Trở Về Năm 1988

Chương 10: Quanh co

Tâm Hương Tung

31/05/2022

Editor: Thienyetkomanhme

Cao Lương ngủ một giấc tỉnh lại, đã là hai cái giờ, Cao Phán không có đúng giờ gọi cô, để cô ngủ nhiều. Lý Tuấn Vĩ đã trở về, mấy đứa em đang nấu cơm trưa, rong biển đều kết xong, đậu que cũng đã rửa sạch sẽ cắt xong, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, chờ cô làm, Cao Lương tức khắc cảm thấy vô cùng vui vẻ, em trai em gái đều hiểu chuyện.

Cao Cường bưng cho Cao Lương một cái chén: "Chị cả, ăn quả nho, chỗ này là của chị, chúng em đều ăn rồi."

Cao Lương nhìn từng quả nho xinh đẹp trong chén nhỏ, hẳn là quả nho của Lý gia, cô cầm hai quả bỏ vào trong miệng: "Được rồi, chị đã ăn, dư lại em ăn đi."

"Chị lại lấy thêm chút đi."

Cao Lương lại lấy mấy quả, hắn mới cảm thấy mỹ mãn mà cầm chén nhỏ đi.

Ăn xong cơm trưa, Cao Lương tống cổ các em đi ngủ trưa, chính mình sửa lại xe đẩy, đem "rau trộn Tứ Xuyên" đổi thành "rau trộn khai vị", loại này thiên khai vị mới phù hợp với tâm lý khách hàng, hôm nay cô gái kia mua đồ ăn, nghe nói có thể khai vị, liền chưa hỏi giá đã mua luôn. Hy vọng chiều nay còn có thể bán tốt.

Sợ làm sớm sẽ hư, hai giờ rưỡi Cao Lương mới bắt đầu nấu ăn, chờ chuẩn bị tốt đã bốn giờ rưỡi. Xưởng dệt bông 5 giờ rưỡi tan tầm, nhà cô bên này đi qua cũng mất nửa giờ, đẩy xe đi càng chậm, hy vọng có thể kịp. Lúc ra cửa, Cao Lương nhìn thoáng qua mặt trời, buổi chiều bốn giờ rưỡi cũng không kém với mặt trời lúc giữa trưa, từ nơi này đi đến xưởng dệt bông, người chỉ sợ muốn phơi thành than cốc, cố có chút hoài nghi quyết định buổi chiều đi bày quán này. Bất quá đều là bị cuộc sống xô đẩy, không có biện pháp, khổ vẫn phải ăn a.

Cao Lương đội mũ, mặc áo dài quần dài chuẩn bị xuất phát. Em trai em gái đã ngủ dậy, bọn nó cũng muốn đi theo, Cao Lương đau lòng các em: "Thôi, mặt trời như vậy, các em đừng đi, quá nóng."

Cao Phán nhìn mặt trời nóng rát, có chút muốn rút lui. Cao San kiên trì muốn đi: "Chị cả, để em giúp chị, xe đẩy quá nặng, em còn có thể giúp chị khi bận."

Cao San nói thật, đồ ăn đã gần hai mươi cân, hơn nữa xe đẩy cũng nặng ít nhất có bốn năm chục cân, tuy rằng có bánh xe, cũng không nhẹ. Cao Lương nhìn em gái nhỏ, tiểu nha đầu vốn dĩ hoạt bát hiếu động, thích chạy khắp nơi, người đã phơi thật sự đen, cô thật lo lắng em gái biến thành người Châu Phi: "San San không sợ đen?"

"Em không sợ." Cao San chẳng hề để ý mà nói, ý thức vẻ đẹp của cô bé hiển nhiên còn chưa thức tỉnh.

Cao Lương nói: "Vậy được rồi, em đi nhà Tuấn Vĩ mượn mũ rơm, đổi áo dài quần dài đi." Không có kem chống nắng, chỉ có thể dựa vào phương pháp chống nắng nguyên thủy nhất.

Cao San phi thường phối hợp mà chạy đến nhà Lý Tuấn Vĩ trong mượn tới mũ rơm, lại thay áo sơmi, sau đó cùng chị cả xuất phát đi xưởng dệt bông.

Bọn họ ở thành nam, xưởng dệt bông ở thành đông, may mắn không có ở thành bắc, nếu không liền phải đi xuyên qua toàn bộ huyện thành, vậy thật sự quá xa. Bọn họ đẩy xe, ở trong tiếng bánh xe ma sát "Ào ào" đi về phía trước, vì tránh nóng, tận lực chọn đi dưới bóng cây bên đường, kết quả nhựa đường bị phơi đến nóng rát, đi đường còn phải đề phòng giày bị dính rớt.

Khuôn mặt nhỏ của Cao San nóng đến đỏ bừng, một câu câu oán hận cũng không có, còn đang tưởng tượng sinh ý chiều nay. Cao Lương nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của em gái, miễn bàn bao nhiều đau lòng, mặc kệ là từ trước, hay là hiện tại, làm bạn cùng cô nhiều nhất đều là em gái nhỏ thiện lương hiểu chuyện. Đời trước, Cao San trước sau không rời không bỏ mình, vì giúp mình trả nợ, cái gì khổ đều đã ăn qua, sau cuộc sống cũng đỡ hoen, cô lại bệnh nặng, vì chiếu cố mình, hôn sự Cao San cũng không màng. Cao Lương biết người mình có lỗi nhiều nhất là em gái nhỏ, cho nên lúc này đây, cô phải bồi thường em gái thật tốt.

"San San, tương lai em muốn làm gì?" Cao Lương hỏi em gái.

Cao San đang cùng chị cả bán đồ ăn, đột nhiên bị chuyển biến đề tài, cô có chút không thích ứng lại: "Em á, em muốn kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền, để người nhà sống thật tốt."



Cao Lương thở dài, quả nhiên vẫn luôn là như thế, toàn tâm toàn ý nghĩ tới người nhà, cô nói: "Giả thiết tương lai chúng ta không thiếu tiền, đều qua ngày lành, em muốn làm cái gì nhất?"

Cao San quả thực chưa tưởng tượng được ra lúc ấy, bất quá nếu thật sự có một ngày như vậy, cô vẫn có chuyện muốn làm: "Em muốn làm giáo viên."

Cao Lương cười: "Vậy phải học thật tốt, thi vào đại học Sư Phạm, tương lai làm giáo viên." Cô cảm thấy em gái nhỏ nhất định sẽ làm một giáo viên tốt, hơn nữa chính mình nhất định sẽ giúp con bé thực hiện tâm nguyện.

Cao San nghe chị cả nói, ha hả cười hai tiếng, không nói gì, tương lai thi trường nào chờ tương lai rồi nói sau, hiện tại phải bán đồ ăn kiếm tiền.

Hai chị em nói chuyện một chút, kết quả gặp một chút phiền toái, có đoạn đường bị chặn lai sửa chữa, xe đẩy không qua được, đành phải vòng đường khác, chờ tới xưởng dệt bông đã 5 giờ 40, trong xưởng đã tan tầm được mười phút, công nhân cũng đi được hơn phân nửa rồi. Hơn nữa quá nhiều người bày quán, các cô không chiếm được vị trí có lợi, cuối cùng bán được mấy phần rau trộn, tổng cộng cũng chỉ được bốn, năm cân, người càng ngày càng ít. Cao Lương nhìn vài người thưa thớt cùng không bán được rau trộn nữa, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng, không nghĩ tới xuất sư bất lợi, cô đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, lại không nghĩ tới chuyện sẽ đến trễ, chỉ có thể nói tính toán chưa kỹ, thời gian không đủ.

Cao San nhìn rau trộn trong bồn, khổ sở đến mức sắp khóc, cô hồng con mắt nói: "Chị cả, làm sao bây giờ?" Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, buổi sáng sinh ý tốt, cô bé tràn ngập chờ mong với buổi chiều, kết quả lại nhận được một chậu nước lạnh, chênh lệch quá lớn làm cho cô bé cơ hồ muốn khóc.

Cao Lương nhìn em gái sắp khóc, mỉm cười an ủi: "Không có việc gì, San San, làm buôn bán chính là như vậy, cũng có thể sẽ mệt, không có khả năng luôn luôn buôn bán tốt, dần dần em sẽ quen. Chúng ta trở về đi, xem trên đường có thể bán thêm chút nào hay không. Bán không được cũng không sao, để nhờ tủ lạnh nhà Tuấn Vĩ đi, buổi sáng ngày mai lại mang ra chợ bán rẻ." Đem đồ ăn gửi Lý gia là hạ sách, một phương diện sẽ thêm phiền toái cho Lý gia, về phương diện khác đồ ăn để lâu cũng không còn tươi mới, ảnh hưởng tới vị, hơn nữa cũng không tốt cho sức khỏe, cho nên sáng nay cô làm không quá nhiều, sợ bán không hết. Kết quả buổi sáng sinh ý tốt, buổi chiều liền làm hơi nhiều, lại gặp loại sự tình này.

Cao San nghe chị nói như vậy, hơi thả lỏng chút, chun mũi nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai chị em đẩy xe trở về, Cao Lương cân nhắc xem đẩy đi đâu bán mới được, nhưng lúc này hạ tầng xây dựng trong thành phố cũng chưa hoàn thiện, cũng không có quảng trường giải trí mọi người đều hoạt động ở quảng trường, dòng người cũng không tập trung. Hơn nữa vào thời tiết mới vừa mát mẻ hơn chút, mọi người đều ở nhà chuẩn bị cơm chiều, còn chưa đi tản bộ, người đi đường cũng không nhiều lắm.

Cao Lương đi trong chốc lát, cảm thấy như vậy không được, liền thử thét to hai câu, rốt cuộc khiến cho người qua đường chú ý, có người tò mò hỏi là bán cái gì. Cao San tích cực mà cướp trả lời: "Rau trộn ạ, ăn rất ngon, lại khai vị, ngày mua chút nếm thử đi. Có thể nếm thử miễn phí."

Cao Lương có chút kinh ngạc mà nhìn em gái, không nghĩ tới đứa nhỏ này to gan như vậy. Người qua đường nghe thấy Cao San nói, nhịn không được đi qua xem một chút. Cao Lương mỉm cười nói: "Ngài muốn nếm thử sao? Chiều nay mới vừa làm, đều còn mới."

Người qua đường nhịn không được nếm một chút, phát hiện xác thật khai vị ngon miệng: "Bao nhiêu tiền một cân?"

Cao San nói: "Một đồng tiền."

Đối phương cảm thấy giá có chút đắt, Cao Lương nhượng bộ: "Vậy bán rẻ một chút, tám hào đi." Kỳ thật nguyên liệu rau trộn chiều nay đắt hơn một chút, bất quá nếu có thể bán đi, kiếm ít một chút cũng không sao. Đối phương rốt cuộc được Cao San mời chào quyết định mua một cân.

Hai chị em một đường đi một đường thét to, lại bán đi vài cân, về đến nhà, đã bán được hơn nửa, trời cũng sắp tối. Cao Lương cùng Cao San vội cầm rau trộn sang Lý gia, cái này phải ướp lạnh giữ tươi mới được, để ngoài liền hỏng. Ba bào cháu Lý gia đang ăn cơm, thấy các cô lại đây, Lý Tuấn Vĩ ngoài ý muốn hỏi: "Không bán hết?"

Cao Lương bất đắc dĩ mà cười: "Chúng tớ đi lầm đường, qua đoạn đường đang sửa, lấp kín không qua được, đành phải đi đường vòng, tới nơi trong xưởng đã tan tầm. Trên đường về bán được chút, còn thừa một ít. Tớ đặt nhờ tủ lạnh nhà cậu, buổi sáng ngày mai lại qua lấy. Chỗ này cho nhà cậu ăn." Cô đặt một chén rau trộn tràn đầy đặt trên bàn cơm.

Bà Vương vội buông chén xếp lại tủ lạnh cho cô đặt đồ vào, bà một bên sửa sang lại một bên nói: "Tủ lạnh hơi bé, không biết có chỗ để hay không."

Đây mới là điều Cao Lương lo lắng nhất, thời buổi này tủ lạnh đều không lớn, để bảy tám cân rau trộn xác thật hơi quá sức.

Lý Tuấn Nghị đang ở ăn cơm, nói: "Đừng để tủ lạnh, cân lên đi, nói giá cho anh, lát anh giúp em đi bán."



Cao Lương kinh ngạc mà nhìn hắn: "Anh bán thế nào?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Bạn anh nhiều như vậy, gọi bọn hắn mỗi người mua một chút là được."

"Này không tốt lắm đâu?" Cao Lương biết Lý Tuấn Nghị nhiều bằng hữu, nhân mạch rộng, chính là cũng không thể vì giúp mình mà để bạn bè tiêu phí nha.

Lý Tuấn Nghị khẽ cười một chút: "Ngày hôm qua em cũng đã gặp Khỉ Ốm cùng Tam Béo chứ? Bọn họ cầu đều thích ăn, còn ghét bỏ sao? Yên tâm đi, anh cầm qua cho bọn nó khẳng định cảm kích còn không kịp đâu."

Cao Lương nghe hắn vừa nói như vậy, thoáng yên tâm chút, liền nói: "Vậy đều tính 5 hào một cân đi, hiện tại thừa còn bảy cân." Có thể bán đi là tốt rồi, kiếm ítkhông sao cả.

"Rẻ như vậy?!" Lý Tuấn Nghị cùng Lý Tuấn Vĩ đồng thời lên tiếng.

Cao Lương bất đắc dĩ mà cười: "Buổi sáng là bán một đồng, hiện tại có thể bán được là được."

"Vậy cũng không đến mức 5 hào, một đồng đi, ngày mai anh đưa tiền cho." Lý Tuấn Nghị nhận việc này.

Cao Lương sau khi trở về không lâu, liền thấy Lý Tuấn Nghị đạp xe đi ra cửa, Cao Lương biết hắn giúp mình bán rau trộn, trong lòng cảm kích lại áy náy, mình luôn phiền toái bọn họ, lại không thể giúp bọn họ cái gì.

Cao Lương mệt mỏi một ngày, cơm nước xong tắm rửa liền ngủ hạ. Ngày hôm sau lại dậy lsuc giờ làm rau trộn, hôm nay trừ bỏ rong biển ti, rong biển kết, đậu que cùng đậu phộng, còn có thêm đậu phụ trúc cùng đậu phụ khô, dùng hết cả sáu cái chậu, phân lượng cũng nhiều hơn so với ngày hôm qua không ít. Dậy sớm tuy rằng vất vả, nhưng ít nhất buổi sáng mát mẻ, không giống buổi chiều vừa mệt lại nóng, còn chưa biết có bán được nhiều không.

Lần này vẫn bày quán ở cửa chợ, Cao San lại đi theo cô, phảng phất như muốn đền bù tiếc nuối ngày hôm qua, cô bé mười phần nhiệt tình, thấy có người đi qua liền lớn tiếng thét to. Bởi vì không phải ngày đầu tiên bán, có ít khách hàng quen ngày hôm qua tới mua lại, như vậy liền có danh tiếng, còn hấp dẫn không ít khách mới, sinh ý so với ngày hôm qua tốt hơn không ít.

Cao Lương cùng em gái vừa múc xong cho một khách hàng, mới vừa dừng lại nghỉ liền thấy Lý Tuấn Nghị ngồi trê xe đạp chống chân chậm rãi nhìn qua đây. Cao San cao hứng mà kêu: "Anh Tuấn Nghị." Cao Lương cười: "Anh tới mua đồ ăn sao?". Ngôn Tình Sủng

Lý Tuấn Nghị móc ra mấy đồng tiền đưa qua: "Tiền rau trộn ngày hôm qua, bọn bạn anh đều tranh nhau, còn muốn nhờ anh mua thêm, lần sau nếu còn không bán xong trực tiếp đưa cho anh là được, bọn họ đều rất thích ăn."

Cao Lương cười tiếp nhận tiền: "Cảm ơn anh Tuấn Nghị."

Lý Tuấn Nghị đem tay để trên xe đạp, nghiêng đầu nhìn Cao Lương: "Buổi chiều em còn đi xưởng dệt bông sao?"

Cao Lương kinh ngạc nhìn: "Đi, hôm nay em đi sớm một chút."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Được. Anh đi đây, mấy đứa bận đi." Cũng chưa đi vào chợ, tiếp tục dùng chân chấm đất, chậm rãi ra khỏi chợ.

Cao Lương cảm thấy kỳ quái, hắn không tới mua đồ ăn, cố ý tới đưa tiền cho mình? Kỳ thật buổi tối trở về đưa cho mình là được, không vội, thật là kỳ quái. Bất quá Cao Lương thực mau liền không có thời gian suy nghĩ, bởi vì lại có người tới mua đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1988

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook