Trở Về Năm 60: Góa Phụ Tích Trữ Hàng Hóa, Cầm Không Gian Nuôi Con Làm Giàu
Chương 34:
Chi Chi Bồ Bồ
25/09/2024
Tuy nhiên, vì món này có nhiều gia vị, Cố Niệm lo Huy Huy ăn nhiều không tốt nên chỉ cho cậu bé ăn vài miếng thịt, sau đó bẻ một miếng bánh ngô, chấm chút canh thịt và đút cho con.
Cậu bé còn nhỏ, chỉ ăn vài miếng thịt và nửa miếng bánh ngô là đã no. Huy Huy ngoan ngoãn, ăn no không hề đòi đi chơi, mà tựa vào ngực Cố Niệm, im lặng. Nhìn con trai đáng yêu như vậy, trái tim Cố Niệm mềm nhũn, cô hôn lên khuôn mặt tròn trịa của Huy Huy. Thấy mẹ hôn, Huy Huy cũng mím môi, hôn lại mẹ khiến Cố Niệm càng thêm yêu thương.
"Được rồi Niệm Niệm, đưa đứa bé cho mẹ đi. Con mau ăn cơm." Bà Trần nhìn cảnh tượng mẹ con quấn quýt mà lòng bà cảm thấy ấm áp. Cuộc sống bây giờ tốt lên rất nhiều. Trước đây Cố Niệm không bao giờ bế con như thế, càng không bao giờ đút cơm cho con ăn.
"Dạ, con đưa bé cho mẹ." Cố Niệm nói rồi trao Huy Huy cho bà Trần.
"Mẹ, hôm nay con đi thị trấn, nghe được một vài tin tức." Cố Niệm mở lời.
"Tin tức gì? Có phải tin về Thiệu Nham không?" Bà Trần vội vàng hỏi, giọng lo lắng.
"Dạ, mẹ. Trong thành không có thông báo nào về việc quân nhân hy sinh. Chúng ta phải giữ vững niềm tin. Đến giờ vẫn chưa có thông báo chính thức từ chính phủ mà, nên chúng ta hãy tin tưởng vào họ!"
"Thật không con?"
"Thật mà mẹ. Chúng ta vẫn chưa thấy ai đến báo rằng Thiệu Nham đã hy sinh. Ban đầu có vài người trong đội lan truyền tin đồn, nhưng càng truyền lại càng sai lệch. Hiện giờ vẫn chưa có gì chắc chắn."
"Ừm, mẹ cũng nghĩ vậy. Dù đã hơn nửa năm Thiệu Nham không gửi thư về nhà, nhưng mẹ tin rằng nó đang làm nhiệm vụ. Nếu nó có thời gian rảnh, chắc chắn sẽ không để chúng ta lo lắng đâu!" Bà Trần cố gắng trấn an bản thân.
"Đúng vậy mẹ. Hiện tại, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, không cần để ý người ngoài nói gì."
"Ừ, đúng. Ba người chúng ta sẽ cùng chờ Thiệu Nham trở về! Khi nó về, mẹ sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con. Nếu trước kia nó không vội vã ra đi, có lẽ giờ đứa bé đã ra đời rồi!" Bà Trần thở dài.
"Không sao đâu mẹ, con không để ý chuyện đó!" Cố Niệm mỉm cười, nhưng sâu trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì khi cô nhập vào thân xác này, giữa cô và Thiệu Nham vẫn chưa có gì xảy ra. Nếu không, chắc chắn bây giờ cô sẽ còn khổ sở hơn nhiều.
Cậu bé còn nhỏ, chỉ ăn vài miếng thịt và nửa miếng bánh ngô là đã no. Huy Huy ngoan ngoãn, ăn no không hề đòi đi chơi, mà tựa vào ngực Cố Niệm, im lặng. Nhìn con trai đáng yêu như vậy, trái tim Cố Niệm mềm nhũn, cô hôn lên khuôn mặt tròn trịa của Huy Huy. Thấy mẹ hôn, Huy Huy cũng mím môi, hôn lại mẹ khiến Cố Niệm càng thêm yêu thương.
"Được rồi Niệm Niệm, đưa đứa bé cho mẹ đi. Con mau ăn cơm." Bà Trần nhìn cảnh tượng mẹ con quấn quýt mà lòng bà cảm thấy ấm áp. Cuộc sống bây giờ tốt lên rất nhiều. Trước đây Cố Niệm không bao giờ bế con như thế, càng không bao giờ đút cơm cho con ăn.
"Dạ, con đưa bé cho mẹ." Cố Niệm nói rồi trao Huy Huy cho bà Trần.
"Mẹ, hôm nay con đi thị trấn, nghe được một vài tin tức." Cố Niệm mở lời.
"Tin tức gì? Có phải tin về Thiệu Nham không?" Bà Trần vội vàng hỏi, giọng lo lắng.
"Dạ, mẹ. Trong thành không có thông báo nào về việc quân nhân hy sinh. Chúng ta phải giữ vững niềm tin. Đến giờ vẫn chưa có thông báo chính thức từ chính phủ mà, nên chúng ta hãy tin tưởng vào họ!"
"Thật không con?"
"Thật mà mẹ. Chúng ta vẫn chưa thấy ai đến báo rằng Thiệu Nham đã hy sinh. Ban đầu có vài người trong đội lan truyền tin đồn, nhưng càng truyền lại càng sai lệch. Hiện giờ vẫn chưa có gì chắc chắn."
"Ừm, mẹ cũng nghĩ vậy. Dù đã hơn nửa năm Thiệu Nham không gửi thư về nhà, nhưng mẹ tin rằng nó đang làm nhiệm vụ. Nếu nó có thời gian rảnh, chắc chắn sẽ không để chúng ta lo lắng đâu!" Bà Trần cố gắng trấn an bản thân.
"Đúng vậy mẹ. Hiện tại, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình, không cần để ý người ngoài nói gì."
"Ừ, đúng. Ba người chúng ta sẽ cùng chờ Thiệu Nham trở về! Khi nó về, mẹ sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con. Nếu trước kia nó không vội vã ra đi, có lẽ giờ đứa bé đã ra đời rồi!" Bà Trần thở dài.
"Không sao đâu mẹ, con không để ý chuyện đó!" Cố Niệm mỉm cười, nhưng sâu trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì khi cô nhập vào thân xác này, giữa cô và Thiệu Nham vẫn chưa có gì xảy ra. Nếu không, chắc chắn bây giờ cô sẽ còn khổ sở hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.