Trở Về Năm 1988

Chương 163: Có thai?

Tâm Hương Tung

13/07/2023

Cao Lương biết Uông Ngạn Quân chủ động xin ra trận giúp mình khai thác thị trường, đương nhiên là vui mừng khôn xiết, có Uông Ngạn Quân hỗ trợ, cô hoàn toàn yên tâm. Hơn nữa rốt cuộc Uông Ngạn Quân cũng hạ quyết tâm muốn ở gần Ngô Xuân Mai, cô đương nhiên vui mừng thay cho Xuân Mai, hy vọng Xuân Mai có thể dũng cảm một chút, Uông Ngạn Quân là một người đàn ông tốt đáng tin cậy, hy vọng bọn họ có thể trải qua hết thảy khó khăn, kiên định đi đến cuối cùng.

Uông Ngạn Quân xác định được hướng đi, nhưng bên Hồ Khải vẫn chưa cho hồi đáp, Cao Lương cảm thấy có lẽ hắn đang băn khoăn vấn đề chức vụ, hắn ở nhà xưởng kia là giám đốc thị trường, tới chỗ bọn họ nơi này chỉ có thể ngang chức với người khác, nhìn qua thì là bị xuống chức, do dự cũng dễ hiểu, vì thế bọn họ lại tìm cơ hội nói chuyện với đối phương một lần nữa, mời hắn tới làm giám đốc thị trường.

Hồ Khải có chút ngoài ý muốn nói: "Tôi làm giám đốc thị trường, giám đốc hiện tại thì sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Bởi vì nguyên nhân cá nhân nên xin điều đến nơi khác làm giám đốc khu vực."

Hồ Khải càng kinh ngạc, này không phải tương đương hạ chức sao? "Tôi có thể hỏi lý do không?"

Cao Lương cười cười nói: "Cũng không ngại nói thật với anh. Giám đốc thị trường hiện tại là bạn tốt nhiều năm của chúng tôi, bạn gái anh ấy làm việc ở thành phố X, không thể điều động công tác, hắn muốn ở gần bạn gái cho nên chủ động xin điều chức qua bên đó."

Sự nghi ngờ trong lòng Hồ Khải biến mất: "Tôi hiểu. Vậy được, năm sau tôi sẽ đến nhận chức."

Có giám đốc thị trường, cuối cùng Lý Tuấn Nghị và Cao Lương có thể thở phào nhẹ nhõm, máy năm tới có thể an tâm. An tâm thì an tâm, nhưng cũng không thanh nhàn, sắp tới tết, Cao Lương có rất nhiều chuyện cần làm, Cao Phán đã xác định kết hôn vào tháng 2 âm sang năm, làm người nhà mẹ đẻ, cô đương nhiên phải chuẩn bị của hồi môn cho em gái thật phong phú.

Năm nay là năm thứ hai bọn họ kết hôn, cũng là năm thứ hai dọn vào nhà mới, đương nhiên vẫn ăn tết ở Quảng Châu. Cao Lương thảo luận cùng Lý Tuấn Nghị, tính toán mời cha mẹ tới Quảng Châu ăn tết, kết quả Khuông Tú Mẫn nói nhà bọn họ quá hẹp không ở đủ nên cự tuyệt, ảo vợ chồng Lý Tuấn Nghị cứ như năm trước, qua năm lại trở về chúc tết.

Cúp điện thoại, Lý Tuấn Nghị có chút không vui: "Ba mẹ cũng thật là, nhà ba mẹ cũng đâu lớn hơn nhà mình? Vòn không phải vẫn chen chúc được sao. Bọn họ chỉ lo chúng ta làm con cháu phải tới chỗ họ chúc tết, nhưng bọn họ không nghĩ tới bà nội, lớn tuổi như vậy còn phải đi theo chúng ta bôn ba."

Cao Lương an ủi Lý Tuấn Nghị: "Hẳn là ba mẹ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy chúng ta ở đây nhiều người không tiện đi. Lại nói Tuấn Vĩ còn phải trực ban, kỳ nghỉ quá ngắn, không tới được Quảng Châu, ba mẹ lại đây ăn tết, hắn cũng chỉ có thể ăn tết một mình. Thôi, chờ về sau chúng ta đổi căn phòng lớn hơn, cả nhà có thể ăn tết cùng nhau."

Lý Tuấn Nghị nghĩ đến em trai, oán khí tiêu tan không ít, ôm eo Cao Lương, đầu gối lên bụng Cao Lương: "Vẫn là bà xã của anh rộng lượng."

Cao Lương vuốt tóc của anh, sợi tóc cứng cứng làm lòng bàn tay ngứa ngứa, cười nói: "Người một nhà phải thông cảm cho nhau một chút."

Lý Tuấn Nghị nói: "Ừ, tắm rửa ngủ đi."

Sắc mặt Cao Lương đột nhiên thay đổi, đột nhiên đẩy Lý Tuấn Nghị ra, chạy vào phòng vệ sinh, quỳ trước bồn cầu nôn mửa. Lý Tuấn Nghị vội chạy theo, vỗ lưng cô quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Cao Lương nôn xong, súc miệng: "Khả năng hôm nay đánh cầu với San San cởi áo khoác bị gió thổi, cảm lạnh, dạ dày có điểm khó chịu." Cao San được nghỉ đông trở lại, con bé mập lên một ít, nói mùa đông Bắc Kinh quá lạnh, mỗi ngày đều nằm ở trong phòng không ra cửa, chỉ ăn cơm nên mập lên, sau khi trở về ồn ào muốn giảm béo, mỗi ngày ít nhất vận động hai tiếng, có đôi khi Cao Lương sẽ đi đánh cầu cùng.

Lý Tuấn Nghị nhíu mày: "Để anh đi lấy ít thuốc cho em."

Cao Lương xua xua tay: "Không cần uống thuốc, nôn xong đã tốt hơn nhiều rồi. Anh đi ra ngoài trước đi, em tắm một cái."

Lý Tuấn Nghị nói: "Chúng ta cùng nhau tắm đi."



"Không được, nhanh đi ra ngoài, thời tiết này anh không sợ lạnh nhưng em sợ." Cao Lương nói xong đẩy người ra ngoài, cùng nhau tắm thì còn tắm được sao, trời này tắm ch ung không sinh bệnh mới là lạ.

Lý Tuấn Nghị cũng không kiên trì, đi ra ngoài trước.

Chờ Lý Tuấn Nghị cũng tắm rửa xong, Cao Lương đã nằm ở trên giường đọc sách, Lý Tuấn Nghị bò lên trên giường, cầm sách của Cao Lương đặt trên tủ đầu giường: "Đừng đọc nữa, nghỉ ngơi sớm một chút. Dạ dày còn khó chịu không?"

Cao Lương nói: "Khá hơn nhiều rồi."

Lý Tuấn Nghị chui vào ổ chăn, dán sát vào Cao Lương, luồn tay vào áo ngủ của Cao Lương. Cao Lương bắt lấy tay anh: "Đừng nháo, hôm nay nghỉ ngơi đi, an phận cho em." Kết hôn đã gần hai năm, hứng thú của Lý Tuấn Nghị đối với việc giường chiếu không giảm, tuy rằng Cao Lương biết như vậy nghĩa là tình cảm vợ chồng vẫn mặn nồng, nhưng đối với thân thể thật sự không tốt, cô cũng nghiêm túc thảo luận chuyện này với Lý Tuấn Nghị, vì thế hai người đã thương lượng tốt, mỗi tuần nhiều nhất ba lần, không thể nhiều hơn.

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh không có ý khác, chỉ muốn xoa bụng cho em, không phải dạ dày của em khó chịu sao?"

Bàn tay ấm áp bao trùm trên dạ dày của Cao Lương, bàn tay nhẹ nhàng xoa tròn, mát xa cho Cao Lương. Cao Lương cảm thấy rất thoải mái, liền mặc anh. Lý Tuấn Nghị ôm cô vào trong lòng ngực, dùng hai chân kẹp lấy chân cô: "Dễ chịu hơn không?"

Cao Lương dựa trên vai Lý Tuấn Nghị, chóp mũi là hơi thở quen thuộc làm người ta an tâm, cônhắm mắt lại: "Dạ, tốt hơn rồi. Sang năm Phán Phán kết hôn, chắc sẽ có con luôn. Có phải chúng ta cũng nên chuẩn bị có con hay không?"

Lý Tuấn Nghị nghĩ nghĩ: "Muộn thêm hai năm nữa cũng không sao, có con, rất nhiều chuyện đều không tiện." Anh cảm thấy có con sẽ không có biện pháp hưởng thụ thế giới hai người, đến lúc đó Cao Lương chăm sóc con cái, lại muốn quản lí nhà xưởng, nào còn có tinh lực dành cho mình.

Cao Lương có tính toán riêng: "Nhà xưởng không sai biệt lắm sắp đi vào quỹ đạo rồi, hiện tại Tư Hoa cũng có thể giúp em, em cảm thấy có thể sinh con rồi, hai năm nữa Tư Hoa cũng muốn yêu đương kết hôn sinh con, cả 2 người cùng sinh con thì ai tới quản lý nhà xưởng đây."

"Không có việc gì, để anh." Lý Tuấn Nghị cảm thấy lúc này mình không thể chối từ gánh vác trách nhiệm.

Cao Lương cười nói: "Tinh lực của anh cũng hữu hạn, trong thời gian ngắn còn có thể, trường kỳ đâu được. Anh không cần nhọc lòng, tự em sẽ an bài."

Lý Tuấn Nghị tiếc nuối lại thỏa mãn mà thở dài một tiếng: "Bà xã quá giỏi giang thì biết làm sao bây giờ?"

Cao Lương đụng đụng đầu vào trong lòng ngực anh, cong lên khóe miệng cười.

Ngày hôm sa, Cao Lương thức dậy thì phát hiện bà nội đã nấu xong cơm sáng, hấp bánh bao cấp đông Cao Lương làm trước đó, nấu cháo cá, gọi bọn họ tới ăn sáng.

Cao Lương nói: "Bà, sao bà lại dậy nấu cơm sáng, không phải đã nói để cháu làm sao?"

Bà nội cười xua xua tay: "Bà lớn tuổi, ngủ ít, nấu cơm sáng lại không mệt, người trẻ tuổi mấy đứa bận rộn nên ngủ nhiều một lát. Tới ăn sáng đi, chắc San San và Cường Cường đều tỉnh rồi đi, cháu đi gọi chúng nó đi."

Cao Lương vội đi qua hỗ trợ: "Bà nội, bà để cháu múc cho."



Bà cũng không tranh, nói: "Vậy để bà đi gọi chúng nó tới ăn cơm."

Cao Lương múc cháo, rõ ràng cháo cá rất thơm ngọt, là món yêu thích ngày thường của cô, nhưng hôm nay ngửi mùi lại không muốn ăn, ngược lại cảm thấy có chút ngây ngấy. Nhưng đây là bà nội tự tay nấu, cô không thể không ăn, Cao Lương một tay cầm lấy một cái bánh bao, mới vừa ăn nửa cái bánh bao, uống mấy miếng cháo, liền cảm thấy có chút buồn nôn, vội đứng dậy, chạy đến phòng vệ sinh nôn ra.

Bà nội và Cao San đều giật mình mà nói: "Lương Lương (chị cả) làm sao vậy?"

Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn phương hướng phòng vệ sinh, nói: "Ngày hôm qua cô ấy đã có chút không thoải mái, hẳn là cảm mạo đi. Cháu đi xem." Nói xong đặt bánh bao trong tay xuống, đứng dậy đi xem Cao Lương.

Cao Lương vốn dĩ không ăn được gì, buổi sáng dậy chỉ uống ít nước, lúc này chỉ ăn một lát, cho nên chỉ nôn ra nước trong, Lý Tuấn Nghị khẽ vuốt lưng cô: "Sao cả đêm còn chưa đỡ, uống thuốc đi, để anh tìm xem."

Không biết bà nội tới từ khi nào, bà đứng ở cửa nhìn Cao Lương, có chút lo lắng hỏi: "Lương Lương có chỗ nào không thoải mái?"

Cao Lương súc miệng, quay đầu nhìn bà nội suy yếu mà cười một chút: "Chỉ là cảm thấy dạ dày có điểm khó chịu, ghê tởm buồn nôn. Hẳn là ngày hôm qua bị cảm lạnh ạ."

Bà nội nghĩ nghĩ, một lát sau nói: "Cháu đi bệnh viện kiểm tra đi, xem có phải có thai hay không."

Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều bị lời này của bà nội dọa sợ: "Không thể nào? Chúng cháu vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai."

Bà nội nói: "Mặc kệ có phải hay không, đi kiểm tra sẽ biết, đừng qua loa."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị, vẻ mặt kinh hoảng, Lý Tuấn Nghị vội nở nụ cười trấn an cô: "Hẳn là không phải đâu, lát nữa anh đưa em tới bệnh viện khám xem."

Bà nội có chút cao hứng gật đầu: "Đúng vậy, đi khám cho yên tâm."Kinh nghiệm của bà phong phú, cảm thấy biểu hiện Cao Lương rất giống có mang, cho nên tâm tình phá lệ tốt, phải biết rằng bà đã mong chắt trai thật lâu, hiện tại người trẻ tuổi cũng thật là, sinh con còn thích sinh mới sinh, con cái là trời cho, còn có thể ngăn cản được sao?

Tuy rằng không muốn ăn uống, Cao Lương vẫn miễn cưỡng ăn một lát, rốt cuộc hôm nay còn có một đống công việc phải xử lý đó.

Bà nội vẫn luôn vui tươi hớn hở, giống như Cao Lương thật sự mang thai rồi, hoan thiên hỉ địa tiễn Cao Lương ra cửa. Cao San và Cao Cường biết được tin tức này cũng rất hưng phấn, bọn họ muốn thăng cấp làm di làm chú, con của chị cả khẳng định đặc biệt xinh đẹp thông minh.

Tâm tình Cao Lương hoàn toàn khác người nhà, nội tâm cô thấp thỏm bất an, cô lo lắng là mình thật sự có mang, rốt cuộc còn chưa sẵn sàng, bao gồm cả thân thể và tâm lý, nửa năm này công việc đặc biệt bận rộn, trạng thái thân thể chưa điều chỉnh tốt, cô chưa thể đưa những thứ tốt nhất cho con.

Lý Tuấn Nghị lái xe, nhìn vẻ mặt Cao Lương đầy mây đen, duỗi tay nắm lấy tay cô: "Nếu mang thai, em sẽ không vui sao?"

Cao Lương nắm lại tay anh: "Cũng không phải không cao hứng. Chỉ là em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng sao, sợ chưa đủ tốt cho con."

Lý Tuấn Nghị bóp tay nàng, ngày mùa đông nhưng lòng bàn tay Cao Lương vẫn có chút mồ hôi: "Đừng lo lắng, dù có thai cũng sẽ không có vấn đề gì, thân thể chúng ta tốt, con cái khẳng định cũng sẽ khỏe mạnh."

Cao Lương nhìn anh, gật gật đầu: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1988

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook