Chương 16
Mộc Thanh Dương
08/05/2021
Editor: Thiên Sứ
Beta: Jenny Thảo
Lục Tiểu Xuyên vốn dĩ nghĩ chờ một chút sẽ kêu Mộng Dao tỉnh, nhưng không biết làm sao, dường như chính mình cùng bị lây bệnh, anh ngáp một cái, đôi mắt hồng lên, mang tia ủ rũ.
Sau đó, Lục Tiểu Xuyên học theo, cũng đường đường chính chính đi gặp Chu Công(*)......
(*) Gặp Chu Công: Đi ngủ đó mọi người:3
Thời gian dần dần trôi qua, hai người ăn ý duy trì cái tư thế kia, vẫn không nhúc nhích.
Rốt cuộc, Mộng Dao ngủ no rồi, ngồi dậy duỗi cái thắt lưng.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, Mộng Dao hoảng sợ, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời phía tay đã lặn.
Đồng hồ trên tường, kim đồng hồ dừng lại ở 12 giờ, nhìn qua là biết không có người lau chùi trong khoảng thời gian dài, bề mặt trên đều che một tầng bụi bặm.
Lục Tiểu Xuyên đâu? Mộng Dao quay đầu lại, phát hiện người nọ đang ngủ ngon lành.
Gọi hay không gọi anh? Hiện tại đã tan học rồi, nếu như không gọi anh, anh sẽ luôn nằm ngủ như vậy, trời cũng đã tối rồi.
Vẫn là kêu anh đi, anh hôm nay cũng có lòng tốt, mang cô tới nơi này ngủ.
Tuy rằng cô nói cô nguyện ý cùng anh chung sống hoà bình, nhưng là không biết sao lại thành thế này, khả năng là đã quen cùng anh ồn ào nô đùa, hiện tại thật sự kêu bọn họ hòa thuận yên đẹp, cô ngược lại có chút không quen.
"Lục Tiểu Xuyên." Mộng Dao đi đến chỗ Lục Tiểu Xuyên, nhìn đôi tay ôm lấy cánh tay, nghiêng đầu ngủ, nội tâm sinh ra trận buồn cười.
Anh cũng có lúc sinh tính trẻ con, thật đúng là ngủ như chết.
"Lục Tiểu Xuyên." Cô tiến đến trước mặt anh, nhẹ giọng kêu anh, vươn ra ngón tay, chọc chọc cánh tay anh.
Còn không tỉnh?
"Lục Tiểu Xuyên.Cô bắt đầu dùng sức lay người anh.
Anh ta mở to mắt, tròng mắt chính là màu nâu sáng ngời, anh chớp chớp mắt, nhìn người trước mặt, trở nên rõ ràng.
Hai người cứ như thế gần gũi, nhưng cô lại không nhận ra, mái tóc thật dài thật đẹp của cô có vài sợi đã lặng lẽ chạm vào gò má anh, anh cảm thấy mặt nổi lên một trận ngứa ngáy, mũi ngửi được mùi hương dầu gội tươi mát.
Anh nhìn đôi môi cô khẽ động, lại không nghe rõ nàng là nói cái gì, đầu óc anh trống rỗng, trái tim, đập thình thịch.
Anh tưởng tượng......
"Lục Tiểu Xuyên, cậu làm sao vậy, ngủ đến choáng váng rồi à." Cô quơ quơ tay ngọc ở trước mắt anh, Lục Tiểu Xuyên lúc này mới khôi phục lại đầu óc.
"Ừm...... Có chuyện gì sao, tôi, tôi, ngủ hơi say." Lục Tiểu Xuyên mặt đỏ lên, anh đứng lên liền đi ra ngoài, cũng không cẩn thận, vô tình chạm mạnh vào ghế dựa, ghế dựa ngã trên mặt đất, ở trong căn phòng trống âm thanh có chút lớn.
Mộng Dao ngồi xổm xuống, đem chiếc ghế dựa kia nâng dậy, trong lòng suy nghĩ xem Lục Tiểu Xuyên đây là làm sao vậy, sắc mặt có chút kỳ lạ, vừa định hỏi một chút, người cũng đã không thấy đâu.
Mộng Dao đuổi theo, thấy Lục Tiểu Xuyên đã đi đến ngã rẽ cầu thang, trong lòng không khỏi hâm mộ anh chân dài
"Này, cậu chờ tôi một chút, cùng nhau đi." Mộng Dao chạy chậm.
Nghe được thanh âm phía sau, Lục Tiểu Xuyên thân mình cứng lại rồi, anh tiếp tục đi về phía trước, nhưng không biết như thế nào, liền dừng lại không động đậy nổi.
Anh trong lòng thầm mắng một câu đáng chết.
"Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Tôi mới vừa xem qua một chút, trong lớp đều không có ai, khẳng định tan học rồi, tôi đột nhiên cảm thấy đói a, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, đi ăn cơm hòa giải, tôi mời cậu."
"Được."
Bóng của hai người trải dài trên hành lang.
"Tôi thật sự đã lâu rồi không ăn qua mì sợi của quán này, thật là hoài niệm." Mộng Dao vừa nói vừa nhìn sợi mì nóng hổi, gắp thêm miếng nữa cho vào miệng.
"Cô, từ lúc trở về, chưa tới lần nào sao?" Anh cùng Thôi Triết mỗi ngày ở chỗ này ăn, cũng không gặp qua cô.
"Không có a, không phải trưa ngày nào cũng có thời gian đến đây ăn, tôi có mang theo đồ ăn mà mẹ tôi đã làm để tôi ăn trưa, tôi thường ăn ở trong lớp."
"Ừm, đã biết."
"Cậu nói xem chúng ta không đến hai tiết sau giờ trưa, giáo viên có thể gọi điện thoại nói người nhà chúng ta hay không?" Mộng Dao có chút lo lắng, ngẫm lại cũng buồn cười, cô đã là người 28 tuổi, còn sợ giáo viên gọi về cho gia đình.
"Không đâu, cô quên rồi à, hôm nay hai tiết sau giờ trưa đều là tiết thể dục, lớp thể dục không phải ở sân thể dục chơi sao, giáo viên cũng không điểm danh."
"Lục Tiểu Xuyên, sao cậu lại nhớ thời khoá biểu vậy?" Dù sao cô xuyên qua trở về là không có tâm tư đi học, mỗi ngày trôi qua như là muốn mạng cô, thời khoá biểu gì đó, cô đều không có suy nghĩ tới.
"Cũng không cố tình nhớ, chính là tự biết, có thể là do quá thông minh." Lục Tiểu Xuyên thập phần xấu xa nói.
"Xì." Mộng Dao bĩu môi, cô ghét nhất là điệu bộ này của anh, trời sinh thông minh, rõ ràng cái gì cũng chưa thấy anh quá nghiêm túc làm, nhưng mà cố tình chính là anh cái gì cũng đều biết.
"Nghĩ cái gì mà nghĩ, ăn mì sợi của cô đi." Lục Tiểu Xuyên vươn chiếc đũa, gõ gõ vào bát cô.
"Cậu thật là dơ, chiếc đũa đều là nước miếng của cậu!" Mộng Dao đưa bát về phía sau, không vui trừng mắt với anh.
"Tôi dơ? Còn chê tôi dơ, cô có biết bao nhiêu người muốn cùng tôi ăn một bát mì không? Tôi bất quá là chạm vào một chút, nhìn cô phản ứng kìa." Lục Tiểu Xuyên làm bộ còn muốn gõ bát cô, Mộng Dao ôm chén gác ở trước ngực, Lục Tiểu Xuyên nhìn đến hành động này của cô, cười phá lên.
"Cười cái gì chứ!" Mộng Dao mặc kệ hành động trẻ con của anh, ngồi xuống tiếp tục ăn mì sợi.
Rõ ràng chính là ăn cơm giải hòa, lại làm cô càng xem càng không vừa mắt.
Quả nhiên cô cùng Lục Tiểu Xuyên chính là oan gia.
"Này, Lục Tiểu Xuyên, tôi hỏi cậu, cậu thật sự suy nghĩ muốn trở về sao? Cậu có cảm thấy hay không, chúng ta như bây giờ cũng khá tốt, hoặc là, cậu có suy nghĩ là, muốn một lần nữa bắt đầu, có lẽ quay lại mười hai năm, cậu sẽ trở nên không giống trước đây."
"Sẽ không đâu." Lục Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Dù tính tới một ngàn rủi ro, tôi vẫn sẽ chọn một con đường, cho nên, căn bản không cần lãng phí thời gian."
"Được rồi."
"Vậy còn cô, nếu cô đã hỏi như vậy, thì có phải nó đại biểu cho suy nghĩ của cô cũng như vậy không?"
"Không có, tôi là thích 28 tuổi cơ, mà không phải là thân thể 16 tuổi còn tâm hồn 28 tuổi đâu, tôi chính là tò mò, cậu nghĩ như thế nào."
Lục Tiểu Xuyên nghĩ nghĩ nói: "Tuy rằng trở về quá khứ, tìm về rất nhiều cảm giác năm đó, nhưng năm đó chính là năm đó, đã từng có một lần trải qua, lại trải qua liền không có ý tứ gì, tôi hiện tại phi thường tưởng niệm phòng làm việc của tôi, bạn bè hợp tác, còn có......"
"Còn có bạn gái cậu đúng không, tôi thấy bạn gái cậu trên TV, trông rất xinh đẹp." Nhà Thiết kế cùng người mẫu, trời sinh một đôi, lúc ấy người chủ trì đưa tin trên TV là nói như thế, cô nhớ rất rõ ràng.
"A? Cô ấy à?" Sau khi Lục Tiểu Xuyên nghe được hai chữ bạn gái này, sửng sốt một chút, ngay sau đó chính là một bộ thái độ lãnh đạm, cái này làm cho Mộng Dao hoài nghi, khả năng là hai người cãi nhau, cũng không dám tiếp tục hỏi.
"Mười hai năm trước, tôi nằm mơ cũng không thể tưởng được cậu sẽ trở thành một nhà thiết kế." Mộng Dao cảm khái nói.
"Mười hai năm trước, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô tốt nghiệp lăn lộn lâu như vậy, lại làm một nhân viên công chức ở một công ty nhỏ." Lục Tiểu Xuyên trêu ghẹo nói.
"Sao cậu biết được?" Chuyện của anh, cô biết không kỳ quái, anh thường xuyên xuất hiện ở trên TV, cô không biết cũng khó, nhưng mà sao anh lại biết được cô sống như như thế nào.
"Còn có thể như thế nào, muốn biết liền biết." Anh lại không thể nói, là anh hỏi thăm, vạn nhất cô hiểu lầm cái gì, làm sao bây giờ, rốt cuộc anh cũng từng động tâm với cô.
Đã từng......
Chuyện tim đập vừa rồi là như thế nào.
Hẳn là sợ hãi quá độ khiến tim đập nhanh, anh mới vừa tỉnh ngủ liền thấy cô, nên mới hoảng sợ, nhất định là như thế.
Beta: Jenny Thảo
Lục Tiểu Xuyên vốn dĩ nghĩ chờ một chút sẽ kêu Mộng Dao tỉnh, nhưng không biết làm sao, dường như chính mình cùng bị lây bệnh, anh ngáp một cái, đôi mắt hồng lên, mang tia ủ rũ.
Sau đó, Lục Tiểu Xuyên học theo, cũng đường đường chính chính đi gặp Chu Công(*)......
(*) Gặp Chu Công: Đi ngủ đó mọi người:3
Thời gian dần dần trôi qua, hai người ăn ý duy trì cái tư thế kia, vẫn không nhúc nhích.
Rốt cuộc, Mộng Dao ngủ no rồi, ngồi dậy duỗi cái thắt lưng.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, Mộng Dao hoảng sợ, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mặt trời phía tay đã lặn.
Đồng hồ trên tường, kim đồng hồ dừng lại ở 12 giờ, nhìn qua là biết không có người lau chùi trong khoảng thời gian dài, bề mặt trên đều che một tầng bụi bặm.
Lục Tiểu Xuyên đâu? Mộng Dao quay đầu lại, phát hiện người nọ đang ngủ ngon lành.
Gọi hay không gọi anh? Hiện tại đã tan học rồi, nếu như không gọi anh, anh sẽ luôn nằm ngủ như vậy, trời cũng đã tối rồi.
Vẫn là kêu anh đi, anh hôm nay cũng có lòng tốt, mang cô tới nơi này ngủ.
Tuy rằng cô nói cô nguyện ý cùng anh chung sống hoà bình, nhưng là không biết sao lại thành thế này, khả năng là đã quen cùng anh ồn ào nô đùa, hiện tại thật sự kêu bọn họ hòa thuận yên đẹp, cô ngược lại có chút không quen.
"Lục Tiểu Xuyên." Mộng Dao đi đến chỗ Lục Tiểu Xuyên, nhìn đôi tay ôm lấy cánh tay, nghiêng đầu ngủ, nội tâm sinh ra trận buồn cười.
Anh cũng có lúc sinh tính trẻ con, thật đúng là ngủ như chết.
"Lục Tiểu Xuyên." Cô tiến đến trước mặt anh, nhẹ giọng kêu anh, vươn ra ngón tay, chọc chọc cánh tay anh.
Còn không tỉnh?
"Lục Tiểu Xuyên.Cô bắt đầu dùng sức lay người anh.
Anh ta mở to mắt, tròng mắt chính là màu nâu sáng ngời, anh chớp chớp mắt, nhìn người trước mặt, trở nên rõ ràng.
Hai người cứ như thế gần gũi, nhưng cô lại không nhận ra, mái tóc thật dài thật đẹp của cô có vài sợi đã lặng lẽ chạm vào gò má anh, anh cảm thấy mặt nổi lên một trận ngứa ngáy, mũi ngửi được mùi hương dầu gội tươi mát.
Anh nhìn đôi môi cô khẽ động, lại không nghe rõ nàng là nói cái gì, đầu óc anh trống rỗng, trái tim, đập thình thịch.
Anh tưởng tượng......
"Lục Tiểu Xuyên, cậu làm sao vậy, ngủ đến choáng váng rồi à." Cô quơ quơ tay ngọc ở trước mắt anh, Lục Tiểu Xuyên lúc này mới khôi phục lại đầu óc.
"Ừm...... Có chuyện gì sao, tôi, tôi, ngủ hơi say." Lục Tiểu Xuyên mặt đỏ lên, anh đứng lên liền đi ra ngoài, cũng không cẩn thận, vô tình chạm mạnh vào ghế dựa, ghế dựa ngã trên mặt đất, ở trong căn phòng trống âm thanh có chút lớn.
Mộng Dao ngồi xổm xuống, đem chiếc ghế dựa kia nâng dậy, trong lòng suy nghĩ xem Lục Tiểu Xuyên đây là làm sao vậy, sắc mặt có chút kỳ lạ, vừa định hỏi một chút, người cũng đã không thấy đâu.
Mộng Dao đuổi theo, thấy Lục Tiểu Xuyên đã đi đến ngã rẽ cầu thang, trong lòng không khỏi hâm mộ anh chân dài
"Này, cậu chờ tôi một chút, cùng nhau đi." Mộng Dao chạy chậm.
Nghe được thanh âm phía sau, Lục Tiểu Xuyên thân mình cứng lại rồi, anh tiếp tục đi về phía trước, nhưng không biết như thế nào, liền dừng lại không động đậy nổi.
Anh trong lòng thầm mắng một câu đáng chết.
"Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Tôi mới vừa xem qua một chút, trong lớp đều không có ai, khẳng định tan học rồi, tôi đột nhiên cảm thấy đói a, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, đi ăn cơm hòa giải, tôi mời cậu."
"Được."
Bóng của hai người trải dài trên hành lang.
"Tôi thật sự đã lâu rồi không ăn qua mì sợi của quán này, thật là hoài niệm." Mộng Dao vừa nói vừa nhìn sợi mì nóng hổi, gắp thêm miếng nữa cho vào miệng.
"Cô, từ lúc trở về, chưa tới lần nào sao?" Anh cùng Thôi Triết mỗi ngày ở chỗ này ăn, cũng không gặp qua cô.
"Không có a, không phải trưa ngày nào cũng có thời gian đến đây ăn, tôi có mang theo đồ ăn mà mẹ tôi đã làm để tôi ăn trưa, tôi thường ăn ở trong lớp."
"Ừm, đã biết."
"Cậu nói xem chúng ta không đến hai tiết sau giờ trưa, giáo viên có thể gọi điện thoại nói người nhà chúng ta hay không?" Mộng Dao có chút lo lắng, ngẫm lại cũng buồn cười, cô đã là người 28 tuổi, còn sợ giáo viên gọi về cho gia đình.
"Không đâu, cô quên rồi à, hôm nay hai tiết sau giờ trưa đều là tiết thể dục, lớp thể dục không phải ở sân thể dục chơi sao, giáo viên cũng không điểm danh."
"Lục Tiểu Xuyên, sao cậu lại nhớ thời khoá biểu vậy?" Dù sao cô xuyên qua trở về là không có tâm tư đi học, mỗi ngày trôi qua như là muốn mạng cô, thời khoá biểu gì đó, cô đều không có suy nghĩ tới.
"Cũng không cố tình nhớ, chính là tự biết, có thể là do quá thông minh." Lục Tiểu Xuyên thập phần xấu xa nói.
"Xì." Mộng Dao bĩu môi, cô ghét nhất là điệu bộ này của anh, trời sinh thông minh, rõ ràng cái gì cũng chưa thấy anh quá nghiêm túc làm, nhưng mà cố tình chính là anh cái gì cũng đều biết.
"Nghĩ cái gì mà nghĩ, ăn mì sợi của cô đi." Lục Tiểu Xuyên vươn chiếc đũa, gõ gõ vào bát cô.
"Cậu thật là dơ, chiếc đũa đều là nước miếng của cậu!" Mộng Dao đưa bát về phía sau, không vui trừng mắt với anh.
"Tôi dơ? Còn chê tôi dơ, cô có biết bao nhiêu người muốn cùng tôi ăn một bát mì không? Tôi bất quá là chạm vào một chút, nhìn cô phản ứng kìa." Lục Tiểu Xuyên làm bộ còn muốn gõ bát cô, Mộng Dao ôm chén gác ở trước ngực, Lục Tiểu Xuyên nhìn đến hành động này của cô, cười phá lên.
"Cười cái gì chứ!" Mộng Dao mặc kệ hành động trẻ con của anh, ngồi xuống tiếp tục ăn mì sợi.
Rõ ràng chính là ăn cơm giải hòa, lại làm cô càng xem càng không vừa mắt.
Quả nhiên cô cùng Lục Tiểu Xuyên chính là oan gia.
"Này, Lục Tiểu Xuyên, tôi hỏi cậu, cậu thật sự suy nghĩ muốn trở về sao? Cậu có cảm thấy hay không, chúng ta như bây giờ cũng khá tốt, hoặc là, cậu có suy nghĩ là, muốn một lần nữa bắt đầu, có lẽ quay lại mười hai năm, cậu sẽ trở nên không giống trước đây."
"Sẽ không đâu." Lục Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Dù tính tới một ngàn rủi ro, tôi vẫn sẽ chọn một con đường, cho nên, căn bản không cần lãng phí thời gian."
"Được rồi."
"Vậy còn cô, nếu cô đã hỏi như vậy, thì có phải nó đại biểu cho suy nghĩ của cô cũng như vậy không?"
"Không có, tôi là thích 28 tuổi cơ, mà không phải là thân thể 16 tuổi còn tâm hồn 28 tuổi đâu, tôi chính là tò mò, cậu nghĩ như thế nào."
Lục Tiểu Xuyên nghĩ nghĩ nói: "Tuy rằng trở về quá khứ, tìm về rất nhiều cảm giác năm đó, nhưng năm đó chính là năm đó, đã từng có một lần trải qua, lại trải qua liền không có ý tứ gì, tôi hiện tại phi thường tưởng niệm phòng làm việc của tôi, bạn bè hợp tác, còn có......"
"Còn có bạn gái cậu đúng không, tôi thấy bạn gái cậu trên TV, trông rất xinh đẹp." Nhà Thiết kế cùng người mẫu, trời sinh một đôi, lúc ấy người chủ trì đưa tin trên TV là nói như thế, cô nhớ rất rõ ràng.
"A? Cô ấy à?" Sau khi Lục Tiểu Xuyên nghe được hai chữ bạn gái này, sửng sốt một chút, ngay sau đó chính là một bộ thái độ lãnh đạm, cái này làm cho Mộng Dao hoài nghi, khả năng là hai người cãi nhau, cũng không dám tiếp tục hỏi.
"Mười hai năm trước, tôi nằm mơ cũng không thể tưởng được cậu sẽ trở thành một nhà thiết kế." Mộng Dao cảm khái nói.
"Mười hai năm trước, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô tốt nghiệp lăn lộn lâu như vậy, lại làm một nhân viên công chức ở một công ty nhỏ." Lục Tiểu Xuyên trêu ghẹo nói.
"Sao cậu biết được?" Chuyện của anh, cô biết không kỳ quái, anh thường xuyên xuất hiện ở trên TV, cô không biết cũng khó, nhưng mà sao anh lại biết được cô sống như như thế nào.
"Còn có thể như thế nào, muốn biết liền biết." Anh lại không thể nói, là anh hỏi thăm, vạn nhất cô hiểu lầm cái gì, làm sao bây giờ, rốt cuộc anh cũng từng động tâm với cô.
Đã từng......
Chuyện tim đập vừa rồi là như thế nào.
Hẳn là sợ hãi quá độ khiến tim đập nhanh, anh mới vừa tỉnh ngủ liền thấy cô, nên mới hoảng sợ, nhất định là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.