Trở Về Năm 60: Góa Phụ Tích Trữ Hàng Hóa, Cầm Không Gian Nuôi Con Làm Giàu
Chương 42:
Chi Chi Bồ Bồ
26/09/2024
" y dà, con nói thế là sao chứ! Chú đâu có nói sẽ mặc kệ các con đâu!" Đội trưởng Trần là chú họ của Trần Thiệu Nham, bình thường rất coi trọng đứa cháu họ này. Bây giờ cháu sống chết chưa rõ, ông ta tất nhiên phải thay cháu chăm lo cho gia đình anh.
"Thế này đi, nhà con cũng không có lao động nặng. Hiện giờ đội chúng ta đang thiếu một người ghi công điểm, chú nghe nói con trước đây từng học hết cấp ba phải không?"
"À, đúng rồi! Con đã học hết cấp ba!" Cố Niệm đáp lại.
"Thế thì dễ rồi! Ngày mai con theo mọi người ra đồng, chịu trách nhiệm quan sát mọi người và ghi lại công điểm cho họ. Nhưng mà nhớ đấy, ghi công điểm không thể sai sót được đâu, nếu không sẽ gây ra chuyện lớn!" Đội trưởng Trần dặn dò.
"Vâng, đội trưởng cứ yên tâm! Con chắc chắn sẽ cẩn thận!" Cố Niệm cam đoan.
"Vậy thì tốt rồi, cháu thử làm xem. Nếu ổn thì giữ luôn công việc này. Làm ghi công điểm mỗi ngày được tám công điểm. Khi nào con và mẹ có thời gian, ra đồng hái cỏ lợn, cũng đổi được không ít công điểm, đến lúc chia lương thực cũng sẽ được chia nhiều, thế nào cũng đủ cho hai mẹ con ăn."
"Thế thì tốt quá! Cảm ơn chú nhiều, đội trưởng!"
"Người một nhà cả, không cần khách sáo như vậy! Lát nữa khi về, mang ít bánh nếp về ăn nhé! Thím con vừa làm đấy!"
"Thế thì ngại quá, đội trưởng." Cố Niệm từ chối.
"Có gì mà ngại chứ! Người nhà cả mà!"
Cố Niệm còn đang từ chối, thì thím Tú Anh đang nấu ăn ngoài sân nghe thấy, đi vào nói: "Ôi dào, vợ thằng Thạch này! Có gì đâu mà ngại, mang về đi! Dù cháu và mẹ cháu không ăn, thì cũng mang về cho thằng bé ăn! Dạo này có gì ngon cho trẻ con đâu, chút bánh nếp này coi như là cải thiện bữa ăn cho nó!"
Cố Niệm không từ chối nổi đành phải nhận, trong lòng nghĩ rằng hôm nào phải tìm dịp biếu lại đội trưởng Trần chút gì đó.
Bàn xong chuyện công điểm với đại đội trưởng, Cố Niệm cầm theo bánh nếp thím Tú Anh ép đưa mà đi về nhà. Đêm đã khuya, trên đường chẳng mấy ai qua lại, trời lại mát mẻ, không cần ra sân hóng mát nữa, mọi người đều ở trong nhà.
Cố Niệm nhìn mấy cái bánh nếp trong tay, tính rằng sáng mai sẽ hấp lại, rồi pha sữa bột cho cả ba người mỗi người một cốc. Tối nay cô đã pha cho Huy Huy một cốc, không thể phủ nhận rằng đồ không phụ gia đúng là ngon, vừa mở hộp ra đã ngửi thấy mùi sữa thơm ngào ngạt! Pha lên vị cũng ngon thật.
"Thế này đi, nhà con cũng không có lao động nặng. Hiện giờ đội chúng ta đang thiếu một người ghi công điểm, chú nghe nói con trước đây từng học hết cấp ba phải không?"
"À, đúng rồi! Con đã học hết cấp ba!" Cố Niệm đáp lại.
"Thế thì dễ rồi! Ngày mai con theo mọi người ra đồng, chịu trách nhiệm quan sát mọi người và ghi lại công điểm cho họ. Nhưng mà nhớ đấy, ghi công điểm không thể sai sót được đâu, nếu không sẽ gây ra chuyện lớn!" Đội trưởng Trần dặn dò.
"Vâng, đội trưởng cứ yên tâm! Con chắc chắn sẽ cẩn thận!" Cố Niệm cam đoan.
"Vậy thì tốt rồi, cháu thử làm xem. Nếu ổn thì giữ luôn công việc này. Làm ghi công điểm mỗi ngày được tám công điểm. Khi nào con và mẹ có thời gian, ra đồng hái cỏ lợn, cũng đổi được không ít công điểm, đến lúc chia lương thực cũng sẽ được chia nhiều, thế nào cũng đủ cho hai mẹ con ăn."
"Thế thì tốt quá! Cảm ơn chú nhiều, đội trưởng!"
"Người một nhà cả, không cần khách sáo như vậy! Lát nữa khi về, mang ít bánh nếp về ăn nhé! Thím con vừa làm đấy!"
"Thế thì ngại quá, đội trưởng." Cố Niệm từ chối.
"Có gì mà ngại chứ! Người nhà cả mà!"
Cố Niệm còn đang từ chối, thì thím Tú Anh đang nấu ăn ngoài sân nghe thấy, đi vào nói: "Ôi dào, vợ thằng Thạch này! Có gì đâu mà ngại, mang về đi! Dù cháu và mẹ cháu không ăn, thì cũng mang về cho thằng bé ăn! Dạo này có gì ngon cho trẻ con đâu, chút bánh nếp này coi như là cải thiện bữa ăn cho nó!"
Cố Niệm không từ chối nổi đành phải nhận, trong lòng nghĩ rằng hôm nào phải tìm dịp biếu lại đội trưởng Trần chút gì đó.
Bàn xong chuyện công điểm với đại đội trưởng, Cố Niệm cầm theo bánh nếp thím Tú Anh ép đưa mà đi về nhà. Đêm đã khuya, trên đường chẳng mấy ai qua lại, trời lại mát mẻ, không cần ra sân hóng mát nữa, mọi người đều ở trong nhà.
Cố Niệm nhìn mấy cái bánh nếp trong tay, tính rằng sáng mai sẽ hấp lại, rồi pha sữa bột cho cả ba người mỗi người một cốc. Tối nay cô đã pha cho Huy Huy một cốc, không thể phủ nhận rằng đồ không phụ gia đúng là ngon, vừa mở hộp ra đã ngửi thấy mùi sữa thơm ngào ngạt! Pha lên vị cũng ngon thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.