cửa. Greg nhìn theo ánh mắt Lou. Đứng ở cửa là cô ả người Pháp trẻ tuổi đã chung chăn gối với y đêm độc thân cuối cùng. Là một người say mê quần vợt, cô ta luôn luôn bám theo các cầu thủ nổi tiếng. Ả bám lấy Greg cũng như bất kỳ một người chiến thắng nào khác. Nhìn nụ cười giễu cợt trên mặt Lou, Greg nghĩ chắc cô ta cũng đã ngủ với hắn rồi. Ý nghĩ này kích thích hắn một cách lạ lùng. Hơn nữa, đã mấy ngày nay chưa đến Hurters

– Hill.Nhưng y làm bộ thờ ơ và quay mặt về phía quầy rượu. Chẳng việc gì phải chia sẻ với Lou những ý nghĩ của mình. Y biết ả kia sớm muộn rồi cũng sẽ lại nhảy vào giường của y và y đã hình dung cảnh đó xảy ra như thể nào. Y lên xe về nhà, sau đó cô ả sẽ bắt tắc xi đến dinh thự Harper khi đám gia nhân đã đi ngủ. Mọi việc sẽ kỳ thú.

Đêm hôm đó, Greg chơi bi-a cùng cô bạn người Pháp của y. Khi ả đến, một chai sâm banh ướp lạnh đã mở chờ sẵn, trong phòng khách chỉ bật ngọn đèn mờ, từ chiếc may quay đĩa vang lên một bản nhạc êm dịu. Lúc muốn, Greg cũng có thể tỏ ra là người lãng mạn. Nhưng cô khách của y lại có sẵn một dự định khác. Đề nghị của cô ả là ân ái ngay trong phòng bi-a làm y bị bất ngờ.

- Đánh bi-a cởi quần áo ư? Một cái gì mới mẻ quá đấy!

– Greg ngạc nhiên. Ả mỉm cười.

- Em sẽ dạy anh cách chơi.

- Nhưng anh chưa biết luật chơi đó.

- Em sẽ chỉ dẫn cho anh.Dáng vẻ bà chủ của ả làm Greg thấy hay hay, y vào phòng bi-a và ngoan ngoãn xếp các quả cầu theo lệnh của ả.- Luật chơi rất đơn giản, mỗi lần anh đánh một quả cầu lọt xuống giỏ, em sẽ cởi bỏ một thứ gì đó. Nếu em đánh được…

Greg không cần giải thích nữa. Y thấy trò chơi này thật thú vị. Trước tiên y nhìn kỹ xem cô ta mặc gì. Trên người cô ả chiếc áo trắng, chiếc quần chật màu đỏ, đôi hoa tai và giày cao gót. Và chắc là chẳng có nịt vú gì cả. Y cười khẩy, cẩn thận đặt quả cầu trắng vào chỗ, rút hai cây gậy từ giá ra, đưa cho cô ả một cây.

- Thế nào? Ta bắt đầu thôi chứ? Y nói.

hồ và sơ mi thì ả mới phải gỡ đôi hoa tai và chiếc khăn. Quyết định bằng mọi giá buộc ả phải cởi quần trước, Greg tập trung hết sự chú ý vào cuộc chơi. Và đánh lọt quả cầu đỏ xuống lỗ.

- Thế nào? Cởi áo ra!

– Y ra lệnh.Dưới ánh mắt của y, ả chậm rãi cởi từng nút áo. Về chuyện nịt vú thì y đúng hoàn toàn. A ném cái áo xuống sàn và đứng thẳng trước mặt y. Đôi vú ả không to, nhưng đường nét rõ và chắc. Y nhớ rõ sự mượt mà của chúng. Đôi núm vú thẫm, to hơi vểnh lên và chúng gần như tì vào ngực y. Y thò tay. Cô ả lùi lại và trâng tráo nói: “Không được sờ! Luật chơi không cho phép!”.Ả cúi xuống để nhằm đánh một quả cầu. Hai bầu vú ả đung đưa như hai quả lê. Giữa bàn tạo thành một quầng sáng, trong đó da ả sáng lên. Toàn bộ phần còn lại của căn phòng đều chìm trong bóng tối. Y cảm thấy kích thích dâng lên. Greg kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi ả lại đánh trượt sau đó bằng một loạt cú đánh chính xác, y lùa hết những quả cầu còn lại xuống lỗ. Thở hổn hển, y quay lại phía ả. Ả cười giễu:

- Anh chơi gian lắm!Không nói một lời, y bốc ả lên bàn. Y lập tức ngập vào ả và hầu như kết thúc ngay. Sau đó, y lại xin lỗi về hành động trẻ con của mình.Họ còn chơi rất lâu nữa và lần nào cũng không theo luật của trò bi da.

Dọn dẹp sửa sang xong căn phòng, Tara chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình. Kế hoạch đó chưa được chị suy nghĩ thật chi tiết, song mục đích của nó đã quá rõ: tìm hiểu lý do và sau đó là báo thù. Chị đã sẵn sàng thực hiện kế hoạch rồi, nhưng trước hết phải làm một vài việc không kém phần quan trọng.Các phụ huynh học sinh ít khi quan tâm đến các trận đấu bóng đá của con cái. Thế mà thứ bảy ấy, trên sân bóng của một trường nội trú nổi tiếng dành cho nam học sinh ở Sydney, Dennis Harper không phải là người duy nhất để ý đến một người đàn bà cao lớn, cân đối, tay cầm máy ảnh bấm liên tục mỗi khi cậu dẫn bóng. Dennis chỉ kịp nhận ra vẻ mặt hiền hậu của người thiếu phụ. Suất cả tuần sau đó, cậu không thể không nghĩ ngợi về người đàn bà bí ẩn đó.

Thứ bảy tiếp theo, Dennis không nhịn được, đem chuyện đó kể với Sara, nhưng Sara không phát biểu điều gì nên cậu cũng bỏ qua không nhắc tới nữa. Khác với Dennis, Sara không để ý đến người thiếu phụ ngồi ở hàng ghế thứ ba trong buổi biểu diễn nghệ thuật ở trường cô. Bà ta bấm máy ảnh lia lịa khi cô chơi biểu diễn dương cầm. Cô cũng không nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên từ hàng ghế thứ ba, cũng không để ý đến ánh mắt sáng ngời nhìn cô khi cô chào khán giả.Đêm ấy, Tara đứng vuốt ve Maxi bên cửa sổ và hồi tưởng lại sự kiện trong ngày.Ô, Maxi, mới có mấy tháng thôi mà chúng nó lớn ghê quá. Giá mà mi nhìn thấy Dennis đã cao vổng lên như thế nào. Và cả nàng công chúa bé bỏng của ta nữa. Nó xinh quá đi mất. Cả một bản nhạc rắc rối như thế mà nó chỉ chơi sai có ba nốt mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Eden

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook