Trở Về Năm 60: Góa Phụ Tích Trữ Hàng Hóa, Cầm Không Gian Nuôi Con Làm Giàu
Chương 16:
Chi Chi Bồ Bồ
24/09/2024
“Được rồi, tối mẹ sẽ hâm lại cho con ăn.” Bà lão đút cho cháu xong, thấy lời Cố Niệm cũng có lý, định đem bát trứng hấp cất lại, tối sẽ hâm cho con dâu ăn tiếp.
“Đừng, trời nóng thế này, để một buổi chiều là hỏng hết. Uổng phí quá! Con không ăn nữa, mẹ… mẹ ăn đi!” Cố Niệm vội ngăn lại.
“Trời ơi, Niệm Niệm à, con đừng có ý định để dành cho mẹ ăn nhé? Mẹ không thèm trứng đâu, mẹ ăn trứng là bị đầy bụng đấy! Nhanh lên, ăn hết đi.” Bà lão hiểu ra ý định của Cố Niệm, lại bắt đầu khuyên cô ăn hết bát trứng.
“Thật mà mẹ, con no rồi. Mẹ ăn đi, đừng để lãng phí.” Cố Niệm từ chối, cô còn nhiều đồ ăn trong không gian, chẳng cần phải tham thêm một bát trứng này.
Bà lão thấy không khuyên được con dâu, đành thôi. Muốn cho cháu ăn, nhưng thằng bé còn nhỏ, ăn thêm nữa lại đầy bụng. Trời thì nóng, đúng là để lâu sẽ hỏng. Không còn cách nào, bà lão đành thở dài, tự mình ăn hết bát trứng.
Bà thừa biết con dâu cố tình để dành phần cho mình, nhưng mình già rồi, ăn hay không có quan trọng gì đâu? Con bé Niệm của bà thì đang ốm, phải bồi bổ thêm chứ.
Vừa nghĩ, bà vừa ôm cháu vào phòng, chuẩn bị xem trong nhà còn gì ngon để làm thêm cho Cố Niệm bồi bổ sức khỏe.
Cố Niệm thật sự cảm động. Trước đây, cô thường xem trên tin tức hay diễn đàn về những câu chuyện các nàng dâu phàn nàn về mẹ chồng của mình, khiến cô luôn nghĩ rằng mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu nhất định sẽ căng thẳng, như thể không đội trời chung. Thế mà gặp được một người mẹ chồng luôn lo lắng, chăm sóc cho con dâu như thế này thực sự không nhiều!
Cố Niệm nằm thêm một lúc, khi cảm thấy khỏe hơn, cô quyết định xuống giường. Cô cần tìm hiểu thêm về gia đình này, vì bây giờ cô thậm chí còn không biết mình đang ở thời điểm nào. Không lẽ cứ sợ bị lộ mà không dám ra khỏi nhà nữa?
Xuống giường, Cố Niệm đi quanh phòng, trước tiên cô thu lại bộ đồ ngủ của mình, vì đó là thứ duy nhất đã theo cô đến đây. Rồi cô nhớ đến chiếc ba lô chứa đầy đồ đạc để cạnh giường trước kia, cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
“Đừng, trời nóng thế này, để một buổi chiều là hỏng hết. Uổng phí quá! Con không ăn nữa, mẹ… mẹ ăn đi!” Cố Niệm vội ngăn lại.
“Trời ơi, Niệm Niệm à, con đừng có ý định để dành cho mẹ ăn nhé? Mẹ không thèm trứng đâu, mẹ ăn trứng là bị đầy bụng đấy! Nhanh lên, ăn hết đi.” Bà lão hiểu ra ý định của Cố Niệm, lại bắt đầu khuyên cô ăn hết bát trứng.
“Thật mà mẹ, con no rồi. Mẹ ăn đi, đừng để lãng phí.” Cố Niệm từ chối, cô còn nhiều đồ ăn trong không gian, chẳng cần phải tham thêm một bát trứng này.
Bà lão thấy không khuyên được con dâu, đành thôi. Muốn cho cháu ăn, nhưng thằng bé còn nhỏ, ăn thêm nữa lại đầy bụng. Trời thì nóng, đúng là để lâu sẽ hỏng. Không còn cách nào, bà lão đành thở dài, tự mình ăn hết bát trứng.
Bà thừa biết con dâu cố tình để dành phần cho mình, nhưng mình già rồi, ăn hay không có quan trọng gì đâu? Con bé Niệm của bà thì đang ốm, phải bồi bổ thêm chứ.
Vừa nghĩ, bà vừa ôm cháu vào phòng, chuẩn bị xem trong nhà còn gì ngon để làm thêm cho Cố Niệm bồi bổ sức khỏe.
Cố Niệm thật sự cảm động. Trước đây, cô thường xem trên tin tức hay diễn đàn về những câu chuyện các nàng dâu phàn nàn về mẹ chồng của mình, khiến cô luôn nghĩ rằng mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu nhất định sẽ căng thẳng, như thể không đội trời chung. Thế mà gặp được một người mẹ chồng luôn lo lắng, chăm sóc cho con dâu như thế này thực sự không nhiều!
Cố Niệm nằm thêm một lúc, khi cảm thấy khỏe hơn, cô quyết định xuống giường. Cô cần tìm hiểu thêm về gia đình này, vì bây giờ cô thậm chí còn không biết mình đang ở thời điểm nào. Không lẽ cứ sợ bị lộ mà không dám ra khỏi nhà nữa?
Xuống giường, Cố Niệm đi quanh phòng, trước tiên cô thu lại bộ đồ ngủ của mình, vì đó là thứ duy nhất đã theo cô đến đây. Rồi cô nhớ đến chiếc ba lô chứa đầy đồ đạc để cạnh giường trước kia, cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.