Trở Về Năm 1988

Chương 87: Dọn nhà mới

Tâm Hương Tung

13/07/2023

Cao Lương đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình bước lên đoàn tàu đi về phía nam, thời gian hai đời đan xen, cô có loại cảm giác xuyên qua thời không, có thể khẳng định, chưa từng có khi nào cô cảm thấy tràn ngập chờ mong cùng vui sướng như bây giờ, cô nhìn Lý Tuấn Nghị bên người và vẻ mặt hưng phấn của hai em, chuyến tàu đang ngồi hiện tại là hướng tới một tương lai hoàn toàn mới.

Cao San và Cao Cường là lần đầu tiên ngồi xe lửa, từ khi lên xe, bọn chúng đã thăm quan toàn bộ khoang giường nằm, nếu không phải toa ăn có ngăn cách, bọn nó còn tính chạy hết cả xe lửa. Bất quá Lý Tuấn Nghị đã nói với bọn nó, dù có thể đi sang toa ghế ngồi, cũng không có biện pháp quay lại, bởi vì nơi đó nhét đầy người, gió cũng không lọt, càng miễn bàn tới người.

Đúng vậy, ít nhiều nhờ có Vương Song Hỉ, bọn họ thuận lợi mà mua được vé giường nằm, không cần chen lấn ngồi cùng những người khác, nói cách khác, Lý Tuấn Nghị thật đúng là lo lắng ba chị em Cao Lương không lên được xe. Lần này bọn họ đi trước, Chu Văn Võ mấy năm nay ít về nhà, lần này muốn nghỉ dài hạn, muốn ăn xong nguyên tiêu quay lại Quảng Châu. Lần này Vương Thu Lan cũng không theo chân bọn họ, bởi vì cô gái này tiếc tiền mua vé giường nằm, lại không mua được ghế ngồi phổ thông, cô tính xuất phát muộn hơn. Cao Lương cũng nhờ Dương Trung Hoa, đến lúc đó Thu Lan đi tìm hắn hỗ trợ mua vé đi Quảng Châu.

Cao San cùng Cao Cường vẫn luôn náo loạn đến lúc tắt đèn mới an tĩnh lại, ngày hôm sau trời sáng ngời, hai chị em đã sớm thức dậy trong tiếng "Loảng xoảng, loảng xoảng" của xe lửa, sau đó ghé vào cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài, một bên xem một bên nghị luận. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị tỉnh dậy trong tiếng ríu rít của hai chị em, liếc nhau một cái, Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương mê mang chưa tỉnh ngủ hẳn, nghĩ về sau sẽ có rất nhiều cơ hội như vậy, thậm chí không lâu nữa, không cần cách xa như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy hưng phấn khó nhịn.

Cao Lương còn buồn ngủ, nhìn người đối biểu lộ ôn nhu tươi cười, cũng không nghĩ tới trong lòng đối phương đang suy nghĩ mấy chuyện kiều diễm. Cô lại nhìn hai đứa em ngồi ở lối nhỏ, bọn nó vẫn chưa hết hưng phấn kính, thật hy vọng bọn nó tới trường học mới vẫn có thể vui vẻ như vậy, đến lúc đó đừng chạy tới chỗ cô khóc nhè.

Khi còn nhỏ đọc truyện, cảm thấy chuyện chuyển trường viết trong sách đặc biệt thú vị, sau khi lớn lên mới biết được, nguyên lai chuyển trường xếp lớp kỳ thật một chút cũng không thú vị, thậm chí có chút bất đắc dĩ thê lương, rốt cuộc phải thích ứng hoàn cảnh mới với những đứa trẻ thì rất bất an cùng khủng hoảng. Cao Lương biết hiện tại em trai, em gái gặp phải vấn đề này, cô thực sự có điểm lo lắng.

Tới Quảng Châu, Cao San và Cao Cường chưa từng ra khỏi huyện thành, cảm giác đôi mắt không đủ dùng, ga tàu hỏa thật lớn, người thật nhiều, nhà thật cao, xe buýt thật lớa, đường cái thật to. Cao Lương nghe thấy em trai em gái ríu rít hỏi Lý Tuấn Nghị cái này cái kia, bọn họ tràn ngập tò mò và hưng phấn với mọi chuyện, Lý Tuấn Nghị phi thường kiên nhẫn mà trả lời mười vạn câu hỏi vì sao, thỏa mãn lòng hiếu kỳ và lòng hiếu học của hai đứa nhỏ.

Tức khắc Cao Lương cảm thấy mang hai đứa em tới Quảng Châu là đúng, cô nhớ rõ có quan điểm, hoàn cảnh sinh hoạt ảnh hưởng tầm mắt của một người, Quảng Châu phát triển, các em lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tầm mắt sẽ được mở rộng, người cũng sẽ tự tin hơn.

Lý Tuấn Nghị không có dẫn bọn họ đi xe buýt, mà bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ. Cao San cùng Cao Cường là lần đầu ngồi xe hơi nhỏ, đều cực kỳ hưng phấn, Cao Cường kích động đến đổ mồ hôi, giỏi quá, vừa tới Quảng Châu liền ngồi xe hơi nhỏ, ngần này đi khoe khoang với mấy người bạn nhỏ cũng đã đủ.

Cao Lương cho rằng Lý Tuấn Nghị sẽ mang bọn họ đi tới nhà xưởng, nhưng không có, anh trực tiếp đưa ba chị em tới tiểu khu: "Anh giúp em thuê phòng ở chỗ này."

Cao Lương nhìn hoàn cảnh xung quanh: "Nơi này tiền thuê nhà bao nhiêu? Hẳn là không rẻ đi?"

Lý Tuấn Nghị cho rằng cô ngại đắt, liền nói: "Cũng ổn, chỉ mấy chục đồng, anh đã thanh toán nửa năm tiền thuê nhà, các em chỉ cần ở."

Cao Lương cười nói: "Tiền thuê nhà cứ để em tự trả, em lo được. Nhà trong tiều khu đắt một chút thực bình thường, an ninh cũng tốt hơn, em cảm thấy cũng ổn." Thời buổi này trị an vẫn không dám khen tặng, đặc biệt là khu Thiên Hà bên này rõ ràng vẫn là khu đô thị mới, dân ngoại lai nhiều, trị an khẳng định không bằng khu phố cũ.

Lý Tuấn Nghị mỉm cười nhìn cô: "Anh cũng muốn ở chỗ này." Ngữ khí cũng không quá khẳng định, mà có điểm trưng cầu ý kiến.

Cao Lương biết anh không cần phải ở chỗ này, bởi vì điều kiện ký túc xá nhà xưởng kỳ thật cũng không tệ lắm, nhưng nếu anh muốn một phòng trong căn nhà anh thuê, Cao Lương đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, không khác gì làm hàng xóm khi ở quê, chỉ là càng mật thêm chút mà thôi. "Có mấy phòng ngủ?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Ba phòng."

Cao Lương nói: "Vậy được, anh ở một phòng, bọn em ở hai phòng."

"Thật hả?" Lý Tuấn Nghị cười cong mắt.

Cao Cường nghe nói Lý Tuấn Nghị ở cùng bọn họ, hưng phấn mà nói: "Oa, vậy chúng ta là người một nhà phải không?"



Lý Tuấn Nghị cười tủm tỉm mà nói: "Đúng vậy, chúng ta đã là người một nhà rồi."

Phòng ở rất mới, kiểu dáng thiết kế cũng là kiểu dáng mới nhất, nhưng trong mắt Cao Lương vẫn không quá hợp lý, bất quá cũng không ảnh hưởng tới công năng, ít nhất xem như chung cư hiện đại hoá, không cần giống nhà ngang dùng WC và phòng bếp công cộng. Đại khái căn nhà rộng khoảng một trăm mét vuông, nếu trả mấy chục đồng một tháng, cũng vẫn có lợi.

Trong phòng đã thêm gia cụ đơn giản, giường, tủ quần áo cùng với bàn học đều được Lý Tuấn Nghị chuẩn bị trước, lau một sát là có thể dùng. Cao Lương xem như chuyển nhà, biết lập tức phải vào ở, cô mang đến không ít đồ vật, trong đó có hai cái chăn bông đã giặt phơi, đệm giường thì mua sau, mùa đông Quảng Châu tuy rằng ấm hơn ở quê, nhưng cũng chỉ ấm hơn mấy độ, cũng vẫn rất lạnh.

Nồi chén gáo bồn dầu muối tương dấm thì để mua sau, còn có các loại đồ dùng sinh hoạt. Lý Tuấn Nghị không chê phiền mà cùng Cao Lương đi chợ trời mua sắm, đem căn nhà trống rỗng trở nên phong phú, vào ban đêm, Cao Lương ở nhà tổ chức bữa cơm, làm bữa cơm đầu tiên ở nhà mới, cả ngày bốn người cũng không ăn cơm hẳn hoi, lúc này rốt cuộc được ăn ngon, một đám đều ăn ngấu nghiến. Lý Tuấn Nghị cảm thấy, với tay nghề Cao Lương, mỗi ngày chạy tới chạy lui cũng đáng giá.

Ngày hôm nay bận rộn đến kiệt sức, ngựa hết hơi, ăn cơm xong, mọi người đều chuẩn bị tắm rửa ngủ, Cao Lương cho rằng Lý Tuấn Nghị cũng sẽ ở chỗ này ngủ, tuy rằng phòng anh chưa có đệm chăn, nhưng anh có thể ngủ cùng Cao Cường. Nhưng Lý Tuấn Nghị ăn cơm xong liền phải rời đi: "Ngày mai khởi công, tối hôm nay anh nhất định phải qua nhìn xem mới được."

Cao Lương đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, không phải anh nói buổi chiều muốn đi ngân hàng lấy tiền, kết quả không đi, ngày mai khởi công thì lấy đâu ra bao lì xì?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Không sao, sáng mai anh đi lấy, để bọn họ đi làm trước, anh phát trễ chút cũng không sao. Anh đi đây."

Cao Lương đưa anh ra tới cửa: "Vậy anh đi đường cẩn thận."

Lý Tuấn Nghị mở cửa lại dừng lại: "Mấy ngày nay Văn Võ không ở đây, khả năng anh không rảnh lại đây. Bất quá lúc San San cùng Cường Cường khai giảng anh khẳng định sẽ tới, đến lúc đó đưa các em tới trường, không cần lo lắng."

Cao Lương gật đầu: "Em biết. Chờ em sắp xếp xong, dẫn hai đứa nó tới xưởng tham quan một chút."

Lý Tuấn Nghị cười: "Không phải tham quan, hẳn là tới tuần tra một chút, Cao tổng."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc cười đến cúi đầu. Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Cao Cường đi tắm rửa, Cao San hẳn là ở trong phòng bếp dọn dẹp, liền nhanh chóng nâng cằm Cao Lương, mổ một cái lên môi cô: "Được rồi, anh đi đây, em nghỉ ngơi sớm một chút."

Cao Lương đỏ mặt: "Trên đường cẩn thận, anh trở về ngủ sớm một chút."

Lý Tuấn Nghị đi rồi. Cao Lương đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa, vừa quay đầu lại, thấy Cao San đang che miệng cười trộm: "Chị cả, em nhìn thấy hai người."

Cao Lương dùng tay che mắt, tên Lý Tuấn Nghị này, về sau lúc có người tuyệt đối không cho phép anh động tay động chân, nói chuyện cũng không được, cô quẫn bách trong chốc lát, nói: "Em coi như không nhìn thấy đi."

Cao San cười hì hì nói: "Không sao, em cũng sẽ không nói. Anh Tuấn Nghị thật sự khá tốt, em cũng thích anh ấy là anh rể."

Cao Lương biết Cao San trưởng thành tương đối sớm, liền nói: "Học kỳ tới chị hy vọng em có thể tập trung học tập."

Cao San đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi, em mới không yêu sớm đâu. Hơn nữa mấy nam sinh lớp chúng em trước kia rất ấu trĩ, còn không biết nhiều bằng em."



"Được rồi, Cường Cường đâu rồi. Em nhìn xem nước đun được chưa, đi tắm rửa đi." Cao Lương nói vọng vào phòng ngủ, còn rất thật nhiều đồ vật cần thu thập, dọn nhà một lần, đau chỉ một ngày hai ngày là có thể thu thập tốt.

Có ba phòng ngủ, Lý Tuấn Nghị ở một gian, Cao Lương cùng Cao San ở một gian, Cao Cường một mình ở gian nhỏ nhất, Cao Lương quyết định chờ Vương Thu Lan tới, để Cao Cường kê một cái giường nhỏ ở trong phòng Lý Tuấn Nghị, ở trong thành phố lớn bất tiện nhất chính là quá ít phòng, vĩnh viễn không đủ dùng.

Cao San cùng Cao Cường đối với Quảng Châu tràn ngập tò mò, bọn họ hận không thể đi xem khắp nơi, bất quá hai ngàyđầu Cao Lương không dẫn bọn nó đi ra ngoài chơi, chỉ là ở nhà thu thập phòng ở, tới ngày thứ ba, cô rốt cuộc mới mang theo hai đứa em đi nhà xưởng Lý Tuấn Nghị. Nhà thuê cách nhà xưởng Lý Tuấn Nghị mấy trạm xe, xuống xe còn phải đi khoảng mười phút, bởi vì nhà xưởng cũng không ở trên đường cái, mà đi vào trong một chút.

Khu nhà xưởng gọi là Thành Xã, có chợ, cửa hàng, tiệm cơm, ở trong mắt Cao San cùng Cao Cường, kỳ thật cũng không khác huyện thành bọn họ lắm, Cao Lương nói: "Nơi này nhìn không khác lắm với huyện thành chúng ta, nhưng thu nhập của một thôn người ta con hơn cả huyện chúng ta."

"Bọn họ rất có tiền sao?" Cao Cường hỏi.

"Đúng vậy."

Cao San hỏi: "Vậy anh Tuấn Nghị cũng có tiền sao?"

Cao Lương nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định không nói cho bọn họ tình hình thực tế, liền nói: "Anh ấy cũng ổn, ở chỗ này không tính là có tiền, bởi vì anh ấy làm ăn chung cùng người khác."

Cao Cường nói: "Chị cả, về sau e, cũng muốn mở công xưởng, em cũng muốn kiếm rất nhiều tiền."

Cao Lương cười nói: "Cường Cường kiếm nhiều tiền thì muốn làm gì?"

Cao Cường nghiêm túc nói: "Để cho chị cả sống thật tốt, không cần vất vả như vậy."

Trong lòng Cao Lương được an ủi, sờ sờ đầu Cao Cường: "Chị cảm ơn tâm ý của em, bất quá chị hy vọng hiện tại các em học tập thật giỏi, thi đậu đại học chính là tâm nguyện lớn nhất của chị trước mắt."

Lúc tham quan xưởng quần áo của Lý Tuấn Nghị, gặp mấy người chào Cao Lương là Cao tổng, làm cho Cao Lương rất xấu hổ, bởi vì cô làm chủ lại không có bao lì xì để phát, hơn nữa trong mắt hai đứa em cũng thập phần tò mò, sao chị cả lại thành Cao tổng? Vì thế Cao Lương dứt khoát tránh ở trong ký túc xá của Lý Tuấn Nghị không ra khỏi cửa, để Lý Tuấn Nghị dẫn Cao San và Cao Cường đi tham quan một vòng. Trưa hôm đó, Lý Tuấn Nghị mang theo bọn họ đi tới trường học của Cao San và Cao Cường cho biết đường, cho bọn họ ấn tượng đại khái, hai ngày nữa sẽ dẫn bọn chúng đi báo danh.

Cùng ngày Lý Tuấn Nghị không có về nhà xưởng, buổi tối ở lại chỗ Cao Lương bên này, chờ Cao Cường đi ngủ, Cao San đi tắm, Lý Tuấn Nghị kéo Cao Lương vào phòng mình, đè ở phía sau cửa hôn một phen, đã nhiều ngày phải ôm nỗi khổ tương tư. Lý Tuấn Nghị còn chưa hài lòng, hừ hừ: "Như ăn trộm vậy."

Môi Cao Lương đỏ tươi như muốn chảy máu, cô cắ n môi dưới nói: "Anh phải thấy đủ đi, nếu em không tới Quảng Châu thì sao?"

Lý Tuấn Nghị thở dài một tiếng, quả nhiên phải biết thấy đủ. Bất quá người có lúc không biết đủ mới có thể thúc đẩy tư tưởng, khoa học kỹ thuật, phát triển chứ.

Xem xong trường học trở về, Cao San cùng Cao Cường đều lâm vào trạng thái khẩn trương xưa nay chưa từng có, bởi vì bọn họ ý thức được mình phải dùng tiếng phổ thông, bọn họ trước kia vô luận là đi học vẫn hay là sinh hoạt hằng ngày, đều dùng tiếng địa phương, căn bản là chưa nói qua tiếng phổ thông. Cho nên Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị liền bắt đầu dạy hai đứa nói tiếng phổ thông, bởi vì trước nay chưa từng nói, hai đứa ngẫu nhiên sẽ biến âm từ địa phương một chút, trở thành tiếng phổ thông, chọc Cao Lương cười trộm đến rút gân bụng, đương nhiên còn phải sửa lại cho hai em.

So với khủng hoảng của Cao San và Cao Cường, Cao Lương khá bình tĩnh, rốt cuộc tới hoàn cảnh chung, mọi người tự nhiên có thể nói ra, tiếng phổ thông cũng vậy, tiếng Anh cũng là như thế, dám nói, mới học được ngôn ngữ.

Bên này sinh hoạt xem như cơ bản được sắp xếp, Cao San cùng Cao Cường lập tức phải đi học, Cao Lương cảm thấy cũng nên suy xét tới sự nghiệp của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1988

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook