Trở Về Năm 1994

Chương 19: Con sen ngày đầu tiên

Người Làm Vườn

30/04/2023

Đầu tháng mười một dương lịch, thời tiết đã bước vào những ngày chớm đông. Tiết trời đã se lạnh, mặt trời hiếm hoi mới có cơ hội lộ mặt. Kiều Anh vừa đi vừa tận hưởng ánh nắng hiếm hoi này. Mẹ cô đi bên cạnh cúi xuống nhìn mèo con trong lòng Kiều Anh, thấy nó vẫn nằm yên. Bà lo lắng hỏi: "Nghe người ta nói mèo Tây rất kiều quý, khó nuôi. Nhìn nó nhỏ thế này liệu có sống được không?"

Kiều Anh đưa tay vuốt nhẹ em mèo mấy cái, lúc này mèo con mới xốc mí mắt lên nhìn cô rồi lấy đầu chạm nhẹ vào tay cô làm nũng. Kiều Anh mỉm cười trả lời mẹ cô: "Con nghĩ nó ổn, chỉ là đói quá thôi. Nó là mèo lai, không khó nuôi đâu mẹ."

Mẹ cô vừa rồi cũng thấy mèo con phản ứng yên lòng. Nếu không phải thấy con gái bà thích bà sẽ không mua mèo với giá cao thế này đâu.

"Bố con gọi điện về nói gì vậy mẹ?" Từ nãy làm phồng nền đến giờ chị cô lên tiếng hỏi. Mẹ cô lập tức chuyển sự chú ý từ mèo sang chồng bà: "Bố con gọi về hỏi thăm tình hình bán hàng thế nào. Nghe mẹ kể rất tốt bố các con nói sẽ gửi hoa quả về tiếp tục bán."

Kiều Anh hơi suy tư một lát rồi nói: "Hôm nay là ngày mồng một mới nhiều người mua. Con sợ ngày thường sức mua của người dân giảm xuống."

"Ừ, bố mẹ cũng tính đến việc này rồi. Thời tiết bây giờ lạnh rồi, hoa quả cũng để được lâu hơn. Bán một hôm không hết hôm sau bán cũng được. Mà lần này mẹ bảo bố con mua hoa quả được người ta lọc rồi. Giá vừa rẻ lại dễ bán." Mẹ cô tỉ mỉ nói cho chị em Kiều Anh nghe. Kiều Anh chỉ muốn giơ ngón tay cái cho bố mẹ cô. Phương án này quá hợp lý, cô không thể có ý kiến gì hay hơn.

Vừa về đến nhà Kiều Anh đã vội xin mẹ cô ít thịt cho em mèo ăn. Mẹ cô mới mặc kệ cô, bà còn vội lấy tiền để trả cho bà nội Hoa. Kiều Anh cẩn thận cắt thịt thành miếng nhỏ rồi cho vào bát. Có kiếp trước kinh nghiệm, cô không dám cho mèo ăn nhiều cơm sợ nó bị bệnh. Nhưng chỉ ăn thịt thôi chưa đủ phải cho mèo ăn thêm rau củ. Cô nhớ nhà cô có khoai lang và bí đỏ. Kiều Anh vội xuống bếp cầm một củ khoai lang lên gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ cho vào bát. Làm xong này đó cô lấy một chiếc nồi ra đổ nước vào rồi đặt bát khoai thịt vào nồi đậy vung lại. Cô định hấp chín thịt cùng khoai, biết mẹ cô sẽ không cho cô vào bếp cô đành làm ơn chị cô. Chợt cô nhớ tới còn hai quả dừa chưa xử lý. Cô lại lấy ra siêu nước đổ nước vào sau đó mang vào bếp cho chị cô đun nước.

Cô vào nhà định kiếm bộ quần áo cũ làm ổ cho em mèo. Sau nghĩ lại vẫn là để nó lên giường ngủ cùng cô cho ấm. Nhưng vấn đề vệ sinh phải được đảm bảo. Kiều Anh bế em mèo con lên kiểm tra toàn thân xem có bọ hay rận không. Cũng may em mèo này không có, nhưng tai hơi bẩn lông cũng không sạch sẽ. Cô quyết định đến trưa trời nắng ấm mang em này ra tắm. Mà lúc này chị cô cũng hấp chín đồ ăn mang lên nhà. Chị cô lúc này mới hỏi cô: "Em bảo chị đun nước làm gì thế?"

Kiều Anh đang dùng thìa trộn đều hỗn hợp thịt với khoai lang, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Em định làm dầu dừa. Nước đun sôi chưa chị?"



Chị cô gật đầu, nhưng vẫn chưa tiêu hóa được câu trả lời của Kiều Anh. Dầu đậu nành cô biết nhưng dầu dừa chưa nghe thấy bao giờ. Kiều Anh lại thuật lại công dụng của dầu dừa cho chị cô nghe. Chị cô hỏi lại: "Nó tốt như vậy à?"

Kiều Anh khẳng định rồi nói cho chị cô cách làm: "Chị chút nữa đổ nước nóng vào dừa, chờ một lúc rồi vắt lấy nước cốt dừa. Đem nước đấy đun cho ra dầu là được." Tha thứ cho cô cách biểu đạt ngắn gọn, cô cũng chỉ xem qua nhưng chưa từng thực nghiệm. Chị cô nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã biết. Kiều Anh lúc này mới quay lại xem đồ ăn của em mèo đã nguội chưa. Không thành tưởng vừa quay lại đã thấy em mèo đang xoay quanh chiếc bàn kêu lên không ngừng. Kiều Anh mỉm cười đi cầm chiếc đĩa nhỏ, chia một nửa đồ ăn trong bát ra chiếc đĩa, rồi đặt xuống đất cho nó tự ăn. Cô lại đi tìm một chiếc chén nhỏ, đổ nước sạch vào rồi đặt trước mặt nó. Mèo con lúc này như tám trăm năm chưa được ăn vậy, vùi đầu vào ăn.

Chỉ một lát nó đã ăn sạch đĩa thức ăn, bụng nhỏ cũng phình phình. Đợi nó uống đủ nước cô mới thu dọn chiến trường. Cô mang đĩa với chén đi rửa sạch, đồ ăn còn lại trong bát cô cũng đậy lại, để tối cho nó ăn tiếp.

Hầu hạ xong em mèo, Kiều Anh mới xuống bếp xem chị cô xử lý đám dừa kia thế nào rồi. Đã thấy mẹ cô trở lại, đang đảo dừa trong chậu. Mẹ cô cũng thấy cô, gọi cô lại hỏi bước tiếp theo. Cô bảo mẹ cô lấy chiếc màn cũ cắt ra một mảnh giặt sạch rồi vắt lấy nước cốt dừa.

Mười lăm phút sau mẹ cô đã hoàn thành, nước cốt dừa cũng được khá nhiều. Bước tiếp theo là đun sôi nước cốt dừa, cho đến khi nước bốc hơi hết chỉ còn lại lớp dầu là xong. Vì phải khuấy đều tay trong suốt quá trình đun, Kiều Anh đề nghị mẹ cô nên đun bằng bếp củi sẽ thao tác dễ dàng hơn. Sau đó chẳng có việc gì cần cô hết, cô ngoan ngoãn chờ dùng dầu dừa là được.

Kiều Anh ném công việc làm dầu dừa cho mẹ cô xong, yên tâm thoải mái mà đi tìm mèo con chơi đùa. Em mèo giờ có sức sống hơn nhiều, chạy qua chạy lại quanh nhà. Cô ngồi xuống trêu đùa nó trong chốc lát, thấy cũng hơn mười giờ. Chị cô và mẹ cô đều ở dưới bếp vội xoay quanh. Cô cầm chiếc chậu và phích nước nóng ra sân giếng. Cô tiếp tục lục tìm được chiếc áo bông cũ rách ở đáy hòm cầm lên. Sau đó mới ôm em mèo ra sân giếng. Kiều Anh đổ nước nóng ra rồi pha chút nước lạnh đạt độ ấm vừa phải mới đặt em mèo vào chậu. Em mèo phản ứng rất kịch liệt, cô phải dùng hết sức giữ mới chặt được nó. Tắm rửa không chỉ tiêu tốn thời gian mà còn tiêu tốn tình cảm của em mèo dành cho cô. Hiện tại em mèo nhìn thấy cô là run bần bật, Kiều Anh thở dài. Lấy chiếc áo bông lau khô cho em nó, rồi mang vào bếp sưởi ấm. Mẹ cô vừa thấy em mèo ướt lông vội hỏi cô. Biết được là cô tắm cho nó mẹ cô vô cùng tức giận nói: "Nó nhỏ như vậy mà con tắm cho nó, lại là mùa đông. Con định hại nó chết à?" Kiều Anh đã tỉ mỉ tính toán nhiệt độ nhưng vẫn chột dạ nói: "Con dùng nước ấm mà nhiệt độ hôm nay cũng cao nữa. Nó không sao đâu."

Nói rồi đưa em mèo đến gần bếp lửa hơn. Có bếp lửa sưởi ấm em mèo cũng không run rẩy nữa. Mẹ cô chỉ hừ một tiếng rồi tập trung làm việc của bà.

Chẳng mấy phút lông của nó đã khô, sờ lên vừa mềm lại vừa ấm. Em mèo cũng mệt rã rời ngủ rồi. Kiều Anh ôm nó đặt lên giường cho nó ngủ. Cô nhìn nó ngủ ngon lành mà thở dài, kiếp làm con sen của cô lại bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1994

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook