Chương 28: Gặp lại Diêm Vương
Vô Danh
10/04/2023
Tôi lập tức chạy đến gian hàng xem có ổn không, nhưng ngoài những chiếc lá và cành cây mắc trên mái, rơi xung quanh ra thì hầu như nó vẫn bình thường, tôi đã dọn sạch tất cả đống lá và cành cây xung quanh gian hàng trước rồi mới đến trên mái. Dọn dẹp ở trên mái gần xong, Ly và lớp trưởng lớp tôi cùng nhau bước đến, thấy tôi đang đứng trên thang, Ly lại gần chào tôi rồi nói đã cùng với lớp trưởng ra đây để xem gian hàng thế nào thì lại gặp tôi ở đây, biết đêm qua trời mưa to gió cũng khá mạnh, hai người họ vì ở cùng một phòng trong kí túc xá nữ nên rủ nhau sáng sớm tới đây kiểm tra. Thấy Ly nói vậy, tôi bước xuống thang, chỉ tay vào gian hàng nói hai người họ không cần phải lo gian hàng vẫn bình thường, bọn họ ngạc nhiên khi thấy gian hàng không bị làm sao mà ngược lại nó còn được cố định chắc chắn, họ hỏi tôi ai làm gian hàng thành như vậy thì tôi bảo với họ tôi đã đến từ rất sớm để dựng lại và biến nó thành thế kia, Ly và lớp trưởng nhìn nhau tỏ vẻ không tin lời tôi nói nên tôi cười rồi nói lại rằng lúc vừa mới đến đã thấy gian hàng như thế này, sau khi nói câu này xong thì dường như hai người họ đều tin tôi. Tôi tiến tới gian hàng định tháo dỡ tác phẩm mà mình đã làm nhưng Ly và lớp trưởng bảo tôi dừng lại tại trông gian hàng như này sẽ đẹp hơn với cả chỉ cần sửa lại một chút, thêm ít đồ trang trí lên là được, nghe hai người họ nói vậy tôi không còn cách nào khác ngoài làm theo.
Thấy gian hàng đã được sạch sẽ, tôi nghỉ ngơi và nhớ ra là mình chưa ăn sáng, trong lúc đang dọn dẹp tôi vẫn cảm thấy mình ổn, không đói hay mệt mỏi gì nhưng khi vừa nghỉ ngơi, cơn đói cồn cào tự dưng từ đâu đến khiến tôi mờ hết mắt, chân tay thì rã rời mất hết sức lực, tôi chẳng hiểu sao cơ thể lại thế này hay là do không ăn sáng đúng giờ. Tôi cố dùng chút sức còn lại của cơ thể để đến căng-tin mua đồ ăn sáng mà mặc kệ Ly và lớp trưởng đứng bên cạnh, hai người họ thấy tôi như vậy thì tưởng tôi đang giả vờ nên không để ý đến tôi. Đến căng-tin, vì tới muộn nên chỉ còn bánh bao và một số đồ ăn khác, tôi đành gọi lấy một chiếc bánh bao, lúc trả tiền, tôi tìm trong người không có một đồng nào, điện thoại thì không cầm theo, tôi nhớ là tôi có bỏ ít tiền vào người để đi ăn sáng, tôi bối rối không biết làm gì thì có người đã trả tiền thay cho tôi, tôi nhìn lên xem đó là ai và đó là Thắng, tôi cảm ơn cậu ta và đứng sang một bên để tìm chỗ ngồi tranh thủ thì đợi Thắng lấy đồ ăn, một sinh viên từ đâu đi qua va vào tôi, cái bánh bao mà tôi chưa kịp cắn miếng nào trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất.
Tôi đứng lặng người một lúc, tưởng hắn sẽ quay lại xin lỗi tôi, nhưng không, hắn ta cứ thế bỏ đi, chẳng qua hiện tại cơ thể tôi quá mệt mỏi, chân tay thì không còn sức lực nên mới không làm gì tên kia, thấy tôi như vậy, Thắng đuổi theo hắn ta nhưng giữa chừng thì mất dấu hắn, cậu ta quay lại nói với tôi sao tôi lại không làm gì hắn và chuẩn bị mua cho tôi cái bánh khác, tôi nói không cần rồi nhặt bánh bao ở dưới đất lên thì dưới chiếc bánh ấy có tờ 100 nghìn đồng, tôi nhặt tờ tiền lên định đem đi tiêu nhưng sau lại chụp gửi lên diễn đàn các sinh viên có trong học viện, đợi mãi mà không một ai đến nhận nên tôi đành cất nó vào túi quần của mình.
Tôi và Thắng tìm thấy một chỗ gần cửa ra vào của căng-tin, hai bọn tôi đến đấy ngồi xuống chuẩn bị ăn thì Ly từ đâu tới cắn ngay một miếng vào bánh của tôi, lúc này tôi gần như cạn kiệt sức lực nên không thể làm gì Ly, tôi không để ý cô ấy nói gì và định ăn thì nhìn thấy nhân bánh lại là nhân đậu xanh loại mà tôi không thích, vì vậy tôi đặt chiếc bánh lên trên bàn rồi cố vác cái thân xác này đi mua cái bánh khác, dáng tôi bây giờ trông không khác gì một ông già đang chống gậy để đi. Khi tôi đến, cô bán hàng nói đã hết bánh bao, tôi cố gắng gồng mình lên để nói, tôi hỏi xem còn đồ ăn nào khác không thì cô ấy nói không còn cái nữa, nghe xong tôi thấy mình đã tới giới hạn, tôi đột nhiên ngất lịm đi.
Một lúc sau tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng, không, mà là một khoảng không màu trắng dài vô tận, đột nhiên một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiên trước mặt tôi, ông lão nói mình chính là Diêm Vương đến đây nói cho tôi biết rằng hiện tại tôi đang bị hai con quỷ vận đen và vận đỏ bám lấy, những người mà hai chúng nó đeo bám cơ thể sẽ yếu đi theo thời gian nếu họ không kịp thời bổ sung thức ăn, bọn chúng còn tìm đủ mọi cách để cho những người đó không ăn được gì, thấy thế tôi mới nhớ ra đúng là hôm nay mình trong cái rủi lại có cái may thật và cơ thể mình thì mệt mỏi một cách bất thường, Diêm Vương nói thêm tại vì hôm nay là thứ sáu ngày 13, đó cũng là ngày mà tròn 20 năm tôi được đầu thai nên hai con quỷ mới xuất hiện để đeo bám tôi, sau khi qua ngày này hai con quỷ tự nhiên sẽ rời đi, trả cơ thể tôi về trạng thái bình thường.
Thấy gian hàng đã được sạch sẽ, tôi nghỉ ngơi và nhớ ra là mình chưa ăn sáng, trong lúc đang dọn dẹp tôi vẫn cảm thấy mình ổn, không đói hay mệt mỏi gì nhưng khi vừa nghỉ ngơi, cơn đói cồn cào tự dưng từ đâu đến khiến tôi mờ hết mắt, chân tay thì rã rời mất hết sức lực, tôi chẳng hiểu sao cơ thể lại thế này hay là do không ăn sáng đúng giờ. Tôi cố dùng chút sức còn lại của cơ thể để đến căng-tin mua đồ ăn sáng mà mặc kệ Ly và lớp trưởng đứng bên cạnh, hai người họ thấy tôi như vậy thì tưởng tôi đang giả vờ nên không để ý đến tôi. Đến căng-tin, vì tới muộn nên chỉ còn bánh bao và một số đồ ăn khác, tôi đành gọi lấy một chiếc bánh bao, lúc trả tiền, tôi tìm trong người không có một đồng nào, điện thoại thì không cầm theo, tôi nhớ là tôi có bỏ ít tiền vào người để đi ăn sáng, tôi bối rối không biết làm gì thì có người đã trả tiền thay cho tôi, tôi nhìn lên xem đó là ai và đó là Thắng, tôi cảm ơn cậu ta và đứng sang một bên để tìm chỗ ngồi tranh thủ thì đợi Thắng lấy đồ ăn, một sinh viên từ đâu đi qua va vào tôi, cái bánh bao mà tôi chưa kịp cắn miếng nào trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất.
Tôi đứng lặng người một lúc, tưởng hắn sẽ quay lại xin lỗi tôi, nhưng không, hắn ta cứ thế bỏ đi, chẳng qua hiện tại cơ thể tôi quá mệt mỏi, chân tay thì không còn sức lực nên mới không làm gì tên kia, thấy tôi như vậy, Thắng đuổi theo hắn ta nhưng giữa chừng thì mất dấu hắn, cậu ta quay lại nói với tôi sao tôi lại không làm gì hắn và chuẩn bị mua cho tôi cái bánh khác, tôi nói không cần rồi nhặt bánh bao ở dưới đất lên thì dưới chiếc bánh ấy có tờ 100 nghìn đồng, tôi nhặt tờ tiền lên định đem đi tiêu nhưng sau lại chụp gửi lên diễn đàn các sinh viên có trong học viện, đợi mãi mà không một ai đến nhận nên tôi đành cất nó vào túi quần của mình.
Tôi và Thắng tìm thấy một chỗ gần cửa ra vào của căng-tin, hai bọn tôi đến đấy ngồi xuống chuẩn bị ăn thì Ly từ đâu tới cắn ngay một miếng vào bánh của tôi, lúc này tôi gần như cạn kiệt sức lực nên không thể làm gì Ly, tôi không để ý cô ấy nói gì và định ăn thì nhìn thấy nhân bánh lại là nhân đậu xanh loại mà tôi không thích, vì vậy tôi đặt chiếc bánh lên trên bàn rồi cố vác cái thân xác này đi mua cái bánh khác, dáng tôi bây giờ trông không khác gì một ông già đang chống gậy để đi. Khi tôi đến, cô bán hàng nói đã hết bánh bao, tôi cố gắng gồng mình lên để nói, tôi hỏi xem còn đồ ăn nào khác không thì cô ấy nói không còn cái nữa, nghe xong tôi thấy mình đã tới giới hạn, tôi đột nhiên ngất lịm đi.
Một lúc sau tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng, không, mà là một khoảng không màu trắng dài vô tận, đột nhiên một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiên trước mặt tôi, ông lão nói mình chính là Diêm Vương đến đây nói cho tôi biết rằng hiện tại tôi đang bị hai con quỷ vận đen và vận đỏ bám lấy, những người mà hai chúng nó đeo bám cơ thể sẽ yếu đi theo thời gian nếu họ không kịp thời bổ sung thức ăn, bọn chúng còn tìm đủ mọi cách để cho những người đó không ăn được gì, thấy thế tôi mới nhớ ra đúng là hôm nay mình trong cái rủi lại có cái may thật và cơ thể mình thì mệt mỏi một cách bất thường, Diêm Vương nói thêm tại vì hôm nay là thứ sáu ngày 13, đó cũng là ngày mà tròn 20 năm tôi được đầu thai nên hai con quỷ mới xuất hiện để đeo bám tôi, sau khi qua ngày này hai con quỷ tự nhiên sẽ rời đi, trả cơ thể tôi về trạng thái bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.