Trở Về Năm 1988

Chương 127: Cưới vợ cưới hiền

Tâm Hương Tung

13/07/2023

Ngày hôm sau, Cao Phán liền đi phỏng vấn. Tới giữa trưa, cũng chưa thấy Cao Phán trở về, Cao Lương có chút thất thần, sớm biết vậy mình nên đi cùng con bé, dù sao cũng là lần đầu tiên tìm việc, sẽ không gặp khó khăn gì đi?

Lý Tuấn Nghị tới ăn cơm trưa, thấy cô luôn hướng ra cửa, biết cô lo lắng, nói: "Không cần lo lắng, em quá bao bọn Cao Phán, em đừng quên, con bé cũng một mình học ở quê hai năm đấy."

Cao Lương nghe xong, có chút xấu hổ mà cười cười, xác thật như thế, kỳ thật Cao Phán đã sớm độc lập, mà chính cô vẫn đối đãi với con bé như trẻ con.

Lý Tuấn Nghị nói: "Buổi sáng có một cuộc phỏng vấn, buổi chiều còn có một cái nữa, giữa trưa hẳn là ăn bên ngoài, sẽ không trở về, chờ buổi tối trở về em sẽ biết kết quả."

Cao Lương gật gật đầu, nén bất an xuống đáy lòng, chim nhỏ trưởng thành, sẽ muốn bay xa.

Buổi chiều gần bốn giờ, Cao Phán hưng phấn mà đẩy cửa chạy vào tiệm, làm chuông gió treo trên cửa phát ra một trận tiếng chuông thanh thúy dồn dập, cô bất chấp trong tiệm còn có người khác, hưng phấn hô to: "Chị, chị, em tìm được công việc rồi!"

Lúc này trong tiệm ít khách, nhân viên cửa hàng đều đang nghỉ ngơi, Cao Lương cũng ghé vào trên bàn ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng Cao Phán, đột nhiên nhấc đầu: "Thật sự?"

Mặt Cao Phán đỏ bừng, không biết là bị phơi hay là hưng phấn, thái dương đầy mồ hôi, một hơi chạy đến trước mặt Cao Lương, dùng sức ôm lấy cô, đây chính là mở màn báo cáo thắng lợi của cô, lần đầu tiên tự mình tìm được công việc, mà không phải dựa vào người nhà, sao cô có thể không cao hứng. Cao Lương cũng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, ôm lại Cao Phán: "Là công ty nào?"

Cao Phán thở mấy hơi, nhận ly nước Chung Tiểu Hồng đưa uống một hơi to: "Cảm ơn chị Tiểu Hồng. Là công ty phỏng vấn buổi chiều, công ty buổi sángcũng nhận em, bất quá em cảm giác bọn họ không đáng tin cậy, lương người mới là một trăm đồng, sau đó trích phần trăm, em còn là người mới, lấy cái gì trích phần trăm. Công ty buổi chiều là bà chủ tự mình phỏng vấn, bà chủ nhìn thấy em biết thiết kế thời trang trẻ em, rất vừa lòng với váy em thiết kế, vừa lúc công ty bọn họ cũng làm thời trang trẻ em. Chị nói xme có trùng hợp không?" Cao Phán nhịn không được ôm mặt, hiển nhiên còn chưa hết hưng phấn.

Cao Lương biết trong lòng Cao Phán vẫn luôn mơ được làm công chúa, đặc biệt thích váy bồng của bé gái, cho nên lúc thiết kế thì vẽ không ít bản thảo váy công chúa thỏa mãn yêu thích, không nghĩ tới cư nhiên sẽ có người thích: "Chủ công ty là nữ?"

"Nữ, tuổi cũng không quá lớn, hai ba mươi tuổi đi, em cảm thấy bà chủ rất giỏi! Chị cả, em cảm thấy bà chủ rất giống chị." Thực hiển nhiên, Cao Phán đặc biệt sùng bái cấp trên mới.

Cao Lương vừa nghe là nữ tức khắc yên lòng, nhìn dáng vẻ Cao Phán thật sự tìm được công việc yêu thích, cô vui mừng mà nhìn Cao Phán: "Em ăn cơm trưa chưa? Chị làm chén mì lạnh cho em?"

Cao Phán gật đầu: "Vâng, vừa lúc buổi trưa em chưa ăn, hiện tại sắp chết đói rồi. Em muốn ăn mì lạnh, cho em cả rau trộn nữa, em muốn ăn cái kia."

"Được, đều được." Bước chân Cao Lương nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, lấy đồ ăn cho em gái. Cô ở trong phòng bếp bận rộn mới nhớ tới, hình như quên hỏi con bé chuyện quan trọng nhất, chưa nói đến tiền lương đãi ngộ, Cao Phán sẽ không một hưng phấn đén mức quên không hỏi bà chủ cái này chứ?

Cô bưng mì ra, Cao Phán còn đang kể chuyện đi phỏng vấn với nhân viên trong tiệm, nhìn ra được con bé cực kỳ tự hào. Cao Lương đem mì với rau trộn ra, Cao Phán ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm mà nói: "Cảm ơn chị cả!"

Cao Lương hỏi: "Tiền lương và đãi ngộ thế nào, có hỏi không?"

"Em có hỏi, thời gian thử việc là một trăm đồng, thử việc ba tháng, chuyển chính thức là 300, nếu làm tốt, còn sẽ có tiền thưởng." Cao Phán với công việc này hiển nhiên rất vừa lòng.

Cao Lương vừa nghe, tiền thưởng gì đó quá xa vời, tiền lương 300 một tháng, đối với một người mới vừa tốt nghiệp mà nói cũng không quá tệi: "Vậy cũng không tệ lắm."

Cao Phán lấy lòng mà nhìn Cao Lương cười: "Chị, em vẫn ở với chị, thuê phòng quá đắt, em không thuê nổi."



"Có thể, chỉ cần em muốn ở. Đúng rồi, công ty ở đâu?" Cao Lương hỏi.

"Khu Càng Tú, từ nhà chúng ta đến đó ngồi xe buýt đại khái hơn ba mươi phút, không xa." Cao Phán nói xong uống một ngụm canh.

Cao Lương cảm thấy, giờ phút này cả người Cao Phán đều tản ra khí chất tự tin mỹ lệ, làm người ta vì cô cảm thấy tự hào, thật tốt, cuối cùng tâm huyết của mình cũng không uổng phí: "Vậy chị chúc mừng em, cố lên!"

Cao Phán cười gật đầu: "Hì hì, vâng!"

Rất nhanh cả nhà đều biết chuyện Cao Phán tìm được công việc mới, mọi người đều cảm thấy cao hứng, Cao Phán còn chưa có lãnh tiền lương đâu, cũng đã hứa hẹn mua lễ vật cho cả nhà, cho nàng còn chưa có tiền, nhưng tiền lương tháng thứ nhất của con bé đã không còn.

Lý Tuấn Nghị lén lút nói cùng Cao Lương: "Con bé đại khái quên chính mình còn phải giữ tiền ăn cơm ngồi xe."

Cao Lương đè thấp thanh âm nói: "Đừng đả kích con bé, không có tiền thì em cho nó."

"Em cho v=con bé vay đi, về sau nó sẽ biết phân chia tiền lương hợp lý." Lý Tuấn Nghị cảm thấy, trong bốn chị em Cao gia thì đại khái Cao Phán là người vô tâm không phổi nhất, chuyện gì cũng không cần nhọc lòng, thật là mệnh tốt.

Cao Lương nghe xong chỉ cười, Cao Phán mới vừa đi làm muốn kiếm tiền, cảm thấy hưng phấn mới không tính toán, ngày thường con bé cũng không phải người ăn xài phung phí, tương đối tiết kiệm.

Cao Phán thực mau liền đi làm, Cao San cũng vào cấp ba, Cao Cường lên lớp, bên Quảng Đông quy định tiểu học học 6 năm, cho nên Cao Cường còn chưa tốt nghiệp, Cao Lương vẫn tiếp tục mở cửa tiệm, mọi người đều đâu đã vào đấy, từng người bận rộn. Lý Tuấn Nghị cũng cẩn trọng làm việc, nỗ lực kiếm tiền trả nợ.

Một ngày chạng vạng, Lý Tuấn Nghị cùng Uông Ngạn Quân và Chu Văn Võ ăn cơm chiều cùng nhau, Chu Văn Võ cầm báo chí nói: "Cao Lương mua nhà ở Hạnh Phúc Uyển đúng không? Lúc ấy mua bao nhiêu tiền một m2 vậy?"

Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu lên: "Hình như là 2500 đồng, làm sao vậy?"

Chu Văn Võ nói: "Má nó, hiện tại đã tăng tới 3000 đồng, còn chưa đến nửa năm đã tăng 500 đồng? Căn nhà của ông là 120 m2 đi, vậy không phải kiếm lời được sáu vạn sao? Ta thiên, này nếu có nhiều tiền mua mười căn nhà, hiện tại liền kiếm được 60 vạn, thật sự là làm bất động sản dễ phát tài."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Làm bất động sản? Mua bán cho ai? Dù ra giá cũng không có người bán, bán được thì kiếm lời, nhưng bán không được vậy số tiền đó vẫn không ở trong tay, không phải tương đương đem tiền tất cả đặt vào bất động sản?"

Uông Ngạn Quân gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Anh Nghị nói đúng, bất động sản không đáng tin cậy. Bất quá vẫn là Cao Lương anh minh, nhanh chóng quyết định, cho nên kiếm lời, nhà thì vẫn phải mua, nếu kéo dài tới hiện tại mưới mua chẳng phải mất thêm vài vạn sao?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu cười: "Đúng vậy, bọn tôi cũng nói nên mua nhà trước. Lúc trước Cao Lương nói muốn mua phòng ở nhưng tiền không đủ, tôi còn nói để sáu tháng cuối năm mới mua, may mắn cô ấy quyết đoán, mua sớm tiết kiệm được một số tiền."

Uông Ngạn Quân hỏi: "Mấy ông nói giá nhà này còn sẽ tăng sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Khó mà nói được, hẳn là vẫn sẽ tăng"



"Má nó, thực sự muốn bức tử dân nghèo mà, cứ như vậy thì làm cả đời cũng không mua nổi phòng ở." Uông Ngạn Quân không khỏi líu lưỡi.

Chu Văn Võ đột nhiên bất động, qua một hồi lâu mới nói: "Sớm biết vậy tôi cũng cầm tiền đi mua phòng ở, không đến mức hiện tại tất cả đều ném đá trên sông."

Lý Tuấn Nghị cũng cảm thấy kỳ quái, 60 vạn của Chu Văn Võ trừ bỏ đăng ký tài chính công ty hết mười vạn, cái khác đều không tiêu, công ty chi tiêu chỉ có như vậy, phỏng chừng tiêu không ít trên người Nguyễn Tuệ, liền an ủi hắn: "Về sau sẽ mua được. Hiện tại cũng không vội mua phòng ở, trước phát triển sự nghiệp đi, đến lúc đó kiếm đồng tiền lớn, nhà ở kiểu gì đều có thể mua." Đây là nói thật, nếu không phải Cao Lương muốn mua nhà để dời hộ khẩu các em tới Quảng Châu, Lý Tuấn Nghị thật đúng là tính toán cầm số tiền đó đi mở rộng quy mô kinh doanh, dùng tiền kiếm tiền mới có thể kiếm được nhiều tiền.

Chu Văn Võ gật gật đầu: "Nói cũng đúng."

Buổi tối Lý Tuấn Nghị trở về đón Cao Lương, thấy Cao Lương liền hôn một cái, Cao Lương né tránh: "Đừng, trên mặt toàn dầu."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Đây là khen thưởng cho em."

"Khen thưởng cái gì?" Cao Lương ngoài ý muốn nhìn anh.

"Khen thưởng em anh minh thần võ!" Lý Tuấn Nghị nói chuyện giá nhà tăng.

Cao Lương kinh ngạc nói: "Tăng nhiều như vậy sao? Đúng là tiết kiệm được tiền." Sau khi mua nhà, cô liền không chú ý giá nhà nữa, biết giá nhà sẽ tăng nhưng không nghĩ tăng nhanh tới vậy, sang năm giá nhà ít nhất phải tăng gấp đôi, về sau lại muốn mua nhà phỏng chừng không mua nổi, cho nên vẫn chuyên tâm phát triển sự nghiệp đi. Cô leo lên ghế sau, ôm lấy eo Lý Tuấn Nghị, đem mặt dán trên lưng anh, "Về nhà đi."

Lý Tuấn Nghị khởi động xe máy, vui sướng mà chạy về nhà. Tới cửa tiểu khu, thấy chuyến xe buýt cuối ngày đi ngang qua nhà bọn họ, Lý Tuấn Nghị đdừng lại chờ xe buýt đi qua, Cao Lương thấy dưới đèn đường có hai người đứng ở cửa tiểu khu nói chuyện, cô gái nâng cánh tay vẫy vẫy, tạm biệt chàng trai, sau đó vào tiểu khu.

Cao Lương phát hiện bóng dáng cô gái rất quen thuộc, nhỏ giọng nói với Lý Tuấn Nghị: "Là Phán Phán, có người đưa con bé về."

Lý Tuấn Nghị cũng thấy, nói: "Hẳn là đồng nghiệp đi."

Lý Tuấn Nghị cưỡi lên xe, chậm rãi chờ đợi bảo vệ mở cửa tiến tiểu khu, đi vào liền đuổi theo Cao Phán, Cao Lương gọi người: "Phán Phán, sao giờ mới trở về?"

Cao Phán đột nhiên quay đầu, nở nụ cười: "Chị cả, anh Tuấn Nghị, anh chị cũng mới trở về. Hôm nay công ty tăng ca, em mới tan tầm."

Cao Lương có chút lo lắng mà nói: "Muộn vậy mới tan tầm? Buổi tối em về cũng không an toàn." Cao Lương biết làm thiết kế đều là như thế này, tăng ca là chuyện thường ngày, cô lo lắng Cao Phán về muộn không an toàn.

"Vừa mới có đồng nghiệp đưa em về, thực an toàn, không có việc gì, chị." Cao Phán thực bình tĩnh mà nói.

Cao Lương nói: "Chị có thấy, đồng nghiệp chuyên đưa đưa trở về?"

Cao Phán lắc đầu: "Không có, hắn nói nhà hắn gần đây."

Cao Lương nghĩ thầm, nào có trùng hợp như vậy, vừa lúc đồng nghiệp đó ở gần, Quảng Châu cũng không nhỏ, hơn phân nửa là người ta đặc biệt đưa con bé về, người nọ muốn theo đuổi Cao Phán?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1988

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook